“Ngươi?” Ngụy thiếu gia tất nhiên sẽ không tin, dù sao tuy rằng Nghê Diệp Tâm thoạt nhìn khí thế bất phàm, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như một vị quan, trên người cũng mặc thường phục chứ không phải là quan phục.
Nghê Diệp Tâm tháo xuống mộc bài, lắc lắc trước mặt Ngụy thiếu gia, nói: “Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ.”
Ngụy thiếu gia trừng lớn hai mắt, liếc tùy tùng đang đứng bên cạnh, thấp giọng ra lệnh: “Ngươi xem xem đây là yêu bài* gì.”
* Yêu:thứ đeo ở thắt lưng. Yêu bài: kiểu như ngọc bội chứng minh thân phận/ chức vụ, thường được đeo ở bên hông.
“Đây là…” Tùy tùng nhìn thấy mộc bài liền sợ hết hồn, lục phẩm hộ vệ của phủ Khai Phong, tuy rằng phẩm cấp rất thấp, nhưng nơi này chỉ là một địa phương nhỏ, một cái Huyện lệnh thôi đã là chức quan lớn, đừng nói tới người của phủ Khai Phong dưới chân thiên tử.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy biểu tình của Ngụy thiếu gia, lập tức nở nụ cười tươi, nói: “Vị Ngụy công tử này, ngươi không biết chữ sao? Muốn ta dạy ngươi những chữ này đọc như thế nào không?”
Đừng chỉ nhìn bộ dạng hiền hòa của Nghê Diệp Tâm, những lúc hắn tựa tiếu phi tiếu cũng rất có khí tràng, nói: “Vị Ngụy công tử này, ngươi có biết, ép buộc nam tử làm ca kĩ phải chịu hình phạt như thế nào?”
Tùy tùng kia sợ hãi quỳ xuống, nói: “Vị đại nhân này, thiếu gia nhà ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng, đừng nên chấp nhặt với kẻ tiểu nhân. Chúng ta chỉ đi ngang qua thăm hỏi một lát mà thôi, lập tức sẽ rời khỏi, lập tức rời khỏi.”
Tùy tùng cúi gập thắt lưng, mấy đại hán đứng phía sau hắn cũng cúi đầu cúi cổ, còn kinh sợ hơn so với lúc Bạo Mễ Hoa gặp Ngọc Mễ. Ngụy thiếu gia tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn có chút sợ hãi, trên mặt không còn vẻ hung hăng phách lối như lúc nãy, không đợi tùy tùng lôi kéo đã chạy nhanh mất dạng.
Thái độ trước sau tương phản thật lớn khiến người ta phải líu lưỡi, đám hạ nhân vẫn còn sững sờ không kịp phản ứng, nhìn Ngụy công tử vừa nãy còn hung hăng làm loạn, bây giờ đã ảo não chạy mất.
Mộ Dung Dục thấy bọn họ rời đi, nói: “Đa tạ Nghê đại nhân ra tay giúp đỡ.”
“Không có gì, không có gì.” Nghê Diệp Tâm khoát tay áo một cái, nói: “Tốt xấu gì thì nó cũng là một cái mạng.”
“Mạng người nào.” Mộ Dung Trường Tình ung dung đi tới, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu mấy người ngu ngốc kia dám động thủ, bọn hắn có thể không còn toàn vẹn trở ra.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta nói là mạng của vị Ngụy công tử kia, tốt xấu gì cũng là một cái mạng, chính bản thân hắn không chịu quý trọng, ta nhìn cũng thấy rất đáng tiếc.”
Mộ Dung Trường Tình liếc Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm cũng nhìn Mộ Dung Dục một lát, nói: “Nếu ta nhớ không lầm, sư đệ của Mộ Dung đại hiệp chuyên dùng cổ độc, vừa rồi ta ngăn trước một bước, có lẽ bây giờ vị kia Ngụy công tử cũng đã được người ta khiêng đi ra ngoài, có đúng không? Lúc đó khó tránh khỏi có chút phiền phức, không đáng.”
Mộ Dung Dục sững sờ, thu tay trái về trong tay áo, khẽ mỉm cười, nói: “Nghê đại nhân thật là hài hước.”
Nghê Diệp Tâm vỗ đầu một cái, nói: “Suýt nữa là quên mất, ta muốn hỏi thăm nha hoàn của Mộ Dung công tử một vài chuyện.”
“Nha hoàn của ta?” Mộ Dung Dục có chút nghi hoặc, nhìn nha hoàn đứng bên cạnh, nói: “Nghê đại nhân xin cứ tự nhiên.”
Nha hoàn của Mộ Dung Dục tên là Văn Hỉ, ở trong quý phủ được mấy năm rồi, tay chân cũng linh hoạt, bị Nghê Diệp Tâm gọi đến một bên để tra hỏi.
Nghê Diệp Tâm có vẻ thần bí, người khác cũng không biết hắn muốn làm gì. Mộ Dung Trường Tình chỉ ôm cánh tay đứng ở một bên.
Mộ Dung Dục cũng tò mò bọn họ đang làm cái gì, nhưng ngay lúc này Hạ Hướng Thâm đã đi ra ngoài từ sáng sớm lại trở về, phỏng chừng là nghe thấy sự tình Ngụy thiếu gia tìm đến gây phiền phức, nên mới vội vàng chạy về.
Hạ Hướng Thâm bước vào cửa, không nhìn thấy bóng dáng của Ngụy thiếu gia mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Mộ Dung Dục liền hỏi: “Không có chuyện chứ?”
Mộ Dung Dục lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, không phải ngươi đi bàn chuyện làm ăn sao? Tại sao lại trở về?”
Hạ Hướng Thâm nói: “Ta lo lắng cho ngươi nên trở về.”
“Không cần lo lắng, ngươi sợ ta không ứng phó được sao?” Mộ Dung Dục ngưng một lát rồi nói tiếp, “Sinh ý như thế nào?”
Hạ Hướng Thâm cười cười, nói: “Rất thuận lợi.”
Mộ Dung Dục cũng cười một tiếng, nói: “Hạ đại hiệp ngươi ngay thẳng như vậy, nói dối cũng làm khó ngươi được.”
“Đừng lo lắng.” Hạ Hướng Thâm cười nhẹ.
Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục trở về phòng, Hạ Hướng Thâm liền nói: “Lại đây ngồi xuống, để ta xem vết thương trên cổ ngươi thế nào rồi.”
Mộ Dung Dục nghe lời ngồi xuống, nói: “Không có gì đáng ngại.”
“Nhưng ta thấy đau lòng.” Hạ Hướng Thâm nói.
Hạ Hướng Thâm xem xét vết thương rồi thay thuốc cho hắn, thấy Mộ Dung Dục còn cài cây trâm cài tóc kia, bỗng nhiên thở dài.
Mộ Dung Dục cười cười, nói: “Gần đây Hạ đại hiệp rất hay than thở, xem ra sinh ý không được tốt lắm nhỉ.”
Hạ Hướng Thâm: “Không có gì, qua mấy ngày sau sẽ tốt hơn.”
Hạ Hướng Thâm bỗng nhiên vươn tay tháo cây trâm trên đầu Mộ Dung Dục xuống, Mộ Dung Dục ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn chải đầu cho ta sao?”
Hạ Hướng Thâm nói: “Lúc trước ta coi trọng cây cây trâm này, cảm thấy rất hợp với ngươi, không nghĩ tới còn có mấy lời đồn có ma có quỷ gì đấy, bây giờ lại gây ra mấy chuyện phiền toái này.”
Mộ Dung Dục nở nụ cười, nói: “Ngươi tin cái này?”
“Không tin.” Hạ Hướng Thâm lắc lắc đầu, nói: “Nhưng ta không muốn thấy ngươi bị thương.”
Mộ Dung Dục an ủi hắn: “Ta không sao.”
Hạ Hướng Thâm nói: “Ta nghe Văn Hỉ nói, lúc ta không có ở nhà, cây trâm này thường hay gây ra mấy chuyện ma quái.”
Mộ Dung Dục nhíu mày, không lên tiếng.
Hạ Hướng Thâm cũng không nói tiếp, bỗng nhiên giơ tay lên, Mộ Dung Dục nhanh chóng cầm lấy tay của hắn, nói: “Ngươi định làm gì?”
Trâm ngọc rất dễ vỡ, rơi xuống như vật chắn chắn sẽ vỡ thành từng cánh hoa, Mộ Dung Dục nhanh chóng lấy lại, nói: “Ném đi làm gì?”
Hạ Hướng Thâm: “Ta không muốn để cho ngươi bị thương nữa.”
Mộ Dung Dục lại phải an ủi: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, ném đi rất đáng tiếc, dù sao thì nó cũng là vật ngươi tặng cho ta.”
Hạ Hướng Thâm không lên tiếng, Mộ Dung Dục cầm cây trâm trong tay, chậm rãi vuốt ve, bỗng nhiên nói: “Bằng không… Đem bán cây trâm này đi.”
“Cái gì?”
Mộ Dung Dục nói: “Vứt còn không bằng đem đi bán. Bây giờ sinh ý của ngươi bị trì trệ, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, Ngụy gia không ngừng tìm đến gây sự, nếu như bán cây trâm đi chắc hẳn sẽ có được rất nhiều bạc. Chúng ta có thể chuyển sang nơi khác ở, người Ngụy gia cũng không thể đuổi theo sau mông chúng ta mãi được.” (._.)
Hạ Hướng Thâm nhìn cây trâm ngọc trong tay.
Hạ Hướng Thâm chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên có một tiểu nha hoàn ở bên ngoài gõ cửa, nói: “Thiếu gia, công tử, bên ngoài đột nhiên có rất nhiều quan sai.”
Bên kia Nghê Diệp Tâm vừa mới hỏi Văn Hỉ được một số chuyện, ra tiền thính liền nhìn thấy mấy người quan sai đang tiến vào từ đại môn, khí thế rất mạnh, không biết tới để làm gì.
Nghê Diệp Tâm nghiêng tai nghe ngóng, liền nghe thấy quan sai dẫn đầu hỏi quý phủ có người nào tên là Nghê Diệp Tâm hay không.
“Ồ? Tìm ta?” Nghê Diệp Tâm hiếu kỳ nói: “Không phải là họ Ngụy kia đi tìm Huyện lệnh để cáo trạng ta đó chứ?”
Nghê Diệp Tâm vừa mới nói xong, mấy người quan sai liền đi tới. Thái độ lại rất cung kính, không giống như muốn tới bắt người. Quan sai dẫn đầu ôm quyền nói rằng: “Xin hỏi này vị chính là Nghê đại nhân của phủ Khai sao?”
“Là ta, ta mới phải.” Nghê Diệp Tâm bước tới một bước, đứng bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, chỉ vào mũi của mình mà nói.
Quan sai lỡ nhận Mộ Dung Trường Tình thành Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình làm một hộ vệ cũng thật thất bại, khí thế còn không bằng một đại ma đầu Ma giáo…
Quan sai sờ sờ mũi, lúng túng ho khan một tiếng, nói: “Nghê đại nhân, mọi chuyện là như thế này, chúng ta nghe nói tối hôm qua Trương bộ khoái đã trò chuyện với Nghê đại nhân một lần.”
“Trương bộ khoái?” Nghê Diệp Tâm hồi tưởng lại, thì ra là bạn cũ của Trì Long, gật gật đầu, nói: “Khoảng chiều tối ngày hôm qua.”
Quan sai nói: “Chúng ta tới đây là vì sự tình của Trương bộ khoái, hắn đã chết.”
“Chết rồi?” Nghê Diệp Tâm kinh hoàng mở to hai mắt.
Quan sai gật gật đầu, biểu tình nghiêm nghị.
Nghê Diệp Tâm có chút rối loạn: “Chuyện gì đã xảy ra? Không phải hắn đi tra vụ án của tiểu thư phú thương cùng với thư sinh gì đó sao? Tại sao lại đột nhiên chết đi.”
Quan sai nói: “Đúng là như vậy. Tối hôm qua Trương bộ khoái đột nhiên trở về nha môn, kêu chúng ta dẫn người đuổi theo phạm nhân đào tẩu. Chúng ta nhanh chóng đuổi theo, quả thật bắt được tiểu thư phú thương đã giả chết, nhưng khi đi trên đường lại tìm được một thi thể, dĩ nhiên là thi thể của Trương bộ khoái.”
Một quan sai khác nói: “Nhìn bộ dáng thì có vẻ như bị thổ phỉ giết chết, chúng ta mang thi thể của Trương bộ khoái trở về nha môn, sau khi khám nghiệm tử thi lại phát hiện…”
Nghê Diệp Tâm cau mày, cảm thấy sự tình không đơn giản, mấy quan sai kia đều có sắc mặt trắng bệch, thần sắc không ổn định, sự tình khẳng định có gì đó kỳ lạ.
Quan sai nói tiếp: “Pháp y khám nghiệm tử thi lại nói, Trương bộ khoái đã chết ít nhất cũng được nửa tháng rồi!”
Lúc này Mộ Dung Trường Tình cũng lộ ra vẻ mặt giật mình, hỏi: “Vậy người tối hôm qua là ai?”
Bởi vì sự tình vô cùng kỳ lạ, nên quan sai lập tức bắt đầu điều tra vụ án của Trương bộ khoái.
Hôm trước Trương bộ khoái đến quý phủ của Hạ Hướng Thâm, là bởi vì Hạ Hướng Thâm đã từng hợp tác vài lần với vị tiểu thư phú thương kia, nên mới cố ý đến điều tra xem có đầu mối gì không, trùng hợp gặp mặt Trì Long cùng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nói: “Có người giả trang thành Trương bộ khoái.”
Trì Long cùng Trương bộ khoái đã lâu không gặp, bọn người Nghê Diệp Tâm lại gặp Trương bộ khoái lần đầu tiên, nếu có người giả trang thành Trương bộ khoái, bọn họ tuyệt đối không phát hiện ra, điều này thật sự rất bình thường, căn bản không có manh mối nào hữu dụng.
Mà những bộ khoái trong trong nha môn tuy rằng thường hay ở chung với Trương bộ khoái, nhưng tính cảnh giác của bọn hắn không cao, dù sao chỉ là một địa phương nhỏ, không hề có kinh nghiệm gì để bàn, đã xảy ra chuyện như vậy mỗi một người đều bối rối.
Quan sai đến hỏi thăm một lần, vẫn không có chút đầu mối nào, mang vẻ mặt nghiêm túc trắng bệch mà rời đi.
Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục cũng nghe tin mà tới, tất cả đều không ngờ được Trương bộ khoái hôm qua vẫn gặp mặt bỗng nhiên chết đi, còn chết hơn nửa tháng rồi.
Mộ Dung Dục nói rằng: “Sư huynh, ngươi thấy gần đây chỗ của ta không yên ổn, nghe nói ngươi và Nghê đại nhân còn phải gấp rút lên đường, không bằng ta sai người chuẩn bị chút lương khô và lộ phí, coi như là để đưa tiễn các ngươi lên đường.”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt không hề dễ nhìn, hiển nhiên đây là lần đầu tiên Mộ Dung giáo chủ bị người khác hạ lệnh đuổi khách.
Mộ Dung Dục nói: “Thân phận của sư huynh đặc thù, hay là…”
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng ngăn lại, nói: “Đừng lo lắng đừng lo lắng, Mộ Dung đại hiệp là ai, lên trời xuống đất không gì không làm được, lo lắng cho ai cũng không cần lo lắng cho Mộ Dung đại hiệp, đúng không? Còn nói nữa, Trương bộ khoái đột nhiên chết đi, chúng ta cũng không thể thờ ơ không quan tâm mà rời đi.”
Mộ Dung Trường Tình không đợi Nghê Diệp Tâm nói xong, phất tay áo xoay người trở về phòng.
Mộ Dung Trường Tình có tính cách muộn tao lại ngạo kiều như vậy, tuy rằng Nghê Diệp Tâm biết hắn không lâu, nhưng quả thật là hiểu rõ như lòng bàn tay.
Nghê Diệp Tâm lập tức nói: “Mộ Dung công tử, sư huynh của ngươi là một cái muộn tao, ngươi hiểu mà.”
Mộ Dung Dục nói: “Ta chỉ lo lắng cho hắn mà thôi.”
“Đừng lo lắng, có ta ở đây.” Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ ngực.
“Công tử.” Gã sai vặt đưa quan sai xuất môn lại vội vàng chạy trở về, trong tay còn cầm một phong thư.
Nghê Diệp Tâm thấy gã sai vặt vô cùng lo lắng, mí mắt không tự chủ mà nhảy lên, tự hỏi tại sao sáng sớm nay lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Mộ Dung Dục hỏi: “Làm sao vậy.”
Gã sai vặt nói: “Có người gửi một phong thư đến, gài ở trên cửa chính.”
Gã sai vặt không biết chữ, giao phong thư cho Mộ Dung Dục, Mộ Dung Dục nhìn một cái rồi đưa cho Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói: “Của ta?”
Hắn cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên trên đó viết tên của mình, dĩ nhiên là thư đưa cho mình.
Nghê Diệp Tâm vô cùng kinh ngạc, có người gửi một phong thư đến Hạ phủ, nhưng mà phong thư này là gửi cho mình.
Hắn mở phong thư ra, bên trong có một thứ, không lớn lắm, giống như một tờ giấy, mặt trên có một dòng chữ nhỏ ngay ngắn.
Nghê Diệp Tâm vừa mới lấy tờ giấy ra, Mộ Dung Dục đang đứng bên cạnh bỗng nhiên quát khẽ một tiếng: “Không tốt, mau buông tay!”
Nghê Diệp Tâm theo bản năng buông tay, tờ giấy mới được lấy ra một phần, vẫn chưa hoàn toàn lộ ra, liền nghe thấy một tiếng “Phù”, tờ giấy đột nhiên bốc cháy, thành một quả cầu lửa.
Bởi vì tờ giấy còn chưa lấy ra toàn bộ, một bộ phận vẫn còn nằm trong phong thư, phong thư kia cũng không may mắn mà thoát khỏi vận mệnh bị đốt, trong thời gian ngắn liền trở thành than.
“Có chuyện gì?!”
Tất cả mọi người lui về phía sau vài bước, Nghê Diệp Tâm nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn lại, Mộ Dung Trường Tình đã rời đi nhưng lúc này lại đang đứng ở sau lưng mình, xem ra là nghe thấy động tĩnh nên quay lại.
Nghê Diệp Tâm che miệng ho khan vài tiếng, bị khói từ ngọn lửa làm sặc, nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì… Suýt chút nữa lông mày cũng bị đốt hết!”
Đám lửa chỉ thoáng qua liền bị dập tắt, chỉ để lại một đống bột phấn màu đen nằm trên đất, phong thư cùng tờ giấy đã bị đốt không còn một mảnh.
Mộ Dung Trường Tình ngồi xổm xuống kiểm tra bột phấn màu đen trên đất, bỗng nhiên nghe thấy Nghê Diệp Tâm không đầu không đuôi nói một câu: “Giờ Tý, gặp ở chỗ cũ.”
“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm cũng là biểu tình mờ mịt, nói: “Không phải là do ta nói, là dòng chữ trên tờ giấy vừa nãy.”
Nghê Diệp Tâm tháo xuống mộc bài, lắc lắc trước mặt Ngụy thiếu gia, nói: “Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ.”
Ngụy thiếu gia trừng lớn hai mắt, liếc tùy tùng đang đứng bên cạnh, thấp giọng ra lệnh: “Ngươi xem xem đây là yêu bài* gì.”
* Yêu:thứ đeo ở thắt lưng. Yêu bài: kiểu như ngọc bội chứng minh thân phận/ chức vụ, thường được đeo ở bên hông.
“Đây là…” Tùy tùng nhìn thấy mộc bài liền sợ hết hồn, lục phẩm hộ vệ của phủ Khai Phong, tuy rằng phẩm cấp rất thấp, nhưng nơi này chỉ là một địa phương nhỏ, một cái Huyện lệnh thôi đã là chức quan lớn, đừng nói tới người của phủ Khai Phong dưới chân thiên tử.
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy biểu tình của Ngụy thiếu gia, lập tức nở nụ cười tươi, nói: “Vị Ngụy công tử này, ngươi không biết chữ sao? Muốn ta dạy ngươi những chữ này đọc như thế nào không?”
Đừng chỉ nhìn bộ dạng hiền hòa của Nghê Diệp Tâm, những lúc hắn tựa tiếu phi tiếu cũng rất có khí tràng, nói: “Vị Ngụy công tử này, ngươi có biết, ép buộc nam tử làm ca kĩ phải chịu hình phạt như thế nào?”
Tùy tùng kia sợ hãi quỳ xuống, nói: “Vị đại nhân này, thiếu gia nhà ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng, đừng nên chấp nhặt với kẻ tiểu nhân. Chúng ta chỉ đi ngang qua thăm hỏi một lát mà thôi, lập tức sẽ rời khỏi, lập tức rời khỏi.”
Tùy tùng cúi gập thắt lưng, mấy đại hán đứng phía sau hắn cũng cúi đầu cúi cổ, còn kinh sợ hơn so với lúc Bạo Mễ Hoa gặp Ngọc Mễ. Ngụy thiếu gia tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn có chút sợ hãi, trên mặt không còn vẻ hung hăng phách lối như lúc nãy, không đợi tùy tùng lôi kéo đã chạy nhanh mất dạng.
Thái độ trước sau tương phản thật lớn khiến người ta phải líu lưỡi, đám hạ nhân vẫn còn sững sờ không kịp phản ứng, nhìn Ngụy công tử vừa nãy còn hung hăng làm loạn, bây giờ đã ảo não chạy mất.
Mộ Dung Dục thấy bọn họ rời đi, nói: “Đa tạ Nghê đại nhân ra tay giúp đỡ.”
“Không có gì, không có gì.” Nghê Diệp Tâm khoát tay áo một cái, nói: “Tốt xấu gì thì nó cũng là một cái mạng.”
“Mạng người nào.” Mộ Dung Trường Tình ung dung đi tới, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu mấy người ngu ngốc kia dám động thủ, bọn hắn có thể không còn toàn vẹn trở ra.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta nói là mạng của vị Ngụy công tử kia, tốt xấu gì cũng là một cái mạng, chính bản thân hắn không chịu quý trọng, ta nhìn cũng thấy rất đáng tiếc.”
Mộ Dung Trường Tình liếc Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm cũng nhìn Mộ Dung Dục một lát, nói: “Nếu ta nhớ không lầm, sư đệ của Mộ Dung đại hiệp chuyên dùng cổ độc, vừa rồi ta ngăn trước một bước, có lẽ bây giờ vị kia Ngụy công tử cũng đã được người ta khiêng đi ra ngoài, có đúng không? Lúc đó khó tránh khỏi có chút phiền phức, không đáng.”
Mộ Dung Dục sững sờ, thu tay trái về trong tay áo, khẽ mỉm cười, nói: “Nghê đại nhân thật là hài hước.”
Nghê Diệp Tâm vỗ đầu một cái, nói: “Suýt nữa là quên mất, ta muốn hỏi thăm nha hoàn của Mộ Dung công tử một vài chuyện.”
“Nha hoàn của ta?” Mộ Dung Dục có chút nghi hoặc, nhìn nha hoàn đứng bên cạnh, nói: “Nghê đại nhân xin cứ tự nhiên.”
Nha hoàn của Mộ Dung Dục tên là Văn Hỉ, ở trong quý phủ được mấy năm rồi, tay chân cũng linh hoạt, bị Nghê Diệp Tâm gọi đến một bên để tra hỏi.
Nghê Diệp Tâm có vẻ thần bí, người khác cũng không biết hắn muốn làm gì. Mộ Dung Trường Tình chỉ ôm cánh tay đứng ở một bên.
Mộ Dung Dục cũng tò mò bọn họ đang làm cái gì, nhưng ngay lúc này Hạ Hướng Thâm đã đi ra ngoài từ sáng sớm lại trở về, phỏng chừng là nghe thấy sự tình Ngụy thiếu gia tìm đến gây phiền phức, nên mới vội vàng chạy về.
Hạ Hướng Thâm bước vào cửa, không nhìn thấy bóng dáng của Ngụy thiếu gia mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Mộ Dung Dục liền hỏi: “Không có chuyện chứ?”
Mộ Dung Dục lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, không phải ngươi đi bàn chuyện làm ăn sao? Tại sao lại trở về?”
Hạ Hướng Thâm nói: “Ta lo lắng cho ngươi nên trở về.”
“Không cần lo lắng, ngươi sợ ta không ứng phó được sao?” Mộ Dung Dục ngưng một lát rồi nói tiếp, “Sinh ý như thế nào?”
Hạ Hướng Thâm cười cười, nói: “Rất thuận lợi.”
Mộ Dung Dục cũng cười một tiếng, nói: “Hạ đại hiệp ngươi ngay thẳng như vậy, nói dối cũng làm khó ngươi được.”
“Đừng lo lắng.” Hạ Hướng Thâm cười nhẹ.
Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục trở về phòng, Hạ Hướng Thâm liền nói: “Lại đây ngồi xuống, để ta xem vết thương trên cổ ngươi thế nào rồi.”
Mộ Dung Dục nghe lời ngồi xuống, nói: “Không có gì đáng ngại.”
“Nhưng ta thấy đau lòng.” Hạ Hướng Thâm nói.
Hạ Hướng Thâm xem xét vết thương rồi thay thuốc cho hắn, thấy Mộ Dung Dục còn cài cây trâm cài tóc kia, bỗng nhiên thở dài.
Mộ Dung Dục cười cười, nói: “Gần đây Hạ đại hiệp rất hay than thở, xem ra sinh ý không được tốt lắm nhỉ.”
Hạ Hướng Thâm: “Không có gì, qua mấy ngày sau sẽ tốt hơn.”
Hạ Hướng Thâm bỗng nhiên vươn tay tháo cây trâm trên đầu Mộ Dung Dục xuống, Mộ Dung Dục ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi muốn chải đầu cho ta sao?”
Hạ Hướng Thâm nói: “Lúc trước ta coi trọng cây cây trâm này, cảm thấy rất hợp với ngươi, không nghĩ tới còn có mấy lời đồn có ma có quỷ gì đấy, bây giờ lại gây ra mấy chuyện phiền toái này.”
Mộ Dung Dục nở nụ cười, nói: “Ngươi tin cái này?”
“Không tin.” Hạ Hướng Thâm lắc lắc đầu, nói: “Nhưng ta không muốn thấy ngươi bị thương.”
Mộ Dung Dục an ủi hắn: “Ta không sao.”
Hạ Hướng Thâm nói: “Ta nghe Văn Hỉ nói, lúc ta không có ở nhà, cây trâm này thường hay gây ra mấy chuyện ma quái.”
Mộ Dung Dục nhíu mày, không lên tiếng.
Hạ Hướng Thâm cũng không nói tiếp, bỗng nhiên giơ tay lên, Mộ Dung Dục nhanh chóng cầm lấy tay của hắn, nói: “Ngươi định làm gì?”
Trâm ngọc rất dễ vỡ, rơi xuống như vật chắn chắn sẽ vỡ thành từng cánh hoa, Mộ Dung Dục nhanh chóng lấy lại, nói: “Ném đi làm gì?”
Hạ Hướng Thâm: “Ta không muốn để cho ngươi bị thương nữa.”
Mộ Dung Dục lại phải an ủi: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, ném đi rất đáng tiếc, dù sao thì nó cũng là vật ngươi tặng cho ta.”
Hạ Hướng Thâm không lên tiếng, Mộ Dung Dục cầm cây trâm trong tay, chậm rãi vuốt ve, bỗng nhiên nói: “Bằng không… Đem bán cây trâm này đi.”
“Cái gì?”
Mộ Dung Dục nói: “Vứt còn không bằng đem đi bán. Bây giờ sinh ý của ngươi bị trì trệ, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, Ngụy gia không ngừng tìm đến gây sự, nếu như bán cây trâm đi chắc hẳn sẽ có được rất nhiều bạc. Chúng ta có thể chuyển sang nơi khác ở, người Ngụy gia cũng không thể đuổi theo sau mông chúng ta mãi được.” (._.)
Hạ Hướng Thâm nhìn cây trâm ngọc trong tay.
Hạ Hướng Thâm chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên có một tiểu nha hoàn ở bên ngoài gõ cửa, nói: “Thiếu gia, công tử, bên ngoài đột nhiên có rất nhiều quan sai.”
Bên kia Nghê Diệp Tâm vừa mới hỏi Văn Hỉ được một số chuyện, ra tiền thính liền nhìn thấy mấy người quan sai đang tiến vào từ đại môn, khí thế rất mạnh, không biết tới để làm gì.
Nghê Diệp Tâm nghiêng tai nghe ngóng, liền nghe thấy quan sai dẫn đầu hỏi quý phủ có người nào tên là Nghê Diệp Tâm hay không.
“Ồ? Tìm ta?” Nghê Diệp Tâm hiếu kỳ nói: “Không phải là họ Ngụy kia đi tìm Huyện lệnh để cáo trạng ta đó chứ?”
Nghê Diệp Tâm vừa mới nói xong, mấy người quan sai liền đi tới. Thái độ lại rất cung kính, không giống như muốn tới bắt người. Quan sai dẫn đầu ôm quyền nói rằng: “Xin hỏi này vị chính là Nghê đại nhân của phủ Khai sao?”
“Là ta, ta mới phải.” Nghê Diệp Tâm bước tới một bước, đứng bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, chỉ vào mũi của mình mà nói.
Quan sai lỡ nhận Mộ Dung Trường Tình thành Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình làm một hộ vệ cũng thật thất bại, khí thế còn không bằng một đại ma đầu Ma giáo…
Quan sai sờ sờ mũi, lúng túng ho khan một tiếng, nói: “Nghê đại nhân, mọi chuyện là như thế này, chúng ta nghe nói tối hôm qua Trương bộ khoái đã trò chuyện với Nghê đại nhân một lần.”
“Trương bộ khoái?” Nghê Diệp Tâm hồi tưởng lại, thì ra là bạn cũ của Trì Long, gật gật đầu, nói: “Khoảng chiều tối ngày hôm qua.”
Quan sai nói: “Chúng ta tới đây là vì sự tình của Trương bộ khoái, hắn đã chết.”
“Chết rồi?” Nghê Diệp Tâm kinh hoàng mở to hai mắt.
Quan sai gật gật đầu, biểu tình nghiêm nghị.
Nghê Diệp Tâm có chút rối loạn: “Chuyện gì đã xảy ra? Không phải hắn đi tra vụ án của tiểu thư phú thương cùng với thư sinh gì đó sao? Tại sao lại đột nhiên chết đi.”
Quan sai nói: “Đúng là như vậy. Tối hôm qua Trương bộ khoái đột nhiên trở về nha môn, kêu chúng ta dẫn người đuổi theo phạm nhân đào tẩu. Chúng ta nhanh chóng đuổi theo, quả thật bắt được tiểu thư phú thương đã giả chết, nhưng khi đi trên đường lại tìm được một thi thể, dĩ nhiên là thi thể của Trương bộ khoái.”
Một quan sai khác nói: “Nhìn bộ dáng thì có vẻ như bị thổ phỉ giết chết, chúng ta mang thi thể của Trương bộ khoái trở về nha môn, sau khi khám nghiệm tử thi lại phát hiện…”
Nghê Diệp Tâm cau mày, cảm thấy sự tình không đơn giản, mấy quan sai kia đều có sắc mặt trắng bệch, thần sắc không ổn định, sự tình khẳng định có gì đó kỳ lạ.
Quan sai nói tiếp: “Pháp y khám nghiệm tử thi lại nói, Trương bộ khoái đã chết ít nhất cũng được nửa tháng rồi!”
Lúc này Mộ Dung Trường Tình cũng lộ ra vẻ mặt giật mình, hỏi: “Vậy người tối hôm qua là ai?”
Bởi vì sự tình vô cùng kỳ lạ, nên quan sai lập tức bắt đầu điều tra vụ án của Trương bộ khoái.
Hôm trước Trương bộ khoái đến quý phủ của Hạ Hướng Thâm, là bởi vì Hạ Hướng Thâm đã từng hợp tác vài lần với vị tiểu thư phú thương kia, nên mới cố ý đến điều tra xem có đầu mối gì không, trùng hợp gặp mặt Trì Long cùng Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nói: “Có người giả trang thành Trương bộ khoái.”
Trì Long cùng Trương bộ khoái đã lâu không gặp, bọn người Nghê Diệp Tâm lại gặp Trương bộ khoái lần đầu tiên, nếu có người giả trang thành Trương bộ khoái, bọn họ tuyệt đối không phát hiện ra, điều này thật sự rất bình thường, căn bản không có manh mối nào hữu dụng.
Mà những bộ khoái trong trong nha môn tuy rằng thường hay ở chung với Trương bộ khoái, nhưng tính cảnh giác của bọn hắn không cao, dù sao chỉ là một địa phương nhỏ, không hề có kinh nghiệm gì để bàn, đã xảy ra chuyện như vậy mỗi một người đều bối rối.
Quan sai đến hỏi thăm một lần, vẫn không có chút đầu mối nào, mang vẻ mặt nghiêm túc trắng bệch mà rời đi.
Hạ Hướng Thâm cùng Mộ Dung Dục cũng nghe tin mà tới, tất cả đều không ngờ được Trương bộ khoái hôm qua vẫn gặp mặt bỗng nhiên chết đi, còn chết hơn nửa tháng rồi.
Mộ Dung Dục nói rằng: “Sư huynh, ngươi thấy gần đây chỗ của ta không yên ổn, nghe nói ngươi và Nghê đại nhân còn phải gấp rút lên đường, không bằng ta sai người chuẩn bị chút lương khô và lộ phí, coi như là để đưa tiễn các ngươi lên đường.”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt không hề dễ nhìn, hiển nhiên đây là lần đầu tiên Mộ Dung giáo chủ bị người khác hạ lệnh đuổi khách.
Mộ Dung Dục nói: “Thân phận của sư huynh đặc thù, hay là…”
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng ngăn lại, nói: “Đừng lo lắng đừng lo lắng, Mộ Dung đại hiệp là ai, lên trời xuống đất không gì không làm được, lo lắng cho ai cũng không cần lo lắng cho Mộ Dung đại hiệp, đúng không? Còn nói nữa, Trương bộ khoái đột nhiên chết đi, chúng ta cũng không thể thờ ơ không quan tâm mà rời đi.”
Mộ Dung Trường Tình không đợi Nghê Diệp Tâm nói xong, phất tay áo xoay người trở về phòng.
Mộ Dung Trường Tình có tính cách muộn tao lại ngạo kiều như vậy, tuy rằng Nghê Diệp Tâm biết hắn không lâu, nhưng quả thật là hiểu rõ như lòng bàn tay.
Nghê Diệp Tâm lập tức nói: “Mộ Dung công tử, sư huynh của ngươi là một cái muộn tao, ngươi hiểu mà.”
Mộ Dung Dục nói: “Ta chỉ lo lắng cho hắn mà thôi.”
“Đừng lo lắng, có ta ở đây.” Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ ngực.
“Công tử.” Gã sai vặt đưa quan sai xuất môn lại vội vàng chạy trở về, trong tay còn cầm một phong thư.
Nghê Diệp Tâm thấy gã sai vặt vô cùng lo lắng, mí mắt không tự chủ mà nhảy lên, tự hỏi tại sao sáng sớm nay lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Mộ Dung Dục hỏi: “Làm sao vậy.”
Gã sai vặt nói: “Có người gửi một phong thư đến, gài ở trên cửa chính.”
Gã sai vặt không biết chữ, giao phong thư cho Mộ Dung Dục, Mộ Dung Dục nhìn một cái rồi đưa cho Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói: “Của ta?”
Hắn cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên trên đó viết tên của mình, dĩ nhiên là thư đưa cho mình.
Nghê Diệp Tâm vô cùng kinh ngạc, có người gửi một phong thư đến Hạ phủ, nhưng mà phong thư này là gửi cho mình.
Hắn mở phong thư ra, bên trong có một thứ, không lớn lắm, giống như một tờ giấy, mặt trên có một dòng chữ nhỏ ngay ngắn.
Nghê Diệp Tâm vừa mới lấy tờ giấy ra, Mộ Dung Dục đang đứng bên cạnh bỗng nhiên quát khẽ một tiếng: “Không tốt, mau buông tay!”
Nghê Diệp Tâm theo bản năng buông tay, tờ giấy mới được lấy ra một phần, vẫn chưa hoàn toàn lộ ra, liền nghe thấy một tiếng “Phù”, tờ giấy đột nhiên bốc cháy, thành một quả cầu lửa.
Bởi vì tờ giấy còn chưa lấy ra toàn bộ, một bộ phận vẫn còn nằm trong phong thư, phong thư kia cũng không may mắn mà thoát khỏi vận mệnh bị đốt, trong thời gian ngắn liền trở thành than.
“Có chuyện gì?!”
Tất cả mọi người lui về phía sau vài bước, Nghê Diệp Tâm nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn lại, Mộ Dung Trường Tình đã rời đi nhưng lúc này lại đang đứng ở sau lưng mình, xem ra là nghe thấy động tĩnh nên quay lại.
Nghê Diệp Tâm che miệng ho khan vài tiếng, bị khói từ ngọn lửa làm sặc, nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì… Suýt chút nữa lông mày cũng bị đốt hết!”
Đám lửa chỉ thoáng qua liền bị dập tắt, chỉ để lại một đống bột phấn màu đen nằm trên đất, phong thư cùng tờ giấy đã bị đốt không còn một mảnh.
Mộ Dung Trường Tình ngồi xổm xuống kiểm tra bột phấn màu đen trên đất, bỗng nhiên nghe thấy Nghê Diệp Tâm không đầu không đuôi nói một câu: “Giờ Tý, gặp ở chỗ cũ.”
“Cái gì?” Mộ Dung Trường Tình nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm cũng là biểu tình mờ mịt, nói: “Không phải là do ta nói, là dòng chữ trên tờ giấy vừa nãy.”
Danh sách chương