“Đi thôi! Đi ăn cơm, đứng đó ngây người làm gì!”
Cận Hải Dương đem Thẩm Lưu Bạch ôm vào lòng, lôi kéo cô gái đang suy nghĩ gì đó, rồi tiện tay đóng cửa phòng lại.
Thẩm Lưu Bạch mơ màng bị anh kéo đi, đến khi bị người ta ấn vào chỗ ngồi, thắt dây an toàn mới phát hiện tình huống không đúng, mơ màng quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái.
“Chúng ta đi đâu?”
“Ăn cơm!”
Cận Hải Dương tức giận đáp.
Anh không chịu được ánh mắt ngây thơ tín nhiệm của cô, ánh mắt này khiến khi huyết anh sôi trào, nhịn không được muốn ra tay làm chuyện xấu.
“Không được! Báo cáo nghiệm thi của Đồ Giai Giai còn chưa viết xong, tôi phải…”
Cô vừa nói vừa đưa tay tháo dây an toàn, lại bị người đàn ông ngăn lại.
“Ăn cơm không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của em đâu, em về trễ cũng không ai trách em đâu.”
“Có phải em đã quên lời anh nói với em sao? Bữa đói bữa no, không qua kiếm em, em không nhớ ăn cơm đúng không!”
“Đi căn tin ăn là được rồi…”
Cô có chút không phục lẩm bẩm.
“Được! Anh tới tìm em liền đến căn tin ăn, em muốn mỗi ngày gặp anh ở căn tin sao?”
Vừa nói đến cái này, Thẩm Lưu Bạch lập tức im lặng.
Sáng chiều cô đều cùng tên này ra ngoài, nếu lần này đáp ứng thêm ăn trưa nữa thì về sau một chút thời gian tự do của cô cũng không có.
Thấy cô không từ chối, Cận Hải Dương đạp chân ga lái xe ra khỏi cổng.

Đi được một đoạn, tay phải anh mở hộc tủ ở tay lái ra, ném một hộp quà nhung màu đỏ sẫm qua.
“Đây là cái gì?”
Thẩm Lưu Bạch có chút mờ mịt xem qua, hoàn toàn không biết anh đưa đồ này có ý gì.
“Tín vật đính ước, cho em!”
Anh thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Lưu Bạch, lập tức bổ sung một câu.
“Bây giờ Đồ Hạo Nhiên và Kha Tĩnh đã biết em là bạn gái anh, nếu trên người em không có vật gì của anh sớm muộn gì họ cũng sẽ nghi ngờ.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Lưu Bạch vốn muốn đưa trả cũng thụt tay lại.
“Vậy cũng được, cái này bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho anh.”
Người đàn ông tay phải cầm vô lăng, tay trái chống lên gò má xếch lên, thản nhiên cười.
“Không đáng giá, em cầm chơi đi.”
“Nếu em không yên tâm, coi như tạm thời giúp anh bảo quản, quan trọng nhất là không được để lộ sơ hở.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn chằm chằm sườn mặt anh rất lâu, đến khi làm anh nổi hết da gà lúc này mới từ từ thu hồi tầm mắt.
“Anh có nhiều lễ vật lắm à? Lúc nào cũng có thể lấy ra tặng người khác?”
Cận Hải Dương cô gái qua gương chiếu hậu, đôi mắt hơi nheo lại, bên môi mang theo vài phần cười đắc ý.
“Sao vậy? Ghen sao?”
“Em biết chúng ta làm việc cường độ cao như vậy, làm gì có nhiều thời gian đi dạo mua đồ.”
“Anh đã mua cái này ở Vạn Hối khi em đi vắng.

Khi em quay về anh đã muốn đưa nhưng em lại từ chối anh một cách phũ phàng.

Anh nghĩ vật này sẽ ở đây mãi chứ…”
Anh bỗng nhiên thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Nhưng không sao, dù sao anh cũng thích em, bây giờ đưa cũng không trễ.”
Thẩm Lưu Bạch bị vẻ mặt đáng thương của anh làm cho xấu hổ, cô chán nản nghịch hộp trong tay, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói.
“Cận Hải Dương, anh đừng như vậy, anh không biết gì về tôi, tôi không phải là cô gái như anh nghĩ.”
“Mắt nhìn thấy không nhất định là sự thật.”
Thấy cô muốn nói đề tài mình không muốn nghe, người đàn ông dứt khoát dừng xe ven đường, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Thẩm Lưu Bạch, em không biết anh hiểu về em nhiều hay ít thì làm sao em biết được anh có thích con người thật của em không?”
“Không cần vội vã từ chối anh.

Nếu em cảm thấy anh nhìn lầm thì mong em cho anh có cơ hội nhìn lầm, để anh có cơ hội hiểu biết con người em, sau đó em lại đưa ra quyết định cũng không muộn.”

Anh không quay đầu lại đây, hai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, nhưng giọng nói nghe được sự vui vẻ.
“Giáo sư Thẩm, anh đối với em chính là nghiêm túc.”
“Cận Hải Dương anh sống ba mươi năm, em là người duy nhất có thể khiến anh quan tâm đến như vậy, anh muốn đối xử tốt với em, em không chấp nhận cũng phải chấp nhận.”
“Đây là lần đầu tiên trong đời anh tặng quà cho một cô gái.

Đừng làm anh mất mặt, lỡ sau này anh đối với phụ nữ nảy sinh ám ảnh tâm lý, không thể nối dõi tông đường, ông của anh nhất định tìm em liều mạng.”
Thẩm Lưu Bạch mới nghe còn nghiêm túc nhưng càng nói về sau cô càng muốn khinh bỉ, xem thường anh.
“Cận Hải Dương, anh đây là ăn vạ sao!”
Cô không thể chịu đựng được nữa, lần đầu tiên cô muốn đưa ngón giữa cho anh.
“Anh có thể nối dõi tông đương hay không liên quan gì đến tôi, đừng dính vào tôi!”
Cận Hải Dương quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch đang thủ thế che trước ngực.
Anh nhếch miệng cười, nhe hàm răng trắng của mình với cô, tùy tiện trả lời.
“Ai ui giáo sư Thẩm, hôm nay anh mới biết em thích trực tiếp như vậy! Sợ quá…Em dịu dàng một chút, đây là lần đầu tiên của người ta đó…”
Nói xong, anh còn đặc biệt kéo cổ áo mình, làm ra bộ dạng sẵn sàng chờ bị “chà đạp”.
Lúc này, Thẩm Lưu Bạch hoàn toàn không còn gì để nói.
So miệng lưỡi, cô không phải đối thủ của anh, luận về da mặt, có cộng hết các lớp da lại thì mặt cô cũng không dày được bằng phân nửa đối phương, gặp phải hạt đậu luộc nấu thể nào cũng không được cô đành phải chịu thua, dùng sự im lặng để ngăn cản sự vô liêm sỉ của anh ta.
Sau đó, Thẩm Lưu Bạch kiên định dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cho dù Cận Hải Dương gì cũng không quay đầu lại, đến khi xe chạy đến tiệm cơm nhỏ họ thường dùng cô mới lạnh lùng tháo dây an toàn.
“Sao vậy? Tức giận sao? Anh chỉ nói đùa với em thôi.”
Người đàn ông đùa giỡn nói.
Anh đưa tay kéo cô về chỗ ngồi, sau đó nghiêng người cúi đầu thành khẩn, thấp giọng nói.
“Đừng giận mà, ăn cơm mà tức giận không tốt cho tiêu hóa đâu.


Vừa rồi anh sai rồi, anh xin lỗi được không?”
“Thẩm Lưu Bạch, anh nghiêm túc.”
“Mấy ngày em đi anh không có tâm trí làm gì, anh dành thời gian đi mua dây chuyện này muốn chờ em về thì đeo lên cho em, sau này em là người của anh rồi.

Anh nghĩ rất vui vẻ kết quả không chú ý có người quẹt vào xe, vết trầy trên cửa kìa, bây giờ còn chưa kịp sửa nữa.”
“Anh biết em vẫn luôn băn khoăn, không sao, anh có thể chờ đến khi em chấp nhận.

Bây giờ em không cần từ chối anh, chúng ta cứ tiếp tục như vậy thử xem, xem như bạn bè được không?”
Đã nói đến mức này, Thẩm Lưu Bạch cũng chỉ có thể gật đầu.
“Làm bạn trước sao?”
Cô bình tĩnh nhìn về phía Cận Hải Dương, đến khi anh gật đầu, ánh mắt cô mới dịu lại.
“Cận Hải Dương, cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi.

Nhưng anh không cần gần gũi tôi qua, như vậy không tốt với anh đâu.”
Cô nhẹ nhàng nói.
“Tôi có rất nhiều chuyện mà anh không biết, tôi chỉ có thể nói tôi không giống như những người khác, anh với tôi ở bên nhau rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện