Trường Bạch.
Nam Uyên hóa thành bản thể, thân rắn to lớn cuốn một nữ tử bạch y đang hôn mê, mắt rắn hơi co lại, nhìn Trường Bạch đệ tử bày trận đợi ở trước mặt, âm trầm cười một tiếng, “Lưỡng Sinh Hoa tuy là chí bảo Trường Bạch, nhưng dù sao nhiều năm rồi vẫn chưa được dùng đến, quý phái tuyệt đối không chỉ một đóa, ta dùng nó đổi lấy tính mạng của chưởng môn các ngươi, hẳn là rất thích hợp.”
Đại trưởng lão Thanh Nguyệt của Trường Bạch là một vị đạo cô hơn ba mươi tuổi, giờ phút này mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn lại, lạnh lùng nói: “Lưỡng Sinh Hoa được kết giới thần trận bảo hộ, trừ chưởng môn, ai cũng không lấy ra được, bây giờ ngươi bắt chưởng môn, cho dù chúng ta có muốn cho ngươi cũng không cho được.”
Nam Uyên nhàn nhạt nói: “Nói rất hay, ngươi chỉ cần mời những thiên binh mai phục xung quanh thần trận rời đi là được, những thứ khác, chúng ta sẽ tự xử lý.”
Màu mắt Thanh Nguyệt khẽ biến, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, một giây sau liền khôi phục bình thường, nhàn nhạt nói: “Sợ rằng ngươi nghĩ sai điều gì rồi, ở chỗ chúng ta không thiên binh gì cả.”
Nam Uyên thè lưỡi rắn phun “xì xì”, lại quấn Hoa Dao chặt thêm chút nữa, âm trầm nói: “Gạt người sẽ phải trả giá thật lớn nha, bắt đầu từ bây giờ, ngươi mà nói láo thêm câu nào nữa, ta sẽ vặt một cánh tay của nàng.”
“Ngươi…” Thanh Nguyệt tức đến mức không nói ra lời, dừng thật lâu mới hất ống tay áo một cái, cả giận nói: “Chớ có làm bậy!”
Nhị trưởng lão Thanh Hàn tiến tới bên tai nàng, nói nhỏ: “Sư tỷ, giao ra đi.”
Mặt mũi Thanh Nguyệt động một cái, khẽ cau mày nhìn nàng, không lên tiếng.
Thanh Hàn than thở một tiếng, khuyên nhủ: “Nam Uyên thần tướng này chỉ là một kẻ ngụy trang bị đẩy ra ngoài thôi, sau lưng gã còn có Long Đế, những thiên binh kia chỉ để kéo dài thời gian mà thôi, cũng không thể thay đổi được gì, chúng ta không ngăn được, Lưỡng Sinh Hoa trong thần trận có khoảng ba đóa, nhưng sư muội chỉ có một, chúng ta không đánh cuộc được, huống chi, Lưỡng Sinh Hoa cũng không phải là vật hoắc loạn thiên hạ, nếu không có Vãng Sinh Kính của Thục Sơn, nó cũng chỉ là một đóa hoa thông thường mà thôi, giao Lưỡng Sinh Hoa ra, chúng ta đi Thục Sơn giúp bọn họ bảo vệ Vãng Sinh Kính, chỉ cần Vãng Sinh Kính không mất, kết quả cũng giống nhau cả.”
Thanh Nguyệt vẫn là hơi do dự, “Nhưng Lưỡng Sinh Hoa là bảo vật trấn phái của chúng ta…”
“Hồ đồ!” Thanh Hàn hất ống tay áo một cái, lạnh nhạt nói: “Bảo vật trấn phái cũng chỉ là vừa vật chết thôi, mất đi còn có thể đoạt trở lại, thậm chí lấy mạng chúng ta để tái sinh lại một đóa, nhưng sư muội là người sống sờ sờ, ngươi thật sự muốn để nàng chết trong tay con rắn kia?”
Thanh Nguyệt liếc nhìn khuôn mặt bị Nam Uyên quấn trong thân rắn, cho dù hôn mê cũng vẫn khó nén vẻ thống khổ, sắc mặt đổi tới đổi lui, lâu sau, cuối cùng vẫn than thở một tiếng, “Thôi…”
Côn Luân.
Thanh Hồng từ trong mật thất đi ra, nhìn Long Thương Gia canh giữ ở bên ngoài mật thất, thi lễ một cái, “Tướng quân.”
Long Thương Gia gật đầu một cái, sắc mặt âm trầm có chút khó coi, “Còn không chịu nói sao?”
Thanh Hồng căng mặt, nói: “Bọn họ sống chết nói sư huynh là Yêu tộc, trong ứng ngoài hợp cùng Thần Hư diệt Bồng Lai, bắt Thiên Đế bệ hạ.”
Long Thương Gia hừ lạnh một tiếng, “Tâm tư của bọn họ cũng chỉ có thể lừa gạt người không biết, chỉ là muốn mượn cớ này để trừ Thiên Hậu điện hạ, để cho Cửu Âm đăng vị thôi, không thể tin được.”
Thanh Hồng cúi đầu không lên tiếng.
Long Thương Gia nhìn hắn một cái, giữa chân mày lạnh như băng có chút hòa hoãn, “Lo lắng cho sư huynh ngươi?”
Thanh Hồng chần chờ, gật đầu một cái, nói: “Ta rất rõ hắn, sư huynh không phải là người như vậy, trong hắn có chúng sinh, lòng dạ rộng rãi. cho dù thật sự là Yêu tộc, tuyệt đối cũng không thể giết hơn năm trăm người Bồng Lai được.”
Long Thương Gia “ừ” một tiếng, đồng ý nói: “Ta thấy hắn cũng không giống loại người đó, ngươi yên tâm là được, trước khi tra rõ, ta tuyệt sẽ không oan uổng bất kỳ ai.”
Thanh Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Long Thương Gia xoa xoa mi tâm, hơi có chút nhức đầu, “Vấn đề bây giờ là, ta không thích hợp dùng cách quá mức tàn nhẫn với họ, dẫu sao trước đó Cửu Âm công chúa lên thiên giới đưa Hồi Sinh Đan, coi như là cho chúng ta một cái ân huệ, nể mặt nàng, không nên mức làm khó cha mẹ nàng, nhưng các ngươi là người phàm, thân phận không cao như bọn họ, không có cách nào đánh sụp bọn họ trong lòng, đương nhiên không có cách nào nói ra lời thật, cần phải nghĩ biện pháp mới được.”
“Nói đến Cửu Âm công chúa…” Thanh Hồng nghi ngờ nói: “Sao lần này không thấy nàng trở lại với các ngươi?”
Long Thương Gia khẽ mỉm cười, “Nàng ở Thục Sơn.”
Thanh Hồng không hiểu nhìn hắn, không lên tiếng.
Long Thương Gia cũng không có ý giấu giếm hắn, chỉ hơi trầm ngâm, giải thích: “Ta dẫn quá ít thiên binh xuống, bây giờ phải tuân canh ở ba chỗ, Côn Luân, Trường Bạch và Thục Sơn, huống chi còn có những người không bớt lo như hai tộc Hồng Tử Long, không thích hợp phân tán binh lực quá lớn, ngươi nói Sách Thiên Mệnh trong tay ngươi, vậy có thể buông lỏng canh phòng ở Côn Luân, Lưỡng Sinh Hoa của Trường Bạch không có Vãng Sinh Kính thì cũng chỉ là một đóa hoa bình thường, mất và không mất cũng không có gì khác nhau, phòng thủ Vãng Sinh Kính chính là phòng thủ tất cả, cho nên ta chỉ an bài mấy người trông chừng thần trận ở Trường Bạch, vị trí quan trọng nhất là ở Thục Sơn, Cửu Âm công chúa và trưởng lão Thanh Long tộc Thanh Dật cũng ở đó.”
Thanh Hồng bừng tỉnh, “Thì ra là như vậy.”
Thoáng qua lại lo lắng nói: ” Nhưng… thực lực Long Đế mạnh như vậy, cho dù tập hợp nhiều binh lực, cũng không nhất định có thể đỡ nổi y thì sao?”
“Đây chính là nguyên nhân chúng ta quyết chiến ở Thục Sơn.”
Cách đó không xa, một âm thanh dịu dàng ưu nhã vang lên, Tề Mục Nhiên và Thần Hoàn đi tới, đến gần bên thì nhẹ nhàng gật đầu với Long Thương Gia, lại chuyển hướng sang Thanh Hồng, cười nhạt, “Ngươi còn nhớ tế đài có thể nói với trời kia không?”
Thanh Hồng nghiêm sắc mặt, trịnh trọng thi lễ một cái với hắn, “Sư tôn, đệ tử nhớ là đặt ở Thục Sơn.”
Tề Mục Nhiên gật đầu nói: “Đúng, tế đài kia là thần vật thái cổ để lại, nếu lấy làm tâm trận, có thể kết hợp với mấy ngàn thiên binh bày đại trận phong thần trừ ma, Long Đế vốn không phải kẻ địch, nếu lấy trận này để đối phó với y, có thể áp chế thần lực của y trong thời gian ngắn, hóa giải khí ma trong cơ thể y, nếu tình hình tốt, thậm chí có thể khôi phục như trước, chỉ cần Long Đế khôi phục, con Ma kia ở Tịch Diệt Hải sẽ không còn là vấn đề, chúng ta có thể tự lấy thế cục vãn hồi.”
Thanh Hồng nhất thời bừng tỉnh.
Thần Hoàn mỉm cười nói: “Bây giờ Cửu Âm công chúa và Thanh Dật trưởng lão đang âm thầm bày trận ở Thục Sơn, còn nửa ngày nữa là xong, đến lúc đó chúng ta sẽ đi qua tiếp ứng.”
Thanh Hồng không khỏi khen: “Diệu kế!”
Dừng một chút, có chút lo âu, “Chẳng qua là sư huynh…”
Tề Mục Nhiên phất tay một cái, căn bản không lo lắng chút nào, “Yên tâm, hắn không có việc gì, hai người kia nói hắn là Yêu tộc, ha! Ta còn nhìn thấy hắn sinh ra trước mặt ta cơ, không ai hiểu rõ cha mẹ hắn hơn ta, rõ ràng chuyện ở Bồng Lai chính là gài tang vật, nếu thật sự có chuyện gì, hắn sẽ đưa tin cho ta, hiện tại không liên lạc được, có thể là hắn có chuyện chậm trễ, không cần phải lo lắng.”
Thanh Hồng đánh bạo hỏi: “Cha mẹ hắn… Là ai?”
Tề Mục Nhiên rất ưu nhã liếc mắt, “Dù sao không phải Yêu tộc!”
Đây chính là Phượng Hoàng, Thần Thú Phượng Hoàng, khắp thiên hạ cũng không có ai dám dùng cái chữ “Yêu” này để gọi hắn được không!
Hắn không kiên nhẫn phất tay một cái, “Đi đi, còn chưa sắp xếp xong những thiên binh bên ngoài đâu, không có gì làm mà ở đây sao?”
Hắn kéo Thanh Hồng muốn đi, Long Thương Gia còn muốn nói gì, Tề Mục Nhiên lại cười một tiếng ưu nhã, “Long Tướng quân, còn chưa thể cạy miệng bọn họ, học trò ta và Thiên Đế bệ hạ sống chết không biết, ngài vẫn phải nghĩ cách giải quyết chuyện này đi, như thế nào?”
Long Thương Gia tuy là không vui vì hắn vô lễ như vậy, nhưng đây cũng không phải là chuyện lớn gì, cho nên không nói thêm gì nữa mà gật đầu đáp một tiếng, sau đó nhìn Tề Mục Nhiên vội vã xách Thanh Hồng đi như xách gà.
Hắn sửng sốt một lúc lâu mới cảm giác được có gì đấy không đúng, không khỏi nghi ngờ nói: “Sao ta cứ có cảm giác… Hắn rất cảnh giác với ta?”
Thần Hoàn đương nhiên nói: “Đúng vậy, ai bảo ngươi là rồng chứ?”
Long Thương Gia cau mày nói: “Có liên quan gì đến việc ta là rồng?”
Thần Hoàn cười như không cười nhìn hắn, “Chẳng lẽ ngươi quên rồi, Bệ hạ đã từng nói, lý do y cưới Thiên Hậu điện hạ là gì?”
Dĩ nhiên Long Thương Gia cũng nhớ ra rồi, sau đó cả người hắn đều không tốt lắm, sương tuyết giữa chân mày đông lại một cái, cả giận nói: “Ta há lại là tiểu nhân hèn hạ vì loại công pháp như thế mà gạt người thật!”
Thần Hoàn ý vị sâu xa nói: “Từ xưa đều biết, rồng tính vốn dâm, ai biết được?”
Hắn nở một nụ cười như xem kịch vui, đi theo sau lưng Tề Mục Nhiên, làm Long Thương Gia giận mức ngứa răng, cả thân rồng đều sắp nổ, nhưng hết lần này tới lần khác còn không thể giải thích được.
Dẫu sao ai cũng biết, tính rồng vốn dâm.
Nhưng bản thân hắn không dâm, vấn đề là không ai tin!
Phòng ngoài.
Tề Mục Nhiên xách học trò không ra hồn chạy nhà mình đến một nơi ẩn núp trong rừng cây, túc nghiêm mặt nói: “Ta nói cho ngươi, sau này nếu Long Thương Gia kia đến gần ngươi, ngươi nhớ cách hắn xa ra.”
Thanh Hồng sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: “Tại sao Long Tướng quân lại đến gần ta?”
Tề Mục Nhiên liếc mắt, đầy ẩn ý nói: “Bởi vì hắn muốn song tu cùng ngươi.”
Thanh Hồng bối rối.
Tề Mục Nhiên vỗ vỗ bả vai hắn, thở dài nói: “Thiên Đế ăn nói bậy bạ, cưới sư huynh ngươi làm Thiên Hậu, là bởi vì kết hợp với y, có thể dùng công pháp trên người hắn thay y thức tỉnh huyết mạch Thái Cổ Thần Long, khoan khoan, ngươi đừng tức giận, đây chẳng qua là y ngụy trang để bảo vệ sư huynh ngươi mà thôi, cảm tình của bọn họ sâu đâu, mà kệ đi, tạm thời không nói chuyện của bọn họ, bởi vì nguyên nhân ngụy trang này, công pháp trên người ngươi rất có thể bị Long tộc để mắt tới, dù sao bất kỳ Long tộc nào đến gần ngươi, ngươi cũng phải đề phòng, ngàn lần không nên bởi vì bọn họ vô tội lấy lòng mà làm rối loạn tâm tư, bồi thường bằng cả thế xác và tinh thần mình, nhớ lấy nhớ lấy!”
Mặc dù Thanh Hồng vẫn hơi nghi ngờ, nhưng lại rất tin tưởng lời của sư tôn nhà mình, không khỏi chắp tay nói: “Vâng, sư tôn.”
Đồng thời âm thầm cắn răng trong lòng.
Hóa ra ngươi lại ôm tâm tư này với ta, không trách mới vừa rồi lại ôn hòa với ta như vậy!
Quả nhiên là dâm long!
“Hắt xì!”
Long Thương Gia bỗng dưng hắt hơi một cái, hắn xoa xoa lỗ mũi, nghi ngờ nói: “Kỳ quái, làm sao đột nhiên thấy hơi lạnh?”
Hắn liếc nhìn Tử Cầm và Hồng Chúc vết thương chồng chất bị xiềng xích trói buộc trước mặt, suy nghĩ hẳn là do địa lao đi, cũng không hề để ý, tiếp tục nghĩ cách lấy được tin tức của Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch từ trong miệng bọn họ.
Tịch Diệt Hải.
Kết giới băng chậm rãi tản đi, Phượng Trường Ca thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt bốn là ửng đỏ xen lẫn ánh sáng vàng cực kỳ nhỏ, biến thành màu đỏ kim cao quý, giữa mi tâm cũng xuất hiện một đóa hoa sen đỏ kim.
Đó chính là chân hỏa phượng, đến từ ngọn lửa Đại Nhật Bàn Phượng thật sự.
Long Quân Trạch cũng gần như hấp thu sức mạnh long châu xong rồi, đôi mắt màu tím long đồng cũng xuất hiện ánh sáng màu xanh nhỏ vụn, giữa mi tâm có một giọt nước màu xanh trong suốt như muốn xuất ra khỏi da.
Y trợn tròn mắt nhìn lên, hồi lâu mới toét miệng cười một tiếng, “Ta cảm thấy ngươi lại đẹp thêm.”
Phượng Trường Ca xoay mình ngồi dậy từ trên người y, vung tay lên, hóa lông thành một bộ y phục tùy ý khoác lên người, cười nói: “Chỗ nào đẹp?”
Long Quân Trạch vẫn lười biếng nằm, nghiêng đầu nhìn hắn, si ngốc cười: “Ta cũng không biết, cảm thấy càng nhìn càng đẹp.”
Phượng Trường Ca cười một tiếng, cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy hẳn là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi, giống như bây giờ hắn cảm thấy dung mạo Long Quân Trạch cũng đã trưởng thành không ít…
Khoan đã, không phải là ảo giác, dung mạo y thật sự thay đổi!
Mặc dù chỉ là đường nét có biến hóa nhỏ xíu, nhưng thay đổi không hề nhỏ, trước kia chỉ có vẻ khoảng hai mươi tuổi, nhìn giống như kiếm ra khỏi vỏ, mặc dù lộ ra mũi nhọn, nhưng luôn có vẻ non nớt, bây giờ đường nét này khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy đi, ngược lại chững chạc thành thục hơn không ít.
Hắn cười một chút, “Xem ra không phải là ảo giác.”
Long Quân Trạch đắc ý nháy mắt mấy cái, lười biếng trở mình, cũng không phải là muốn nhúc nhích, tùy ý kéo một tấm chăn tán loạn ở mép giường đắp trên người, hỏi: “Truyền thừa đã lấy được, lúc nào chúng ta trở về?”
Phượng Trường Ca nhìn thân rồng uốn lượn khắp thế giới, đáy mắt màu đỏ kim thoáng qua một vẻ phức tạp, “Chịu ơn người ta thì chớ quên trả ơn, đi thăm hai vị tổ tiên một chút đi, dẫu sao bọn họ vây ở chỗ này lâu như vậy, ta cũng muốn đưa bọn họ ra xem một chút.”
Long Quân Trạch đáp một tiếng, “Ừ, ta cũng đang muốn làm như vậy.”
Phượng Trường Ca lại nhìn y một cái, hỏi: “Bây giờ thực lực của ngươi đã đột phá thần cảnh rồi?”
Long Quân Trạch cong mắt, cười nói: “Ta thành thần.”
Ta thành thần, rốt cuộc ta có thể có thực lực sánh vai với ngươi.
Ta có thể đứng ở bên cạnh ngươi, mà không phải là sau lưng nữa.
Y suy nghĩ, dần dần cười đến cong cả mắt.
Phượng Trường Ca cũng vui thay cho y, “Không tồi, tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó có thể đuổi kịp ta.”
Long Quân Trạch: “…”
Phượng Trường Ca chợt nhớ tới cái gì, “À, quên nói cho ngươi, hình như ta còn mạnh hơn thần rồi, nhưng ta cũng không biết ta có cảnh giới gì nữa, chắc giống như cùng cảnh giới với viễn cổ hoang thú đi, hoang cảnh?”
Long Quân Trạch: “…”
Thiên Đế bệ hạ vừa tự tin về tăng cấp, lại bị đánh rơi đến vực sâu.
Đào một cái hố, chôn đến chặt chẽ, không bao giờ thấy ánh mặt trời.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Hồng: Là ta nhìn lầm ngươi rồi, hóa ra ngươi lại cất giấu tâm tư như vậy với ta!
Long Thương Gia: Cái… Cái gì? Thanh Hồng: Long tộc quả nhiên đều là một đám dâm long!
Long Thương Gia: … Làm sao đột nhiên lại nói như vậy?
Thanh Hồng: Ngươi phụ lòng tín nhiệm của ta!
Long Thương Gia: Không phải… Ta cảm thấy ngươi hiểu lầm cái gì rồi…
Thanh Hồng: Đừng nói nữa, chúng ta không thể nào ở chung với nhau đâu! Từ bỏ ý định đi!
Long Thương Gia: … Hở? Ai nói chúng ta muốn ở cùng một chỗ?
Thanh Hồng: Sư tôn nói!
Long Thương Gia: …Ta thật sự không ý đó với ngươi…
Thanh Hồng: Làm sao có thể, sư tôn nói có là có, đến bây giờ ngươi vẫn còn đang gạt ta!
Long Thương Gia: …
Thanh Hồng: Ha! Nam nhân!
Long Thương Gia: ……….
Nam Uyên hóa thành bản thể, thân rắn to lớn cuốn một nữ tử bạch y đang hôn mê, mắt rắn hơi co lại, nhìn Trường Bạch đệ tử bày trận đợi ở trước mặt, âm trầm cười một tiếng, “Lưỡng Sinh Hoa tuy là chí bảo Trường Bạch, nhưng dù sao nhiều năm rồi vẫn chưa được dùng đến, quý phái tuyệt đối không chỉ một đóa, ta dùng nó đổi lấy tính mạng của chưởng môn các ngươi, hẳn là rất thích hợp.”
Đại trưởng lão Thanh Nguyệt của Trường Bạch là một vị đạo cô hơn ba mươi tuổi, giờ phút này mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn lại, lạnh lùng nói: “Lưỡng Sinh Hoa được kết giới thần trận bảo hộ, trừ chưởng môn, ai cũng không lấy ra được, bây giờ ngươi bắt chưởng môn, cho dù chúng ta có muốn cho ngươi cũng không cho được.”
Nam Uyên nhàn nhạt nói: “Nói rất hay, ngươi chỉ cần mời những thiên binh mai phục xung quanh thần trận rời đi là được, những thứ khác, chúng ta sẽ tự xử lý.”
Màu mắt Thanh Nguyệt khẽ biến, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, một giây sau liền khôi phục bình thường, nhàn nhạt nói: “Sợ rằng ngươi nghĩ sai điều gì rồi, ở chỗ chúng ta không thiên binh gì cả.”
Nam Uyên thè lưỡi rắn phun “xì xì”, lại quấn Hoa Dao chặt thêm chút nữa, âm trầm nói: “Gạt người sẽ phải trả giá thật lớn nha, bắt đầu từ bây giờ, ngươi mà nói láo thêm câu nào nữa, ta sẽ vặt một cánh tay của nàng.”
“Ngươi…” Thanh Nguyệt tức đến mức không nói ra lời, dừng thật lâu mới hất ống tay áo một cái, cả giận nói: “Chớ có làm bậy!”
Nhị trưởng lão Thanh Hàn tiến tới bên tai nàng, nói nhỏ: “Sư tỷ, giao ra đi.”
Mặt mũi Thanh Nguyệt động một cái, khẽ cau mày nhìn nàng, không lên tiếng.
Thanh Hàn than thở một tiếng, khuyên nhủ: “Nam Uyên thần tướng này chỉ là một kẻ ngụy trang bị đẩy ra ngoài thôi, sau lưng gã còn có Long Đế, những thiên binh kia chỉ để kéo dài thời gian mà thôi, cũng không thể thay đổi được gì, chúng ta không ngăn được, Lưỡng Sinh Hoa trong thần trận có khoảng ba đóa, nhưng sư muội chỉ có một, chúng ta không đánh cuộc được, huống chi, Lưỡng Sinh Hoa cũng không phải là vật hoắc loạn thiên hạ, nếu không có Vãng Sinh Kính của Thục Sơn, nó cũng chỉ là một đóa hoa thông thường mà thôi, giao Lưỡng Sinh Hoa ra, chúng ta đi Thục Sơn giúp bọn họ bảo vệ Vãng Sinh Kính, chỉ cần Vãng Sinh Kính không mất, kết quả cũng giống nhau cả.”
Thanh Nguyệt vẫn là hơi do dự, “Nhưng Lưỡng Sinh Hoa là bảo vật trấn phái của chúng ta…”
“Hồ đồ!” Thanh Hàn hất ống tay áo một cái, lạnh nhạt nói: “Bảo vật trấn phái cũng chỉ là vừa vật chết thôi, mất đi còn có thể đoạt trở lại, thậm chí lấy mạng chúng ta để tái sinh lại một đóa, nhưng sư muội là người sống sờ sờ, ngươi thật sự muốn để nàng chết trong tay con rắn kia?”
Thanh Nguyệt liếc nhìn khuôn mặt bị Nam Uyên quấn trong thân rắn, cho dù hôn mê cũng vẫn khó nén vẻ thống khổ, sắc mặt đổi tới đổi lui, lâu sau, cuối cùng vẫn than thở một tiếng, “Thôi…”
Côn Luân.
Thanh Hồng từ trong mật thất đi ra, nhìn Long Thương Gia canh giữ ở bên ngoài mật thất, thi lễ một cái, “Tướng quân.”
Long Thương Gia gật đầu một cái, sắc mặt âm trầm có chút khó coi, “Còn không chịu nói sao?”
Thanh Hồng căng mặt, nói: “Bọn họ sống chết nói sư huynh là Yêu tộc, trong ứng ngoài hợp cùng Thần Hư diệt Bồng Lai, bắt Thiên Đế bệ hạ.”
Long Thương Gia hừ lạnh một tiếng, “Tâm tư của bọn họ cũng chỉ có thể lừa gạt người không biết, chỉ là muốn mượn cớ này để trừ Thiên Hậu điện hạ, để cho Cửu Âm đăng vị thôi, không thể tin được.”
Thanh Hồng cúi đầu không lên tiếng.
Long Thương Gia nhìn hắn một cái, giữa chân mày lạnh như băng có chút hòa hoãn, “Lo lắng cho sư huynh ngươi?”
Thanh Hồng chần chờ, gật đầu một cái, nói: “Ta rất rõ hắn, sư huynh không phải là người như vậy, trong hắn có chúng sinh, lòng dạ rộng rãi. cho dù thật sự là Yêu tộc, tuyệt đối cũng không thể giết hơn năm trăm người Bồng Lai được.”
Long Thương Gia “ừ” một tiếng, đồng ý nói: “Ta thấy hắn cũng không giống loại người đó, ngươi yên tâm là được, trước khi tra rõ, ta tuyệt sẽ không oan uổng bất kỳ ai.”
Thanh Hồng thở phào nhẹ nhõm.
Long Thương Gia xoa xoa mi tâm, hơi có chút nhức đầu, “Vấn đề bây giờ là, ta không thích hợp dùng cách quá mức tàn nhẫn với họ, dẫu sao trước đó Cửu Âm công chúa lên thiên giới đưa Hồi Sinh Đan, coi như là cho chúng ta một cái ân huệ, nể mặt nàng, không nên mức làm khó cha mẹ nàng, nhưng các ngươi là người phàm, thân phận không cao như bọn họ, không có cách nào đánh sụp bọn họ trong lòng, đương nhiên không có cách nào nói ra lời thật, cần phải nghĩ biện pháp mới được.”
“Nói đến Cửu Âm công chúa…” Thanh Hồng nghi ngờ nói: “Sao lần này không thấy nàng trở lại với các ngươi?”
Long Thương Gia khẽ mỉm cười, “Nàng ở Thục Sơn.”
Thanh Hồng không hiểu nhìn hắn, không lên tiếng.
Long Thương Gia cũng không có ý giấu giếm hắn, chỉ hơi trầm ngâm, giải thích: “Ta dẫn quá ít thiên binh xuống, bây giờ phải tuân canh ở ba chỗ, Côn Luân, Trường Bạch và Thục Sơn, huống chi còn có những người không bớt lo như hai tộc Hồng Tử Long, không thích hợp phân tán binh lực quá lớn, ngươi nói Sách Thiên Mệnh trong tay ngươi, vậy có thể buông lỏng canh phòng ở Côn Luân, Lưỡng Sinh Hoa của Trường Bạch không có Vãng Sinh Kính thì cũng chỉ là một đóa hoa bình thường, mất và không mất cũng không có gì khác nhau, phòng thủ Vãng Sinh Kính chính là phòng thủ tất cả, cho nên ta chỉ an bài mấy người trông chừng thần trận ở Trường Bạch, vị trí quan trọng nhất là ở Thục Sơn, Cửu Âm công chúa và trưởng lão Thanh Long tộc Thanh Dật cũng ở đó.”
Thanh Hồng bừng tỉnh, “Thì ra là như vậy.”
Thoáng qua lại lo lắng nói: ” Nhưng… thực lực Long Đế mạnh như vậy, cho dù tập hợp nhiều binh lực, cũng không nhất định có thể đỡ nổi y thì sao?”
“Đây chính là nguyên nhân chúng ta quyết chiến ở Thục Sơn.”
Cách đó không xa, một âm thanh dịu dàng ưu nhã vang lên, Tề Mục Nhiên và Thần Hoàn đi tới, đến gần bên thì nhẹ nhàng gật đầu với Long Thương Gia, lại chuyển hướng sang Thanh Hồng, cười nhạt, “Ngươi còn nhớ tế đài có thể nói với trời kia không?”
Thanh Hồng nghiêm sắc mặt, trịnh trọng thi lễ một cái với hắn, “Sư tôn, đệ tử nhớ là đặt ở Thục Sơn.”
Tề Mục Nhiên gật đầu nói: “Đúng, tế đài kia là thần vật thái cổ để lại, nếu lấy làm tâm trận, có thể kết hợp với mấy ngàn thiên binh bày đại trận phong thần trừ ma, Long Đế vốn không phải kẻ địch, nếu lấy trận này để đối phó với y, có thể áp chế thần lực của y trong thời gian ngắn, hóa giải khí ma trong cơ thể y, nếu tình hình tốt, thậm chí có thể khôi phục như trước, chỉ cần Long Đế khôi phục, con Ma kia ở Tịch Diệt Hải sẽ không còn là vấn đề, chúng ta có thể tự lấy thế cục vãn hồi.”
Thanh Hồng nhất thời bừng tỉnh.
Thần Hoàn mỉm cười nói: “Bây giờ Cửu Âm công chúa và Thanh Dật trưởng lão đang âm thầm bày trận ở Thục Sơn, còn nửa ngày nữa là xong, đến lúc đó chúng ta sẽ đi qua tiếp ứng.”
Thanh Hồng không khỏi khen: “Diệu kế!”
Dừng một chút, có chút lo âu, “Chẳng qua là sư huynh…”
Tề Mục Nhiên phất tay một cái, căn bản không lo lắng chút nào, “Yên tâm, hắn không có việc gì, hai người kia nói hắn là Yêu tộc, ha! Ta còn nhìn thấy hắn sinh ra trước mặt ta cơ, không ai hiểu rõ cha mẹ hắn hơn ta, rõ ràng chuyện ở Bồng Lai chính là gài tang vật, nếu thật sự có chuyện gì, hắn sẽ đưa tin cho ta, hiện tại không liên lạc được, có thể là hắn có chuyện chậm trễ, không cần phải lo lắng.”
Thanh Hồng đánh bạo hỏi: “Cha mẹ hắn… Là ai?”
Tề Mục Nhiên rất ưu nhã liếc mắt, “Dù sao không phải Yêu tộc!”
Đây chính là Phượng Hoàng, Thần Thú Phượng Hoàng, khắp thiên hạ cũng không có ai dám dùng cái chữ “Yêu” này để gọi hắn được không!
Hắn không kiên nhẫn phất tay một cái, “Đi đi, còn chưa sắp xếp xong những thiên binh bên ngoài đâu, không có gì làm mà ở đây sao?”
Hắn kéo Thanh Hồng muốn đi, Long Thương Gia còn muốn nói gì, Tề Mục Nhiên lại cười một tiếng ưu nhã, “Long Tướng quân, còn chưa thể cạy miệng bọn họ, học trò ta và Thiên Đế bệ hạ sống chết không biết, ngài vẫn phải nghĩ cách giải quyết chuyện này đi, như thế nào?”
Long Thương Gia tuy là không vui vì hắn vô lễ như vậy, nhưng đây cũng không phải là chuyện lớn gì, cho nên không nói thêm gì nữa mà gật đầu đáp một tiếng, sau đó nhìn Tề Mục Nhiên vội vã xách Thanh Hồng đi như xách gà.
Hắn sửng sốt một lúc lâu mới cảm giác được có gì đấy không đúng, không khỏi nghi ngờ nói: “Sao ta cứ có cảm giác… Hắn rất cảnh giác với ta?”
Thần Hoàn đương nhiên nói: “Đúng vậy, ai bảo ngươi là rồng chứ?”
Long Thương Gia cau mày nói: “Có liên quan gì đến việc ta là rồng?”
Thần Hoàn cười như không cười nhìn hắn, “Chẳng lẽ ngươi quên rồi, Bệ hạ đã từng nói, lý do y cưới Thiên Hậu điện hạ là gì?”
Dĩ nhiên Long Thương Gia cũng nhớ ra rồi, sau đó cả người hắn đều không tốt lắm, sương tuyết giữa chân mày đông lại một cái, cả giận nói: “Ta há lại là tiểu nhân hèn hạ vì loại công pháp như thế mà gạt người thật!”
Thần Hoàn ý vị sâu xa nói: “Từ xưa đều biết, rồng tính vốn dâm, ai biết được?”
Hắn nở một nụ cười như xem kịch vui, đi theo sau lưng Tề Mục Nhiên, làm Long Thương Gia giận mức ngứa răng, cả thân rồng đều sắp nổ, nhưng hết lần này tới lần khác còn không thể giải thích được.
Dẫu sao ai cũng biết, tính rồng vốn dâm.
Nhưng bản thân hắn không dâm, vấn đề là không ai tin!
Phòng ngoài.
Tề Mục Nhiên xách học trò không ra hồn chạy nhà mình đến một nơi ẩn núp trong rừng cây, túc nghiêm mặt nói: “Ta nói cho ngươi, sau này nếu Long Thương Gia kia đến gần ngươi, ngươi nhớ cách hắn xa ra.”
Thanh Hồng sửng sốt một chút, nghi ngờ nói: “Tại sao Long Tướng quân lại đến gần ta?”
Tề Mục Nhiên liếc mắt, đầy ẩn ý nói: “Bởi vì hắn muốn song tu cùng ngươi.”
Thanh Hồng bối rối.
Tề Mục Nhiên vỗ vỗ bả vai hắn, thở dài nói: “Thiên Đế ăn nói bậy bạ, cưới sư huynh ngươi làm Thiên Hậu, là bởi vì kết hợp với y, có thể dùng công pháp trên người hắn thay y thức tỉnh huyết mạch Thái Cổ Thần Long, khoan khoan, ngươi đừng tức giận, đây chẳng qua là y ngụy trang để bảo vệ sư huynh ngươi mà thôi, cảm tình của bọn họ sâu đâu, mà kệ đi, tạm thời không nói chuyện của bọn họ, bởi vì nguyên nhân ngụy trang này, công pháp trên người ngươi rất có thể bị Long tộc để mắt tới, dù sao bất kỳ Long tộc nào đến gần ngươi, ngươi cũng phải đề phòng, ngàn lần không nên bởi vì bọn họ vô tội lấy lòng mà làm rối loạn tâm tư, bồi thường bằng cả thế xác và tinh thần mình, nhớ lấy nhớ lấy!”
Mặc dù Thanh Hồng vẫn hơi nghi ngờ, nhưng lại rất tin tưởng lời của sư tôn nhà mình, không khỏi chắp tay nói: “Vâng, sư tôn.”
Đồng thời âm thầm cắn răng trong lòng.
Hóa ra ngươi lại ôm tâm tư này với ta, không trách mới vừa rồi lại ôn hòa với ta như vậy!
Quả nhiên là dâm long!
“Hắt xì!”
Long Thương Gia bỗng dưng hắt hơi một cái, hắn xoa xoa lỗ mũi, nghi ngờ nói: “Kỳ quái, làm sao đột nhiên thấy hơi lạnh?”
Hắn liếc nhìn Tử Cầm và Hồng Chúc vết thương chồng chất bị xiềng xích trói buộc trước mặt, suy nghĩ hẳn là do địa lao đi, cũng không hề để ý, tiếp tục nghĩ cách lấy được tin tức của Phượng Trường Ca và Long Quân Trạch từ trong miệng bọn họ.
Tịch Diệt Hải.
Kết giới băng chậm rãi tản đi, Phượng Trường Ca thở ra một hơi thật dài, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt bốn là ửng đỏ xen lẫn ánh sáng vàng cực kỳ nhỏ, biến thành màu đỏ kim cao quý, giữa mi tâm cũng xuất hiện một đóa hoa sen đỏ kim.
Đó chính là chân hỏa phượng, đến từ ngọn lửa Đại Nhật Bàn Phượng thật sự.
Long Quân Trạch cũng gần như hấp thu sức mạnh long châu xong rồi, đôi mắt màu tím long đồng cũng xuất hiện ánh sáng màu xanh nhỏ vụn, giữa mi tâm có một giọt nước màu xanh trong suốt như muốn xuất ra khỏi da.
Y trợn tròn mắt nhìn lên, hồi lâu mới toét miệng cười một tiếng, “Ta cảm thấy ngươi lại đẹp thêm.”
Phượng Trường Ca xoay mình ngồi dậy từ trên người y, vung tay lên, hóa lông thành một bộ y phục tùy ý khoác lên người, cười nói: “Chỗ nào đẹp?”
Long Quân Trạch vẫn lười biếng nằm, nghiêng đầu nhìn hắn, si ngốc cười: “Ta cũng không biết, cảm thấy càng nhìn càng đẹp.”
Phượng Trường Ca cười một tiếng, cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy hẳn là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đi, giống như bây giờ hắn cảm thấy dung mạo Long Quân Trạch cũng đã trưởng thành không ít…
Khoan đã, không phải là ảo giác, dung mạo y thật sự thay đổi!
Mặc dù chỉ là đường nét có biến hóa nhỏ xíu, nhưng thay đổi không hề nhỏ, trước kia chỉ có vẻ khoảng hai mươi tuổi, nhìn giống như kiếm ra khỏi vỏ, mặc dù lộ ra mũi nhọn, nhưng luôn có vẻ non nớt, bây giờ đường nét này khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy đi, ngược lại chững chạc thành thục hơn không ít.
Hắn cười một chút, “Xem ra không phải là ảo giác.”
Long Quân Trạch đắc ý nháy mắt mấy cái, lười biếng trở mình, cũng không phải là muốn nhúc nhích, tùy ý kéo một tấm chăn tán loạn ở mép giường đắp trên người, hỏi: “Truyền thừa đã lấy được, lúc nào chúng ta trở về?”
Phượng Trường Ca nhìn thân rồng uốn lượn khắp thế giới, đáy mắt màu đỏ kim thoáng qua một vẻ phức tạp, “Chịu ơn người ta thì chớ quên trả ơn, đi thăm hai vị tổ tiên một chút đi, dẫu sao bọn họ vây ở chỗ này lâu như vậy, ta cũng muốn đưa bọn họ ra xem một chút.”
Long Quân Trạch đáp một tiếng, “Ừ, ta cũng đang muốn làm như vậy.”
Phượng Trường Ca lại nhìn y một cái, hỏi: “Bây giờ thực lực của ngươi đã đột phá thần cảnh rồi?”
Long Quân Trạch cong mắt, cười nói: “Ta thành thần.”
Ta thành thần, rốt cuộc ta có thể có thực lực sánh vai với ngươi.
Ta có thể đứng ở bên cạnh ngươi, mà không phải là sau lưng nữa.
Y suy nghĩ, dần dần cười đến cong cả mắt.
Phượng Trường Ca cũng vui thay cho y, “Không tồi, tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó có thể đuổi kịp ta.”
Long Quân Trạch: “…”
Phượng Trường Ca chợt nhớ tới cái gì, “À, quên nói cho ngươi, hình như ta còn mạnh hơn thần rồi, nhưng ta cũng không biết ta có cảnh giới gì nữa, chắc giống như cùng cảnh giới với viễn cổ hoang thú đi, hoang cảnh?”
Long Quân Trạch: “…”
Thiên Đế bệ hạ vừa tự tin về tăng cấp, lại bị đánh rơi đến vực sâu.
Đào một cái hố, chôn đến chặt chẽ, không bao giờ thấy ánh mặt trời.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Hồng: Là ta nhìn lầm ngươi rồi, hóa ra ngươi lại cất giấu tâm tư như vậy với ta!
Long Thương Gia: Cái… Cái gì? Thanh Hồng: Long tộc quả nhiên đều là một đám dâm long!
Long Thương Gia: … Làm sao đột nhiên lại nói như vậy?
Thanh Hồng: Ngươi phụ lòng tín nhiệm của ta!
Long Thương Gia: Không phải… Ta cảm thấy ngươi hiểu lầm cái gì rồi…
Thanh Hồng: Đừng nói nữa, chúng ta không thể nào ở chung với nhau đâu! Từ bỏ ý định đi!
Long Thương Gia: … Hở? Ai nói chúng ta muốn ở cùng một chỗ?
Thanh Hồng: Sư tôn nói!
Long Thương Gia: …Ta thật sự không ý đó với ngươi…
Thanh Hồng: Làm sao có thể, sư tôn nói có là có, đến bây giờ ngươi vẫn còn đang gạt ta!
Long Thương Gia: …
Thanh Hồng: Ha! Nam nhân!
Long Thương Gia: ……….
Danh sách chương