Chương 616
“Bác sĩ Tùng đâu?” Cô hỏi.
“Nhận được một cuộc gọi khẩn cấp nên đã đến bệnh viện rồi”
“Đúng rồi, tốt nhất trưa nay cô nên chuẩn bị ba món một canh, tôi sẽ ở đây ăn với cô.”
Nghe thấy thế, Tô Tú Song lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Tự quay về mà ăn đi, đầu bếp của nhà hàng Michelin nấu ăn không ngon sao?”
“Thứ nhất, không ngon hơn cơm cô nấu, thứ hai, tôi không thích ăn cơm một mình, thứ ba, một lúc không gặp như cách ba thu, tôi nhớ cô đó” Hoắc Diệc Phong híp mắt nhướng mày, khẽ nháy mắt một cái với Tô Tú Song.
Đồ ngu ngốc!
Một ngày không gặp như cách ba thu, cái gì mà một lúc không gặp vậy?
Không biết dùng thành ngữ thì đừng có thích dùng bậy bạ như thế chứ, thật đúng là tên não ngắn.
Tô Tú Song đã hoàn toàn miễn dịch với lực sát thương từ ánh mắt đào hoa kia của anh ta, giả bộ vô tình hỏi: “Vậy cái cô Nhung kia thì sao?”
“Chị ấy ăn cùng với anh hai, nói là sẽ trở về rất muộn, bảo quản gia Trương không cần phải chuẩn bị bữa trưa và bữa tối.
Nghe thấy thế, Tô Tú Song liền sửng sốt, lông ngực không ngừng phập phồng.
Sau đó, cô cố gắng kìm chế một cảm giác không thoải mái xuất hiện trong lòng mình, thử dò hỏi một vấn đề đã đè nặng trong lòng cô suốt thời gian vừa qua: “Hoắc Dung Thành có quan hệ gì với cô ấy vậy?”
Vứt điện thoại xuống, đôi chân dài của Hoắc Diệc Phong đan chéo vào nhau, vẻ mặt cà lơ phất phơ hiếm khi nào bỗng trở nên đứng đắn: “Chị rất tò mò mối quan hệ giữa hai bọn họ sao?”
“Có chút tò mò” Cô mở miệng, có chút không thật lòng, trái lương tâm nói.
“Rốt cuộc thì là có chút tò mò hay là vô cùng tò mò?” Hoắc Diệc Phong nhướng nhướng đôi mắt đào hoa, truy hỏi đến tận cùng.
Nghe thấy thế, Tô Tú Song có một loại cảm giác khó chịu như bị người ta đâm chọt, không nhịn được thẹn quá hóa giận mà nói: “Không muốn nói thì thôi, tôi không tò mò chút nào cả, có được chưa?”
“Không được, nếu đã hỏi rồi, vậy thì nói lý do chị tò mò cho tôi nghe thử xem”
“Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là vì tò mò, tùy miệng hỏi một câu thôi không được sao?”
“Thật sao?”
“Ai mà chẳng có chút tính tò mò trong người chứ, đến cả con chuột nhắt còn có nữa mà, lẽ nào tôi không được có sao?”
“Có thể chứ, nói một câu thật lòng đi, có phải chị đã nảy sinh tình cảm không đúng với anh hai của tôi rồi không?” Hoắc Diệc Phong nheo mắt lại, giọng điệu trở nên chậm rãi, từ tốn hỏi.
Nghe thấy lời này, trái tim của Tô Tú Song ấy vậy mà nhảy vọt lên tận cổ họng.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Ánh nắng mặt trời đổ xuống, khuôn mặt của Hoắc Diệc Phong như được tạc họa, ngũ quan rõ ràng, có góc cạnh hoàn hảo, nhìn bề ngoài thì trông có vẻ phóng túng bất cần nhưng tỉnh quang mà anh ta để lộ trong đôi mắt lại khiến cho người ta không thể xem nhẹ.
Tô Tú Song thế mà lại có chút không thể chống đỡ nổi, cô hít vào một hơi thật sâu, không được tự nhiên mà duy chuyển ánh mắt của mình: “Ngông cuồng ngạo mạn, máu lạnh vô tình, không quan tâm đến lý lẽ bình thường, tôi có thể nảy sinh tình cảm gì với loại thái độ này chứ?”
“Lời này mà để anh hai tôi nghe được, anh ấy chắc chắn sẽ giết chết chị”