Edit: Tiểu Triển|Do not reup
Tử Cầm và Hồng Chúc trận đầu thất bại, kế hoạch bị tắc nghẽn, không thể không thương lượng trước hành động kế tiếp.
Hai người trở về trong phòng Côn Luân đã sắp xếp, Long Quân Trạch ở cách đó không xa, nhìn một cái là có thể thấy.
Nhưng mà bây giờ hai người cũng không ở trong phòng, mà đến bảo khố của Côn Luân.
“Ngươi nhất định phải dùng Hồi Mộng Hương?”
Long Quân Trạch vừa giúp hắn tìm đồ vừa nói: “Mặc dù vật này có thể vào mộng, cũng có thể che giấu thân phận thật sự của ngươi, nhưng rất có thể để lộ ra dấu vết, thân phận ngươi sơ ý một chút sẽ bị bại lộ.”
Phượng Trường Ca cũng không lo lắng chút nào, “Thực lực của ta ở trên bọn họ, nhưng lại che giấu tất cả dấu vết, bọn họ chỉ biết giở trò quỷ với một tia chân hồn Phượng Hoàng thần trong Hoàng Loan kiếm, sẽ không nghi ngờ lên trên người ta.”
Hắn vừa nói vừa cầm một cái hộp gấm trước mặt lên, mở ra nhìn, bên trong là một nén nhang vàng sẫm, nhìn rất đẹp mắt.
Hắn khép lại cái hộp, nhướng máy cười một tiếng, “Tìm được rồi!”
Cùng lúc đó, Tử Cầm và Hồng Chúc cũng xác định kế hoạch kế tiếp.
“Cướp lấy Hoàng Loan kiếm, dập tắt chân hồn Phượng Hoàng bên trong.”
Tử Cầm nói: “Nhất định phải cho Cửu Âm gả cho y, phải phá lời thề này, Phượng Chước Hoa phải chết, không có đường sống thương lượng.”
Hồng Chúc lắc đầu than thở, “Cửu Âm cũng thật là, lại lập lời thề này làm gì!”
Tính tình Tử Cầm luôn trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm, làm việc dứt khoát không thích trì hoãn, cũng không thích than phiền, nghe vậy chỉ nói: “Ta biết tâm tư của nó, thật ra đúng là chúng ta nợ Phượng Chước Hoa, nhưng lập trường bất đồng, không thể nào oán hận, chúng ta chỉ vì Long tộc càng cường đại hơn, hoàn toàn diệt trừ một kẻ địch lớn là Yêu tộc, Ngân Long tộc từ đầu đến cuối vẫn thiếu một chút lòng dạ ác độc cần thiết, không thể dẫn Long tộc đi về phía tương lai tốt đẹp, chỉ có khi gả Cửu Âm cho y, để cho chúng ta có nhiều quyền lên tiếng ở Long tộc hơn, hai tộc Hồng Tử Long mới có thể hoàn toàn đẩy ngã sự thống trị của Ngân Long tộc, đến lúc đó Cửu Âm chính là tân Thiên Đế.”
Nàng hé mắt, giọng nói hơi mang theo một chút rùng mình, “Lúc cần thiết, chúng ta có thể bức cung, gạo sống nấu thành cơm chín thì y không muốn phụ trách cũng phải phụ trách, ba ngàn thiên binh kia cũng không phải là chuyện đùa.”
Còn sau chuyện này bị tính sổ, nàng cũng không lo lắng chút nào, chỉ cần Long Cửu Âm thành Thiên Hậu là có thể đạt được quyền lực của Thiên Hậu, nắm trong tay quyền lực của nửa Thiên Cung, Long Quân Trạch cũng không thể làm gì họ, dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là Long Cửu Âm phải trở thành Thiên Hậu, nếu không tất cả mưu đồ của bọn họ đều thành vô ích, về sau tính sổ bọn họ cũng không thể chịu nổi.
Hồng Chúc nói chuyện đương nhiên: “Nó là con gái của chúng ta, theo lý nên vì chúng ta mà đại nghĩa hiến thân.”
Tử Cầm hơi trầm mắt, gằn từng chữ một: “Tất cả cũng là vì Long tộc, cho nên, Phượng Chước Hoa phải chết.”
Bọn họ tha hồ tưởng tượng về tương lai tốt đẹp của Long tộc, tha hồ tưởng tượng bọn họ cầm quyền lực dẫn Long tộc diệt Yêu tộc, hoàn toàn xưng bá toàn bộ tam giới, duy ngã độc tôn, độc bá thiên hạ, đến lúc đó ai dám động vào râu rồng của họ? Đó là một tương lai khiến người ta chìm đắm.
“Việc cần là phải đoạt Hoàng Loan kiếm vào tay thật nhanh.” Tử Cầm suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta cần một trận bất ngờ, tách bệ hạ và Phượng Trường Ca ra, lúc cần thiết…”
Nàng hơi dừng một chút, nói: “Giết luôn Phượng Trường Ca.”
Hồng Chúc dĩ nhiên là đồng ý, “Ta sớm nhìn hắn không thuận mắt mắt, một nam nhân lớn lên lại có bộ dáng kia, thật là chướng mắt!”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Người của Phượng Hoàng tộc, một tên ta đều cũng không ưa, chết đi ngược lại cũng tốt, đỡ cho chướng mắt.”
“Chướng mắt…”
Trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng lẩm bẩm thật thấp, mờ mịt hư vô, có một loại cảm giác tử khí nặng nề.
Hai người đồng thời cả kinh, nhìn chung quanh, nhưng không thấy người lên tiếng, không khỏi quát lên: “Ai!”
Thanh âm kia tựa như đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không để ý đến bọn họ, chỉ tự lẩm bẩm nói: “Hóa ra, các ngươi là nhìn Phượng Hoàng tộc như vậy, hóa ra ở trong mắt các ngươi, cho dù chúng ta đối tốt với các ngươi biết bao, đều là một bên tình nguyện, quay đầu lại, chẳng qua là làm các ngươi chướng mắt.”
Thanh âm kia nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra một sự thê lương bi ai.
Hai người cả kinh thất sắc, Hồng Chúc lúc này gầm thét lên tiếng: “Phượng Chước Hoa, là ngươi đúng không, chớ giả thần giả quỷ, đi ra!”
“Ha…”
Đi đôi với một tiếng cười giễu cợt, trong không khí tỏa ra từng làn khói màu trắng, ánh trăng giống sương mù, sương mù càng ngày càng đậm, càng ngày càng sáng, trong làn khói mờ mịt, một thân ảnh màu trắng chậm rãi hiện ra.
Hắn một thân bạch y, tóc trắng quần áo trắng, da trắng mắt trắng, trên mặt che một cái mạt nạ hoa lệ màu trắng, trong thần bí lộ ra sự quỷ dị, trên bạch y hiện lên những ánh sao màu bạc như được thêu lên, mơ hồ là một con bạch phượng hoàng, hoa mỹ mà cao quý, trong trẻo lạnh lùng mà ưu nhã, có một sự cao lãnh xuất trần còn sót lại.
“Ta vốn không định ra mặt, ta vốn muốn giết các ngươi rồi đi, ai bảo các ngươi muốn giết hắn đâu, khiến ta phát hiện ra các ngươi thật sự là quá vô sỉ vượt ngoài tưởng tượng của ta, ta cứ giết các ngươi như vậy đúng là quá rẻ mạt rồi.”
Hắn chắp hai tay, đi từng bước từng bước về phía bọn họ, trên người tản ra một sự áp lực đặc biệt, tùy tiện phong tỏa toàn bộ hơi thở của họ, không thể động đậy được một chút.
Trong mắt lãnh đạm của Tử Cầm rốt cuộc nổi lên một sự sợ hãi, còn có một sự không cam lòng, “Phượng Kỳ Nguyệt, ngươi vẫn còn sống, ngươi lại…thành thần!”
Giọng nói của bạch y nhân vẫn rất nhẹ, giống như sương trắng tản ra trong không khí, mờ mịt trong trẻo lạnh lùng, nhạt như phù trần, “Đúng vậy, Long tộc các ngươi chiếm hết tài nguyên tam giới, thiên thời địa lợi nhân hòa đang nắm trong tay, tốn tất cả tâm cơ, nhưng hai chục ngàn năm qua vẫn không ra được một vị thần, Phượng Hoàng tộc của ta bị diệt, duy chỉ có chỉ còn lại hai đứa trẻ mồ côi, nhưng chúng ta lại đều âm thầm thành thần.”
Hắn phát ra một tiếng cười lạnh, “Có phải có cảm giác rất giễu cợt, rất không cam lòng không? Có muốn ta diệt hai tộc Hồng Tử Long của các ngươi hay không, có lẽ chỉ có ngày đó, nói không chừng con gái bảo bối của các ngươi cũng có thể thành thần đâu.”
Hồng Chúc hét lớn một tiếng: “Ngươi dám!”
Phượng Kỳ Nguyệt hơi dừng lại một chút, lúc giọng nói vang lên lần nữa có một sự rét lạnh khắc cốt ghi tâm, “Vì sao ta không dám? Thực lực của ta cao hơn các ngươi, ta không có người nhà, không có tộc nhân, không có bằng hữu, ngay cả cái mạng này của ta cũng không cần thiết, ca ca duy nhất mà ta quan tâm thì các ngươi đều muốn đuổi tận giết tuyệt, các ngươi nói một chút xem vì sao ta không dám?”
Hai người nhất thời á khẩu không trả lời được, suy nghĩ tỉ mỉ một phen, Phượng Kỳ Nguyệt đúng là có thể làm như vậy, ai cũng không ngăn cản được hắn, hắn có đầy đủ lý do làm như vậy, cũng có đầy đủ năng lực làm như vậy.
Lúc nghĩ rõ ràng điểm này, sắc mặt của hai người nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, lần này nếu không xử lý tốt, ba ngàn thiên binh bọn họ mang xuống rất có thể sẽ không có cơ hội sống sót trở về.
Tử Cầm suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta có thể bỏ qua cho Phượng Chước Hoa, chỉ cần ngươi…”
“Hình như ngươi đã nghĩ sai một chuyện rồi.”
Phượng Kỳ Nguyệt không khách khí cắt đứt, nhàn nhạt nói: “Không phải ta đang nói điều kiện cùng các ngươi, hôm nay ta tới chính là để ức hiếp các ngươi, ta muốn hành hạ các ngươi như thế nào là việc của ta, ai cũng không ngăn cản được ta, còn ca ca ta…”
Hắn hơi nheo mắt lại, đáy mắt có sự mong đợi, có nhớ nhung, có ngưỡng mộ, có vui vẻ yên tâm, lần đầu tiên thanh âm thê lương lạnh như băng cũng có nhiệt độ, “Hắn là hy vọng khôi phục lại Phượng Hoàng tộc duy nhất, ta không cho phép hắn có bất kỳ tổn thất nào, ta sẽ thay hắn diệt trừ tất cả uy hiếp hắn, còn những thứ để lại thì cũng chỉ là đá lót đường cho hắn mà thôi.”
Hai người rốt cuộc ý thức được quyết tâm của Phượng Kỳ Nguyệt, hôm nay nếu bọn họ không hợp lại tất cả, rất có thể chết ở chỗ này, nhưng cho dù bọn họ dùng hết tất cả linh khí, cũng vẫn không thể nhúc nhích được chút nào, bốn phía không gian đều bị tầng sương mù màu trắng kia khóa lại, thậm chí cũng không có biện pháp cầu cứu.
Trời cao không đường, xuống đất không cửa, đây là tuyệt cảnh chân chính!
Ác ma màu trắng đạp sương mù nồng nặc, giơ lên trường kiếm của cái chết, chậm rãi, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Tất cả dường như đã được định trước.
Phượng Trường Ca cầm cái hộp hương đi vào trong phòng, theo sau hắn là cái đuôi rồng nhỏ, vừa đi vừa hừ hừ, “Lần này phải coi trọng bọn họ, chỉ cần lấy được lệnh bài, giao cho Cửu Âm, ba ngàn thiên binh kia sẽ không cần phải lo lắng nữa.”
Phượng Trường Ca dừng chân, cái đuôi rồng nhỏ lảo đảo một cái, trực tiếp đụng vào sau lưng hắn, nhất thời phát ra một tiếng rên.
Y xoa đầu lui về phía sau hai bước, sừng rồng đỉnh đầu đều bị chọc vào, mặt đầy mờ mịt nói: “Sao thế?”
Phượng Trường Ca nhíu mày đứng tại chỗ một lúc, ngước mắt nhìn về phía điện cách đó không xa.
Nơi đó là chỗ ở của Tử Cầm và Hồng Chúc.
Hắn nhìn một lát, hơi không hiểu nhíu mày, “Ta cảm giác được một… sức mạnh có chút quen thuộc.”
Long Quân Trạch nhìn bên kia một cái, nghi ngờ nói: “Bọn họ?”
Hai người kia có thể có sức mạnh kì dị gì?
Bọn họ vừa xé rách mặt cùng hai người kia, bây giờ đi lên khó tránh khỏi có loại cảm giác mặt nóng dán mông lạnh, Phượng Trường Ca cũng băn khoăn điều này nên mới không đi qua đó, Long Quân Trạch suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta trở về sớm một chút, dùng Hồi Mộng Hương rồi sang nhìn.”
Phượng Trường Ca gật đầu một cái, “Cũng tốt.”
Hai người nhanh chóng trở về, Phượng Trường Ca lấy hương ra, cắm vào trong lư hương đã sớm chuẩn bị, một luồng hỏa phượng bốc lên trên đầu ngón tay đốt hương lên, mùi hương lượn lờ, theo ý chủ nhân dần bay về phía điện bên cạnh.
Hai người xếp bằng ngồi yên trước lư hương, xuất nguyên thần ra, mượn khói mù che chở, lặng yên không một tiếng động bay về phía điện cách đó không xa.
Bên ngoài điện nhìn không có chút dị thường nào, bốn phía thiên binh tay cầm vũ khí mắt nhìn phía trước, đúng là bình thường không có gì khác biệt, nhưng hai người vẫn cảm giác được có chỗ không đúng.
Một loại cảm giác quỷ dị không nói rõ được quấn quanh trên nguyên thần, điều này khiến cho trạng thái nguyên thần của bọn họ càng thêm nhạy cảm, khói mù của Hồi Mộng Hương từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn ở cửa phòng không tiến lên, càng giống như bị thứ gì ngăn cản ở bên ngoài.
Phượng Trường Ca nói: “Bên trong có người.”
Long Quân Trạch nói: “Tình huống không ổn.”
Tuy nói là muốn giáo huấn bọn họ, nhưng cũng cần nắm giữ thật tốt, nếu hai người xảy ra bất trắc trên địa bàn Côn Luân, Côn Luân ắt sẽ gay go.
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, đang muốn cưỡng ép xông vào xem một chút, cửa phòng lại đột nhiên mở ra từ bên trong.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Trường Ca: Cái đuôi rồng nhỏ, tới đây.
Long Quân Trạch: Đuôi của ta không hề nhỏ nhé!
Phượng Trường Ca: Biết biết, ngươi là cái đuôi nhỏ của ta~
Long Quân Trạch: Ngao!
Phượng Trường Ca: …Ngươi làm gì?
Long Quân Trạch: Cái đuôi đều mọc trên mông, ta…. Ngươi sờ một cái đi… Ừ…
Phượng Trường Ca: …Cút!
Long Quân Trạch: QAQ
Tử Cầm và Hồng Chúc trận đầu thất bại, kế hoạch bị tắc nghẽn, không thể không thương lượng trước hành động kế tiếp.
Hai người trở về trong phòng Côn Luân đã sắp xếp, Long Quân Trạch ở cách đó không xa, nhìn một cái là có thể thấy.
Nhưng mà bây giờ hai người cũng không ở trong phòng, mà đến bảo khố của Côn Luân.
“Ngươi nhất định phải dùng Hồi Mộng Hương?”
Long Quân Trạch vừa giúp hắn tìm đồ vừa nói: “Mặc dù vật này có thể vào mộng, cũng có thể che giấu thân phận thật sự của ngươi, nhưng rất có thể để lộ ra dấu vết, thân phận ngươi sơ ý một chút sẽ bị bại lộ.”
Phượng Trường Ca cũng không lo lắng chút nào, “Thực lực của ta ở trên bọn họ, nhưng lại che giấu tất cả dấu vết, bọn họ chỉ biết giở trò quỷ với một tia chân hồn Phượng Hoàng thần trong Hoàng Loan kiếm, sẽ không nghi ngờ lên trên người ta.”
Hắn vừa nói vừa cầm một cái hộp gấm trước mặt lên, mở ra nhìn, bên trong là một nén nhang vàng sẫm, nhìn rất đẹp mắt.
Hắn khép lại cái hộp, nhướng máy cười một tiếng, “Tìm được rồi!”
Cùng lúc đó, Tử Cầm và Hồng Chúc cũng xác định kế hoạch kế tiếp.
“Cướp lấy Hoàng Loan kiếm, dập tắt chân hồn Phượng Hoàng bên trong.”
Tử Cầm nói: “Nhất định phải cho Cửu Âm gả cho y, phải phá lời thề này, Phượng Chước Hoa phải chết, không có đường sống thương lượng.”
Hồng Chúc lắc đầu than thở, “Cửu Âm cũng thật là, lại lập lời thề này làm gì!”
Tính tình Tử Cầm luôn trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm, làm việc dứt khoát không thích trì hoãn, cũng không thích than phiền, nghe vậy chỉ nói: “Ta biết tâm tư của nó, thật ra đúng là chúng ta nợ Phượng Chước Hoa, nhưng lập trường bất đồng, không thể nào oán hận, chúng ta chỉ vì Long tộc càng cường đại hơn, hoàn toàn diệt trừ một kẻ địch lớn là Yêu tộc, Ngân Long tộc từ đầu đến cuối vẫn thiếu một chút lòng dạ ác độc cần thiết, không thể dẫn Long tộc đi về phía tương lai tốt đẹp, chỉ có khi gả Cửu Âm cho y, để cho chúng ta có nhiều quyền lên tiếng ở Long tộc hơn, hai tộc Hồng Tử Long mới có thể hoàn toàn đẩy ngã sự thống trị của Ngân Long tộc, đến lúc đó Cửu Âm chính là tân Thiên Đế.”
Nàng hé mắt, giọng nói hơi mang theo một chút rùng mình, “Lúc cần thiết, chúng ta có thể bức cung, gạo sống nấu thành cơm chín thì y không muốn phụ trách cũng phải phụ trách, ba ngàn thiên binh kia cũng không phải là chuyện đùa.”
Còn sau chuyện này bị tính sổ, nàng cũng không lo lắng chút nào, chỉ cần Long Cửu Âm thành Thiên Hậu là có thể đạt được quyền lực của Thiên Hậu, nắm trong tay quyền lực của nửa Thiên Cung, Long Quân Trạch cũng không thể làm gì họ, dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là Long Cửu Âm phải trở thành Thiên Hậu, nếu không tất cả mưu đồ của bọn họ đều thành vô ích, về sau tính sổ bọn họ cũng không thể chịu nổi.
Hồng Chúc nói chuyện đương nhiên: “Nó là con gái của chúng ta, theo lý nên vì chúng ta mà đại nghĩa hiến thân.”
Tử Cầm hơi trầm mắt, gằn từng chữ một: “Tất cả cũng là vì Long tộc, cho nên, Phượng Chước Hoa phải chết.”
Bọn họ tha hồ tưởng tượng về tương lai tốt đẹp của Long tộc, tha hồ tưởng tượng bọn họ cầm quyền lực dẫn Long tộc diệt Yêu tộc, hoàn toàn xưng bá toàn bộ tam giới, duy ngã độc tôn, độc bá thiên hạ, đến lúc đó ai dám động vào râu rồng của họ? Đó là một tương lai khiến người ta chìm đắm.
“Việc cần là phải đoạt Hoàng Loan kiếm vào tay thật nhanh.” Tử Cầm suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta cần một trận bất ngờ, tách bệ hạ và Phượng Trường Ca ra, lúc cần thiết…”
Nàng hơi dừng một chút, nói: “Giết luôn Phượng Trường Ca.”
Hồng Chúc dĩ nhiên là đồng ý, “Ta sớm nhìn hắn không thuận mắt mắt, một nam nhân lớn lên lại có bộ dáng kia, thật là chướng mắt!”
Hắn hừ lạnh một tiếng: “Người của Phượng Hoàng tộc, một tên ta đều cũng không ưa, chết đi ngược lại cũng tốt, đỡ cho chướng mắt.”
“Chướng mắt…”
Trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng lẩm bẩm thật thấp, mờ mịt hư vô, có một loại cảm giác tử khí nặng nề.
Hai người đồng thời cả kinh, nhìn chung quanh, nhưng không thấy người lên tiếng, không khỏi quát lên: “Ai!”
Thanh âm kia tựa như đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không để ý đến bọn họ, chỉ tự lẩm bẩm nói: “Hóa ra, các ngươi là nhìn Phượng Hoàng tộc như vậy, hóa ra ở trong mắt các ngươi, cho dù chúng ta đối tốt với các ngươi biết bao, đều là một bên tình nguyện, quay đầu lại, chẳng qua là làm các ngươi chướng mắt.”
Thanh âm kia nhàn nhạt, nhưng lại lộ ra một sự thê lương bi ai.
Hai người cả kinh thất sắc, Hồng Chúc lúc này gầm thét lên tiếng: “Phượng Chước Hoa, là ngươi đúng không, chớ giả thần giả quỷ, đi ra!”
“Ha…”
Đi đôi với một tiếng cười giễu cợt, trong không khí tỏa ra từng làn khói màu trắng, ánh trăng giống sương mù, sương mù càng ngày càng đậm, càng ngày càng sáng, trong làn khói mờ mịt, một thân ảnh màu trắng chậm rãi hiện ra.
Hắn một thân bạch y, tóc trắng quần áo trắng, da trắng mắt trắng, trên mặt che một cái mạt nạ hoa lệ màu trắng, trong thần bí lộ ra sự quỷ dị, trên bạch y hiện lên những ánh sao màu bạc như được thêu lên, mơ hồ là một con bạch phượng hoàng, hoa mỹ mà cao quý, trong trẻo lạnh lùng mà ưu nhã, có một sự cao lãnh xuất trần còn sót lại.
“Ta vốn không định ra mặt, ta vốn muốn giết các ngươi rồi đi, ai bảo các ngươi muốn giết hắn đâu, khiến ta phát hiện ra các ngươi thật sự là quá vô sỉ vượt ngoài tưởng tượng của ta, ta cứ giết các ngươi như vậy đúng là quá rẻ mạt rồi.”
Hắn chắp hai tay, đi từng bước từng bước về phía bọn họ, trên người tản ra một sự áp lực đặc biệt, tùy tiện phong tỏa toàn bộ hơi thở của họ, không thể động đậy được một chút.
Trong mắt lãnh đạm của Tử Cầm rốt cuộc nổi lên một sự sợ hãi, còn có một sự không cam lòng, “Phượng Kỳ Nguyệt, ngươi vẫn còn sống, ngươi lại…thành thần!”
Giọng nói của bạch y nhân vẫn rất nhẹ, giống như sương trắng tản ra trong không khí, mờ mịt trong trẻo lạnh lùng, nhạt như phù trần, “Đúng vậy, Long tộc các ngươi chiếm hết tài nguyên tam giới, thiên thời địa lợi nhân hòa đang nắm trong tay, tốn tất cả tâm cơ, nhưng hai chục ngàn năm qua vẫn không ra được một vị thần, Phượng Hoàng tộc của ta bị diệt, duy chỉ có chỉ còn lại hai đứa trẻ mồ côi, nhưng chúng ta lại đều âm thầm thành thần.”
Hắn phát ra một tiếng cười lạnh, “Có phải có cảm giác rất giễu cợt, rất không cam lòng không? Có muốn ta diệt hai tộc Hồng Tử Long của các ngươi hay không, có lẽ chỉ có ngày đó, nói không chừng con gái bảo bối của các ngươi cũng có thể thành thần đâu.”
Hồng Chúc hét lớn một tiếng: “Ngươi dám!”
Phượng Kỳ Nguyệt hơi dừng lại một chút, lúc giọng nói vang lên lần nữa có một sự rét lạnh khắc cốt ghi tâm, “Vì sao ta không dám? Thực lực của ta cao hơn các ngươi, ta không có người nhà, không có tộc nhân, không có bằng hữu, ngay cả cái mạng này của ta cũng không cần thiết, ca ca duy nhất mà ta quan tâm thì các ngươi đều muốn đuổi tận giết tuyệt, các ngươi nói một chút xem vì sao ta không dám?”
Hai người nhất thời á khẩu không trả lời được, suy nghĩ tỉ mỉ một phen, Phượng Kỳ Nguyệt đúng là có thể làm như vậy, ai cũng không ngăn cản được hắn, hắn có đầy đủ lý do làm như vậy, cũng có đầy đủ năng lực làm như vậy.
Lúc nghĩ rõ ràng điểm này, sắc mặt của hai người nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, lần này nếu không xử lý tốt, ba ngàn thiên binh bọn họ mang xuống rất có thể sẽ không có cơ hội sống sót trở về.
Tử Cầm suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta có thể bỏ qua cho Phượng Chước Hoa, chỉ cần ngươi…”
“Hình như ngươi đã nghĩ sai một chuyện rồi.”
Phượng Kỳ Nguyệt không khách khí cắt đứt, nhàn nhạt nói: “Không phải ta đang nói điều kiện cùng các ngươi, hôm nay ta tới chính là để ức hiếp các ngươi, ta muốn hành hạ các ngươi như thế nào là việc của ta, ai cũng không ngăn cản được ta, còn ca ca ta…”
Hắn hơi nheo mắt lại, đáy mắt có sự mong đợi, có nhớ nhung, có ngưỡng mộ, có vui vẻ yên tâm, lần đầu tiên thanh âm thê lương lạnh như băng cũng có nhiệt độ, “Hắn là hy vọng khôi phục lại Phượng Hoàng tộc duy nhất, ta không cho phép hắn có bất kỳ tổn thất nào, ta sẽ thay hắn diệt trừ tất cả uy hiếp hắn, còn những thứ để lại thì cũng chỉ là đá lót đường cho hắn mà thôi.”
Hai người rốt cuộc ý thức được quyết tâm của Phượng Kỳ Nguyệt, hôm nay nếu bọn họ không hợp lại tất cả, rất có thể chết ở chỗ này, nhưng cho dù bọn họ dùng hết tất cả linh khí, cũng vẫn không thể nhúc nhích được chút nào, bốn phía không gian đều bị tầng sương mù màu trắng kia khóa lại, thậm chí cũng không có biện pháp cầu cứu.
Trời cao không đường, xuống đất không cửa, đây là tuyệt cảnh chân chính!
Ác ma màu trắng đạp sương mù nồng nặc, giơ lên trường kiếm của cái chết, chậm rãi, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Tất cả dường như đã được định trước.
Phượng Trường Ca cầm cái hộp hương đi vào trong phòng, theo sau hắn là cái đuôi rồng nhỏ, vừa đi vừa hừ hừ, “Lần này phải coi trọng bọn họ, chỉ cần lấy được lệnh bài, giao cho Cửu Âm, ba ngàn thiên binh kia sẽ không cần phải lo lắng nữa.”
Phượng Trường Ca dừng chân, cái đuôi rồng nhỏ lảo đảo một cái, trực tiếp đụng vào sau lưng hắn, nhất thời phát ra một tiếng rên.
Y xoa đầu lui về phía sau hai bước, sừng rồng đỉnh đầu đều bị chọc vào, mặt đầy mờ mịt nói: “Sao thế?”
Phượng Trường Ca nhíu mày đứng tại chỗ một lúc, ngước mắt nhìn về phía điện cách đó không xa.
Nơi đó là chỗ ở của Tử Cầm và Hồng Chúc.
Hắn nhìn một lát, hơi không hiểu nhíu mày, “Ta cảm giác được một… sức mạnh có chút quen thuộc.”
Long Quân Trạch nhìn bên kia một cái, nghi ngờ nói: “Bọn họ?”
Hai người kia có thể có sức mạnh kì dị gì?
Bọn họ vừa xé rách mặt cùng hai người kia, bây giờ đi lên khó tránh khỏi có loại cảm giác mặt nóng dán mông lạnh, Phượng Trường Ca cũng băn khoăn điều này nên mới không đi qua đó, Long Quân Trạch suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta trở về sớm một chút, dùng Hồi Mộng Hương rồi sang nhìn.”
Phượng Trường Ca gật đầu một cái, “Cũng tốt.”
Hai người nhanh chóng trở về, Phượng Trường Ca lấy hương ra, cắm vào trong lư hương đã sớm chuẩn bị, một luồng hỏa phượng bốc lên trên đầu ngón tay đốt hương lên, mùi hương lượn lờ, theo ý chủ nhân dần bay về phía điện bên cạnh.
Hai người xếp bằng ngồi yên trước lư hương, xuất nguyên thần ra, mượn khói mù che chở, lặng yên không một tiếng động bay về phía điện cách đó không xa.
Bên ngoài điện nhìn không có chút dị thường nào, bốn phía thiên binh tay cầm vũ khí mắt nhìn phía trước, đúng là bình thường không có gì khác biệt, nhưng hai người vẫn cảm giác được có chỗ không đúng.
Một loại cảm giác quỷ dị không nói rõ được quấn quanh trên nguyên thần, điều này khiến cho trạng thái nguyên thần của bọn họ càng thêm nhạy cảm, khói mù của Hồi Mộng Hương từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn ở cửa phòng không tiến lên, càng giống như bị thứ gì ngăn cản ở bên ngoài.
Phượng Trường Ca nói: “Bên trong có người.”
Long Quân Trạch nói: “Tình huống không ổn.”
Tuy nói là muốn giáo huấn bọn họ, nhưng cũng cần nắm giữ thật tốt, nếu hai người xảy ra bất trắc trên địa bàn Côn Luân, Côn Luân ắt sẽ gay go.
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, đang muốn cưỡng ép xông vào xem một chút, cửa phòng lại đột nhiên mở ra từ bên trong.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Trường Ca: Cái đuôi rồng nhỏ, tới đây.
Long Quân Trạch: Đuôi của ta không hề nhỏ nhé!
Phượng Trường Ca: Biết biết, ngươi là cái đuôi nhỏ của ta~
Long Quân Trạch: Ngao!
Phượng Trường Ca: …Ngươi làm gì?
Long Quân Trạch: Cái đuôi đều mọc trên mông, ta…. Ngươi sờ một cái đi… Ừ…
Phượng Trường Ca: …Cút!
Long Quân Trạch: QAQ
Danh sách chương