Cảm xúc hiện tại của Long Quân Trạch rất phức tạp.
Một mặt cảm động với việc Phượng Trường Ca tín nhiệm và yêu thương mình, một mặt vừa đau hận vào lúc đó mình vội vã bắt Phượng Trường Ca, mà không có lưu ý Phượng Trường Ca giải thích, nếu không hiểu lầm kia sớm có thể gỡ ra, cần gì phải quấn quít hắn lâu như vậy, mặt khác lại rất buồn rầu.
Hóa ra sư tôn có cái nhìn như vậy với Ngân Long tộc.
Làm bộ dối trá, ra vẻ cao ngạo, bướng bỉnh bất tuân? Hóa ra sư tôn ghét Ngân Long tộc như vậy, hóa ra sư tôn từng muốn nhuộm đen ta?
Quan trọng hơn chính là…
Hóa ra sư tôn ngươi không ưa ta như vậy sao? Ngươi muốn đánh ta như vậy sao?
Y âm thầm cắn răng, ngón tay đặt trên mặt thủy kính càng nắm chặt, trong lòng yên lặng ra một quyết định.
Được rồi, vậy thì sau này ta không giả vờ nữa, nghĩ gì thì làm nấy.
Nghĩ như vậy, thế hóa ra ta đúng là quá dối trá… sao?
Long Quân Trạch chợt lắc đầu, gạt cái ý tưởng hoang đường này ra khỏi đầu, trong lòng chuyển sang suy nghĩ một chuyện khác.
Phượng Trường Ca nói, lúc Phượng Hoàng tộc diệt, Long tộc đã từng khoanh tay đứng nhìn, thậm chí cho dù thúc phụ là bạn chí cốt của Phượng Trường Ca còn đánh Phượng Trường Ca ngất xỉu, cũng không muốn trợ giúp Phượng Hoàng tộc.
Cái này không giống với chân tướng Phượng Hoàng diệt tộc mà y biết.
Tam giới đều biết, hai tộc Long Phượng đã từng là liên minh vững chắc nhất trong trời đất, cùng nhau trông coi sự vật tam giới, lúc y sinh ra tộc Phượng Hoàng đã diệt vong rất nhiều năm, nói là chuyện từ thời thượng cổ cũng không quá đáng, trừ khi còn bé y từng gặp thân phận phượng hoàng thật sự của Phượng Trường Ca, còn lại chưa từng thấy bất kì con phượng hoàng nào khác.
Thiên giới ghi lại chân tướng tộc Phượng Hoàng bị diệt như thế này:
Nhật xuất hồng mang, thiên hồng quán nhật(*), Phượng Hoàng tộc hấp thu tinh hoa của lửa, lại không ngờ vì nhật luân(**)nảy sinh biến cố, ngọn lửa phun từ trong ra ngoài, thiếu chút nữa khiến nhật luân bùng nổ, Phượng Hoàng tộc đồng thể cộng sinh với nhật luân cũng gặp phải tình huống giống như nó, kinh mạch trong cơ thể bị xé rách, ngọn lửa mất không chế, nếu tiếp tục nữa, tất cả phượng hoàng sẽ chết yểu, biến thành một rồi lại một vầng thái dương, rơi xuống nhân gian cùng với nhật luân, ngọn lửa tàn phá, chỉ trong chốc lát sẽ phá hủy tam giới, thậm chí còn có thể uy hiếp sự tồn tại của hai giới khác.
(*) Nhật xuất hồng mang, thiên hồng quán nhật: Tạm hiểu là mặt trời ánh đỏ, cầu vồng nối liền thái dương.
(**)Nhật luân: luân là bánh xe, nhật là mặt trời, thái dương.
Trong lúc nguy cơ, tộc trưởng Phượng Lam Diên của tộc Phượng Hoàng ra một quyết địch khó khăn.
Lấy sức mạnh của tộc, ổn định lửa nhật luân.
Phượng Hoàng tộc cứ như vậy mà biến mất, không hề có bất kì tin tức gì truyền đến nữa.
Đây chính là chuyện được ghi lại trong sách sử của Long tộc, chân tướng của việc Phượng Hoàng tộc diệt tộc.
Nhưng cái này không giống như Phượng Trường Ca nói.
Long Quân Trạch hơi suy nghĩ một chút liền hiểu chuyện đã xảy ra.
Sách sử luôn luôn do người thắng viết, lại còn là sách sử của Long tộc, tất nhiên có lợi với Long tộc, bọn họ sẽ không ghi lại chuyện gây tổn hại đến danh dự của Long tộc cỡ này, cho nên mới xóa bỏ chuyện này đi, Phượng Trường Ca cũng sẽ không nói dối chuyện này với y, hay chính là nói, thúc phụ đã từng thật sự phản bội Phượng Trường Ca, hơn nữa cái giá của sự phản bội này, chính là toàn tộc tuyệt diệt.
Tâm tình Long Quân Trạch có chút phức tạp.
Y nhớ tới khi còn bé lần đầu tiên thấy Phượng Hoàng thần, là sau khi y tỉnh lại sau hôn mê, thứ đầu tiên đập vào mắt, chính là cặp mắt đỏ lạnh như nước đọng, không mang theo chút cảm tình nào, mặt nạ bạc lạnh như băng, cả người cũng lạnh lẽo không có một hơi người nào.
Cũng là từ khi đó, trong tâm hồn trẻ thơ của y, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khắc cốt với người này.
Phượng Trường Ca hận Long Tiềm Uyên, hận thúc phụ y, dĩ nhiên cũng sẽ không có cảm tình gì với vị Thái tử được thúc phụ nuôi từ bé đến lớn này, y khó có thể tưởng tượng được Phượng Trường Ca ôm tâm tình gì mà tốn công sức lớn như thế để cứu y, cũng khó có thể tưởng tượng, hắn mất bao công mới có thể đè xuống ngăn cách trong lòng, không hề có vẻ kỳ quái nào khi đối mặt với y.
“Sư tôn…”
Y lẩm bẩm thật thấp, tâm tư có chút loạn, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Một mặt là sư tôn mình thích nhất, một mặt là thúc phụ mình kính nhất, một nửa nguyên nhân y hạ phàm lần này là để tìm tung tích Long Tiềm Uyên, nếu thật sự hai người họ gặp lại, tình cảnh kia, nghĩ một chút cũng thấy lúng túng…
Đang xoắn xuýt, chợt có một luồng ám hương bay tới, thanh nhã nhẹ nhàng, thật là dễ ngửi.
Nhưng, nơi đây là dưới đày hồ Thái Nhất Thần Thủy không chứa ngoại vật, mùi ở đâu ra?
Long Quân Trạch phút chốc híp mắt lại, phất tay áo đánh một luồng ngân quang ra sau, sau lưng nhất thời truyền tới một tiếng kêu đau, một bóng đen bị đánh ra từ bóng tối.
Đó là một nam nhân nửa thân trên là người, nửa dưới là đuôi rắn, màu da xanh nhạt, trên đó có rất nhiều hình xăm phức tạp, hoa văn sặc sỡ ở đuôi không khác con rắn kia mấy, quần áo thiếu vải vô cùng, chỉ đeo mấy thứ phong cách dị vực, không hề có vải vóc dư thừa nào.
Long Quân Trạch tỉnh rụi đánh giá gã, hồi lâu nhướng mi, “Nam Uyên?”
Nam nhân kia nhếch môi, nụ cười có vẻ âm u lạnh lẽo, “Là ta.”
Long Quân Trạch nhìn nước hồ màu xanh nhạt bốn phía, trong lòng sáng tỏ, “Ngươi đến đây để lấy Thái Nhất Thần Thủy?”
Y chậm rãi giơ tay lên, một thanh trường kiếm màu bạc trắng dần hiện lên trong lòng bàn tay, kèm theo một tiếng quát lạnh, trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe sáng:
“Mơ tưởng!”
Nam Uyên lại làm một động tác ngoài dự đoán.
Gã vung tay một cái, đinh ba trong tay lóe lên một luồng sáng lạnh, đánh vào phía trên thủy kính bao xung quanh Thái Nhất Thần Thủy.
Thoáng chốc một âm thanh “răng rắc” vang lên, kẽ hở giống mạng nhện trong nháy mắt bao phủ thủy kính, một khắc sau “ào” một tiếng, thủy kính không chịu được áp lực phút chốc vỡ tan tành, nước hồ sau mặt kính tràn ra mãnh liệt, hai người trong nháy mắt chìm dưới đáy hồ.
Lúc Phượng Trường Ca và Tề Mục Nhiên chạy đến thạch động dưới đáy hồ Thái Nhất Thần Thủy, cách vách đá cũng có thể nghe được tiếng nước chảy mãnh liệt bên trong, tiếng rồng ngâm giận dữ, tiếng kêu của cự xà cùng với những tiếng “ầm” khi pháp thuật va chạm.
Mặt Phượng Trường Ca trầm xuống, “Thủy kính bị phá.”
Tề Mục Nhiên vung tay lên, “Ngươi thuộc hỏa, khắc với thủy, tránh ra, ta tới.”
Phượng Trường Ca biết tình huống khẩn cấp, cũng không cậy mạnh, lui sang một bên.
Tề Mục Nhiên kết một dấu tay, đưa ra hai ngón tay nhắm ngay vách đá, chậm rãi hướng lên, miệng nói: “Lên!”
Vách đá phát ra tiếng ầm ầm nặng nề đáp lại hắn, chậm rãi mở ra, nước hồ không còn gì ngăn cản phút chốc mãnh liệt đổ ra ngoài.
Tề Mục Nhiên đã sớm có chuẩn bị, hai ngón tay kết ấn, tạo ra một kết giới, tùy tiện chặn nước hồ lại, gợn nước xanh nhạt tách ra hai bên, nhường ra một lối đi thông vào trong.
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, bước vào.
Xuyên qua một hành lang quanh co, tiến vào nơi trống trải chỗ sâu nhất, cảnh tượng đập vào mắt khiến đồng tử của hai người chợt co lại.
Một đại xà to lớn quấn chặt quanh người một hắc long vô tri vô giác, miệng rắn há to, răng nanh nhọn hoắt nhắm ngay nghịch lân của hắc long, chỉ cần cắn nhẹ một cái, nhất định hắc long sẽ lập tức toi mạng.
Đối diện là một ngân long có thân hình không khác lắm, khẽ nhếch miệng, từng mảnh vảy rồng trên người dựng lên, đủ để thấy nó tức giận thế nào, nó dùng đuôi rồng đập lên mặt nước một cái, tức giận nói: “Con rắn chết này có rời khỏi người y hay không, ta nhìn phát tởm!”
Cự xà phun “xì xì”, mắt rắn rét lạnh nhìn sang phía Phượng Trường Ca và Tề Mục Nhiên, không những không sợ hãi, trong âm thanh lạnh lẽo còn mang chút đắc ý, “Ta nói, ta chỉ cần Thái Nhất Thần Thủy, nếu ngươi không để cho ta đi, ta liền cắn chết nó, đây chính là đồ đệ bảo bối trong lòng của Thiên Hậu nhà ngươi, nếu để hắn thấy đồ đệ bảo bối của hắn chết vì ngươi, ta cũng không tin hắn còn có thể chấp nhận ngươi?”
Nó vừa nói, lưỡi rắn vừa phun, liếm hai cái lên nghịch lân của hắc long tỏ vẻ uy hiếp, chỉ thấy da đầu ngân long dựng lên, toàn thân cao thấp đều tràn ngập trong chán ghét, dù muốn hay không cũng tức tối nói: “Ngươi giết đi, ta gặp quỷ mới thèm quan tâm nó, nếu ngươi lại liếm nó tiếp, bây giờ ta sẽ tróc vảy của nó, tởm chết ta rồi!”
Cự xà lè lưỡi “xì xì”, không có ý tốt nhìn về phía Phượng Trường Ca, khích bác nói: “Nhìn thấy không, Thiên Hậu đại nhân, đây chính là phu quân tương lai của ngươi, còn chưa lập gia đình đã muốn diệt trừ người thân cận nhất bên cạnh ngươi, nếu thật sự thành hôn, sợ rằng sẽ không lưu lại bất cứ ai cạnh ngươi nữa đâu.”
Phượng Trường Ca: “…”
Long Quân Trạch: “…”
Tề Mục Nhiên: “…”
—Hết chương 26—
Tác giả có lời muốn nói:
Cự xà: Nhìn xem, phu quân ngươi muốn giết đồ đệ ngươi!
Phượng Trường Ca: Tùy y đi.
Long Quân Trạch: …
Một mặt cảm động với việc Phượng Trường Ca tín nhiệm và yêu thương mình, một mặt vừa đau hận vào lúc đó mình vội vã bắt Phượng Trường Ca, mà không có lưu ý Phượng Trường Ca giải thích, nếu không hiểu lầm kia sớm có thể gỡ ra, cần gì phải quấn quít hắn lâu như vậy, mặt khác lại rất buồn rầu.
Hóa ra sư tôn có cái nhìn như vậy với Ngân Long tộc.
Làm bộ dối trá, ra vẻ cao ngạo, bướng bỉnh bất tuân? Hóa ra sư tôn ghét Ngân Long tộc như vậy, hóa ra sư tôn từng muốn nhuộm đen ta?
Quan trọng hơn chính là…
Hóa ra sư tôn ngươi không ưa ta như vậy sao? Ngươi muốn đánh ta như vậy sao?
Y âm thầm cắn răng, ngón tay đặt trên mặt thủy kính càng nắm chặt, trong lòng yên lặng ra một quyết định.
Được rồi, vậy thì sau này ta không giả vờ nữa, nghĩ gì thì làm nấy.
Nghĩ như vậy, thế hóa ra ta đúng là quá dối trá… sao?
Long Quân Trạch chợt lắc đầu, gạt cái ý tưởng hoang đường này ra khỏi đầu, trong lòng chuyển sang suy nghĩ một chuyện khác.
Phượng Trường Ca nói, lúc Phượng Hoàng tộc diệt, Long tộc đã từng khoanh tay đứng nhìn, thậm chí cho dù thúc phụ là bạn chí cốt của Phượng Trường Ca còn đánh Phượng Trường Ca ngất xỉu, cũng không muốn trợ giúp Phượng Hoàng tộc.
Cái này không giống với chân tướng Phượng Hoàng diệt tộc mà y biết.
Tam giới đều biết, hai tộc Long Phượng đã từng là liên minh vững chắc nhất trong trời đất, cùng nhau trông coi sự vật tam giới, lúc y sinh ra tộc Phượng Hoàng đã diệt vong rất nhiều năm, nói là chuyện từ thời thượng cổ cũng không quá đáng, trừ khi còn bé y từng gặp thân phận phượng hoàng thật sự của Phượng Trường Ca, còn lại chưa từng thấy bất kì con phượng hoàng nào khác.
Thiên giới ghi lại chân tướng tộc Phượng Hoàng bị diệt như thế này:
Nhật xuất hồng mang, thiên hồng quán nhật(*), Phượng Hoàng tộc hấp thu tinh hoa của lửa, lại không ngờ vì nhật luân(**)nảy sinh biến cố, ngọn lửa phun từ trong ra ngoài, thiếu chút nữa khiến nhật luân bùng nổ, Phượng Hoàng tộc đồng thể cộng sinh với nhật luân cũng gặp phải tình huống giống như nó, kinh mạch trong cơ thể bị xé rách, ngọn lửa mất không chế, nếu tiếp tục nữa, tất cả phượng hoàng sẽ chết yểu, biến thành một rồi lại một vầng thái dương, rơi xuống nhân gian cùng với nhật luân, ngọn lửa tàn phá, chỉ trong chốc lát sẽ phá hủy tam giới, thậm chí còn có thể uy hiếp sự tồn tại của hai giới khác.
(*) Nhật xuất hồng mang, thiên hồng quán nhật: Tạm hiểu là mặt trời ánh đỏ, cầu vồng nối liền thái dương.
(**)Nhật luân: luân là bánh xe, nhật là mặt trời, thái dương.
Trong lúc nguy cơ, tộc trưởng Phượng Lam Diên của tộc Phượng Hoàng ra một quyết địch khó khăn.
Lấy sức mạnh của tộc, ổn định lửa nhật luân.
Phượng Hoàng tộc cứ như vậy mà biến mất, không hề có bất kì tin tức gì truyền đến nữa.
Đây chính là chuyện được ghi lại trong sách sử của Long tộc, chân tướng của việc Phượng Hoàng tộc diệt tộc.
Nhưng cái này không giống như Phượng Trường Ca nói.
Long Quân Trạch hơi suy nghĩ một chút liền hiểu chuyện đã xảy ra.
Sách sử luôn luôn do người thắng viết, lại còn là sách sử của Long tộc, tất nhiên có lợi với Long tộc, bọn họ sẽ không ghi lại chuyện gây tổn hại đến danh dự của Long tộc cỡ này, cho nên mới xóa bỏ chuyện này đi, Phượng Trường Ca cũng sẽ không nói dối chuyện này với y, hay chính là nói, thúc phụ đã từng thật sự phản bội Phượng Trường Ca, hơn nữa cái giá của sự phản bội này, chính là toàn tộc tuyệt diệt.
Tâm tình Long Quân Trạch có chút phức tạp.
Y nhớ tới khi còn bé lần đầu tiên thấy Phượng Hoàng thần, là sau khi y tỉnh lại sau hôn mê, thứ đầu tiên đập vào mắt, chính là cặp mắt đỏ lạnh như nước đọng, không mang theo chút cảm tình nào, mặt nạ bạc lạnh như băng, cả người cũng lạnh lẽo không có một hơi người nào.
Cũng là từ khi đó, trong tâm hồn trẻ thơ của y, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khắc cốt với người này.
Phượng Trường Ca hận Long Tiềm Uyên, hận thúc phụ y, dĩ nhiên cũng sẽ không có cảm tình gì với vị Thái tử được thúc phụ nuôi từ bé đến lớn này, y khó có thể tưởng tượng được Phượng Trường Ca ôm tâm tình gì mà tốn công sức lớn như thế để cứu y, cũng khó có thể tưởng tượng, hắn mất bao công mới có thể đè xuống ngăn cách trong lòng, không hề có vẻ kỳ quái nào khi đối mặt với y.
“Sư tôn…”
Y lẩm bẩm thật thấp, tâm tư có chút loạn, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Một mặt là sư tôn mình thích nhất, một mặt là thúc phụ mình kính nhất, một nửa nguyên nhân y hạ phàm lần này là để tìm tung tích Long Tiềm Uyên, nếu thật sự hai người họ gặp lại, tình cảnh kia, nghĩ một chút cũng thấy lúng túng…
Đang xoắn xuýt, chợt có một luồng ám hương bay tới, thanh nhã nhẹ nhàng, thật là dễ ngửi.
Nhưng, nơi đây là dưới đày hồ Thái Nhất Thần Thủy không chứa ngoại vật, mùi ở đâu ra?
Long Quân Trạch phút chốc híp mắt lại, phất tay áo đánh một luồng ngân quang ra sau, sau lưng nhất thời truyền tới một tiếng kêu đau, một bóng đen bị đánh ra từ bóng tối.
Đó là một nam nhân nửa thân trên là người, nửa dưới là đuôi rắn, màu da xanh nhạt, trên đó có rất nhiều hình xăm phức tạp, hoa văn sặc sỡ ở đuôi không khác con rắn kia mấy, quần áo thiếu vải vô cùng, chỉ đeo mấy thứ phong cách dị vực, không hề có vải vóc dư thừa nào.
Long Quân Trạch tỉnh rụi đánh giá gã, hồi lâu nhướng mi, “Nam Uyên?”
Nam nhân kia nhếch môi, nụ cười có vẻ âm u lạnh lẽo, “Là ta.”
Long Quân Trạch nhìn nước hồ màu xanh nhạt bốn phía, trong lòng sáng tỏ, “Ngươi đến đây để lấy Thái Nhất Thần Thủy?”
Y chậm rãi giơ tay lên, một thanh trường kiếm màu bạc trắng dần hiện lên trong lòng bàn tay, kèm theo một tiếng quát lạnh, trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe sáng:
“Mơ tưởng!”
Nam Uyên lại làm một động tác ngoài dự đoán.
Gã vung tay một cái, đinh ba trong tay lóe lên một luồng sáng lạnh, đánh vào phía trên thủy kính bao xung quanh Thái Nhất Thần Thủy.
Thoáng chốc một âm thanh “răng rắc” vang lên, kẽ hở giống mạng nhện trong nháy mắt bao phủ thủy kính, một khắc sau “ào” một tiếng, thủy kính không chịu được áp lực phút chốc vỡ tan tành, nước hồ sau mặt kính tràn ra mãnh liệt, hai người trong nháy mắt chìm dưới đáy hồ.
Lúc Phượng Trường Ca và Tề Mục Nhiên chạy đến thạch động dưới đáy hồ Thái Nhất Thần Thủy, cách vách đá cũng có thể nghe được tiếng nước chảy mãnh liệt bên trong, tiếng rồng ngâm giận dữ, tiếng kêu của cự xà cùng với những tiếng “ầm” khi pháp thuật va chạm.
Mặt Phượng Trường Ca trầm xuống, “Thủy kính bị phá.”
Tề Mục Nhiên vung tay lên, “Ngươi thuộc hỏa, khắc với thủy, tránh ra, ta tới.”
Phượng Trường Ca biết tình huống khẩn cấp, cũng không cậy mạnh, lui sang một bên.
Tề Mục Nhiên kết một dấu tay, đưa ra hai ngón tay nhắm ngay vách đá, chậm rãi hướng lên, miệng nói: “Lên!”
Vách đá phát ra tiếng ầm ầm nặng nề đáp lại hắn, chậm rãi mở ra, nước hồ không còn gì ngăn cản phút chốc mãnh liệt đổ ra ngoài.
Tề Mục Nhiên đã sớm có chuẩn bị, hai ngón tay kết ấn, tạo ra một kết giới, tùy tiện chặn nước hồ lại, gợn nước xanh nhạt tách ra hai bên, nhường ra một lối đi thông vào trong.
Hai người hai mắt nhìn nhau một cái, bước vào.
Xuyên qua một hành lang quanh co, tiến vào nơi trống trải chỗ sâu nhất, cảnh tượng đập vào mắt khiến đồng tử của hai người chợt co lại.
Một đại xà to lớn quấn chặt quanh người một hắc long vô tri vô giác, miệng rắn há to, răng nanh nhọn hoắt nhắm ngay nghịch lân của hắc long, chỉ cần cắn nhẹ một cái, nhất định hắc long sẽ lập tức toi mạng.
Đối diện là một ngân long có thân hình không khác lắm, khẽ nhếch miệng, từng mảnh vảy rồng trên người dựng lên, đủ để thấy nó tức giận thế nào, nó dùng đuôi rồng đập lên mặt nước một cái, tức giận nói: “Con rắn chết này có rời khỏi người y hay không, ta nhìn phát tởm!”
Cự xà phun “xì xì”, mắt rắn rét lạnh nhìn sang phía Phượng Trường Ca và Tề Mục Nhiên, không những không sợ hãi, trong âm thanh lạnh lẽo còn mang chút đắc ý, “Ta nói, ta chỉ cần Thái Nhất Thần Thủy, nếu ngươi không để cho ta đi, ta liền cắn chết nó, đây chính là đồ đệ bảo bối trong lòng của Thiên Hậu nhà ngươi, nếu để hắn thấy đồ đệ bảo bối của hắn chết vì ngươi, ta cũng không tin hắn còn có thể chấp nhận ngươi?”
Nó vừa nói, lưỡi rắn vừa phun, liếm hai cái lên nghịch lân của hắc long tỏ vẻ uy hiếp, chỉ thấy da đầu ngân long dựng lên, toàn thân cao thấp đều tràn ngập trong chán ghét, dù muốn hay không cũng tức tối nói: “Ngươi giết đi, ta gặp quỷ mới thèm quan tâm nó, nếu ngươi lại liếm nó tiếp, bây giờ ta sẽ tróc vảy của nó, tởm chết ta rồi!”
Cự xà lè lưỡi “xì xì”, không có ý tốt nhìn về phía Phượng Trường Ca, khích bác nói: “Nhìn thấy không, Thiên Hậu đại nhân, đây chính là phu quân tương lai của ngươi, còn chưa lập gia đình đã muốn diệt trừ người thân cận nhất bên cạnh ngươi, nếu thật sự thành hôn, sợ rằng sẽ không lưu lại bất cứ ai cạnh ngươi nữa đâu.”
Phượng Trường Ca: “…”
Long Quân Trạch: “…”
Tề Mục Nhiên: “…”
—Hết chương 26—
Tác giả có lời muốn nói:
Cự xà: Nhìn xem, phu quân ngươi muốn giết đồ đệ ngươi!
Phượng Trường Ca: Tùy y đi.
Long Quân Trạch: …
Danh sách chương