1

Với rượu trên môi, Lâm Giang Dã kéo tôi vào lòng và hôn tôi.

Đang lúc dây dưa, điện thoại đột nhiên vang lên.

Hắn không nhìn, tựa như biết là ai, trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi đặt tay lên ngực anh, đỏ mặt hỏi: “Hôm nay là sinh nhật anh, nếu là bạn bè chúc mừng thì sao?”

"Người bạn nào có thể quan trọng hơn Nghiên Nghiên của anh chứ?"

Hắn cắn một cái vào dái tai tôi, hơi nóng phả vào tai khiến tôi ngứa ngáy rùng mình.

“Nếu em cảm thấy bất tiện, hôm nay anh nhất định… coi như là quà sinh nhật cho anh nhé? "Nghiên Nghiên, còn bao lâu nữa chúng ta sẽ kết hôn? Anh rất yêu em."

Giọng anh đầy si mê.

Cảm giác tê dại, tôi ôm lấy cổ anh, định hôn đáp lại anh thì điện thoại di động của anh lại reo.

Anh mặc kệ, để chuông điện thoại reo rồi dừng lại.

Cho đến khi nó lại đổ chuông, Lâm Giang Dã cuối cùng cũng sốt ruột trả lời điện thoại:

"Có thấy phiền phức không hả!"

Bên kia có một giọng nữ rụt rè: "Anh, em là Giai Giai, dì nói hôm nay là sinh nhật anh, nên em làm bánh kem cho anh, anh đừng mắng em..."

Tôi không lạ gì cô gái này.

Cô ta là Sầm Giai, nửa năm trước đã đến cửa Lâm gia, nói rằng cô ta là con gái họ hàng xa của chú Lâm, cha mẹ đã qua đời, chú Lâm nể tình trước đây được Sầm gia giúp đỡ nên đồng ý hỗ trợ cô ta đến khi tốt nghiệp đại học.

Thấy ở đây không có ai nói chuyện, giọng cô nghẹn ngào nức nở: "Bên ngoài vẫn đang mưa to, em không mang theo ô, em làm bánh ngọt cho anh, em đưa cho anh rồi đi, được không? Em không quấy rầy anh đâu..."

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lâm Giang Dã cau mày thật chặt, gầm lên với bên kia: "Cô có bệnh à? Tôi chưa từng mời cô, cô tới đây làm gì? Không có ô thì cút, đã bao nhiêu tuổi đầu rồi!"

Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn mưa lớn ngoài cửa sổ.

Nghĩ đến những lời vừa nãy của Sầm Giai, không biết vì sao trong lòng luôn có chút hoảng hốt mơ hồ.

Sầm Giai, là cô gái có mái tóc vàng, gầy và trông như suy dinh dưỡng, Lâm Giang Dã luôn nói với tôi rằng cô ta rất ngu ngốc và vụng về, cái gì cũng không biết, chẳng hiểu sao có thể đậu đại học.

Thậm chí còn suýt làm hỏng bộ xếp hình trong phòng làm việc của tôi.

"Đó là đồ bảo bối nhà chúng ta lắp ráp tặng anh. Vẫn may anh kịp thời đem nó đi sửa."

Anh có vẻ tự hào “ Mau khen anh nhanh lên”, nhưng tôi bắt gặp một điểm: “Sao cô ta có thể vào phòng làm việc của anh?”

Lâm Giang Dã sửng sốt trước câu hỏi của tôi, sau đó nhanh chóng cười phá lên và vuốt tóc tôi: "Em ăn giấm? Bảo bối nhà chúng ta cũng biết ghen rồi à !"

Tôi né tránh tay anh, nhưng lại bị anh kéo vào một cái ôm hào phóng hơn.

Trong giọng nói của anh mang theo sự khinh thường: "Sầm Giai, cô ta sao có thể so sánh với em? Nhìn bộ dạng nhỏ nhen của cô ta, ngay cả xách giày cho em cũng không xứng!"

Nhìn giọng điệu kiên quyết của anh khiến tôi quên hỏi sao Sầm Giai lại xuất hiện trong phòng làm việc mà chỉ có tôi và Lâm Giang Dã mới được vào.

2

Nhưng điều tôi không lường trước được là, Sầm Giai vẫn tìm tới.

Lâm Giang Dã sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại: "Mẹ kiếp, đứa nào cho cô ta vào?"

Mọi người ở đây ai cũng biết tính khí đại thiếu gia của anh nên không ai dám lên tiếng.

Chỉ có Trương Dương đứng gần tôi hơn một chút, nhỏ giọng giải thích với tôi: “Chị dâu, không ai mời cô ta cả, cũng không biết cô ta làm sao vào được nơi này, cô ta nhất quyết đưa bánh kem trước mới chịu rời đi. Chị xem..."

Tôi nhìn sang, thấy Sầm Giai đang đứng ở cửa một cách đáng thương, tay cầm một chiếc bánh ngọt.

Có lẽ cô ta sợ bánh bị nước mưa làm hỏng nên lấy áo khoác phủ bên ngoài chiếc bánh kem

Bởi vì quần áo mỏng lại dính mưa, nên có thể nhìn thấy rõ một vài nét trên đường cong cơ thể.

Điều hòa trong phòng riêng được bật hết cỡ, cô có chút run rẩy, môi trắng bệch.

Nhìn thấy tôi và Lâm Giang Dã đi ra, mắt cô ta đột nhiên sáng lên, lon ton chạy tới, đưa bánh kem cho Lâm Giang Dã, hưng phấn nói: "Anh trai, em làm bánh kem cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ." Nhưng khi cô cởi lớp áo trên hộp ra thì phần bánh bên trong đã bị nhòe.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dòng chữ màu đen "Anh trai, luôn vui vẻ".

Lâm Giang Dã thấy vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm: ""Cô nghe không hiểu lời tôi nói à, không mời thì tới đây làm gì, ai thèm ăn cái bánh rẻ tiền của cô."

Bị Lâm Giang Dã mắng, đôi mắt của Sầm Giai lập tức đỏ hoe, liền giả vờ bướng bỉnh giải thích: “Em không có tiền để chuẩn bị cho anh một món quà đắt tiền như những người khác. Nhưng em làm chiếc bánh này với suy nghĩ là, em luôn hy vọng anh trai sẽ được hạnh phúc và vui vẻ."

Cô ta trông giống như một bông sen trắng nhỏ đáng yêu mà đáng thương.

Khi tôi đang định nói điều gì đó, Lâm Giang Dã đã cởi áo khoác ngoài, rồi bao lấy cơ thể cô ta: "Ra ngoài."

Cô che mặt liếc nhìn chúng tôi một cái rồi chạy vụt ra ngoài.

3

Sau khi cô rời đi, mọi người ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Giang Dã sốt ruột ngồi trong góc và nguyền rủa "xui xẻo".

Tôi siết chặt tay anh trong sự nhẹ nhõm.

Mọi người đề nghị cắt bánh để ước nguyện trước, nhưng đúng lúc có người muốn vứt chiếc bánh do Sầm Giai mang đến.

Lâm Giang Dã đã lập tức ngăn lại.

Tôi mở to mắt nhìn anh, nhưng anh chỉ thản nhiên nhếch khóe miệng, cười lạnh: “ Đứa nào dám vứt, để tôi tự vứt nó đi.”

Tuy nhiên, cho đến khi tất cả những chiếc bánh được cắt ra hết, chiếc bánh do Sầm Giai mang vẫn được anh đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Lúc này, đột nhiên có người kêu to: "Mẹ kiếp, hình như có người gặp tai nạn!"

Người bên cạnh liền hỏi: "Hả! Ai bị tai nạn vậy?"

"Đó là cô gái mang bánh vừa rời khỏi đây..."

Lời còn chưa dứt.

Tay tôi bị ném đi.

Sau đó, Lâm Giang Dã lao ra ngoài.

Tôi chỉ kịp phản ứng và đuổi theo anh.

Trương Dương ở bên cạnh giơ dù cho tôi, lắc đầu: “Chị dâu, chị đừng tới đó.”

Tôi đẩy đám đông sang một bên và nhìn thấy Lâm Giang Dã đang ôm chặt Sầm Giai trong vòng tay.

Lòng tôi chợt nhói đau.

Biển số xe đâm trúng Sầm Giai vô cùng quen thuộc.

Bất quá là tài xế xuống xe xin lỗi, giải thích rằng tốc độ xe rất chậm, không biết vì sao có người lại lao ra ngoài đụng vào xe.

Lâm Giang Dã lạnh lùng nhìn sang: "Ý mày là cô ấy cố ý? Một nữ sinh yếu đuối như cô ấy cố ý để ăn vạ phải không ?"

Tài xế có vẻ hơi lúng túng nên tôi bước lên trước.

Sầm Giai trong vòng tay của Lâm Giang Dã nhắm mắt lại đau đớn, không biết mình bị thương ở đâu.

"Giang Dã ở đây có camera, có thể xem giám sát." Tôi lên tiếng đề nghị.

Nhưng Sầm Giai trong ngực anh lại "ừm" hai tiếng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, dùng hai tay ôm lấy Lâm Giang Dã, nức nở: "Anh ơi, Giai Giai đau quá, do em không cẩn thận, tất cả là lỗi của em, mọi người đừng cãi nhau, đừng..."

Không ngờ, Lâm Giang Dã liếc mắt nhìn qua tôi, trong lời nói không hề có chút ấm áp nào: “Ôn Nghiên, có phải em cũng nghĩ một người không biết gì như cô ấy sẽ biết cách lừa người khác không?”

Nói xong, anh ôm Sầm Giai vào lòng, liếc qua Trương Dương: "Lái xe, đến bệnh viện."

4

Trương Dương nhìn tôi, sau đó nhìn Lâm Giang Dã đã đứng dậy, hơi do dự: "Anh Dã, điều này không thỏa đáng lắm đâu."

"Anh ơi, em chảy nhiều máu quá? Có phải em sắp chết rồi không?

"Huhu, Em hình như nhìn thấy cha mẹ, có phải họ đến đây đón em không?"

Lâm Giang Dã lạnh lùng nhìn Trương Dương: "Thế cậu cút luôn đi."

Khi anh đi ngang qua người tôi, tôi nắm lấy góc áo của anh.

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tôi buộc mình phải bình tĩnh lại: “Được, để Trương Dương đưa cô ấy đến đó trước, chúng ta lái xe phía sau.”

"Anh à, Giai Giai sẽ ngoan, đừng bỏ rơi em, đừng bỏ rơi em giống như cha mẹ của em..."

Sầm Giai ôm cổ Lâm Giang Dã, giọng nói trầm thấp không nghe được, trên mặt cô ta không phân biệt được là mưa hay nước mắt.

Nhưng Lâm Giang Dã liếc qua nhìn tôi: "Ôn Nghiên, vào lúc này, em còn cảm thấy ghen tị với cô ấy sao?"

Sau đó, anh nhanh chóng ôm Sầm Giai chạy đi.

Tôi đang ghen tị?

Tôi chỉ thấy nó hơi buồn cười.

Ai là người đã nói với tôi rằng anh thích cách tôi ghen.

Ai là người đã nói với tôi rằng Sầm Giai không biết gì, và cô ta thậm chí không xứng đáng xách giày cho tôi?

Hành động bản năng của con người không bao giờ biết nói dối.

Vừa rồi, anh là người đầu tiên đã lao ra ngoài.

Là anh ôm cô ta.

Chính anh vì cô ta mà cãi nhau với tôi.

Nhưng rõ ràng, tôi là bạn gái của anh mà.

5

Tôi đứng đó, tay chân lạnh cóng, cửa kính của chiếc xe gây tai nạn bỗng hạ xuống một nửa.

Người đàn ông chỉnh lại cặp kính gọng vàng, nhàn nhạt liếc nhìn tôi: “Lên xe đi”.

Đó là giọng nói của Tống Tử Sâm.

Anh nhếch môi mỏng mỉm cười: "Bỏ bạn gái để ôm người phụ nữ khác, lại vô duyên vô cớ vì cô ta mà cãi nhau với em, đây chính lí do em từ chối tôi mà chọn anh ta sao?"

Tôi nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị của anh, không nói gì.

Hắn híp mắt, quay đầu nhìn sang: "Em không muốn đi xem một chút sao?"

Tài xế lái một mạch đến bệnh viện, tôi ngồi ở ghế sau xấu hổ không nói lời nào với anh ta.

Tất cả những gì tôi thấy là những ngón tay anh gõ trên màn hình điện thoại.

Lúc này có rất nhiều bệnh nhân đang cấp cứu.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái tôi cũng có thể thấy Lâm Giang Dã ngồi ở một góc.

Lúc này, Sầm Giai đang ngồi cạnh anh, không hiểu vì sao cả hai đột nhiên cãi nhau.

Khi tôi định tiến lên phía trước, tôi nhìn thấy Lâm Giang Dã hai mắt đỏ ngầu, giữ chặt hai tay Sầm Giai.

Sau đó, anh hôn cô ta thật mạnh.

Trong bệnh viện đông đúc này, họ hôn nhau không thể tách rời.

Tôi đứng ngây ra đó, cảm giác như não mình ngừng hoạt động.

Cho đến khi Sầm Giai khiêu khích nhìn qua.

Lâm Giang Dã cuối cùng đã nhìn thấy tôi.

Ngay lập tức, sự hoang mang, kinh ngạc và hối hận hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Hắn tựa hồ muốn đứng dậy, lại bị Sầm Giai ôm lấy eo: "Anh, em sợ..."

Lâm Giang Dã đau lòng nhìn qua tôi: "Nghiên Nghiên, nghe anh giải thích..."

Nhưng khi nhìn thấy Tống Tử Sâm sau lưng tôi, anh nghiến răng nghiến lợi: “Sao em lại ở cùng anh ta?”

Tôi đi tới, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ném cho anh, gằn từng chữ: “Lâm Giang Dã, chúng ta ở bên nhau 14 năm, chính thức kết thúc tại đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện