Ngày mồng tám tháng ba hẳn là một ngày đáng để chờ đợi đối với nhiều cô gái. Nhưng, với một cô gái không quá xinh xẻo như Vân, liệu Vân có chờ đợi ngày này như bao chị bao em? Phạm Thanh Vân, năm nay mười sáu tuổi, là nữ sinh học lực khá, xếp hạng hai mươi lăm trên tổng số ba mươi chín bạn của lớp 10A2, trường THPT Võ Thị Sáu.
Suốt mười sáu năm Vân sống, chưa bao giờ Vân nhận được bất kỳ một món quà riêng từ bạn trai nào vào ngày này, ấy vậy mà năm nào Vân cũng háo ha háo hức, hồi hộp trông đợi, biết đâu, biết đâu sẽ có một chàng trai nào đó thầm thích Vân, sẽ lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm với Vân vào cái ngày mà cơ hội nhận được cái gật đầu là rất lớn này thì sao?
Năm nay cũng vậy, Vân đã hồi hộp tô điểm chút son, mái tóc mềm buông xõa cài thêm chiếc kẹp nơ hoa điệu đà, đến lớp thật sớm để ngồi… chờ.
Mấy bạn nữ xinh xinh của lớp đang từ chối nhận hoa hồng kìa, nhìn ngưỡng mộ quá đi, phải chi mình cũng được yêu, mình sẽ nhận lời, để biết yêu là gì, kể mà được như thế thì tốt biết bao nhiêu, Vân xịu mặt nằm ẹp xuống bàn thở dài.
Bỗng, sau lưng Vân có cái chọc chọc tay, Vân mừng huýnh, vội quay ngay lại, có khi nào là một bông hồng đỏ thắm tặng Vân?
Hoa hồng thật, hoa hồng nhung nhé, đỏ tươi rực rỡ, lại còn được gắn thêm cả kim tuyến lung linh!
- Bạn Thanh Vân chuyển giúp hoa hồng cho bạn Thùy Linh ở bàn trên hộ tớ được không?
- Ơ… ờ… để tớ chuyển cho.
Ây da, Vân mừng hụt mất rồi, tặng hoa thì trực tiếp mà tặng chứ lại còn làm bộ ngượng ngùng nhờ người ta tặng hộ, hại người ta phải ăn dưa bở, mệt hết cả người.
Tiếng trống trường báo hiệu kết thúc tiết năm, cũng là lúc kết thúc mơ mộng được yêu vào một ngày đặc biệt của bạn Thanh Vân.
Vân lững thững bước, bước thật chậm, thật chậm, biết đâu có anh chàng nào ngại ngùng không dám tặng Vân trong lớp, giờ mới muốn gặp Vân thì sao?
Chẳng có ai. Vẫn là thất vọng, như bao năm từ lúc Vân biết thích được yêu.
Thôi, lên xe đi về. Không ai yêu mình thì mình tự yêu mình cũng được, có làm sao? Vân tự an ủi mình, thẫn thờ dắt cái xe đạp điện xinh xinh là món quà mà bố cô tặng cô nhân dịp sinh nhật vừa rồi ra khỏi cổng trường. Đúng là, chỉ có bố mới là người đàn ông tốt nhất của cuộc đời mình mà thôi!
Vừa qua cổng trường, bỗng có người kéo xe của Vân lại. Ai kéo xe Vân thế chứ, cho Vân về với bố Vân nào, đói lắm rồi ấy. Lẽ nào là bác bảo vệ, Vân nhớ là đã gửi vé xe cho bác rồi cơ mà? Sẵn cơn bực mình, Vân quay lại quát lên:
- Ai, ai kéo xe tui đấy?
- Bạn Thanh Vân, tặng bạn.
Vân ngạc nhiên, tròn xoe mắt. Bông hoa hồng đầu tiên Vân được tặng trong cuộc đời con gái đây rồi!
Vân mừng quá, có hoa rồi, mình không phải ế rồi, nhưng mà, bạn này sao mà xấu xí thế nhỉ, vừa béo vừa đầy mụn, nhìn chả thích tí nào. Thôi kệ, có hoa là tốt rồi. Vân ngượng ngượng.
- Cảm… cảm ơn bạn nhé!
- Vân làm bạn gái của tớ nhé!
Hả, nhận hoa là phải làm bạn gái à, Vân cũng chưa từng nghĩ đến. Cơ mà, bạn này là ai nhỉ, sao Vân chưa từng biết mặt, nhưng mặc áo đồng phục trường Vân thì chắc là học cùng trường rồi.
Vân ngập ngừng, định trả lại hoa. Nhưng, hoa đã nhận rồi, mà bạn này cũng có vẻ nhiệt tình, trông bạn ấy hồi hộp đỏ mặt, mắt nhìn Vân tha thiết cũng tội. Hay cứ thử nhận lời, xem được yêu nó ra làm sao, mình là con gái, mình có quyền cơ mà, dù sao có bạn trai cũng có chút oai, không phải là Vân ế nha, Vân vẫn còn hơn khối đứa không có ai yêu.
Thấy Vân ngập ngừng, bạn kia kéo xe Vân ý bảo Vân tránh sang lề, có cái ô tô của thầy Tuấn đằng sau đang tiến đến. Vân giật mình, vội dắt xe lên vỉa hè cạnh cổng trường. Mấy hàng hoa lưu động tranh thủ bán cũng đã về nghỉ trưa, còn rơi lại trên vỉa hè mấy cánh hồng vương vãi.
- Vân đồng ý nhé?
- Ơ… ừm.
- Cảm ơn Vân!
Bạn kia có vẻ mừng lắm, ngượng ngùng nhìn Vân cười cười. Nhìn cái mặt béo phị đầy mụn kia khẽ cười, Vân cũng không ưng cho lắm, nhưng thôi, đã quyết định thế rồi thì cứ vậy đi.
- Thôi, tớ về đây. Mà cậu học lớp nào nhỉ, sao tớ chưa thấy cậu bao giờ?
- Tớ mới về trường có một tuần thôi, tớ học lớp 10A8.
- À, ra thế. Ừ, thế thôi, tớ về đây, chào cậu.
Nói rồi, Vân lên xe phóng đi, không quên đặt bông hoa hồng nhung rực rỡ lên giỏ xe, để lại bạn kia đứng ngơ ngác một mình.
Suốt mười sáu năm Vân sống, chưa bao giờ Vân nhận được bất kỳ một món quà riêng từ bạn trai nào vào ngày này, ấy vậy mà năm nào Vân cũng háo ha háo hức, hồi hộp trông đợi, biết đâu, biết đâu sẽ có một chàng trai nào đó thầm thích Vân, sẽ lấy hết can đảm để thổ lộ tình cảm với Vân vào cái ngày mà cơ hội nhận được cái gật đầu là rất lớn này thì sao?
Năm nay cũng vậy, Vân đã hồi hộp tô điểm chút son, mái tóc mềm buông xõa cài thêm chiếc kẹp nơ hoa điệu đà, đến lớp thật sớm để ngồi… chờ.
Mấy bạn nữ xinh xinh của lớp đang từ chối nhận hoa hồng kìa, nhìn ngưỡng mộ quá đi, phải chi mình cũng được yêu, mình sẽ nhận lời, để biết yêu là gì, kể mà được như thế thì tốt biết bao nhiêu, Vân xịu mặt nằm ẹp xuống bàn thở dài.
Bỗng, sau lưng Vân có cái chọc chọc tay, Vân mừng huýnh, vội quay ngay lại, có khi nào là một bông hồng đỏ thắm tặng Vân?
Hoa hồng thật, hoa hồng nhung nhé, đỏ tươi rực rỡ, lại còn được gắn thêm cả kim tuyến lung linh!
- Bạn Thanh Vân chuyển giúp hoa hồng cho bạn Thùy Linh ở bàn trên hộ tớ được không?
- Ơ… ờ… để tớ chuyển cho.
Ây da, Vân mừng hụt mất rồi, tặng hoa thì trực tiếp mà tặng chứ lại còn làm bộ ngượng ngùng nhờ người ta tặng hộ, hại người ta phải ăn dưa bở, mệt hết cả người.
Tiếng trống trường báo hiệu kết thúc tiết năm, cũng là lúc kết thúc mơ mộng được yêu vào một ngày đặc biệt của bạn Thanh Vân.
Vân lững thững bước, bước thật chậm, thật chậm, biết đâu có anh chàng nào ngại ngùng không dám tặng Vân trong lớp, giờ mới muốn gặp Vân thì sao?
Chẳng có ai. Vẫn là thất vọng, như bao năm từ lúc Vân biết thích được yêu.
Thôi, lên xe đi về. Không ai yêu mình thì mình tự yêu mình cũng được, có làm sao? Vân tự an ủi mình, thẫn thờ dắt cái xe đạp điện xinh xinh là món quà mà bố cô tặng cô nhân dịp sinh nhật vừa rồi ra khỏi cổng trường. Đúng là, chỉ có bố mới là người đàn ông tốt nhất của cuộc đời mình mà thôi!
Vừa qua cổng trường, bỗng có người kéo xe của Vân lại. Ai kéo xe Vân thế chứ, cho Vân về với bố Vân nào, đói lắm rồi ấy. Lẽ nào là bác bảo vệ, Vân nhớ là đã gửi vé xe cho bác rồi cơ mà? Sẵn cơn bực mình, Vân quay lại quát lên:
- Ai, ai kéo xe tui đấy?
- Bạn Thanh Vân, tặng bạn.
Vân ngạc nhiên, tròn xoe mắt. Bông hoa hồng đầu tiên Vân được tặng trong cuộc đời con gái đây rồi!
Vân mừng quá, có hoa rồi, mình không phải ế rồi, nhưng mà, bạn này sao mà xấu xí thế nhỉ, vừa béo vừa đầy mụn, nhìn chả thích tí nào. Thôi kệ, có hoa là tốt rồi. Vân ngượng ngượng.
- Cảm… cảm ơn bạn nhé!
- Vân làm bạn gái của tớ nhé!
Hả, nhận hoa là phải làm bạn gái à, Vân cũng chưa từng nghĩ đến. Cơ mà, bạn này là ai nhỉ, sao Vân chưa từng biết mặt, nhưng mặc áo đồng phục trường Vân thì chắc là học cùng trường rồi.
Vân ngập ngừng, định trả lại hoa. Nhưng, hoa đã nhận rồi, mà bạn này cũng có vẻ nhiệt tình, trông bạn ấy hồi hộp đỏ mặt, mắt nhìn Vân tha thiết cũng tội. Hay cứ thử nhận lời, xem được yêu nó ra làm sao, mình là con gái, mình có quyền cơ mà, dù sao có bạn trai cũng có chút oai, không phải là Vân ế nha, Vân vẫn còn hơn khối đứa không có ai yêu.
Thấy Vân ngập ngừng, bạn kia kéo xe Vân ý bảo Vân tránh sang lề, có cái ô tô của thầy Tuấn đằng sau đang tiến đến. Vân giật mình, vội dắt xe lên vỉa hè cạnh cổng trường. Mấy hàng hoa lưu động tranh thủ bán cũng đã về nghỉ trưa, còn rơi lại trên vỉa hè mấy cánh hồng vương vãi.
- Vân đồng ý nhé?
- Ơ… ừm.
- Cảm ơn Vân!
Bạn kia có vẻ mừng lắm, ngượng ngùng nhìn Vân cười cười. Nhìn cái mặt béo phị đầy mụn kia khẽ cười, Vân cũng không ưng cho lắm, nhưng thôi, đã quyết định thế rồi thì cứ vậy đi.
- Thôi, tớ về đây. Mà cậu học lớp nào nhỉ, sao tớ chưa thấy cậu bao giờ?
- Tớ mới về trường có một tuần thôi, tớ học lớp 10A8.
- À, ra thế. Ừ, thế thôi, tớ về đây, chào cậu.
Nói rồi, Vân lên xe phóng đi, không quên đặt bông hoa hồng nhung rực rỡ lên giỏ xe, để lại bạn kia đứng ngơ ngác một mình.
Danh sách chương