Biết là Hạ An đang nổi giận nên cả đoạn đường Duy Khải rất ngoan ngoãn đi theo sau cô, không dám nói một lời nào.
Duy Khải lấy xe chở Hạ An về nhà.
Bầu không khí trong xe không được khả quan cho lắm, Hạ An vẫn còn đang giận.
Cuối cùng xe cũng đến nơi.
Nhưng Hạ An nhận ra đây không phải nhà cô mà là nhà của Duy Khải:" Em muốn về nhà trọ, sao lại chở em về nhà của anh? "
Duy Khải vẫn ngồi bất động ở ghế lái.
Hạ An lớn tiếng:" Chở em về nhà ngay! "
Cô còn chưa quát xong thì người kia đã đột ngột quay qua ôm chầm lấy cô, mặt dụi dụi vào hõm cổ của cô, hệt như con cún con đang làm nũng:" Hạ An đừng giận! "
Hai tay của Hạ An vẫn khoanh trước ngực, không ôm anh ta, bực mình quát tiếp:" Buông ra! Chở em về nhanh! "
Ngày hôm nay, nhất định cô phải chỉnh đốn tên Duy Khải một trận cho bỏ đi cái tính xấu này.
Duy Khải vẫn không buông tay ra, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Anh nhướng người hôn lên môi cô, vừa hôn vừa nỉ non bên tai:" Hạ An đừng giận anh nữa! Anh biết lỗi rồi. "
Hạ An bặm môi lại, tránh né không cho anh ta hôn.
Nhưng Duy Khải này quả thật rất lì lợm, đã không cho hôn rồi mà vẫn cứ hôn tới tấp lên mặt cô.
Hạ An không chịu nổi nữa mà đẩy mặt anh ta ra.
Anh gọi khẽ:" Hạ An."
Cô không đáp lại cũng chẳng thèm nhìn anh ta.
Duy Khải xem ra rất kiên trì, vài giây sau lại gọi nữa:" Hạ An."
Anh nhìn cô, ánh mắt mong chờ mòn mỏi được cô đáp lại, bộ dạng hệt như hòn vọng thê đang chờ vợ.
" Hạ An, nếu em giận anh thì có thể đánh anh. Đừng không quan tâm anh như vậy có được không?"
Anh nắm lấy tay của Hạ An, áp lòng bàn tay của cô lên mặt anh, ý bảo cô cứ xả giận hết lên người anh đi.
Hạ An nhìn anh ta, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng:" Cái bộ dạng này là sao? Từ đầu đến cuối là ai hung dữ, ai cầm chai rượu lên định đánh người? Oan ức lắm hay sao mà bày ra cái bộ mặt này?"
Do không thể chịu được cái bộ mặt giả vờ vô tội, giả vờ đáng thương của Duy Khải mà cô đã giơ tay lên đánh vào mặt anh ta một cái.
Duy Khải bị đánh một cái cũng hơi đau liền làm mình làm mẩy, la làng lên:" Em đánh anh thật sao? "
Lúc nãy, cô có lỡ đánh hơi mạnh tay nên nghe Duy Khải la làng lên như thế thành ra cũng hốt hoảng nhìn anh.
" Xin lỗi, em không cố ý đánh mạnh. Có đau lắm không?"
Duy Khải chui vào lòng cô mà làm nũng:" Đau! Đau sắp chết luôn rồi! "
Hạ An cười khổ:" Mới đánh có một cái mà đau sắp chết? "
Dù biết là Duy Khải nói quá lên, nhưng không thể phủ nhận lúc nãy cô đánh cũng có hơi mạnh tay.
Trong lòng có chút áy náy, cô đưa tay lên mặt anh xoa xoa chỗ vừa bị cô đánh ban nãy.
Cô hỏi khẽ:" Hết đau chưa? "
Duy Khải lắc đầu:" Vẫn còn đau. "
Cô mới nói tiếp:" Lần sau còn hung dữ thì em sẽ đánh đau hơn nữa. "
Duy Khải lắc đầu lia lịa, nói với cô:" Không hung dữ nữa. Hạ An đừng giận anh! "
Anh nắm chặt lấy tay của Hạ An đang ở trên mặt anh, không cho cô bỏ tay xuống.
Khuôn mặt anh tuấn chôn sâu vào ngực cô, chỗ này có vẻ rất mềm mại, anh rất thích, lâu lâu còn dụi dụi vào đó vài cái.
Hạ An nhìn anh ta rồi cảm thán một câu, thật là rất biết tìm chỗ chui vào.
Bây giờ cô lại thấy có chút khổ sở trong lòng, Duy Khải ngang ngược, kiêu ngạo, hung dữ lại bị cô chỉnh đốn thành cún con ngoan ngoãn, nhõng nhẽo luôn rồi.
Nhưng thế này thì nên vui hay nên buồn đây? Bỗng dưng, Duy Khải lên tiếng:" Lúc còn học cấp 2, Gia Bảo nói thích em ở trước mặt anh. Anh đã rất tức giận, anh nói không cho phép nó đến gần em nữa, nhưng nó rất khó ưa, nó không chịu nghe. "
Nghe đến đây Hạ An mới nhận ra, liền hỏi:" Vậy lúc mà anh và Gia Bảo đánh nhau ở trong nhà vệ sinh của trường là vì chuyện này sao?"
Duy Khải gật đầu.
Sau đó lại nói với cô:" Khi có anh ở bên cạnh đã có người nói thích em rồi. Anh cảm thấy chắc chắn 6 năm qua không có anh ở bên cạnh thì có rất nhiều thằng nói thích em lắm phải không?"
Hạ An bật cười vì sự ngớ ngẩn của anh ta, lấy đâu ra mà nhiều thằng.
Hạ An nói lại:" Vậy còn anh thì sao? Em cũng thấy là đã có rất nhiều cô gái nói thích anh, tiêu biểu là mấy cô ở trong công ty đó. "
Hai cánh tay của Duy Khải liền dùng sức ôm chặt lấy cô.
Anh kiêu ngạo nói:" Bọn họ thấy anh đẹp trai lại có tiền nên dụ dỗ anh đó. "
Hạ An nghe được thì phì cười, đúng là Duy Khải vẫn cứ là Duy Khải, dù lớn già đầu rồi vẫn coi mình là trung tâm của vũ trụ không bằng.
Thật là kiêu ngạo quá, kiêu ngạo không chịu nổi.
Nhưng câu nói tiếp theo của anh lại làm nụ cười trên môi cô bị đông cứng.
" Nhưng dụ được anh lên giường thì chỉ có duy nhất một mình em thôi. "
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng bởi câu nói của Duy Khải.
Cái tên này không những kiêu ngạo mà còn thêm cái bệnh mặt dày, không cần liêm sỉ nữa
Duy Khải lấy xe chở Hạ An về nhà.
Bầu không khí trong xe không được khả quan cho lắm, Hạ An vẫn còn đang giận.
Cuối cùng xe cũng đến nơi.
Nhưng Hạ An nhận ra đây không phải nhà cô mà là nhà của Duy Khải:" Em muốn về nhà trọ, sao lại chở em về nhà của anh? "
Duy Khải vẫn ngồi bất động ở ghế lái.
Hạ An lớn tiếng:" Chở em về nhà ngay! "
Cô còn chưa quát xong thì người kia đã đột ngột quay qua ôm chầm lấy cô, mặt dụi dụi vào hõm cổ của cô, hệt như con cún con đang làm nũng:" Hạ An đừng giận! "
Hai tay của Hạ An vẫn khoanh trước ngực, không ôm anh ta, bực mình quát tiếp:" Buông ra! Chở em về nhanh! "
Ngày hôm nay, nhất định cô phải chỉnh đốn tên Duy Khải một trận cho bỏ đi cái tính xấu này.
Duy Khải vẫn không buông tay ra, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Anh nhướng người hôn lên môi cô, vừa hôn vừa nỉ non bên tai:" Hạ An đừng giận anh nữa! Anh biết lỗi rồi. "
Hạ An bặm môi lại, tránh né không cho anh ta hôn.
Nhưng Duy Khải này quả thật rất lì lợm, đã không cho hôn rồi mà vẫn cứ hôn tới tấp lên mặt cô.
Hạ An không chịu nổi nữa mà đẩy mặt anh ta ra.
Anh gọi khẽ:" Hạ An."
Cô không đáp lại cũng chẳng thèm nhìn anh ta.
Duy Khải xem ra rất kiên trì, vài giây sau lại gọi nữa:" Hạ An."
Anh nhìn cô, ánh mắt mong chờ mòn mỏi được cô đáp lại, bộ dạng hệt như hòn vọng thê đang chờ vợ.
" Hạ An, nếu em giận anh thì có thể đánh anh. Đừng không quan tâm anh như vậy có được không?"
Anh nắm lấy tay của Hạ An, áp lòng bàn tay của cô lên mặt anh, ý bảo cô cứ xả giận hết lên người anh đi.
Hạ An nhìn anh ta, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng:" Cái bộ dạng này là sao? Từ đầu đến cuối là ai hung dữ, ai cầm chai rượu lên định đánh người? Oan ức lắm hay sao mà bày ra cái bộ mặt này?"
Do không thể chịu được cái bộ mặt giả vờ vô tội, giả vờ đáng thương của Duy Khải mà cô đã giơ tay lên đánh vào mặt anh ta một cái.
Duy Khải bị đánh một cái cũng hơi đau liền làm mình làm mẩy, la làng lên:" Em đánh anh thật sao? "
Lúc nãy, cô có lỡ đánh hơi mạnh tay nên nghe Duy Khải la làng lên như thế thành ra cũng hốt hoảng nhìn anh.
" Xin lỗi, em không cố ý đánh mạnh. Có đau lắm không?"
Duy Khải chui vào lòng cô mà làm nũng:" Đau! Đau sắp chết luôn rồi! "
Hạ An cười khổ:" Mới đánh có một cái mà đau sắp chết? "
Dù biết là Duy Khải nói quá lên, nhưng không thể phủ nhận lúc nãy cô đánh cũng có hơi mạnh tay.
Trong lòng có chút áy náy, cô đưa tay lên mặt anh xoa xoa chỗ vừa bị cô đánh ban nãy.
Cô hỏi khẽ:" Hết đau chưa? "
Duy Khải lắc đầu:" Vẫn còn đau. "
Cô mới nói tiếp:" Lần sau còn hung dữ thì em sẽ đánh đau hơn nữa. "
Duy Khải lắc đầu lia lịa, nói với cô:" Không hung dữ nữa. Hạ An đừng giận anh! "
Anh nắm chặt lấy tay của Hạ An đang ở trên mặt anh, không cho cô bỏ tay xuống.
Khuôn mặt anh tuấn chôn sâu vào ngực cô, chỗ này có vẻ rất mềm mại, anh rất thích, lâu lâu còn dụi dụi vào đó vài cái.
Hạ An nhìn anh ta rồi cảm thán một câu, thật là rất biết tìm chỗ chui vào.
Bây giờ cô lại thấy có chút khổ sở trong lòng, Duy Khải ngang ngược, kiêu ngạo, hung dữ lại bị cô chỉnh đốn thành cún con ngoan ngoãn, nhõng nhẽo luôn rồi.
Nhưng thế này thì nên vui hay nên buồn đây? Bỗng dưng, Duy Khải lên tiếng:" Lúc còn học cấp 2, Gia Bảo nói thích em ở trước mặt anh. Anh đã rất tức giận, anh nói không cho phép nó đến gần em nữa, nhưng nó rất khó ưa, nó không chịu nghe. "
Nghe đến đây Hạ An mới nhận ra, liền hỏi:" Vậy lúc mà anh và Gia Bảo đánh nhau ở trong nhà vệ sinh của trường là vì chuyện này sao?"
Duy Khải gật đầu.
Sau đó lại nói với cô:" Khi có anh ở bên cạnh đã có người nói thích em rồi. Anh cảm thấy chắc chắn 6 năm qua không có anh ở bên cạnh thì có rất nhiều thằng nói thích em lắm phải không?"
Hạ An bật cười vì sự ngớ ngẩn của anh ta, lấy đâu ra mà nhiều thằng.
Hạ An nói lại:" Vậy còn anh thì sao? Em cũng thấy là đã có rất nhiều cô gái nói thích anh, tiêu biểu là mấy cô ở trong công ty đó. "
Hai cánh tay của Duy Khải liền dùng sức ôm chặt lấy cô.
Anh kiêu ngạo nói:" Bọn họ thấy anh đẹp trai lại có tiền nên dụ dỗ anh đó. "
Hạ An nghe được thì phì cười, đúng là Duy Khải vẫn cứ là Duy Khải, dù lớn già đầu rồi vẫn coi mình là trung tâm của vũ trụ không bằng.
Thật là kiêu ngạo quá, kiêu ngạo không chịu nổi.
Nhưng câu nói tiếp theo của anh lại làm nụ cười trên môi cô bị đông cứng.
" Nhưng dụ được anh lên giường thì chỉ có duy nhất một mình em thôi. "
Bầu không khí bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng bởi câu nói của Duy Khải.
Cái tên này không những kiêu ngạo mà còn thêm cái bệnh mặt dày, không cần liêm sỉ nữa
Danh sách chương