Edit: Frenalis
Những thân ảnh đều mặc áo choàng bệnh viện, đều bị chặt tay. Còn hai mắt, miệng và thậm chí cả mũi đều được khâu lại với nhau bằng những sợi chỉ thô to.
Những quái vật này, tất cả đều đạt tới thực lực Ác Quỷ cấp cao!
"Grao!" Đám quái vật đó đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi, gầm lên một tiếng rồi lấy tốc độ cực nhanh lao về phía chúng tôi.
"Chạy đi!" Đông Phương Lôi hét lớn với tôi, rồi rút kiếm ra tiến lên nghênh chiến.
Tôi quay người chạy ra ngoài thì phát hiện trong rừng còn có nhiều quái vật hơn, dáng vẻ không rõ ràng lắm, nhưng ở sương mù bên trong, đôi mắt đỏ ngầu như máu của bọn chúng lập loè loé sáng.
Bọn chúng rống lên giận dữ, tất cả đều lao ra khỏi khu rừng, chúng có đầu người nhưng thân chó, đầu của bọn chúng được khâu vào cơ thể của những con chó.
"Kim Giáp tướng quân!" Tôi nói lớn, Kim Giáp tướng quân từ trong lòng bàn tay tôi chui ra, phân thân thành vô số thân ảnh, tạo thành một vòng tròn bao quanh tôi, đám quái vật đó vừa xông tới liền bị phân thân của Kim Giáp tướng quân hút hết.
Thỉnh thoảng có một hai con lao tới trước mặt tôi, nhưng bị tôi dùng kiếm gỗ đào đâm chết.
Không bao lâu, toàn bộ quái vật đầu người thân chó đều bị giết, tôi thu Kim Giáp tướng quân lại, nhìn thoáng qua, Kiều Hiên và Đông Phương Lôi đều biến mất, bệnh viện cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tĩnh lặng như cái chết!
"Khương Lâm." Giọng nói của Đông Phương Lôi vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn thấy anh ta đang đứng trên tầng hai của tòa nhà chăm sóc đặc biệt, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt bi thương nhìn tôi rồi lùi vào bóng tối.
Tôi hét to gọi tên anh ta nhưng không có ai trả lời, tôi do dự một chút, rồi cắn răng chạy vào toà nhà.
Dù cho biết rõ là cạm bẫy, nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu.
Khắp khu bệnh nhân đều có mùi khét, còn có mùi xác thối rữa, tôi đến căn phòng bệnh có Đông Phương Lôi đứng vừa rồi, trong đó vẫn còn lưu lại mấy cái giường bệnh có dây kẽm dùng để trói bệnh nhân.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mọi thứ trước mắt hoàn toàn trắng xóa, khung cảnh trông có chút quen thuộc, giống như cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị nước Mỹ.
Tạch tạch tạch!
Sau lưng vang lên tiếng dây kẽm gãy giòn tan. Quay lại nhìn, tôi thấy mấy chiếc giường sắt gãy sập, từ trong đó bò ra những con quái vật toàn thân cắm đầy dây kẽm.
Kinh hãi tột độ, chợt nhận ra bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn chui ra khỏi giường, nên tôi vội vàng chạy ra ngoài, tiếng bước chân nặng nề của bọn quái vật dồn dập sau lưng. Chạy đến cuối hành lang, tôi đẩy cửa nhà vệ sinh chạy vào và đóng sầm lại.
Mấy con quái vật dây kẽm vọt tới cạnh cửa, rồi đột ngột dừng lại. Chúng không tiến vào, cũng không rời đi, chỉ đứng bên ngoài đi đi lại lại không ngừng.
Tôi nhíu mày có điều suy nghĩ. Cánh cửa nhà vệ sinh rách nát này chắc chắn không thể ngăn được bọn quái vật đó. Chắc hẳn bên trong nhà vệ sinh này còn ẩn chứa thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều.
Có tiếng cửa gỗ mở ra vang lên sau lưng tôi, khiến tôi rùng mình. Nghiêng đầu nhìn lại, tôi thấy cánh cửa phòng vệ sinh trong cùng khẽ mở. Từ bên trong một luồng quỷ khí dữ dội ập đến.
Tiếng leng keng lanh lảnh vang lên. Những viên thủy tinh lăn ra từ gian phòng vệ sinh đó, dừng lại bên chân tôi. Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy những viên châu lấp lánh dính đầy máu.
"Chị ơi," một giọng trẻ con mềm mại vang lên, "chị có thể giúp em nhặt những viên thủy tinh này được không?"
Nuốt nước miếng, tôi hỏi to: "Em là ai?"
Đứa bé không lộ mặt, giọng nức nở đầy ủy khuất: "Chị ơi, em muốn lấy lại những viên thủy tinh của em."
Tôi tuyệt đối không đi qua, tôi nói: "Viên châu của em ở đây, em tự đến lấy đi. Chị còn có việc, em thích ăn kẹo không?"
Đứa bé cười khúc khích: "Ăn kẹo, ăn kẹo, em thích ăn kẹo nhất."
Có làn quỷ khí dữ dội đột nhiên tràn ra, một đôi tay nhỏ xuất hiện tại cửa phòng vệ sinh, là một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, nhưng dáng dấp vô cùng kỳ dị. Đầu nó rất to, trông giống như những đứa trẻ bị suy dinh dưỡng.
Nó bò ra khỏi gian phòng vệ sinh, khiến tôi rùng mình. Từ phần eo trở xuống của nó không hề có, như thể bị ai đó cắn đứt. Trên vết thương, những con giòi béo ngậy đang ngọ nguậy khiến tôi muốn nôn mửa.
Nó nhìn chằm chằm vào tôi: "Kẹo, em muốn ăn kẹo."
Tôi muốn tát cho mình một cái. Sao lại nhắc đến kẹo chứ? Tôi lấy đâu ra kẹo cho nó!
Quỷ nhỏ nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi bồn chồn. Bị nó nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, lòng tôi lo lắng. Bỗng nhiên, tay tôi sờ thấy một gói nhỏ trong túi, lập tức móc ra.
Đó là gói đường nhỏ được cho khi tôi và Tống Tống mua cà phê uống. Lúc đó tôi thấy cà phê đã quá ngọt nên không dùng, tiện tay bỏ vào túi.
Tôi ném gói đường sang cho tên quỷ nhỏ. Nó nhanh chóng bắt lấy, xé vỏ và nhét vào miệng.
"Ngon quá, ngọt quá." Nó ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, nó ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Chị ơi, chị là người tốt. Chị ở lại đây chơi với em nhé?"
Tôi chửi thầm trong lòng. Muốn ăn đường thì cho, muốn người thì quên đi.
Tôi vội vàng nói: "Em trai ngoan, chị không thể ở lại đây được. Chị còn phải về nhà. Chị sẽ thường xuyên đến thăm em nhé?"
Quỷ nhỏ sầm mặt lại. Tôi thầm nghĩ hỏng bét rồi. Vẻ mặt nó trở nên vô cùng thê lương: "Chị không chịu ở lại chơi với em, chị là người xấu. Người xấu đều phải chết!" Nó bò nhanh về phía tôi. Tôi định né tránh, nhưng lại bị một lực lượng vô hình giữ lại, khiến tôi không thể di chuyển, thậm chí còn tự động lao về phía nó.
Trong lòng tôi chửi thầm. Quỷ nhỏ đã vọt đến trước mặt tôi, hai bàn tay nhỏ mập mạp trắng bóc của nó chực chờ xé toạc bụng tôi bất cứ lúc nào.
Trong cơn nguy cấp tôi triệu hồi Kim Giáp tướng quân từ trong bụng chui ra ngoài, tấn công vào mặt thằng quỷ nhỏ.
Quỷ nhỏ hoảng sợ, lực kéo tôi biến mất, tôi vội vàng lùi lại. Tôi vốn tưởng Kim Giáp Tướng Quân có thể tiêu diệt quỷ nhỏ này, nhưng không ngờ nó lại tóm lấy Kim Giáp Tướng Quân, dùng sức bóp nát ra từng mảnh.
Mặt tôi tái mét. Kim Giáp Tướng Quân là chỗ dựa lớn nhất của tôi, vậy mà nó lại bị giết chết dễ dàng như vậy? Đau lòng đến mức mắt đỏ hoe, tôi móc ra một tấm bùa Trấn Hung Thần. Loại bùa này có lực lượng cao hơn bùa Trấn Tà Ma một bậc.
Liên tục ném ra ba tấm bùa, tôi tạo thành một vòng tròn xung quanh con quỷ. Sau đó rút kiếm, hướng mặt quỷ nhỏ lao tới.
Trên mặt quỷ nhỏ đột nhiên lộ ra một tia giễu cợt nham hiểm. Nó đưa tay chộp lấy ba tấm bùa, khiến chúng bốc cháy và hóa thành tro tàn trong khoảnh khắc.
Tôi cả kinh, con quỷ nhỏ lập tức tóm lấy kiếm gỗ đào của tôi, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm bị đốt cháy bởi ánh sáng đỏ rực, nhưng nó không hề để ý mà từ từ vuốt ngược lên về phía chuôi kiếm.
Thằng quỷ nhỏ cười khùng khục, hai tay tóm lấy khuôn mặt tôi, mỗi bên một tay. Chỉ cần nó dùng lực nhẹ, khuôn mặt tôi sẽ bị xé thành hai nửa.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trán tôi bỗng nóng rực. Quỷ nhỏ sửng sốt, lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Nó nhanh chóng nhảy khỏi kiếm gỗ đào và bò vào gian phòng vệ sinh ban nãy.
Tôi ngẩng đầu nhìn nó, đầu óc trống rỗng. Lạ thay, một chùm kim quang lại bắn ra từ trán tôi, đánh thằng vào người con quỷ.
Quỷ nhỏ bị bay lên và lơ lửng giữa không trung. Nó gắt gao nắm lấy cánh cửa phòng vệ sinh bằng hai bàn tay nhỏ mũm mĩm, miệng không ngừng chít chít chửi bậy.
"Bốp!" một tiếng vang nhỏ, thân thể quỷ nhỏ vỡ nát, vỡ thành từng mảnh thịt văng tung toé trên mặt đất, sau đó hoá thành từng làn khói đen, phiêu tán trong không khí.
Nhưng một viên châu màu trắng vẫn lơ lửng trong không khí. Viên châu chỉ to bằng ngón cái, tròn trịa và trắng ngà, trông như một viên ngọc trai.
Khối cầu oán khí! Là khối cầu oán khí trong cơ thể con quỷ nhỏ!
Nó lại có thể tạo ra khối cầu oán khí? Con quỷ này mạnh đến mức nào?
Khối cầu oán khí bị kim quang trên trán tôi hấp dẫn, từ từ bay đến, sau đó tiến vào trán tôi. Tôi cảm thấy trong đầu như có một dòng nước nóng chảy vào, toàn thân như được ngâm mình trong suối nước nóng, từng lỗ chân lông đều vô cùng thoải mái.
Trạng thái này chỉ kéo dài vài phút. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, nhận ra cơ thể mình đã có một chút biến đổi vi diệu.
Bất thình lình có tiếng động lớn vang lên. Cửa nhà vệ sinh bị phá tan, những con quỷ dây kẽm ùa vào. Dây kẽm từ trên người chúng bắt đầu lan tràn, rơi xuống đất, như những dây leo quấn về phía tôi.
Tôi tùy ý di chuyển tâm trí và giơ tay lên. Một cỗ năng lượng vô hình ngăn chặn sự lan tràn của dây thép, ngược lại dẫn dắt những con quỷ dây kẽm kia trượt về phía tôi. Đây là kỹ năng của con quỷ kia! Tôi học được khi nào vậy? Chẳng lẽ là do nuốt khối oán khí của nó? Trách không được nhiều người đối với khối cầu oán khí của Lệ Quỷ cao cấp lại si mê như vậy, hoá ra lại có chỗ tốt bực này.
Nhưng là năng lực của tôi không có mạnh như tên quỷ nhỏ, có ba con quỷ dây kẽm sắp thoát khỏi khống chế của tôi, tôi nhanh chóng móc ra ba tấm Trấn Hung Thần phù, niệm tụng chú ngữ, dán lên đầu mỗi người một tấm.
Phù chú bốc cháy, thân thể ba con quỷ kia cũng bốc cháy theo.
Những thân ảnh đều mặc áo choàng bệnh viện, đều bị chặt tay. Còn hai mắt, miệng và thậm chí cả mũi đều được khâu lại với nhau bằng những sợi chỉ thô to.
Những quái vật này, tất cả đều đạt tới thực lực Ác Quỷ cấp cao!
"Grao!" Đám quái vật đó đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi, gầm lên một tiếng rồi lấy tốc độ cực nhanh lao về phía chúng tôi.
"Chạy đi!" Đông Phương Lôi hét lớn với tôi, rồi rút kiếm ra tiến lên nghênh chiến.
Tôi quay người chạy ra ngoài thì phát hiện trong rừng còn có nhiều quái vật hơn, dáng vẻ không rõ ràng lắm, nhưng ở sương mù bên trong, đôi mắt đỏ ngầu như máu của bọn chúng lập loè loé sáng.
Bọn chúng rống lên giận dữ, tất cả đều lao ra khỏi khu rừng, chúng có đầu người nhưng thân chó, đầu của bọn chúng được khâu vào cơ thể của những con chó.
"Kim Giáp tướng quân!" Tôi nói lớn, Kim Giáp tướng quân từ trong lòng bàn tay tôi chui ra, phân thân thành vô số thân ảnh, tạo thành một vòng tròn bao quanh tôi, đám quái vật đó vừa xông tới liền bị phân thân của Kim Giáp tướng quân hút hết.
Thỉnh thoảng có một hai con lao tới trước mặt tôi, nhưng bị tôi dùng kiếm gỗ đào đâm chết.
Không bao lâu, toàn bộ quái vật đầu người thân chó đều bị giết, tôi thu Kim Giáp tướng quân lại, nhìn thoáng qua, Kiều Hiên và Đông Phương Lôi đều biến mất, bệnh viện cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tĩnh lặng như cái chết!
"Khương Lâm." Giọng nói của Đông Phương Lôi vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn thấy anh ta đang đứng trên tầng hai của tòa nhà chăm sóc đặc biệt, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt bi thương nhìn tôi rồi lùi vào bóng tối.
Tôi hét to gọi tên anh ta nhưng không có ai trả lời, tôi do dự một chút, rồi cắn răng chạy vào toà nhà.
Dù cho biết rõ là cạm bẫy, nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu.
Khắp khu bệnh nhân đều có mùi khét, còn có mùi xác thối rữa, tôi đến căn phòng bệnh có Đông Phương Lôi đứng vừa rồi, trong đó vẫn còn lưu lại mấy cái giường bệnh có dây kẽm dùng để trói bệnh nhân.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mọi thứ trước mắt hoàn toàn trắng xóa, khung cảnh trông có chút quen thuộc, giống như cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị nước Mỹ.
Tạch tạch tạch!
Sau lưng vang lên tiếng dây kẽm gãy giòn tan. Quay lại nhìn, tôi thấy mấy chiếc giường sắt gãy sập, từ trong đó bò ra những con quái vật toàn thân cắm đầy dây kẽm.
Kinh hãi tột độ, chợt nhận ra bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn chui ra khỏi giường, nên tôi vội vàng chạy ra ngoài, tiếng bước chân nặng nề của bọn quái vật dồn dập sau lưng. Chạy đến cuối hành lang, tôi đẩy cửa nhà vệ sinh chạy vào và đóng sầm lại.
Mấy con quái vật dây kẽm vọt tới cạnh cửa, rồi đột ngột dừng lại. Chúng không tiến vào, cũng không rời đi, chỉ đứng bên ngoài đi đi lại lại không ngừng.
Tôi nhíu mày có điều suy nghĩ. Cánh cửa nhà vệ sinh rách nát này chắc chắn không thể ngăn được bọn quái vật đó. Chắc hẳn bên trong nhà vệ sinh này còn ẩn chứa thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều.
Có tiếng cửa gỗ mở ra vang lên sau lưng tôi, khiến tôi rùng mình. Nghiêng đầu nhìn lại, tôi thấy cánh cửa phòng vệ sinh trong cùng khẽ mở. Từ bên trong một luồng quỷ khí dữ dội ập đến.
Tiếng leng keng lanh lảnh vang lên. Những viên thủy tinh lăn ra từ gian phòng vệ sinh đó, dừng lại bên chân tôi. Cúi đầu nhìn xuống, tôi thấy những viên châu lấp lánh dính đầy máu.
"Chị ơi," một giọng trẻ con mềm mại vang lên, "chị có thể giúp em nhặt những viên thủy tinh này được không?"
Nuốt nước miếng, tôi hỏi to: "Em là ai?"
Đứa bé không lộ mặt, giọng nức nở đầy ủy khuất: "Chị ơi, em muốn lấy lại những viên thủy tinh của em."
Tôi tuyệt đối không đi qua, tôi nói: "Viên châu của em ở đây, em tự đến lấy đi. Chị còn có việc, em thích ăn kẹo không?"
Đứa bé cười khúc khích: "Ăn kẹo, ăn kẹo, em thích ăn kẹo nhất."
Có làn quỷ khí dữ dội đột nhiên tràn ra, một đôi tay nhỏ xuất hiện tại cửa phòng vệ sinh, là một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, nhưng dáng dấp vô cùng kỳ dị. Đầu nó rất to, trông giống như những đứa trẻ bị suy dinh dưỡng.
Nó bò ra khỏi gian phòng vệ sinh, khiến tôi rùng mình. Từ phần eo trở xuống của nó không hề có, như thể bị ai đó cắn đứt. Trên vết thương, những con giòi béo ngậy đang ngọ nguậy khiến tôi muốn nôn mửa.
Nó nhìn chằm chằm vào tôi: "Kẹo, em muốn ăn kẹo."
Tôi muốn tát cho mình một cái. Sao lại nhắc đến kẹo chứ? Tôi lấy đâu ra kẹo cho nó!
Quỷ nhỏ nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi bồn chồn. Bị nó nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, lòng tôi lo lắng. Bỗng nhiên, tay tôi sờ thấy một gói nhỏ trong túi, lập tức móc ra.
Đó là gói đường nhỏ được cho khi tôi và Tống Tống mua cà phê uống. Lúc đó tôi thấy cà phê đã quá ngọt nên không dùng, tiện tay bỏ vào túi.
Tôi ném gói đường sang cho tên quỷ nhỏ. Nó nhanh chóng bắt lấy, xé vỏ và nhét vào miệng.
"Ngon quá, ngọt quá." Nó ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, nó ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Chị ơi, chị là người tốt. Chị ở lại đây chơi với em nhé?"
Tôi chửi thầm trong lòng. Muốn ăn đường thì cho, muốn người thì quên đi.
Tôi vội vàng nói: "Em trai ngoan, chị không thể ở lại đây được. Chị còn phải về nhà. Chị sẽ thường xuyên đến thăm em nhé?"
Quỷ nhỏ sầm mặt lại. Tôi thầm nghĩ hỏng bét rồi. Vẻ mặt nó trở nên vô cùng thê lương: "Chị không chịu ở lại chơi với em, chị là người xấu. Người xấu đều phải chết!" Nó bò nhanh về phía tôi. Tôi định né tránh, nhưng lại bị một lực lượng vô hình giữ lại, khiến tôi không thể di chuyển, thậm chí còn tự động lao về phía nó.
Trong lòng tôi chửi thầm. Quỷ nhỏ đã vọt đến trước mặt tôi, hai bàn tay nhỏ mập mạp trắng bóc của nó chực chờ xé toạc bụng tôi bất cứ lúc nào.
Trong cơn nguy cấp tôi triệu hồi Kim Giáp tướng quân từ trong bụng chui ra ngoài, tấn công vào mặt thằng quỷ nhỏ.
Quỷ nhỏ hoảng sợ, lực kéo tôi biến mất, tôi vội vàng lùi lại. Tôi vốn tưởng Kim Giáp Tướng Quân có thể tiêu diệt quỷ nhỏ này, nhưng không ngờ nó lại tóm lấy Kim Giáp Tướng Quân, dùng sức bóp nát ra từng mảnh.
Mặt tôi tái mét. Kim Giáp Tướng Quân là chỗ dựa lớn nhất của tôi, vậy mà nó lại bị giết chết dễ dàng như vậy? Đau lòng đến mức mắt đỏ hoe, tôi móc ra một tấm bùa Trấn Hung Thần. Loại bùa này có lực lượng cao hơn bùa Trấn Tà Ma một bậc.
Liên tục ném ra ba tấm bùa, tôi tạo thành một vòng tròn xung quanh con quỷ. Sau đó rút kiếm, hướng mặt quỷ nhỏ lao tới.
Trên mặt quỷ nhỏ đột nhiên lộ ra một tia giễu cợt nham hiểm. Nó đưa tay chộp lấy ba tấm bùa, khiến chúng bốc cháy và hóa thành tro tàn trong khoảnh khắc.
Tôi cả kinh, con quỷ nhỏ lập tức tóm lấy kiếm gỗ đào của tôi, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm bị đốt cháy bởi ánh sáng đỏ rực, nhưng nó không hề để ý mà từ từ vuốt ngược lên về phía chuôi kiếm.
Thằng quỷ nhỏ cười khùng khục, hai tay tóm lấy khuôn mặt tôi, mỗi bên một tay. Chỉ cần nó dùng lực nhẹ, khuôn mặt tôi sẽ bị xé thành hai nửa.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trán tôi bỗng nóng rực. Quỷ nhỏ sửng sốt, lộ ra vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Nó nhanh chóng nhảy khỏi kiếm gỗ đào và bò vào gian phòng vệ sinh ban nãy.
Tôi ngẩng đầu nhìn nó, đầu óc trống rỗng. Lạ thay, một chùm kim quang lại bắn ra từ trán tôi, đánh thằng vào người con quỷ.
Quỷ nhỏ bị bay lên và lơ lửng giữa không trung. Nó gắt gao nắm lấy cánh cửa phòng vệ sinh bằng hai bàn tay nhỏ mũm mĩm, miệng không ngừng chít chít chửi bậy.
"Bốp!" một tiếng vang nhỏ, thân thể quỷ nhỏ vỡ nát, vỡ thành từng mảnh thịt văng tung toé trên mặt đất, sau đó hoá thành từng làn khói đen, phiêu tán trong không khí.
Nhưng một viên châu màu trắng vẫn lơ lửng trong không khí. Viên châu chỉ to bằng ngón cái, tròn trịa và trắng ngà, trông như một viên ngọc trai.
Khối cầu oán khí! Là khối cầu oán khí trong cơ thể con quỷ nhỏ!
Nó lại có thể tạo ra khối cầu oán khí? Con quỷ này mạnh đến mức nào?
Khối cầu oán khí bị kim quang trên trán tôi hấp dẫn, từ từ bay đến, sau đó tiến vào trán tôi. Tôi cảm thấy trong đầu như có một dòng nước nóng chảy vào, toàn thân như được ngâm mình trong suối nước nóng, từng lỗ chân lông đều vô cùng thoải mái.
Trạng thái này chỉ kéo dài vài phút. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, nhận ra cơ thể mình đã có một chút biến đổi vi diệu.
Bất thình lình có tiếng động lớn vang lên. Cửa nhà vệ sinh bị phá tan, những con quỷ dây kẽm ùa vào. Dây kẽm từ trên người chúng bắt đầu lan tràn, rơi xuống đất, như những dây leo quấn về phía tôi.
Tôi tùy ý di chuyển tâm trí và giơ tay lên. Một cỗ năng lượng vô hình ngăn chặn sự lan tràn của dây thép, ngược lại dẫn dắt những con quỷ dây kẽm kia trượt về phía tôi. Đây là kỹ năng của con quỷ kia! Tôi học được khi nào vậy? Chẳng lẽ là do nuốt khối oán khí của nó? Trách không được nhiều người đối với khối cầu oán khí của Lệ Quỷ cao cấp lại si mê như vậy, hoá ra lại có chỗ tốt bực này.
Nhưng là năng lực của tôi không có mạnh như tên quỷ nhỏ, có ba con quỷ dây kẽm sắp thoát khỏi khống chế của tôi, tôi nhanh chóng móc ra ba tấm Trấn Hung Thần phù, niệm tụng chú ngữ, dán lên đầu mỗi người một tấm.
Phù chú bốc cháy, thân thể ba con quỷ kia cũng bốc cháy theo.
Danh sách chương