Vũ hội được tổ chức tại một biệt thự tư nhân của một nhà giàu có nổi tiếng ở ngoại ô thành phố S. Tiêu Dịch Thành và Tiêu Yên Nhiên đưa thiệp mời sau đó đi vào khu cổng chính được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp bảo vệ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là đại sảnh lầu một rộng, sáng như ban ngày, hai mặt đều là cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy vườn hoa lộng lẫy dưới màn đêm bên ngoài, mọi bày trí không cái nào là không tinh tế, xa hoa.
Trong lúc đó, những gương mặt thanh tú, nổi tiếng lượn qua lượn lại, y phục bóng bẩy, ăn uống linh đình.
Đột nhiên Tô Yên Nhiên hiểu ra mục đích tổ chức buổi dạ tiệc của chủ nhân biệt thự này. Con cháu của những gia tộc giàu có, quyền thế ở thành phố S, chuyện yêu đương thường ngày muốn chơi thế nào, thể hiện ra sao gia đình họ đều không quan tâm lắm, nhưng về vấn đề hôn nhân thì không thể chiều theo ý họ, mà phải tìm một nhà môn đăng hộ đối, đôi bên cùng có lợi. Vì thế, dạng tiệc rượu thế này chỉ là mượn danh tiệc rượu tạo điều kiện cho đám cậu ấm cô chiêu tìm hiểu lẫn nhau mà thôi.
Tiêu Dịch Thành cũng được liệt vào nhóm khách mời, chứng tỏ bọn họ nghĩ Tiêu Dịch Thành vẫn còn độc thân... Mặc dù hôn lễ lần trước rất lớn, nhưng chuyện anh kết hôn không thành cũng đã khiến dư luận xôn xao, ai ai cũng biết, cho nên, Tiêu đại thiếu gia trong lòng các chị em quần chúng vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim như cũ. Dựa vào điều kiện của Tiêu Dịch Thành, bất luận là gia sản hay tài mạo đều vô cùng hoàn hảo, không biết có bao nhiêu thiếu nữ để mắt đến, khó trách anh không thể tùy tiện dẫn thư ký nhỏ nhoi để đối phó được.
Thấy Tiêu Dịch Thành thế mà lại dẫn bạn gái ra sân, mà cô gái đó thoạt nhìn còn rất đẹp rất có khí chất, hơn nữa còn có vài phần rất quen, sắc mặt của nhiều cô gái nhất thời trở nên khó coi.
Tiêu Dịch Thành luôn là một người khiêm tốn, hình ảnh của chính anh cũng rất ít khi được đăng tải trên các báo chí, tập san, mà Tô Yên Nhiên trước kia luôn được Tiêu Dịch Thành bảo vệ rất kỹ, ai cũng biết Tiêu đại thiếu gia sắp kết hôn, đối tượng chỉ là một cô nhân viên nhỏ nhoi với một cái tên rất kinh điển, nhưng những người không tới dự hôn lễ cũng không biết cô dâu thật sự có hình dáng thế nào. Nhưng sau hôm Tô Yên Nhiên đào hôn... Tin tức giật gân và hấp dẫn như thế có đơn vị truyền thông nào bỏ lỡ? Người chứng kiến hôn lễ quá nhiều, Tiêu gia cũng không chặn nổi. Còn Tiêu Dịch Thành xuất phát từ việc muốn tìm ra ý đồ của Tô Yên Nhiên nên đã ngầm cho phép đăng hình của cô...
Không biết có bao nhiêu thiếu nữ xem báo có hình Tô Yên Nhiên, ảo tưởng ngày nào đó mình cũng sẽ như chim sẻ biến thành phượng hoàng, sau đó mắng Tô Yên Nhiên ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy cũng bỏ qua; hoặc là hả hê vì thân phận của Tô Yên Nhiên mà dám vọng tưởng gả vào nhà giàu, cũng may không thành.
Suốt buổi chiều hai người rất ít nói chuyện với nhau, bởi vì có những lời cãi vả không tiện mang lên bàn tiệc. Nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng ân ái hòa hợp, tay của Tiêu Dịch Thành vẫn nghiễm nhiên khoác bên hông Tô Yên Nhiên, không cho cô chút cơ hội trốn thoát.
Làm cho mọi người không khỏi nghi ngờ đào hôn gì đó chỉ là trò cãi vả của các cặp tình nhân mà thôi... Có điều, cô gái này gây ầm ĩ lớn như vậy mà Tiêu Dịch Thành vẫn nuông chiều cô, xem ra Tiêu đại thiếu đúng là bị lún sâu rồi.
Vì thế Tô Yên Nhiên treo một nụ cười lịch sự đã sắp cứng đờ bên khóe môi, im lặng đứng bên cạnh người đàn ông được mọi người chú ý, nhìn anh đối phó qua loa với đủ mọi loại người, chỉ đúng lúc gật đầu hoặc thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện lịch sự, lễ độ với một đối tác làm ăn lần nữa, Tô Yên Nhiên nhịn không được lên tiếng oán trách: “Tôi hơi mệt.” Tối nay cô mang giày cao gót mà bình thường rất ít khi mang, đứng lâu như vậy có thể không mệt sao.
Nghĩ đến Tô Yên Nhiên là phụ nữ có thai, không thể quá mệt, Tô Dịch Thành lập tức đỡ cô từ bên ngoài vào phòng, ngồi xuống khu nghỉ ngơi có đặt rất nhiều điểm tâm bên cạnh đại sảnh.
Tô Yên Nhiên nhìn điểm tâm bánh ngọt với đủ loại màu săc được làm rất tinh tế, khéo léo, nhất thời sáng mắt. Dù lúc chiều hai ba giờ mới ăn trưa, nhưng cũng đã qua bốn năm giờ đồng hồ, lại thêm một hồi bôn ba đến các cửa hàng, đến hiệu thẩm mỹ, lại mang thai, cô đã sớm vừa đói vừa mệt.
Tiêu Dịch Thành thầm trách mình sơ suất... Cả buổi chiều anh chỉ lo hờn dỗi, lại không để ý tới cảm nhận của cô... Đúng là anh không tốt. Ừm, xem ra sau này phải chuẩn bị một ít thức ăn mà cô thích sẵn trên xe mới được... Đỡ Tô Yên Nhiên ngồi xuống, sau đó đi đến khu điểm tâm, cầm đĩa chọn vài loại cô thích - sống chung với nhau tám chín tháng, anh đương nhiên biết rõ những món ưa thích của Tô Yên Nhiên.
Tô Yên Nhiên im lặng ngồi trên ghế ăn điểm tâm bánh ngọt, ưm, hơi khát... Bên cạnh lập tức đưa qua một ly nước hoa quả, là Tiêu Dịch Thành đưa tới. Tô Yên Nhiên uống một hớp, không lạnh, khẽ cau mày. Tiêu Dịch Thành ngồi cạnh nhìn cô ăn lập tức mở miệng giải thích: “Em vẫn chưa uống lạnh được.”
Tô Yên Nhiên gật đầu, tiếp tục ăn bánh ngọt. Ánh mắt mãnh liệt từ bốn phía bắn tới khiến cô không thể làm ngơ, Tô Yên Nhiên không khỏi cười khổ, người bên cạnh cô đúng là được nhiều cô gái nhớ nhung. Chỉ biết mặc niệm trong lòng: “Thật ra thì các cô không cần hâm mộ tôi, cũng không cần ghét tôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là người qua đường của anh ta thôi, sau này các cô còn có cơ hội mà... Một ngày nào đó, người mà anh dẫn theo bên cạnh sẽ là một cô gái khác... Không biết tại sao khi nghĩ đến điều này, Tô Yên Nhiên lại thấy hơi chua sót.
Anh là thiên chi kiêu tử, tuấn tú lại thành công, còn cô, rất bình thường, cùng lắm được xem như có vài phần xinh đẹp của một cô gái bình thường. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô không xứng với anh. Cô đã từng cảm thấy không quan trọng, cô vốn không coi trọng khái niệm dòng tộc, cũng không định sẽ bên anh lâu dài... Vì thế, bây giờ có chút để ý là bởi vì bắt đầu mong mỏi có thể ở bên cạnh anh trong tương lai sao? Một cô gái dáng bốc lửa mặc váy đỏ bước tới: “Dịch Thành, em còn tưởng anh sẽ không tới.”
Tiêu Dịch Thành đứng lên. Khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười mê hoặc: “Sở Sở đích thân mời, anh rất khó từ chối.”
Không sai, cô gái này chính là người đã từng xuất hiện ở phòng làm việc của Tiêu Dịch Thành sáng nay, Lâm Sở Sở, tối nay cô nàng ăn diện thật đúng là không phụ danh hiệu “Hoa hồng quyến rũ”, cao quý, xinh đẹp mà hấp dẫn. Mà chủ nhân căn biệt thự này cũng là cô của cô ta... Cũng xem như một nửa chủ nhân.
“Thật sao? Vậy nếu em mời anh nhảy một bản, anh có nhận lời em không?” Cô gái rất thẳng thắn, giọng nói êm ái đầy mong đợi.
Tô Yên Nhiên vẫn ở chỗ cũ vùi đầu ăn bánh ngọt, thứ nhất là cô rất đói, tại sao bánh ở đây lại làm nhỏ như vậy nha? Cô thấy cắn một miếng là hết sạch, nhưng ngại trước mặt nhiều người, cô phải chia thành bốn năm miếng, từ tốn mà ăn, cho nên phải trường kì kháng chiến; thứ hai cô không xem vào được, cũng không muốn nói chuyện. Có điều, lúc mỹ nhân này vừa đi tới, cô đã ngẩng đầu ra mắt thứ cuồn cuộn trước mặt kia rồi... Trong lòng thầm than, ít nhất cũng cup E đi? Thật ra thì cô cảm thấy cup C là vừa vặn rồi... Khụ khụ, cô tuyệt đối không phải tự khen mình nhé.
Tiêu Dịch Thành vẫn nở nụ cười hoàn mỹ như cũ: “Anh nghĩ vấn đề này em hỏi bạn gái anh sẽ thích hợp hơn.” Sau đó dùng ánh mắt hết sức cưng chìu nhìn cô gái đang hăng hái chiến đấu với bánh ngọt.
Tiêu đại thiếu gia, bằng thân phận và địa vị của anh, dù là bà xã của anh thì chỉ một điệu nhảy anh cũng không cần phải xin phép chứ... Xem ra, anh thật sự rất yêu cô gái này... Vốn tưởng dựa vào sức hấp dẫn của mình, sớm muộn anh cũng sẽ phát hiện một người độc lập tự chủ, ưu tú như em mới là sự lựa chọn thích hợp nhất của anh, không ngờ anh lại thích loại phụ nữ thỏ con nhu nhược như hoa thế này... Hoa hồng quyến rũ Lâm Sở Sở ảo não, không cam lòng.
Tô Yên Nhiên suýt chút nữa bị nghẹn... Uống một hớp nước hoa quả, rồi dùng ánh mắt oán giận nhìn Tiêu Dịch Thành.
Cô gái này là quỷ chết đói đầu thai sao? Lại dám ăn uống thả cửa không hề có một chút phong thái thục nữ ở một buổi dạ tiệc như thế này... Có điều cũng đúng thôi, đã dựa vào cây đại thụ như Tiêu Dịch Thành, nói không chừng Tiêu Dịch Thành lại thích cái miệng này của cô ta... Khóe miệng Lâm Sở Sở giật giật. Vừa định mở miệng, Tô Yên Nhiên bên kia đã hết nghẹn, dùng khăn giấy lau khóe miệng, sau đó phất tay như đuổi ruồi, nhỏ nhẹ mở miệng: “Anh đi đi.”
Lâm Sở Sở kích động muốn ói máu... Thì ra Tiêu Dịch Thành mà cô tâm tâm niệm niệm trong mắt cô gái này chỉ là một vật chướng mắt?! Vậy thì những giằng co cô cất giữ trong lòng từ trước đến nay được xem là gì? Cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, chẳng qua là vì không cam lòng nên mới bước qua... Cô thà bị Tiêu Dịch Thành cự tuyệt cũng không muốn bị cô gái đó bố thí!
Tiêu Dịch Thành bình tĩnh nhìn cô, dặn một câu: “Không được nói chuyện với người lạ.”
Tô Yên Nhiên im lặng, người ta muốn chào hỏi cô, cô cũng không thể không đáp câu nào? Vì thế lựa chọn im lặng.
Tiêu Dịch Thành cũng ý thức được yêu cầu của anh hơi quá, vì vậy đổi thành: “Không cho phép nhận lời khiêu vũ với đàn ông.”
Lâm Sở Sở đang đắm chìm trong rối rắm, thậm chí không nghe được hai câu này của Tiêu Dịch Thành... Khụ khụ, cũng may cô ta không nghe thấy.
Nhưng khi thấy Tiêu Dịch Thành đưa tay ra, tim Lâm Sở Sở không kềm chế được đập rộn lên... Mơ mơ hồ hồ chìa tay mình ra, theo anh đi tới giữa đại sảnh. Thôi, đây vốn là mục đích của cô... Cô, một nữ cường nhân kiêu ngạo trên thương trường, trước mặt người mình thích, cũng chỉ là một người con gái biết đỏ mặt...
...
Kỹ thuật khiêu vũ của Tiêu Dịch Thành rất tốt, Lâm Sở Sở chỉ cần xoay bước theo chân anh... Nhìn khuôn mặt lạnh lùng trong gang tấc, người đàn ông này, cô có nỗ lực hết mình cũng không lường trước được lòng mình, cứ như trúng độc bị mê hoặc... Nhưng tại sao em đang ở đối diện anh, mà ngay cả một ánh nhìn anh cũng keo kiệt với em, còn không ngừng liếc nhìn về phía bàn có cô gái ngốc kia?
Đột nhiên Lâm Sở Sở hối hận... Thầm hạ quyết tâm: Tiêu Dịch Thành, em nhất định phải có được anh!
...
Tô Yên Nhiên ăn hết bánh trong đĩa, vẫn thấy chưa no... Chỉ có mấy miếng nhỏ! Sao no được chứ? Vì thế cô cầm đĩa, tự đến khu để thức ăn.
“Hi ~ Cô Tô Yên Nhiên xinh đẹp.” Giọng điệu ngả ngớn, cũng rất quen thuộc.
Tô Yên Nhiên nghiêng đầu, ngẩng lên. Nhìn thấy đôi mắt với đuôi mắt cong cong, ánh mắt chứa ý cười, hoa hoa công tử, Vệ Minh Dữ.
Lạnh nhạt đáp: “...Ừ.” Tô Yên Nhiên không có cách nào nghe lời Tiêu Dịch Thành, “Bắt” hết những người đàn ông có hảo cảm với mình.
“Cô Tô đến một mình à?”
Tô Yên Nhiên liếc anh ta, không phải nói nhảm à? Không phải anh ta thấy Tiêu Dịch Thành đi khỏi mới đến nói chuyện với cô sao?
Chọn xong thức ăn mình thích, Tô Yên Nhiên trở về chỗ ngồi. Vệ Minh Dữ đương nhiên đi theo.
“Xin hỏi, có việc gì?” Tô Yên Nhiên cảm giác được, Tiêu Dịch Thành ở trên sàn nhảy đã nhìn về phía này.
“Dĩ nhiên.” Vệ Minh Dữ tự động ngồi xuống cạnh Tô Yên Nhiên, “Xem ra cô rất thích ăn bánh ngọt.”
“Xin vào thẳng vấn đề, cảm ơn.” Tô Yên Nhiên múc một muỗng bơ, cho vào miệng.
“... Yên Nhiên, sao cô lại lạnh nhạt với tôi như thế? Làm tôi tổn thương lắm đấy, cô vẫn còn giận chuyện tôi báo với Tiêu Dịch Thành ở Hoàng Đô lần trước sao?” Vệ Minh Dữ làm ra vẻ đau lòng, mặt ấm ức, vạn bất đắc dĩ, trên mặt viết “Tôi có nỗi khổ tâm“.
“...” Tô Yên Nhiên lười đáp, cô không có hứng thú với câu chuyện không thật này. Còn nữa, đừng gọi tôi là Yên Nhiên được không, tôi với anh cũng đâu thân thiết gì... Nhưng nghĩ có lẽ Vệ Minh Dữ cũng không để tâm kháng nghị này của cô, vì thế chọn im lặng.
“... Được rồi, tôi ngồi ở đây một phút, cậu ta ngoảnh về phía này năm lần rồi... Xem ra cậu ta cũng sắp xuống, chúng ta vào việc chính đi.”
Tô Yên Nhiên liếc anh ta, tỏ vẻ ngạc nhiên, anh có việc nghiêm túc thật sao?... Chẳng qua, người nào đó có nhìn bên này nhiều lần như vậy sao chứ?
“Có vài việc, cô sẽ không có được đáp án cô muốn từ chỗ của Tiêu Dịch Thành... Bởi vì chuyện này đến cả cậu ta cũng không biết. Nhưng... Tôi biết nha ~ cô nên hỏi tôi thì tốt hơn ~!” Vệ Minh Dữ nói xong ra vẻ thần bí, mặt đầy ẩn ý.
Người bình thường có thể không biết Vệ Minh Dữ đang nói gì, nhưng Tô Yên Nhiên nghe hiểu. Cô ngừng ăn bánh, bỏ muỗng nĩa xuống, hay tay đặt lên đầu gối. Mắt rốt cuộc nhìn về phía Vệ Minh Dữ. Hơi ngẩng mặt lên, cười nhạt hỏi: “Anh biết được chuyện gì?”
Thấy cô đột nhiên nở nụ cười, Vệ Minh Dữ sửng sốt. Tô Yên Nhiên ăn diện cẩn thận không rất xinh đẹp nghi ngờ gì, nụ cười của cô luôn có sức hút mà chính cô cũng không ý thức được. “Cậu ta nói, khi cô cười tươi với một người, là lúc cô đang tính toán với người đó... Quả nhiên...” Thì ra trong mắt cô, vừa rồi tôi không hề đáng để nhắc tới. Còn bây giờ nhìn nhau, thậm chí dùng gương mặt tươi cười để đối phó, chỉ bởi vì tôi có thông tin mà cô cần.
Điều này dĩ nhiên chỉ anh ta và Tiêu Dịch Thành biết.
Trên sàn nhảy, điệu cuối cùng đã sắp kết thúc.
“Tiêu Dịch Thành chuẩn bị xuống rồi.” Tô Yên Nhiên khôi phục giọng lạnh nhạt.
“Nhớ lấy, tôi có thể giúp cậu ta tìm thấy cô, cũng có thể giúp cô thoát khỏi cậu ta. Đây là danh thiếp của tôi... Có số điện thoại trên đó.” Vệ Minh Dữ dùng tốc độ cực nhanh nói, đồng thời lén nhét tấm danh thiếp nhỏ vào tay Tô Yên Nhiên dưới bàn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là đại sảnh lầu một rộng, sáng như ban ngày, hai mặt đều là cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy vườn hoa lộng lẫy dưới màn đêm bên ngoài, mọi bày trí không cái nào là không tinh tế, xa hoa.
Trong lúc đó, những gương mặt thanh tú, nổi tiếng lượn qua lượn lại, y phục bóng bẩy, ăn uống linh đình.
Đột nhiên Tô Yên Nhiên hiểu ra mục đích tổ chức buổi dạ tiệc của chủ nhân biệt thự này. Con cháu của những gia tộc giàu có, quyền thế ở thành phố S, chuyện yêu đương thường ngày muốn chơi thế nào, thể hiện ra sao gia đình họ đều không quan tâm lắm, nhưng về vấn đề hôn nhân thì không thể chiều theo ý họ, mà phải tìm một nhà môn đăng hộ đối, đôi bên cùng có lợi. Vì thế, dạng tiệc rượu thế này chỉ là mượn danh tiệc rượu tạo điều kiện cho đám cậu ấm cô chiêu tìm hiểu lẫn nhau mà thôi.
Tiêu Dịch Thành cũng được liệt vào nhóm khách mời, chứng tỏ bọn họ nghĩ Tiêu Dịch Thành vẫn còn độc thân... Mặc dù hôn lễ lần trước rất lớn, nhưng chuyện anh kết hôn không thành cũng đã khiến dư luận xôn xao, ai ai cũng biết, cho nên, Tiêu đại thiếu gia trong lòng các chị em quần chúng vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim như cũ. Dựa vào điều kiện của Tiêu Dịch Thành, bất luận là gia sản hay tài mạo đều vô cùng hoàn hảo, không biết có bao nhiêu thiếu nữ để mắt đến, khó trách anh không thể tùy tiện dẫn thư ký nhỏ nhoi để đối phó được.
Thấy Tiêu Dịch Thành thế mà lại dẫn bạn gái ra sân, mà cô gái đó thoạt nhìn còn rất đẹp rất có khí chất, hơn nữa còn có vài phần rất quen, sắc mặt của nhiều cô gái nhất thời trở nên khó coi.
Tiêu Dịch Thành luôn là một người khiêm tốn, hình ảnh của chính anh cũng rất ít khi được đăng tải trên các báo chí, tập san, mà Tô Yên Nhiên trước kia luôn được Tiêu Dịch Thành bảo vệ rất kỹ, ai cũng biết Tiêu đại thiếu gia sắp kết hôn, đối tượng chỉ là một cô nhân viên nhỏ nhoi với một cái tên rất kinh điển, nhưng những người không tới dự hôn lễ cũng không biết cô dâu thật sự có hình dáng thế nào. Nhưng sau hôm Tô Yên Nhiên đào hôn... Tin tức giật gân và hấp dẫn như thế có đơn vị truyền thông nào bỏ lỡ? Người chứng kiến hôn lễ quá nhiều, Tiêu gia cũng không chặn nổi. Còn Tiêu Dịch Thành xuất phát từ việc muốn tìm ra ý đồ của Tô Yên Nhiên nên đã ngầm cho phép đăng hình của cô...
Không biết có bao nhiêu thiếu nữ xem báo có hình Tô Yên Nhiên, ảo tưởng ngày nào đó mình cũng sẽ như chim sẻ biến thành phượng hoàng, sau đó mắng Tô Yên Nhiên ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy cũng bỏ qua; hoặc là hả hê vì thân phận của Tô Yên Nhiên mà dám vọng tưởng gả vào nhà giàu, cũng may không thành.
Suốt buổi chiều hai người rất ít nói chuyện với nhau, bởi vì có những lời cãi vả không tiện mang lên bàn tiệc. Nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng ân ái hòa hợp, tay của Tiêu Dịch Thành vẫn nghiễm nhiên khoác bên hông Tô Yên Nhiên, không cho cô chút cơ hội trốn thoát.
Làm cho mọi người không khỏi nghi ngờ đào hôn gì đó chỉ là trò cãi vả của các cặp tình nhân mà thôi... Có điều, cô gái này gây ầm ĩ lớn như vậy mà Tiêu Dịch Thành vẫn nuông chiều cô, xem ra Tiêu đại thiếu đúng là bị lún sâu rồi.
Vì thế Tô Yên Nhiên treo một nụ cười lịch sự đã sắp cứng đờ bên khóe môi, im lặng đứng bên cạnh người đàn ông được mọi người chú ý, nhìn anh đối phó qua loa với đủ mọi loại người, chỉ đúng lúc gật đầu hoặc thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện lịch sự, lễ độ với một đối tác làm ăn lần nữa, Tô Yên Nhiên nhịn không được lên tiếng oán trách: “Tôi hơi mệt.” Tối nay cô mang giày cao gót mà bình thường rất ít khi mang, đứng lâu như vậy có thể không mệt sao.
Nghĩ đến Tô Yên Nhiên là phụ nữ có thai, không thể quá mệt, Tô Dịch Thành lập tức đỡ cô từ bên ngoài vào phòng, ngồi xuống khu nghỉ ngơi có đặt rất nhiều điểm tâm bên cạnh đại sảnh.
Tô Yên Nhiên nhìn điểm tâm bánh ngọt với đủ loại màu săc được làm rất tinh tế, khéo léo, nhất thời sáng mắt. Dù lúc chiều hai ba giờ mới ăn trưa, nhưng cũng đã qua bốn năm giờ đồng hồ, lại thêm một hồi bôn ba đến các cửa hàng, đến hiệu thẩm mỹ, lại mang thai, cô đã sớm vừa đói vừa mệt.
Tiêu Dịch Thành thầm trách mình sơ suất... Cả buổi chiều anh chỉ lo hờn dỗi, lại không để ý tới cảm nhận của cô... Đúng là anh không tốt. Ừm, xem ra sau này phải chuẩn bị một ít thức ăn mà cô thích sẵn trên xe mới được... Đỡ Tô Yên Nhiên ngồi xuống, sau đó đi đến khu điểm tâm, cầm đĩa chọn vài loại cô thích - sống chung với nhau tám chín tháng, anh đương nhiên biết rõ những món ưa thích của Tô Yên Nhiên.
Tô Yên Nhiên im lặng ngồi trên ghế ăn điểm tâm bánh ngọt, ưm, hơi khát... Bên cạnh lập tức đưa qua một ly nước hoa quả, là Tiêu Dịch Thành đưa tới. Tô Yên Nhiên uống một hớp, không lạnh, khẽ cau mày. Tiêu Dịch Thành ngồi cạnh nhìn cô ăn lập tức mở miệng giải thích: “Em vẫn chưa uống lạnh được.”
Tô Yên Nhiên gật đầu, tiếp tục ăn bánh ngọt. Ánh mắt mãnh liệt từ bốn phía bắn tới khiến cô không thể làm ngơ, Tô Yên Nhiên không khỏi cười khổ, người bên cạnh cô đúng là được nhiều cô gái nhớ nhung. Chỉ biết mặc niệm trong lòng: “Thật ra thì các cô không cần hâm mộ tôi, cũng không cần ghét tôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là người qua đường của anh ta thôi, sau này các cô còn có cơ hội mà... Một ngày nào đó, người mà anh dẫn theo bên cạnh sẽ là một cô gái khác... Không biết tại sao khi nghĩ đến điều này, Tô Yên Nhiên lại thấy hơi chua sót.
Anh là thiên chi kiêu tử, tuấn tú lại thành công, còn cô, rất bình thường, cùng lắm được xem như có vài phần xinh đẹp của một cô gái bình thường. Tất cả mọi người đều cảm thấy cô không xứng với anh. Cô đã từng cảm thấy không quan trọng, cô vốn không coi trọng khái niệm dòng tộc, cũng không định sẽ bên anh lâu dài... Vì thế, bây giờ có chút để ý là bởi vì bắt đầu mong mỏi có thể ở bên cạnh anh trong tương lai sao? Một cô gái dáng bốc lửa mặc váy đỏ bước tới: “Dịch Thành, em còn tưởng anh sẽ không tới.”
Tiêu Dịch Thành đứng lên. Khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười mê hoặc: “Sở Sở đích thân mời, anh rất khó từ chối.”
Không sai, cô gái này chính là người đã từng xuất hiện ở phòng làm việc của Tiêu Dịch Thành sáng nay, Lâm Sở Sở, tối nay cô nàng ăn diện thật đúng là không phụ danh hiệu “Hoa hồng quyến rũ”, cao quý, xinh đẹp mà hấp dẫn. Mà chủ nhân căn biệt thự này cũng là cô của cô ta... Cũng xem như một nửa chủ nhân.
“Thật sao? Vậy nếu em mời anh nhảy một bản, anh có nhận lời em không?” Cô gái rất thẳng thắn, giọng nói êm ái đầy mong đợi.
Tô Yên Nhiên vẫn ở chỗ cũ vùi đầu ăn bánh ngọt, thứ nhất là cô rất đói, tại sao bánh ở đây lại làm nhỏ như vậy nha? Cô thấy cắn một miếng là hết sạch, nhưng ngại trước mặt nhiều người, cô phải chia thành bốn năm miếng, từ tốn mà ăn, cho nên phải trường kì kháng chiến; thứ hai cô không xem vào được, cũng không muốn nói chuyện. Có điều, lúc mỹ nhân này vừa đi tới, cô đã ngẩng đầu ra mắt thứ cuồn cuộn trước mặt kia rồi... Trong lòng thầm than, ít nhất cũng cup E đi? Thật ra thì cô cảm thấy cup C là vừa vặn rồi... Khụ khụ, cô tuyệt đối không phải tự khen mình nhé.
Tiêu Dịch Thành vẫn nở nụ cười hoàn mỹ như cũ: “Anh nghĩ vấn đề này em hỏi bạn gái anh sẽ thích hợp hơn.” Sau đó dùng ánh mắt hết sức cưng chìu nhìn cô gái đang hăng hái chiến đấu với bánh ngọt.
Tiêu đại thiếu gia, bằng thân phận và địa vị của anh, dù là bà xã của anh thì chỉ một điệu nhảy anh cũng không cần phải xin phép chứ... Xem ra, anh thật sự rất yêu cô gái này... Vốn tưởng dựa vào sức hấp dẫn của mình, sớm muộn anh cũng sẽ phát hiện một người độc lập tự chủ, ưu tú như em mới là sự lựa chọn thích hợp nhất của anh, không ngờ anh lại thích loại phụ nữ thỏ con nhu nhược như hoa thế này... Hoa hồng quyến rũ Lâm Sở Sở ảo não, không cam lòng.
Tô Yên Nhiên suýt chút nữa bị nghẹn... Uống một hớp nước hoa quả, rồi dùng ánh mắt oán giận nhìn Tiêu Dịch Thành.
Cô gái này là quỷ chết đói đầu thai sao? Lại dám ăn uống thả cửa không hề có một chút phong thái thục nữ ở một buổi dạ tiệc như thế này... Có điều cũng đúng thôi, đã dựa vào cây đại thụ như Tiêu Dịch Thành, nói không chừng Tiêu Dịch Thành lại thích cái miệng này của cô ta... Khóe miệng Lâm Sở Sở giật giật. Vừa định mở miệng, Tô Yên Nhiên bên kia đã hết nghẹn, dùng khăn giấy lau khóe miệng, sau đó phất tay như đuổi ruồi, nhỏ nhẹ mở miệng: “Anh đi đi.”
Lâm Sở Sở kích động muốn ói máu... Thì ra Tiêu Dịch Thành mà cô tâm tâm niệm niệm trong mắt cô gái này chỉ là một vật chướng mắt?! Vậy thì những giằng co cô cất giữ trong lòng từ trước đến nay được xem là gì? Cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, chẳng qua là vì không cam lòng nên mới bước qua... Cô thà bị Tiêu Dịch Thành cự tuyệt cũng không muốn bị cô gái đó bố thí!
Tiêu Dịch Thành bình tĩnh nhìn cô, dặn một câu: “Không được nói chuyện với người lạ.”
Tô Yên Nhiên im lặng, người ta muốn chào hỏi cô, cô cũng không thể không đáp câu nào? Vì thế lựa chọn im lặng.
Tiêu Dịch Thành cũng ý thức được yêu cầu của anh hơi quá, vì vậy đổi thành: “Không cho phép nhận lời khiêu vũ với đàn ông.”
Lâm Sở Sở đang đắm chìm trong rối rắm, thậm chí không nghe được hai câu này của Tiêu Dịch Thành... Khụ khụ, cũng may cô ta không nghe thấy.
Nhưng khi thấy Tiêu Dịch Thành đưa tay ra, tim Lâm Sở Sở không kềm chế được đập rộn lên... Mơ mơ hồ hồ chìa tay mình ra, theo anh đi tới giữa đại sảnh. Thôi, đây vốn là mục đích của cô... Cô, một nữ cường nhân kiêu ngạo trên thương trường, trước mặt người mình thích, cũng chỉ là một người con gái biết đỏ mặt...
...
Kỹ thuật khiêu vũ của Tiêu Dịch Thành rất tốt, Lâm Sở Sở chỉ cần xoay bước theo chân anh... Nhìn khuôn mặt lạnh lùng trong gang tấc, người đàn ông này, cô có nỗ lực hết mình cũng không lường trước được lòng mình, cứ như trúng độc bị mê hoặc... Nhưng tại sao em đang ở đối diện anh, mà ngay cả một ánh nhìn anh cũng keo kiệt với em, còn không ngừng liếc nhìn về phía bàn có cô gái ngốc kia?
Đột nhiên Lâm Sở Sở hối hận... Thầm hạ quyết tâm: Tiêu Dịch Thành, em nhất định phải có được anh!
...
Tô Yên Nhiên ăn hết bánh trong đĩa, vẫn thấy chưa no... Chỉ có mấy miếng nhỏ! Sao no được chứ? Vì thế cô cầm đĩa, tự đến khu để thức ăn.
“Hi ~ Cô Tô Yên Nhiên xinh đẹp.” Giọng điệu ngả ngớn, cũng rất quen thuộc.
Tô Yên Nhiên nghiêng đầu, ngẩng lên. Nhìn thấy đôi mắt với đuôi mắt cong cong, ánh mắt chứa ý cười, hoa hoa công tử, Vệ Minh Dữ.
Lạnh nhạt đáp: “...Ừ.” Tô Yên Nhiên không có cách nào nghe lời Tiêu Dịch Thành, “Bắt” hết những người đàn ông có hảo cảm với mình.
“Cô Tô đến một mình à?”
Tô Yên Nhiên liếc anh ta, không phải nói nhảm à? Không phải anh ta thấy Tiêu Dịch Thành đi khỏi mới đến nói chuyện với cô sao?
Chọn xong thức ăn mình thích, Tô Yên Nhiên trở về chỗ ngồi. Vệ Minh Dữ đương nhiên đi theo.
“Xin hỏi, có việc gì?” Tô Yên Nhiên cảm giác được, Tiêu Dịch Thành ở trên sàn nhảy đã nhìn về phía này.
“Dĩ nhiên.” Vệ Minh Dữ tự động ngồi xuống cạnh Tô Yên Nhiên, “Xem ra cô rất thích ăn bánh ngọt.”
“Xin vào thẳng vấn đề, cảm ơn.” Tô Yên Nhiên múc một muỗng bơ, cho vào miệng.
“... Yên Nhiên, sao cô lại lạnh nhạt với tôi như thế? Làm tôi tổn thương lắm đấy, cô vẫn còn giận chuyện tôi báo với Tiêu Dịch Thành ở Hoàng Đô lần trước sao?” Vệ Minh Dữ làm ra vẻ đau lòng, mặt ấm ức, vạn bất đắc dĩ, trên mặt viết “Tôi có nỗi khổ tâm“.
“...” Tô Yên Nhiên lười đáp, cô không có hứng thú với câu chuyện không thật này. Còn nữa, đừng gọi tôi là Yên Nhiên được không, tôi với anh cũng đâu thân thiết gì... Nhưng nghĩ có lẽ Vệ Minh Dữ cũng không để tâm kháng nghị này của cô, vì thế chọn im lặng.
“... Được rồi, tôi ngồi ở đây một phút, cậu ta ngoảnh về phía này năm lần rồi... Xem ra cậu ta cũng sắp xuống, chúng ta vào việc chính đi.”
Tô Yên Nhiên liếc anh ta, tỏ vẻ ngạc nhiên, anh có việc nghiêm túc thật sao?... Chẳng qua, người nào đó có nhìn bên này nhiều lần như vậy sao chứ?
“Có vài việc, cô sẽ không có được đáp án cô muốn từ chỗ của Tiêu Dịch Thành... Bởi vì chuyện này đến cả cậu ta cũng không biết. Nhưng... Tôi biết nha ~ cô nên hỏi tôi thì tốt hơn ~!” Vệ Minh Dữ nói xong ra vẻ thần bí, mặt đầy ẩn ý.
Người bình thường có thể không biết Vệ Minh Dữ đang nói gì, nhưng Tô Yên Nhiên nghe hiểu. Cô ngừng ăn bánh, bỏ muỗng nĩa xuống, hay tay đặt lên đầu gối. Mắt rốt cuộc nhìn về phía Vệ Minh Dữ. Hơi ngẩng mặt lên, cười nhạt hỏi: “Anh biết được chuyện gì?”
Thấy cô đột nhiên nở nụ cười, Vệ Minh Dữ sửng sốt. Tô Yên Nhiên ăn diện cẩn thận không rất xinh đẹp nghi ngờ gì, nụ cười của cô luôn có sức hút mà chính cô cũng không ý thức được. “Cậu ta nói, khi cô cười tươi với một người, là lúc cô đang tính toán với người đó... Quả nhiên...” Thì ra trong mắt cô, vừa rồi tôi không hề đáng để nhắc tới. Còn bây giờ nhìn nhau, thậm chí dùng gương mặt tươi cười để đối phó, chỉ bởi vì tôi có thông tin mà cô cần.
Điều này dĩ nhiên chỉ anh ta và Tiêu Dịch Thành biết.
Trên sàn nhảy, điệu cuối cùng đã sắp kết thúc.
“Tiêu Dịch Thành chuẩn bị xuống rồi.” Tô Yên Nhiên khôi phục giọng lạnh nhạt.
“Nhớ lấy, tôi có thể giúp cậu ta tìm thấy cô, cũng có thể giúp cô thoát khỏi cậu ta. Đây là danh thiếp của tôi... Có số điện thoại trên đó.” Vệ Minh Dữ dùng tốc độ cực nhanh nói, đồng thời lén nhét tấm danh thiếp nhỏ vào tay Tô Yên Nhiên dưới bàn.
Danh sách chương