Editor: Trần Thu Lệ

Hồng Xán dẫn Lộ Phi Nhi vào phòng khách, hai vợ chồng đang ngồi trên sa-lon đứng lên, một là người đàn ông trung niên mặc quân phục, nhìn qua cũng hơn năm mươi tuổi, vợ của ông nhìn qua cũng rất trẻ tuổi, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, nhất là ánh mắt ấy, đặc biệt rất giống với Lý Thanh Lưu, Lộ Phi Nhi vừa định kêu một tiếng bác trai, bác gái, nhưng đột nhiên Lộ Phi Nhi phát hiện, trên đầu vai của bố Lý Thanh Lưu có hai ngôi sao.

“Thủ trưởng!” Lộ Phi Nhi đứng thẳng “Bốp” một cái chào theo nghi thức quân đội. Chỉ có điều người phụ nữ bên cạnh lại rất không vui.

“Xong rồi, xem như xong rồi! Lại thêm một người nữa!” Chu Tuyết nhắc đến, sau đó bị chồng trừng mắt một cái, ngay lập tức sửa lại

“Ý của tôi là không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Đến đây, ngồi xuống đi! Tên là Lộ Phi Nhi phải không?” Chu Tuyết cười giữ chặt tay Lộ Phi Nhi

“Ngồi đi, tôi là Lý Vệ Dân.” Ông vừa nói xong, Lộ Phi Nhi vội vàng đứng lên. “Ngồi xuống đi!” Lộ Phi Nhi lại vội vàng ngồi xuống, hiện tại càng căng thẳng hơn rồi.

“Tình hình nhà cô tôi cũng đã nghe nói, bố mẹ cô vẫn khỏe chứ?”

“Vâng! Đều khỏe ạ!” Những lý do lúc đầu Lộ Phi Nhi nghĩ để từ chối hiện tại đều quên hết, Lý Vệ Dân nói chuyện vô cùng lqd lạnh nhạt, khiến Lộ Phi Nhi cảm thấy không có cách nào nói tiếp, nhưng Chu Tuyết lại vô cùng thích dáng vẻ của cô, lôi kéo tay Lộ Phi Nhi nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không thèm để ý đến người khác nói gì.

“Chúng ta ăn cơm trước đi!” Lý Vệ Dân lên tiếng, Chu Tuyết nhanh chóng kéo Lộ Phi Nhi vào phòng ăn cơm.

“Con thích ăn gì hả? Bác sẽ bảo bọn họ làm, chỉ có điều ở nhà sao con không ăn thịt, con xem con gầy chưa này, nhìn cánh tay cũng thật là nhỏ!”

“Dạ thế nào cũng được ạ, con không kén ăn.” Lộ Phi Nhi cảm thấy hiện tại cái bụng của cô rất no, cô nhất định ăn không vào.

“Đừng khách sáo, ăn đi!” Lý Vệ Dân ngồi giữa vị trí chủ gia đình, Lộ Phi Nhi cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh

Trên bàn đều bày các món ăn gia đình, nhìn kiểu bày biện đồ ăn, không giống như là một người giúp việc bình thường có thể làm được, lén lút nhìn trang trí trong nhà vài lần, vô cùng sang trọng, nhưng cũng nhìn ra được giá trị.

Bữa cơm này ăn ngon đến nghẹn, ngay cả đầu Lộ Phi Nhi cũng không dám ngẩng lên.

Ăn cơm xong, ba người trở lại phòng khách uống trà, người giúp việc mang trà đến, nhưng người giúp việc này lại rất trẻ, giống như là nhân viên phục vụ trong khách sạn vậy.

“Cô có biết tính chất công việc của Thanh Lưu không?” Lý Vệ Dân liếc mắt nhìn Lộ Phi Nhi một cái, có một loại cảm giác áp bách.

“Dạ biết một chút.”

“Tôi vô cùng lo lắng! Công việc của nó rất nguy hiểm, cũng thường xuyên không có ở nhà, cô đã chuẩn bị tâm lý chưa?” Ánh mắt của Lý Vệ Dân vô cùng sắc bén, thấy Lộ Phi Nhi hơi căng thẳng

“Con biết, cũng đã từng suy nghĩ qua vấn đề này. Đã chuẩn bị tâm lý rồi ạ!” Lộ Phi Nhi cảm thấy hình như hiện tại bản thân cô đang bảo đảm.

“Tôi biết công việc của cô cũng rất bận rộn, nếu tương lai hai người có con, cô có từng suy nghĩ sẽ do ai chăm sóc không?”

“Cái này con vẫn chưa nghĩ đến.”

“Lúc Thanh Lưu đã nói với chúng tôi về cô, lúc đó tôi đã suy nghĩ, tính cách, bối cảnh, công việc của cô như vậy thì có đủ tư cách để làm một người vợ không?” Lời này của Lý Vệ Dân có phần khắt khe, Lộ Phi Nhi cảm thấy hỏa khí muốn dâng lên ngay lập tức rồi.

“Vậy ý của bác, thì như thế nào mới là một người vợ đủ tư cách?” Tượng đất còn có ba phần tính năng của đất đấy? Lời nói của ông thật sự rất quá đáng.

“Cô biết bạn gái trước của Lý Thanh Lưu chứ?” Lý Vệ Dân nhìn Lộ Phi Nhi một cái, thật ra chuyện này Lộ Phi Nhi vẫn chưa từng hỏi qua, cô không cảm thấy cần phải hỏi cái này, hơn nữa bản thân biết rồi sẽ vô cùng ttl để ý, cho nên mới không hỏi, chỉ có điều xem ra trước mắt thật sự phải hỏi một chút, Lý Vệ Dân cũng nhìn ra Lộ Phi Nhi không biết, nói tiếp: “Bạn gái cũ của Lý Thanh Lưu tên là Bành Ny Na, là con gái chiến hữu cũ của tôi, tôi tưởng cô đã biết.”

“Biết cô ấy thì có gì quan trọng sao? Việc này dường như không ảnh hưởng gì đến bọn con.”

“Ny Na rất hiểu Thanh Lưu, hiểu rõ đời sống sinh hoạt của nó, cũng hiểu rõ công việc của nó. Tôi hy vọng cô hãy cân nhắc thật kỹ chuyện tình của hai người một chút, hy vọng cô có thể lo lắng nhiều hơn cho Thanh Lưu. Tôi muốn nhận được sự đảm bảo của cô.”

“Vâng, con sẽ cân nhắc.” Nói tới đây, Lộ Phi Nhi đứng lên, cúi chào vợ chồng Lý Vệ Dân, sau đó nói, “Vậy con xin về trước.”

“Ừ, được, Hồng Xán, tiễn cô Lộ.” Lý Vệ Dân cười phân phó.

Chờ Lộ Phi Nhi đi khỏi, Chu Tuyết nhảy dựng lên, “Anh làm gì vậy? Anh dọa con dâu em chạy mất thì sao hả? Cô bé này mà chạy mất, không biết em còn phải chờ đến bao giờ nữa hả?”

“Được, được, đừng nhảy nữa, đều đã mấy chục tuổi rồi mà vẫn còn như thế này. Con dâu vào cửa dù sao cũng phải thử thách một chút chứ? Hơn nữa, tên tiểu tử Lý Thanh Lưu kia quen thuận buồm xuôi gió, cần phải gây ra một chút trở ngại mới được.”

“Ọe!” Chu Tuyết cũng mặc kệ chồng có quân hàm gì, trực tiếp nôn ra, Lý Vệ Dân vội vàng che miệng bà lại, nhìn xung quanh xem không có ai nhìn thấy mới nói, “Yên tâm đi, chạy không được đâu, con trai của em không phải kẻ vô dụng.”

“Anh còn nói, không thấy sao? Cô bé kia cũng có chút tính cách, nếu thật sự thất bại, nhất định con trai của anh sẽ không nhận anh nữa cho xem.” Chu Tuyết lo lắng nói, con dâu tốt như vậy, lần đầu nhìn thấy bà đã thích rồi.

“Ngay cả bà xã mà cũng không đối phó được, thì cũng đừng về gặp anh nữa.” Lý Vệ Dân hừ nói

“Anh lão già kia, ý anh là gì, ý của anh là anh đối phó với em?” Chu Tuyết tức giận mở to hai mắt nhìn, còn long lanh nước, bộ dạng như muốn khóc đến nơi.

“Ơ kìa, đừng để người ta thấy, ý của anh không phải là hy vọng... hy vọng con trai của chúng ta có chút tiền đồ sao? Nếu không ra oai phủ đầu con dâu một chút, cô ấy sẽ không coi trọng em, thì ngay cả cháu nội em cũng đừng mong nhìn thấy!” Lý Vệ Dân vội vàng lôi kéo bà xã đang tức giận trở về phòng.

“Thật vậy sao? Không thể nào!”

“Sẽ, em hãy nghe lời anh đi.”

Lộ Phi Nhi xuống xe ở cổng trường học, dọc đường đi Hồng Xán nhìn sắc mặt của Lộ Phi Nhi không tốt, nên cũng không nói gì, Lộ Phi Nhi nói cảm ơn với Hồng Xán một tiếng rồi vội vàng đi về phòng ký túc xá.

Rốt cuộc nhìn không được, Lộ Phi Nhi vẫn là cầm lấy điện thoại, vô cùng may mắn, hôm nay Lý Thanh Lưu mở máy, “Sao vậy?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Thanh Lưu

“Bành Ny Na là ai?” Giọng của Lộ Phi Nhi vô cùng cao, trong điện thoại im lặng một chút, im lặng như vậy lại càng làm cho người ta đau lòng, “Công việc của anh quan trọng, còn công việc của em hèn hạ sao? lqd Chẳng lẽ muốn em từ chức ở nhà trông con sao? Nào là bối cảnh, tính cách, công việc, toàn bộ đều là viện cớ, Lý Thanh Lưu anh là tên khốn kiếp, người trong nhà anh đều chưa đối phó mà lại bảo em đến thăm hỏi, anh có ý gì? Còn nữa, tại sao anh lại không nói cho em biết bố mẹ của anh làm gì?”

“Những thứ này đều là do bố mẹ anh nói?”

“Vậy còn có thể là ai?” Lộ Phi Nhi cảm thấy vô cùng uất ức, nước mắt đều đã rơi xuống, cô cảm thấy bản thân mình quá mất mặt, cô chưa từng mất mặt như vậy bao giờ.

“À..., là như vậy!”

“À...! Như vậy là xong rồi sao? Mẹ nó Lý Thanh Lưu anh là một tên khốn kiếp!” Thế này Lộ Phi Nhi mới thật sự khóc, làm sao anh có thể khốn kiếp như vậy chứ? “Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ chỉ đùa em thôi! Chờ anh làm xong nhiệm vụ sẽ đến tìm em, ngoan, chờ anh trở về rồi hãy nói.”

“Anh hãy cút cho em!” Lộ Phi Nhi gào to trong trong điện thoại

“Phi Nhi, anh phải đi rồi, nhớ chờ anh về đấy!”

“Này... Này?” Cúp điện thoại, Lộ Phi Nhi tức giận ném điện thoại đi, bỗng nhiên phản ứng kịp nhưng vẫn chậm một bước, pin đã bị văng ra rồi, màn hình cũng hỏng luôn.

“Hu hu... Tên khốn!” Lộ Phi Nhi ngồi chồm hổm ở ven đường khóc lên, cũng không quản người đi đường sẽ nhìn cô như thế nào.

Trở lại ký túc xá, mấy chị em thấy bộ dạng của cô, cũng đoán được xảy ra chuyện gì, người nào cũng không lên tiếng hỏi, Ngô Viện Viện giúp cô cởi áo khoác, Tần Tranh giúp cô cởi giày, nâng chân cô lên giường, sau đó đắp chăn cho cô. Tất cả mọi người im lặng, ngay cả lúc Tôn Bối Bối xuống giường gây ra tiếng động cũng bị mọi người trừng mắt.

Điện thoại bị hỏng, Lộ Phi Nhi cũng không đi sửa, chỉ thông báo cho bố mẹ biết điện thoại bị hỏng, có việc gì thì gọi vào ký túc xá cho cô, phòng của bọn họ đã bắt điện thoại rồi. Sau đó, Lộ Phi Nhi đã kể lại lqd mọi chuyện cho Ngô Viện Viện nghe. Cô ấy cũng không nói gì, chỉ khuyên cô hãy chuyên tâm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp thôi! Dù sao cũng không thể vì một người đàn ông mà không thể tốt nghiệp được đúng không?

Suốt cả một tháng, không có một chút tin tức nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện