Chương 102
Tô Tú Song sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, phản xạ muốn lùi lại. Nhưng liếc nhìn thấy Charles và Amanda ở đối diện, cô lại ép mình dừng động tác.
“Đêm qua em vất vả, ăn sáng mà còn muốn ngủ nướng. Ăn nhiều một chút…” Hoắc Dung Thành chăm chú nhìn cô, khóe mắt như đang mỉm cười.
Nhưng Tô Tú Song chỉ cảm thấy anh ta đang cười như không cười. Mặc dù biết anh ta đang diễn kịch, song Tô Tú Song vấn thấy hoảng hốt. Cô cười gượng, cố gắng phối hợp với anh ta: “Anh cũng thế”
Amanda hâm mộ nhìn Charles: “Họ thật ân ái.”
“Chúng ta cũng vậy.” Charles hôn lên trán bà.
Lương Mật Điềm lạnh mặt, âm thầm nắm chặt bàn tay. Giả vờ giống lắm, không đi đóng phim thì thật đáng tiếc.
Mộ Tư Đồng chống cằm, không nhịn được trợn trắng mắt. Đúng là hai đứa diễn sâu!
Hoắc Dung Thành ngồi xuống ghế, Tô Tú Song không nhịn được bật dậy: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chuyến”
Trước gương trong phòng vệ sinh, Tô Tú Song chống tay lên bệ rửa mặt, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thoải mái hơn một chút.
“Diễn kịch giống lắm, cô không làm diễn viên thì thật đáng tiếc” Lương Mật Điềm vừa võ tay vừa trào phúng nhìn cô.
Tô Tú Song mặc kệ con điên này, chỉ dặm son môi rồi xoay người muốn rời đi.
Nhưng Lương Mật Điềm không chịu buông tha cho cô, trực tiếp nắm chặt tay cô. Tô Tú Song bị chọc giận, không kiên nhãn nói: “Cô đủ chưa hả? Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Chưa đủ. Thấy cô phiền lòng, tôi vui vẻ lắm” Lương Mật Điêm nhướng mày, nở nụ cười.
“Cô bị điên hả?” Tô Tú Song nhìn thẳng vào cô ta: “Chúng ta là bạn học, không thù không oán, cô nhằm vào tôi thế là ý gì?
“Ai bảo là không thù không oán? Bạn trai tôi mua nhẫn kim cương cầu hôn cô ngay trước mặt cả lớp, tôi trở thành trò cười của cả trường!” Lương Mật Điềm nghiến răng nghiến lợi.
Tô Tú Song nhíu mày: “Đó là một tên khốn, tôi là vô tội. Tôi không quyến rũ anh ta, cũng đã từ chối anh ta rồi, cô cũng nhận rõ bộ mặt thật của anh ta, chẳng phải sao?”
“Cô không quyến rũ anh ta thì sao anh ta lại thích cô? Thậm chí còn mua cả nhẫn kim cương cầu hôn cô, thế mà dám nói là không quyến rũ hả?” Lương Mật Điềm hung tợn nhéo tay cô.
Tô Tú Song tái mặt, đẩy cô ta ra: “Anh ta kiên quyết đòi thích tôi thì tôi có thể làm gì được?”
“Cô đang khoe khoang đấy hả? Tô Tú Song, tôi nói cho cô biết, cô đừng có vênh váo!”
“Lương Mật Điềm, tôi khuyên cô ăn nhiều cơm, bớt nói lại, đừng có gây sự nữa!” Tô Tú Song nói. Nhưng Lương Mật Điềm lại không thèm nhìn cô, lắc mông rời đi.
Lúc này, tiếng bước chân lại vang lên, Tô Tú Song đưa mắt nhìn qua. Hoắc Dung Thành nghiêng người tựa lưng vào cạnh cửa, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Nợ đào hoa tìm tới tận nơi à…
Tô Tú Song liếm môi, biết ngay là anh ta đều nghe thấy hết.
“Tôi thật sự vô tội. Cô ta nhất quyết đòi đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi”
“Đó là chuyện của cô. Còn nữa, nhớ rõ nội dung hiệp ước…” Hoắc Dung Thành bình tính nói, sau đó phun làn khói, chậm rãi rời đi.
Cảm giác áp lực nặng nề lại ập tới.
Tô Tú Song khẽ vỗ ngực, thở hắt ra một hơi, chậm rãi đi theo anh ta.