Tại tầng hầm, Hoắc Cương ngồi dưới đất, hai tay bị khống chế. Sắc mặt xám xịt vô thần, trên người có vài vết thương, xem ra khi bị truy bắt đã từng có một trận đánh nhau kịch liệt.

Lẫm Lạc đi vào tầng hầm, ngồi xổm trước mặt hắn, bóp cằm hắn, giọng nói sắc lạnh:” Là ai sai ngươi làm việc đó?”

Hắn không nói chuyện, trưng ra bộ dạng muốn chém muốn giết tùy ngươi.

Lẫm lạc khinh miệt cười cười:” Xem ra vẫn là không chịu nhận tội?” Tay bóp chặt cằm của hắn rồi đẩy ra.

Đứng dậy, hạ lệnh cho người phía sau.

” Thả ra, thả con của tôi ra.” Người phụ nữ giãy dụa bị người dẫn vào đây.

” Cương–” Người phụ nữ nhìn Hoắc Cương.

” Ba ba, ba ba…” Đứa trẻ gọi

” Thế nào? Ngươi muốn tận mắt chứng kiến cái chết của vợ con mình sao?” Lẫm Lạc trêu chọc hỏi, hắn hận không thể tự tay đập nát người này.

” Muốn chém muốn giết thì các người cứ tìm ta, không cần làm bị thương bọn họ.” Hoắc Cương trong lòng sợ hãi, mà lực không đủ.

Lẫm Lạc hung tợn nắm dầu của hắn nói,” Nói được thì phải làm được, vào thời điểm người giết chết Tiểu Mễ, tại sao ngươi không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?” Lửa giận nháy mắt dấy lên, chiếm lĩnh toàn bộ trái tim hắn.

” Giết bọn họ.” hết kiên nhẫn, Lẫm Lạc ra lệnh.

” Ba ba cứu mạng… Cứu mạng…” Đứa bé sợ hãi đứng lên.

Hoắc Cương lập tức quỳ xuống cầu xin:” Không cần a… Cô ấy còn sống, cô ấy còn sống…” Sợ hãi lan rộng trong lòng hắn, hắn rất sợ khi mất phải mất đi vợ và con.

Nghe tiếng, tâm của Lẫm Lạc đột nhiên rung lên, dồn dập hỏi ” Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?”.

” Cô ấy không chết, cô ấy hiện đang sống ở một thôn nhỏ phía nam.” Hoắc Cương không dám giấu diếm nữa,” Năm đó……” rồi chậm rãi đem toàn bộ sự việc kể ra không có nửa lời dối trá.

Vốn định hỏi kẻ chủ mưu đã sát hại Tiểu Mễ, lại ngoài ý muốn biết được Tiểu Mễ vẫn còn sống. Lẫm Lạc một khắc cũng không chậm trễ, trực tiếp lên máy bay đi tới địa điểm mà Hoắc Cương vừa nói; không thể không chế được tâm trạng trong lòng, rất muốn ngay bây giờ gặp được Tiểu Mễ, dọc theo đường đi cũng khó nén được thần sắc vui sướng, chỉ vì sắp cùng Tiểu Mễ gương vỡ lại lành.

Dọc theo đường nhỏ đầy hoa, con đường dần nhỏ lại khiến xe không đi vào,”shit” Lẫm Lạc chửi thề một tiếng, mở cửa xuống xe.

Bất đắc dĩ nhìn con đường nhỏ, cũng chỉ có thể đi bộ đi vào. Theo đường nhỏ nhìn lại, bãi cỏ xanh mượt ngay ngắn giống như nghênh đón lai khách.

Tuy là mùa hè nóng bức nhưng nơi này cũng là có gió mát mẻ, khiến con người ta thoải mái vạn phần.

ĐI theo lùm cây nhỏ, xuyên qua mà qua, xa xa rõ ràng có thể nhìn thấy một cái thôn nhỏ, Lẫm Lạc bình tĩnh nở một nụ cười có thể khiến người ta say mê, không phụ lòng người, rốt cục hắn cũng tìm được rồi.

Đi ngang qua một ông lão đang làm mộc, hắn trước hỏi thăm:” Xin hỏi, người này đã từng đến đây chưa?” bàn tay đưa ra bức ảnh có chụp một cô gái.

Ông lão nhìn bức ảnh rồi lại nhìn Lẫm Lạc, hiển nhiên không phải là người địa phương, xem cách ăn mặc chắc chắn là con nhà giàu, bộ dạng cũng không giống người xấu, do dự mở miệng nói:” Phần đất bên ngoài thôn.”

” Vâng.” Đơn giản trả lời ông lão.

” Cậu tìm người là ở thôn của chúng tôi, để tôi dẫn cậu đi.” Ông lão thản nhiên nói.

” Thật sao? Cám ơn.” Lẫm Lạc kinh hỉ, bạc môi nở một nụ cười yếu ớt, hướng ông lão nói lời cảm tạ, rồi đi theo phía sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện