Buổi tối, Lộ Phi Nhi và Bạch Mai được sắp xếp ở chung một phòng, Bạch Mai cho Lộ Phi Nhi cảm giác ở chung rất tốt, nhưng mà từ từ tiếp xúc, phát hiện cô Bạch Mai này, tuy nhìn bề ngoài không không phải là người sắc bén như thế nhưng cô ấy lại là một người rất vì bản thân mình. Là kiểu người dùng lời nói nhẹ nhàng yêu cầu bạn chuyển động theo cô ấy, ví dụ như, Lộ Phi Nhi thích đi bằng đường lớn, nhưng Bạch Mai lại dùng lời lẽ và ánh mắt vô cùng dịu dàng đề nghị, khiến bạn không có cách nào từ chối được.

Kỳ thực, Lộ Phi Nhi rất tò mò về tình trạng hôn nhân của Bạch Mai, nhìn cô trẻ như thế, cùng lắm cũng chỉ ba mươi mà đã là một bác sĩ pháp y tài giỏi, một người phụ nữ đặc biệt như vậy thì sẽ tìm một người chồng như thế nào? Dáng vẻ cô ấy rất tốt, đoán chừng người theo đuổi cũng rất nhiều.

Chỉ có điều Lộ Phi Nhi cũng phát hiện một mặt không thể chấp nhận của cô, Bạch Mai rất đặc biệt, đặc biệt như thế nào? Chính là cái loại mà cho dù đối mặt với thi thể đã bị thiêu đốt hoàn toàn, cô ấy vẫn có thể bình thản ung dung. Chẳng lẽ bởi vì đây là chuyên ngành của cô ấy? Ban đêm, Lộ Phi Nhi ra khỏi phòng, cô muốn quan sát bên ngoài một chút, bầu trời sao ở đây rất đẹp. Bầu trời đầy sao, giống như những viên đá quý được khảm trên màn đêm đen tối, không có khói bụi của thành thị, không có tiếng ô tô, đã bao lâu rồi, trong lòng Lộ Phi Nhi nhớ lại, đã bao lâu rồi cô không chú ý bầu trời đầy sao trên đầu mình?

“Đang ngắm sao?” Là Lý Thanh Lưu. Không biết vì sao, lúc còn ở trường cảnh sát được huấn luyện viên huấn luyện ra tính cảnh giác, nhưng ở trước mặt anh căn bản đều không thể dùng được.

“Đúng vậy, đội trưởng Lý! Uhm, chuyện lúc ban ngày, thật sự xin lỗi, tôi...” Lộ Phi Nhi biết nói như vậy rất ngu xuẩn, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp, nhưng mà trong lòng cô hiện tại không có cách nào khác.

“Không nói đến chuyện này nữa, cô có thể nhận biết được các chòm sao không?” Lý Thanh Lưu ngẩng đầu, nhìn sao trên trời.

“Ách... Không biết, ngoại trừ sao Bắc Đẩu ra thì cố lắm cũng chỉ biết được sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ mà thôi.” Cái đó là do lúc trước được mọi người kể lại, cho tới bây giờ Lộ Phi Nhi cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ cùng nói chuyện này với cấp trên của mình.

“Ha ha, cô xem, kia là chòm sao Tiên Hậu, kia là cung Nhân Mã, cái kia là chòm sao Orion, xem ba ngôi sao ở giữa đi, nhìn xem có giống như cái thắt lưng của thợ săn không?” Lý Thanh Lưu hoàn toàn đắm chìm trong bóng đêm hiện tại.

“Vâng, đúng vậy, thật sự rất giống.”

“Cô nhìn bên kia nữa đi...”

“Đó có phải là chòm sao Tiểu Khuyển(con chó) không?” Lộ Phi Nhi cảm thấy hứng thú hỏi.

“Con chó? Cô thích con chó sao?” Lý Thanh Lưu đột nhiên tỉnh táo tinh thần.

“Đúng vậy! Anh không thích sao?”

“Đương nhiên là thích, tôi cũng đã từng nuôi vài con rồi!” Lý Thanh Lưu cũng là một người rất thích nuôi chó.

“Vậy sao? Trong nhà tôi cũng nuôi một con chó, vô cùng thú vị, tuy nhát gan nhưng lại vô cùng thông minh. Lúc trời bắt đầu mưa xuống, nhất là có sấm sét, nó liền kêu không ngừng, nhất định phải có người ôm vào trong lòng mới chịu.” Lộ Phi Nhi nhớ tới con chó cưng của cô.

“Vậy sao? Rất thú vị, chỉ có điều tôi cảm thấy chó là một loài vô cùng thông minh, nó có nhiều chỗ rất giống với con người. Tôi nhớ trước kia tôi đã từng nuôi hai con chó, nhưng tôi chỉ thích một trong hai con đó mà thôi, nhưng mà sau đó con chó ấy lại chết, rồi tôi lại chuyển sự chú ý đến con chó còn lại, tôi phát hiện nó vậy mà lại không thèm thân thiết với tôi.” Lý Thanh Lưu cảm khái nói.

“Cái gì? Anh vậy mà lại thiên vị? Anh cũng thật quá đáng, anh có biết chó nhỏ có bao nhiêu yếu ớt không?” Lộ Phi Nhi kích động nói, trong lòng Lý Thanh Lưu cười thầm, hình như giữa bọn họ lại càng thêm gần gũi rồi.

Hai người cứ bắt đầu trò chuyện như vậy, Lộ Phi Nhi cảm thấy được một mặt khác của Lý Thanh Lưu, hai người lại càng thêm thân thiết, thậm chí Lộ Phi Nhi còn để lộ ra con người thật sự của mình, oa oa nói lqd không ngừng mà Lý Thanh Lưu lại tranh cãi gay gắt, nhất định phải đối nghịch với Lộ Phi Nhi mới chịu. Lộ Phi Nhi bị anh chọc thì tức giận không được mà oán hận cũng không xong. Nhìn gò má của anh, vô tình bị anh hấp dẫn. Căn bản đã quên mất hiện tại Lý Thanh Lưu là cấp trên của mình, Lộ Phi Nhi chỉ xem anh như một người đàn ông đã khiến tim cô đập rộn lên.

Sáng sớm vừa lên, mọi người có liên quan đều bắt tay vào việc nghiên cứu tình tiết vụ án, mở một cuộc họp, cho dù những chứng cứ liên quan đến vụ án vẫn chưa hoàn thiện, nhưng mà cái này cũng không phải là lý do khiến cho công việc bị đình trệ được.

“Nạn nhân tất cả gồm có ba người, theo thứ tự là Hình Quế Đông, nam, ba mươi bốn tuổi, đã từng làm cảnh sát vũ trang, nguyên nhân dẫn đến cái chết là do vết đâm ở bụng. Tiếp theo là Vương Quyên, là vợ của ttl,lqd Hình Quế Đông, ba mươi ba tuổi, nguyên nhân tử vong là...vết đâm xuyên thủng bụng. Kiểm tra chất độc không thấy những chất độc thông thường, xét nghiệm bên dưới thi thể còn sót lại thành phần của xăng.” Bạch Mai báo cáo ngắn gọn.

“Sau khi chúng ta đến hiện trường vụ án, phát hiện bên ngoài căn nhà có dấu vết của bánh xe mô tô, tạm thời vẫn chưa thể xác định đó là loại xe gì, cửa sổ trong nhà cũng không có dấu vết bị cạy mở, bên trong lại l,q,d phát hiện có thành phần của xăng. Trong nhà không lấy được dấu chân nào khả nghi, còn bên ngoài do người dân vây xem quá đông nên mọi dấu đều bị phá hủy, cho nên cũng không có chứng cứ gì có giá trị.” Trì Ba giới thiệu sơ qua.

“Cục trưởng Vương, anh thấy thế nào?” Lý Thanh Lưu không nói ra suy nghĩ của mình mà hỏi ý kiến của Cục trưởng Vương đại diện sở cảnh huyện Hoa Thụ .

“Kỳ thực chuyện này cũng là chuyện mà chúng tôi vẫn luôn phiền não, gần đây xảy ra nhiều vụ án dữ tợn như vậy, nhưng mà từ hiện trường vụ án này, mọi người cũng thấy được, tất cả cửa sổ đều không bị phá hoại, chúng tôi vẫn luôn hoài nghi là chính nạn nhân đã mở cửa cho hung thủ vào nhà.”

“Uhm, tôi nghĩ chúng ta nên điều tra mấy cái hiện trường kia cho thật kỹ.” Lý Thanh Lưu vừa nói vừa nhìn về phía mấy người của phòng kỹ thuật.

Lần này, Trì Ba vẫn dẫn Lộ Phi Nhi theo, bởi vì Lý Thanh Lưu lái xe còn dẫn theo Vân Tùng và Chu Kiến, nơi xảy ra án mạng cũng không xa mấy, cả quãng đường cũng chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ là tới.

Lộ Phi Nhi phát hiện đa số nhà ở đây đều rất giống nhau, ngay cả kiểu dáng cửa sổ cũng vậy, 1,2m kính thủy tinh, hai bên là khung cửa sổ, cửa chính cũng vậy, phía trên là khoảng hơn bốn mươi xen-ti-mét thủy tinh, phía dưới là cửa. Lý Thanh lưu cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh hiện trường, quả thật đúng như Cục trưởng Vương đã nói, tất cả cửa sổ đều không có dấu vết tổn hại từ bên ngoài, thủy tinh đều bể nát, đồ vật bên trong đều lộn xộn, cũng không nhìn ra là đập phá từ đâu.

“Vân Tùng, cậu xem thử phía trên kia có thể chui vào được không?” Lý Thanh Lưu chỉ vào phần trên của cửa sổ.

“Vâng.” Vân Tùng tìm một cái ghế, thử chui vào.

“Làm sao vậy, đội trưởng Lý?” Trì Ba và Lộ Phi Nhi cũng chạy tới nhìn bọn họ.

“Không được đâu đội trưởng, em không chui vào được.” Vân Tùng bỏ cuộc.

“Trì Ba, cậu leo lên thử xem.”

Trì Ba có lẽ cao khoảng 1m75, nhưng mà rất gầy, nên chui vào rất dễ dàng, sau đó hai ba lần đều chui vào được, Vân Tùng và Lộ Phi Nhi đều sửng sốt, sao bọn họ lại không nghĩ đến khả năng này chứ?

“Được rồi! Chúng ta về thôi!” Cuối cùng bọn họ cũng có thu hoạch rồi.

Lại mở cuộc họp lần nữa, lần Lý Thanh Lưu không hỏi ý kiến của người khác nữa mà nói ra suy nghĩ của chính mình,

“Những nơi xảy ra án mạng mọi người đã nhìn thấy, hầu như đều là trong phạm vi xung quanh năm mươi ki-lô-mét. Cho nên tôi suy đoán, đầu tiên, hung thủ phải có phương tiện đi lại, hơn nữa còn không phải một người, vì sao tôi lại nói như vậy? Mọi người thử nhớ lại xem, nạn nhân cuối cùng là Hình Quế Đông đã từng làm cảnh sát đã nói nói lên, một người thì khó có thể lqd chế ngự được anh ấy. Thứ hai, hung thủ là một người không phải rất béo, có thể chui qua được cửa sổ chỉ có bốn mươi xen-ti-mét. Tiếp theo là đến phòng ban, chúng tôi muốn nhờ các đồng chí trong sở cảnh sát địa phương và Cục cảnh sát huyện cùng phối hợp, bắt đầu kiểm tra những thị trấn gần đây trước.”

“Được, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp.” Cục trưởng Vương đồng ý vô cùng thoải mái, áp lực của ông ấy cũng rất lớn, mấy chục năm qua bây giờ ở đây mới xảy ra vụ án lớn như thế.

“Chủ yếu là..., những tên hung thủ này vô cùng hung ác, lúc sắp xếp thẩm tra, nếu có điều gì đáng ngờ, phải báo cáo ngay lập tức, không được tự mình hành động.” Đây là vì Lý Thanh Lưu tránh cho khỏi bị thương vong không cần thiết.

Bởi vì nhân viên có hạn, nên Lý Thanh Lưu cũng chỉ đạo mọi người tham gia vào việc thẩm tra, người của cảnh sát địa phương chỉ huy một tổ, Lộ Phi Nhi và Lý Thanh Lưu cùng một viên cảnh sát địa phương tên Đại Lưu được phân công một tổ. Hai ngày nay, biểu hiện của Ninh Vệ Đông vô cùng im lặng, nghe phân công như vậy cũng không nói gì, thậm chí hiện tại anh ta còn đang trốn tránh Lộ Phi Nhi.

Đường xá nông thôn đều như thế cả, mưa xuống một tí hoặc là có nước tồn đọng, đường cái sẽ lầy lội ngay, ba người Lộ Phi Nhi vào một hộ gia đình, trong nhà có một cái máy cày và một chiếc xe ba bánh. Đây đã là căn nhà cuối cùng, vừa bước vào nhà, liền thấy một người phụ nữ nhếch nhác, khoảng sáu mươi tuổi, nhìn thấy bọn họ đến thì tiếp đãi nhiệt tình. Lộ Phi Nhi ngửi ttl,lqd được trong nhà có một mùi rất lạ, không nói rõ là vì sao, nhưng mà cảm thấy căn nhà này rất bẩn. Vào phòng, thấy một ông lão đang nằm trên giường, bộ dạng rất khỏe mạnh, hơi béo, đôi mắt rất to, trên đầu giường đặt gần lò sưởi vẫn còn treo một móc truyền nước.

“Ông Triệu? Ông bị bệnh gì vậy?” Đại Lưu hỏi.

“À..., cũng không có gì, ngày hôm qua bị vấp ngã sau nhà, chính là già rồi nên không dùng được nữa rồi.” Triệu Hưng Đạt nói

“Đúng vậy, người già rồi khó tránh khỏi bị ngã.” Vợ ông ngồi bên cạnh cũng nói theo.

Trò chuyện một hồi, cũng không có tình huống đặc biệt nào khác, nên mấy người Lý Thanh Lưu cũng ra về. Vừa bước ra thì thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh máy kéo.

“Liễu Cương, cậu mới tới à? Đại Lưu biết anh ta, nhỏ giọng giới thiệu với Lý Thanh Lưu, người này chính là con rể của Triệu Hưng Đạt.

“Đúng vậy, đến thăm bố vợ tôi.”

“Vậy à, không biết bố vợ cậu vì sao lại bị như vậy?” Đại Lưu thuận miệng hỏi.

“À, hai ngày trước bị ngã từ trên xe xuống nên chân đi đứng không được.”

Ánh mắt Lý Thanh Lưu tối sầm lại liếc mắt nhìn Lộ Phi Nhi một cái, Đại Lưu cũng nghe ra có chuyện không ổn, tiếp tục hỏi, “Ông ấy mà còn có thể từ trên xe ngã xuống hả?”

“Ông ấy đi về, từ trên xe nhảy xuống nhưng nhảy không được tốt nên bị ngã.”

Ba người lại trò chuyện thêm vài câu, thì đi về, vừa ra khỏi sân, Lý Thanh Lưu liền nói với Phi Nhi: “Cô nhanh về gọi người, chúng ta sẽ canh giữ ở gần đây, cẩn thận trong tay bọn họ có hung khí.”

“Nhanh lên, nhà lão ta còn có con trai, phỏng chừng lát nữa sẽ về, nếu cậu ta biết phát sinh biến cố, coi chừng bọn họ ‘chó cùng bứt giậu*’. Đại Lưu lo lắng nói

*Chó cùng bứt giậu: Trong tình thế bị đẩy đến đường cùng thì sẽ làm liều.

Lộ Phi Nhi vội vàng chạy về gọi người, cũng may ở đây không xa lắm, không được mấy bước thì tới nơi. Ninh Vệ Đông thấy cô vội vàng chạy về, trức giác cho thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi. Tiến lên giữ cô lại,

“Làm sao vậy?”

“Có chuyện, một người tên là Triệu Hưng Đạt, mau dẫn người qua đó đi, mấy người đội trưởng Lý đang canh giữ ở đó rồi!”

Không đợi Lộ Phi Nhi nói xong, Ninh Vệ Đông chạy thẳng vào trong gọi người, cứ như vậy, một nhóm người thuận lợi mang tất cả người nhà họ Triệu về sở. Hành động như vậy, không thể nghi ngờ là đã chấn động cả thị trấn rồi.

Mang về sở không những có vợ chồng họ Triệu mà còn có con trai, con dâu, con gái và con rể nữa. Nếu Lý Thanh Lưu đoán không sai thì đây chính là kiểu gia đình phạm tội. Anh kêu Trì Ba và Lộ Phi Nhi,

“Hai người đến nhà họ khám xét chứng cứ, Bạch Mai đã kiểm tra miệng vết thương của Triệu Hưng Đạt, hai người hãy lấy chứng cứ ở hiện trường và vết máu ra so sánh xem sao.”

“Vâng, anh yên tâm.” Trì Bà là người phụ trách chủ yếu, bây giờ có thể kết án hay không, chứng cứ trên tay bọn họ là vô cùng quan trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện