Cơn bão đang ập đến.

Kang Young Mo vẫn đang trong quá trình quay phim, sau bữa tiệc tụ họp trên đường về nhà thì bị kẻ lạ mặt tấn công và hiện giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Đây cứ như là một tin tức sốt dẻo trăm năm có một với đám báo chí, họ ầm ầm kéo tới như bão.

Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng mà bị thương khá nặng, nứt sọ não và gãy mất bốn cái xương sườn. Người ta đồn rằng hung khí là cục gạch được tìm thấy cạnh anh ta. Dĩ nhiên, vì đây là việc xảy ra trong tích tắc nên Kang Young Mo thậm chí không nhận ra có ai đó đang tiến gần phía sau mình.

Mỗi toà soạn lại thêm thắt rằng đây là thông tin lấy được từ người quen không thể tiết lộ rồi giật tít bài báo lên. Nào là , , , , vân vân. Bộ phim đang quay bị gián đoạn hoàn toàn và ngay chiều hôm đó đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp giữa đạo diễn, đài truyền hình và nhà sản xuất.

Kang Young Mo tuy đã tỉnh táo lại nhưng tình hình hiện tại thì không thể di chuyển nên bộ phim đã bị dời quay vô thời hạn. Đài truyền hình quyết định nhanh chóng đẩy các bộ phim đã được chuẩn bị khác vào.

Chỉ trong vòng một ngày hàng chục bài báo liên quan đến Kang Young Mo được đăng tải lên mạng. Không chỉ công ty quản lý của Kang Young Mo mà đến cả công ty quản lý của những diễn viên cũng quay phim chung, tất cả đều nhận được sự quan tâm to lớn từ phóng viên đến mức điện thoại không thể nào kết nối nổi.

Bên phía cảnh sát dễ dàng đưa ra phát biểu rằng đây là hành vi hành hung cướp của. Tất nhiên mọi người không ai nghe lọt tai tin tức chán ngắt như thế. Những phong viên hiểu rõ công chúng thích nghe những tin tức kích thích và drama hơn ai hết, nên bằng mọi cách họ nóng lòng muốn moi móc sự thật được giấu kín phía sau.

Đúng như dự đoán của giám đốc Kim, xung quanh Lee Woo Yeon cũng tràn ngập phóng viên. Dù đi đâu các phóng viên cũng đi theo nên họ không thể ăn uống đàng hoàng được, chỉ có thể ăn tạm ba bữa bằng bánh mì trong xe. Choi In Seop đang quản lý lịch trình của Lee Woo Yeon cũng không có tinh thần nốt. Những lịch trình khác đã bị trì hoãn để quay phim nên từ giờ phải điều chỉnh lại từ đầu, nhưng lại không thể tuỳ ý lên kế hoạch dài hạn vì không biết khi nào việc quay phim sẽ lại tiếp tục. Choi In Seop không thể nào buông xuống điện thoại, mỗi này cậu nhận được hàng chục cuộc điện thoại nào là từ các phóng viên, nào là phải xác nhận này xác nhận kia.

Trong khi đó, Choi In Seop cũng từ từ thu xếp mọi thứ xung quanh mình. Liên lạc với chủ nhà để yêu cầu trả nhà, gửi tiền cho người cậu đang mượn danh nghĩa. Cậu đã phân loại danh sách những đồ vật có thể sử dụng trong phòng gác mái và bỏ đi phần còn lại. Cũng đặt vé máy bay luôn rồi.

Điều cuối cùng còn sót lại là việc bị sa thải trong yên lặng. Chuyện này không khó. Choi In Seop lặng lẽ quyết tâm khi nhìn thấy Lee Woo Yeon đang đi bộ tiến tới chỗ đậu xe.

"Haiz, mệt quá."

Lee Woo Yeon xuyên qua đám phóng viên chật kín như tường, lẩm bẩm như một tiếng thở dài rồi đóng cửa lại. Trưởng phòng Cha có việc quan trọng nên hôm nay Choi In Seop sẽ lái xe. Lee Woo Yeon lúc nghe thấy thế đã nghiêm mặt nói, làm sao lại bắt một người đến xương ngón tay còn chưa liền lại lái xe chứ, nhưng Choi In Seop nói đi nói lại rằng cậu vẫn có thể lái xe được. Cậu nghĩ, nếu muốn thoát khỏi tầm mắt của Lee Woo Yeon thì tạo ra cơ hội ở riêng hai người là tốt nhất.

Choi In Seop nắm chặt tay lái rồi hít một hơi thật sâu.

Bây giờ, cậu nên từ từ tiến vào kế hoạch thôi.

"Anh mệt lắm ạ?"

"Vâng, tuy là dự đoán được trước rồi nhưng mà vẫn đông người thật đó."

Tại trường quay, câu chuyện về mối quan hệ giữa Lee Woo Yeon và Kang Young Mo không bình thường bỗng dưng bị lan truyền trên mạng xã hội, vì vậy hắn đang nhận được sự lấy tin nhiệt tình gấp mấy lần so với những người khác. Các nhân viên và đạo diễn đã giải thích rằng không có việc như vậy, nhưng các kẻ nhiều chuyện chú ý đến tin lá cải hơn là giải thích.

Ngoài ra, dạo này các bài báo mờ ám kết hợp Lee Woo Yeon với Kang Young Mo liên tục được đăng tải, khiến công ty quản lý cũng rất căng thẳng. Choi In Seop có thể đoán được ai đã đăng một bài báo nhỏ cùng với những bức ảnh trong trường quay lên. Mặc dù đã sử dụng tên giả nhưng rõ ràng đó là tác phẩm của phóng viên Kim Hae Shin. Lee Woo Yeon dường như cũng biết được sự thật đó nhưng hắn có vẻ như không quan tâm lắm. À không, ngay từ đầu hắn đã nhất quán với thái độ việc này hoàn toàn không liên quan gì tới hắn rồi.

Thời gian trôi qua, Choi In Seop càng nghĩ rằng bản chất của Lee Woo Yeon có thể xấu xa hơn cả dự đoán của cậu. Nếu không chứng kiến hiện trường đó, cậu sẽ không bao giờ dám nghĩ rằng Lee Woo Yeon sẽ đánh Kang Young Mo từ phía sau.

Lee Woo Yeon là một người giỏi diễn xuất hơn nhiều so với những gì mọi người biết. Tuy nhiên, hôm nay Lee Woo Yeon lại lên xe với cái biểu cảm cáu gắt lộ rõ ra ngoài. Cậu nhìn thấy một nếp nhăn nhẹ giữa trán của hắn khi hắn nằm dựa vào ghế. Điều đó có nghĩa là Lee Woo Yeon thực sự đang rất bực bội. Những ngày như thế này cậu phải hành động cẩn thận hơn bình thường.

Nhưng Choi In Seop hoàn toàn không có ý định như vậy. Cậu vờ như không biết rồi nói chuyện với Lee Woo Yeon: "Tôi mở nhạc nhé?"

"Vâng. Cậu mở đi."

Lee Woo Yeon có sở thích âm nhạc khó tính. Tuy nhiên, hắn đã gật đầu vì biết rằng Choi In Seop chỉ bật nhạc theo sở thích của mình. Khi tinh thần mệt mỏi như thế này, bình tĩnh tâm trạng với những bài hát yên tĩnh...

Tùng cắc, cắc rùng, rầm rầm, loang choang, xoảng xoảng, rầm bộp bộp.

"............"

Trong tiếng nhạc ầm ĩ ở club vang lên trong xe, Lee Woo Yeon đã nghĩ rằng liệu tai hắn có bị hỏng hay không. Âm nhạc ồn ào đến mức những người lái xe ở làn đường bên cạnh cũng phải quay đầu lại nhìn chiếc xe một lần.

"Cậu In Seop... cậu nghe mấy thể loại nhạc này à?"

Choi In Seop ngại ngùng đáp: "Vâng, rất cực kỳ siêu cấp th, thích luôn ạ."

Lee Woo Yeon tự hỏi, rốt cuộc cậu ta lại định bày trò gì nữa đây rồi nhìn theo Choi In Seop từ phía sau thay vì kêu cậu tắt nhạc.

Trong sự im lặng ngượng ngùng giữa hai người, âm nhạc của club tràn ngập hưng phấn xập xình vang lên. Choi In Seop đã nói là thích bản nhạc này nhưng giờ cậu chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, bờ vai thì cứng nhắc như một tảng đá gỗ.

Lee Woo Yeon mở lời trước, hắn nói: "Không ngờ đấy."

"Vâng?"

"Tôi không nghĩ tới là cậu sẽ nghe mấy bản nhạc như thế này đâu. Cậu thích đi bar à?"

Choi In Seop đã viết 10 điều răn vào sổ tay để không bị Lee Woo Yeon sa thải, nên bây giờ chỉ cần cậu làm ngược lại là được. Choi In Seop khẽ gật đầu, cậu cố tình chỉ tìm những bản nhạc ồn ào và ầm ĩ nhất tới. Thực ra đến ngưỡng cửa của bar cậu cũng chưa từng tới qua, nhưng bây giờ cậu không còn cách nào khác ngoài cách phải trả lời như vậy.

"Cậu hay đi bar không?"

"À, vâng, thỉnh, thỉnh thoảng."

"Cậu thường đi ở đâu? Cheongdam? Itaewon?"

Nếu nói chi tiết ra thì sẽ bị phát hiện là cậu đang nói dối, nên Choi In Seop đã cố ý nói úp úp mở mở nói: "...Chỉ là đi đây đi đó thế thôi."

"Vậy à, vậy thì hôm nào chúng ta đi chung đi."

"Vâng,....dạ?!"

Suýt nữa thì cậu dẫm phải thắng gấp xe. Choi In Seop nhìn Lee Woo Yeon thông qua gương chiếu hậu rồi bày ra vẻ mặt, anh vừa nói cái gì vậy.

"Có vẻ dạo gần đây cậu gặp khá nhiều áp lực mà, nên là tôi định rủ cậu đi giải toả chút."

"Kh, không cần ạ. Dạo gần đây việc bận lắm, tình hình cũng có chút không ổn, với, ờm gì nhỉ. Anh Lee Woo Yeon là người nổi tiếng mà nếu tới đó thì sẽ bị, ờm, người ta đồn thổi sau lưng đó ạ."

Choi In Seop cố gắng nói hết những gì cậu có thể. Lee Woo Yeon hỏi lại: "Đồn thổi sau lưng."

Choi In Seop gật gật đầu.

"Dạo gần đây còn ai thế nữa đâu."

"........."

"Không sao. Tới đó chơi rồi đơn giản uống một hai ly thì không ai quan tâm đâu."

"........"

Choi In Seop nghĩ, tôi quan tâm ạ, tôi đây! Chính tôi đây quan tâm lắm ạ! Cậu muốn gào khóc ngay tại đây luôn.

Vì là lời đã nói ra nên cậu không thể rút về lại được, muốn chết đi cho xong. À không, Lee Woo Yeon bận rộn thì được mấy ngày rảnh để mà dẫn trợ lý đi bar chứ? Choi In Seop nghĩ, nếu cậu bị sa thải trước đó thì sẽ chấm d....

"Tuần này lịch trình như thế nào?"

"Vâng?"

"Vốn dĩ phải quay phim nhưng mà giờ vậy nên thời gian đều trống cả rồi, tuần này ổn chứ nhỉ?"

"Vâng. Tuy là vậy nhưng, còn lịch trình khác...."

"Tôi không sao."

"........"

Choi In Seop khóc thầm nghĩ, nhưng mà tôi thì có sao đó ạ.

Đáng lẽ ra cậu nên mở nhạc trữ tình, giờ có hối hận thì cũng đã muộn màng rồi. Trong đầu Choi In Seop vẽ ra cảnh tượng bản thân gượng gạo lắc lư trong bar.

"Cậu In Seop."

"Vâng."

Lee Woo Yeon lén lút nhịn cười khi nhìn thấy bộ dạng Choi In Seop đáp lại trong chán nả.

Hắn nghĩ, vậy nên ai bảo cậu mở cái thể loại nhạc đó trong xe làm cái gì. Vốn dĩ không phải là người như thế thì thôi đi, ai lại không tinh ý đi bày trò làm tôi cũng muốn trêu chọc cậu luôn rồi này.

"Vậy mới nói, cậu định khi nào thì ký hợp đồng cho tôi thế?"

"Vâng? À, v vâng. Tôi muốn suy nghĩ thêm chút nữa..."

Nhìn phản ứng và cách nói chuyện đó của Choi In Seop, dường như cậu đang tỏ vẻ tiếc nuối điều gì đó. Lee Woo Yeon chau mày hỏi: "Cậu có mong muốn điều kiện gì không?"

"Không ạ. Tôi không có."

"Cậu vừa là fan của tôi, lại vừa làm việc tốt, với cả từng ấy điều kiện hợp đồng cũng được tính là ổn trong giới mà nhỉ, tôi không biết tại sao cậu lại không chịu ký luôn."  

"Tôi,...vẫn muốn thử suy nghĩ thêm rồi mới quyết định."

Choi In Seop dự định tuần sau sẽ về Mỹ. Cậu phải dời việc ký hợp đồng lại bằng bất cứ giá nào.

"Lẽ nào..."

Lee Woo Yeon nheo đôi mắt và hạ giọng xuống. Choi In Seop không thể đoán được Lee Woo Yeon sẽ nói gì tiếp theo nên cậu chỉ có thể vừa hồi hộp vừa nhìn trối chết phía trước chiếc xe.

"Lẽ nào, cậu ghét tôi à?"

"Vâng?"

"Cậu ghét tôi, không muốn làm việc với tôi nữa nên cậu mới không ký hợp đồng?"

"Không, ý tôi không phải thế...."

Nếu ngồi ở phía sau thì có thể nhìn thấy được nhiều thứ. Hắn hứng thú dõi theo vành tai đỏ bừng của Choi In Seop vì bàng hoàng nên đang cố biện minh, hay là đầu ngón tay cầm bánh lái khẽ run rẩy của cậu. Hắn thầm nghĩ, chà! Thêm chút nữa thôi là đến cả cái gáy cũng sẽ đỏ bừng lên cho mà xem.

" Cậu ghét tôi à?"

Hắn lại công kích thêm lần nữa, lần này đến cả gáy của cậu cũng đỏ thẫm lên như được rót nước vắt từ cánh hoa vào đó. Hắn đang nghĩ, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa xe chiếu vào hôm nay thật đẹp thì phát hiện hoá ra bên ngoài hoa đang nở rộ.

"...Không. Không phải thế đâu ạ."

Cậu phủ nhận một cách tinh tế. Không phải ghét, cũng chẳng phải thích.

Lee Woo Yeon ngoài cười nhưng trong không cười. Hắn muốn nắm lấy cổ áo cậu vừa lắc lư vừa quát to bắt cậu nói ra nhanh lên. À thì, nếu Choi In Seop nói là không thích thì hắn sẽ xé rách cái miệng đó luôn.

"Vậy thì cậu ký hợp đồng đi."

"...Tôi sẽ suy nghĩ thêm ạ."

Hành động khéo léo từ chối đến cùng của Choi In Seop đã châm ngòi lửa cho tính cách vốn đã méo mó của Lee Woo Yeon.

"Cậu In Seop. Tối nay sau khi kết thúc lịch trình cậu sẽ làm gì?"

Lee Woo Yeon khẽ thì thầm ngọt ngào với đôi mắt chứa đựng đầy ắp ý cười dịu dàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện