Khám nghiệm hiện trường xong, ngoại trừ các cảnh sát túc trực bảo vệ hiện trường, những người khác trong đội Hình Sự đều rút về phân cục.

Tin đồn “Đội trưởng giận dữ đuổi chó săn” đã loan truyền, khi quay về mọi người có mắt nhìn đều cố tránh ngồi lên chiếc xe bán tải màu xám bạc kia, trên xe chỉ còn một mình Thẩm Lưu Bạch.

Trong xe hơi yên tĩnh một chút, Cận Hải Dương bật âm thanh nổi trên xe, bên trong truyền ra tiếng phát tin tức.

Anh đã quen nghe kênh tin tức.

Nhưng mà Thẩm Lưu Bạch…chắc là không hứng thú với cái này.

Trong thế giới của cô chỉ có nghiên cứu khoa học, còn rất nhiều điều ở thế giới bên ngoài mà cô ấy không hiểu.

Giống như là…một bông hoa được trồng trong phòng cách ly chân không đột nhiên được đặt ở nơi hoang vu, luôn cảm thấy mơ hồ và mâu thuẫn.

Đột nhiên có một suy nghĩ, anh nhớ lại hoàn cảnh lần đầu tiên họ gặp nhau, ma xui quỷ khiến lại hỏi.

“Tiểu Bạch, hôm đó cô…vì sao lại đến bữa tiệc của Nhậm Húc Đông?”
Không thể trách anh hiểu lầm, hơn nửa đêm tham gia loại tiệc như vậy, các cô gái ở đó tám chín phần mười đều là gái làng chơi, ai lại nghĩ đến trong có một nhà khoa học!
Thẩm Lưu Bạch không phải loại người như vậy, cái này anh rõ hơn người khác nhiều, nhưng cô ấy lại cố tình đến bữa tiệc, lại còn ở đó ngây người cả một đêm!
Cô biết điều đó có ý nghĩa gì không?
Nghe anh hỏi vậy, cô gái ngồi ghế phụ im lặng chốc lát, rất lâu sau mới lạnh nhạt nói.

“Tôi được mời.


“Ai mời?”
Anh hỏi một câu.

Đối phương không trả lời.


Anh cho rằng cô không nghe được liền lặp lại một lần nữa.

“Là ai mời cô đến bữa tiệc đó, ngày đó chỉ có một mình cô, sao tôi không thấy người khác?”
Nhưng khi xe chuẩn bị đến phân cục, anh cũng không đợi được câu trả lời.

“Tôi về trung tâm.


Cận Hải Dương không nói gì.

Khi Thẩm Lưu Bạch kéo cửa xe, anh đưa tay ấn cô về chỗ ngồi.

“Tôi nói vậy cô không vui sao?”
Thẩm Lưu Bạch yên lặng vặn ngón tay của anh, chỉ là sức lực đối phương quá lớn, năm ngón tay thon dài giống như móc thép, ngay cả khi cô dùng cả hai tay cũng không thể di chuyển dù chỉ là một chút.

Cận Hải Dương híp mắt nhìn cô giày vò, một lúc lâu sau chỉ bật cười.

“Cô có biết trong tình huống như vậy, mấy người đàn ông trong đó có ý định gì hay không? Một cô bé khờ khạo như cô có thể ứng phó được sao.


“Đừng nghĩ đầu óc linh hoạt là vạn năng.

Đôi khi căn bản không cần đấu trí với cô, như bây giờ, tôi muốn làm gì cô, chỉ cần một tay cũng thu phục được cô.


Thẩm Lưu Bạch không làm gì được anh, cũng không muốn giải thích, đơn giản quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, không nói câu nào.

Cận Hải Dương bị thái độ lạnh nhạt này chọc tức, anh liếc mắt nhìn cô, đột nhiên đạp vào chân ga.

Động cơ “Ầm” một tiếng vang lớn, sức mạnh của chiếc xe bán tải được phát huy tối đa, chiếc xe lao ra xa hàng chục mét.

Thẩm Lưu Bạch thân hình gầy gò, theo quán tính hướng về phía trước, lại bị dây an toàn kéo lại.

Cô lấy lại bình tĩnh, tức giận nhìn Cận Hải Dương, người cũng đang nhìn lại, không thèm kháng cự một cách thụ động nữa.

“Lái xe như vậy quá nguy hiểm!”
“Cô cũng biết à!”
Vẻ mặt Cận Hải Dương cười như không.

“Tôi còn tưởng cái gì cô cũng không sợ, là mình đồng da sắt đó!”
“Thẩm Lưu Bạch tôi nói với cô, trái đất này sẽ không chuyển động theo thiết kế của cô, đừng nghĩ mọi việc đơn giản quá!”
“Sau này cô không cần đến những bữa tiệc rối loạn đó nữa.

Với một cô bé như cô, chỉ cần một người âm thầm tính kế, cô muốn tìm chỗ khóc cũng không có đâu!”
Cũng không biết có phải tự nhiên bị anh bùng nổ tình tình dọa hay không, sau đó trên đoạn đường còn lại, giáo sư Thẩm ngoan hơn rất nhiều.

Cô ngoan ngoãn tiếp thu giáo dục, ngay cả thái độ không nghe lời trước đó cũng không tái diễn.

Đại đội trưởng Cận rất vừa lòng.

Khi còn tại ngũ không có gì mà anh không trị được, đến đội Hình Sự anh cũng là một bãi nước bọt một cái đinh.


(*)
Hiếm khi anh muốn làm hàng xóm tốt, chăm sóc cô bé khờ khạo kế bên nhà, sao có thể không tính sổ với cô được!
“Cô làm việc đi, tan tầm gọi điện thoại cho tôi, nếu tăng ca thì cùng nhau ăn cơm sau đó về nhà.


Xe đến cửa Trung Tâm Pháp Y, anh vừa ấn đai an toàn của ghế phụ, vừa dặn dò.

Thẩm Lưu Bạch xuống xe, động tác hơi ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, yên lặng đi vào cửa trung tâm.

“Giáo sư Thẩm thật đáng thương, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia, không còn chút máu!”
Bùi Diệu vừa vào phân cục nhỏ giọng nói.

Họ ở ngã tư cuối cùng gặp được xe bán tải của Cận Hải Dương, tốc độ của đối phương tuy nhanh nhưng khoảng cách lại không quá xa.

“Vừa nãy ở hiện trường vụ án còn tốt mà, chẳng lẽ là say xe?”
“Chắc là lão đại làm chuyện xấu với người ta rồi! Cô bé da mặt mỏng, gặp gỡ lão lưu manh cũng chỉ có sợ hãi, không dám phản kháng…”
Mạnh Sơn Hổ lộ ra nụ cười đáng khinh.

Nhưng mà anh ta còn chưa nói xong, đã bị Cận Hải Dương đánh vào ót, sợ tới mức liền ngậm miệng lại.

“Cái gì mà lão lưu manh…Tôi còn không hơn đến 10 tuổi đâu!”
“Tôi nói lại lần nữa, giáo sư Thẩm không phải người mặt dày, không biết xấu hổ giống như các cậu, cô ấy còn nhỏ, còn để tôi nghe được mấy người ở sau lưng phá hoại thanh danh người ta, tôi sẽ ra tay đó.


Cận Hải Dương cười trừng mắt liếc bọn họ một cái, bắt đầu dặn dò công việc kế tiếp.

“Hổ Tử và Tiểu Bạng đi điều tra tình hình cá nhân người chết, Bùi Diệu và Ngô Đạt lấy lời khai Nguyễn Giang, đặc biệt là toàn bộ quá trình anh ta ngồi rình ở hiện trường, có nhìn thấy Diêm Tử Long ở gần đó không, ghi chép chi tiết lại.


“Đại Thượng cùng tôi đi gặp tiểu thịt tươi kia.


Trong phòng thẩm vấn, Diêm Tử Long ngồi nghiêng trên ghế, cuối đầu không biết nghĩ gì.

Khi Cận Hải Dương đi vào phòng, anh ta nhàm chán bẻ ngón tay, đôi mắt lại trống rỗng, có vẻ như tâm sự nặng nề.


“Diêm Tử Long, chúng tôi đã xem băng ghi hình.


Thấy đối phương liền ngẩng đầu nhìn về phía mình, trên mặt người đàn ông lộ ra nụ cười thần bí.

Anh đem một đoạn đưa đến trước mặt Diêm Tử Long, đưa tay ấn nút phát đoạn phim.

Đó là đoạn phim ngày xảy ra vụ án, ghi lại quá trình ra vào của mọi người.

Diêm Tử Long tập trung nhìn màn hình laptop, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Tay anh không tự giác nắm lại thành nắm đấm, dường như đang kiềm chế để bản thân không bùng nổ.

Cận Hải Dương lần lượt nhìn thấy sự ngạc nhiên, nghi ngờ, hoảng sợ, tức giận trên gương mặt anh ta, và cuối cùng, những cảm xúc này biến thành tuyệt vọng và thương tiếc.

Rất có ý nghĩa.

Anh cố gắng đoán lý do của những cảm xúc này, anh cảm thấy rằng người thanh niên trước mặt chắc đã phát hiện ra điều gì đó từ đoạn băng ghi hình hay biết được điều gì đó mà họ chưa tìm ra, điều này sẽ đóng vai trò quan trọng trong việc phá án.

Nhưng mà suy đoán này không thể để Diêm Tử Long biết được, nét mặt Cận Hải Dương không thay đổi, anh nhẹ nhàng nói.

“Tình huống này rất bất lợi với cậu, nếu dựa theo đoạn băng ghi hình, cậu có hiềm nghi rất lớn.


“Cậu muốn giải thích thế nào đây?”
(*) một bãi nước bọt một cái đinh: mình nghĩ cũng giống câu không gì là không trị được.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện