Cuối tuần này, Duy Khải hẹn cô ra ngoài ăn. Địa điểm là một nhà hàng khá nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều người lại đây ăn thử thấy ngon rồi đăng lên giới thiệu.
Trên bàn ăn của hai người được bày biện rất nhiều hoa tươi và có cả nến nữa.
Đèn trong nhà hàng thì bật với độ sáng vừa phải, có vài bản nhạc du dương vang lên, là nhạc không lời, nghe vô cùng êm tai.
Hạ An nhìn thấy mà có chút buồn cười hỏi:" Chẳng phải là chỉ đi ăn một bữa cơm thôi sao? Anh có cần làm lố như vậy không? "
Nhìn lố thật!
Hạ An chỉ nghĩ là Duy Khải hẹn cô đi ăn quán lề đường bình thường thôi nên cũng chẳng chuẩn bị gì, chỉ mặc có cái áo thun phối với cái quần jean, mặt thì thoa chút son, không makeup gì nhiều.
Còn Duy Khải thì diện nguyên cây vest màu be trên người.
Nhìn vào thật giống như, ông chủ và người giúp việc của anh ta.
Duy Khải này, không nói cho cô biết sẽ đi ăn nhà hàng, thật đúng là biết cách giỡn mặt với cô mà.
Duy Khải nghe vậy thì có vẻ không vui mà nói lại:" Lố cái gì? Em có biết lãng mạn không vậy hả? "
Hạ An cười khổ.
Duy Khải nhìn thấy nụ cười đó của cô thì giận dỗi:" Em cười như vậy là sao? Em thấy có ai như em không? Được người ta cực khổ nghĩ ra bữa ăn lãng mạn như vậy mà không thèm cảm động một chút nào. "
Hạ An thấy có ai kia bị chọc giận rồi thì không khỏi khổ sở.
Có đàn ông con trai nào mà tính tình lại dễ giận dỗi như vậy hay không? Cô đành gắp một con tôm trong đĩa đưa đến trước mặt anh, dỗ:" Ngoan, há miệng ra! "
Người kia được dỗ dành thì rất ngoan ngoãn há miệng ăn tôm cô đút, ăn rất ngon lành.
Duy Khải cũng được cái, tính tình dễ giận dỗi nhưng cũng rất dễ dỗ.
Sau đó, Duy Khải với tay lấy chai rượu vang rót cho cô một ít, sau đó cho anh.
Hạ An thấy vậy thì làm bộ nói:" Rượu trong ly em còn chưa uống hết anh đã rót tiếp rồi, đây là đang muốn chuốc say em có đúng không? "
Duy Khải nhoẻn miệng cười, hùa theo:" Đúng rồi, sao em đoán được ý định của anh hay vậy? "
Hạ An giả bộ tức giận:" Thật đúng là quá đáng, chuốc say em rồi định đưa em về nhà làm chuyện đồi bại chứ gì? "
Duy Khải cười rộ lên tiếp lời:" Lại đúng nữa rồi, anh chính là muốn chuốc say xong sẽ làm thịt em. "
Nói xong, anh ta còn liếm liếm môi dưới, bộ dạng chẳng khác gì mấy tên dê xồm.
Hạ An gần như hét lên:" Đừng có mơ!"
Duy Khải vẫn giữ cái bộ mặt hệt như tên dê xồm đó:" Cũng đâu phải là chưa từng làm qua đâu, em cần gì phản ứng mạnh đến như vậy? "
Hạ An hết nói nổi:" Anh, đúng thật là giống như…"
Nhưng mà, đang nói bỗng nhiên cô lại không nhịn cười được.
Duy Khải nhìn cô, đang đợi người kia nói hết câu để tiếp chiêu nhưng đợi mãi mà không được, đành hỏi:" Anh giống như cái gì? "
Hạ An vẫn còn cười:" Anh có biết trư bát giới không? Háo sắc y chang như vậy! Chỉ biết tìm cách "ăn thịt " tiên nữ xinh đẹp thôi. "
" Tiên nữ xinh đẹp? " Duy Khải nghi ngờ vào những lời mình vừa nghe mà hỏi lại.
Hạ An tự tin:" Đúng vậy! Có vấn đề gì sao? "
Duy Khải bật cười nói tiếp:" Nhưng anh thấy em giống như yêu tinh hơn. "
Hạ An trừng mắt với anh, hỏi lại:" Anh vừa mới nói cái gì? Ai giống yêu tinh? Nói lại một tiếng nữa thử xem! "
Duy Khải liền nói:" Đó thấy chưa? Thật đúng là hung dữ, chẳng có tiên nữ nào hung dữ như vậy đâu. "
Hạ An đứng dậy chồm người tới định đánh anh ta một cái, nhưng ai ngờ chưa kịp đánh đã bị anh chụp được cái tay:" Bắt được rồi!"
Hạ An đánh hụt nên quạu:" Duy Khải, buông tay em ra! "
Anh ta nghe vậy càng nắm chặt hơn:" Anh không buông! Ai bảo hung dữ dám ra tay đánh anh. "
Hạ An liền bặm môi, trừng mắt với anh ta.
Hai người cứ giằng co qua lại, tính tình thích hơn thua, không ai nhường ai.
Nhìn lớn hết rồi mà ai cũng như con nít, tưởng đâu mình còn là học sinh cấp hai, cấp ba không bằng.
Duy Khải rất biết cách tận dụng cơ hội, sẵn đang nắm tay cô rồi đưa lên miệng hôn luôn.
Hạ An nhìn thấy hành động của anh ta liền hoảng hốt la lên:" Biến thái! Ai cho anh hôn? "
Duy Khải rất đắc ý còn hôn thêm một cái nữa, hôn đến nghiện luôn rồi, không buông được nữa.
Trên bàn ăn của hai người được bày biện rất nhiều hoa tươi và có cả nến nữa.
Đèn trong nhà hàng thì bật với độ sáng vừa phải, có vài bản nhạc du dương vang lên, là nhạc không lời, nghe vô cùng êm tai.
Hạ An nhìn thấy mà có chút buồn cười hỏi:" Chẳng phải là chỉ đi ăn một bữa cơm thôi sao? Anh có cần làm lố như vậy không? "
Nhìn lố thật!
Hạ An chỉ nghĩ là Duy Khải hẹn cô đi ăn quán lề đường bình thường thôi nên cũng chẳng chuẩn bị gì, chỉ mặc có cái áo thun phối với cái quần jean, mặt thì thoa chút son, không makeup gì nhiều.
Còn Duy Khải thì diện nguyên cây vest màu be trên người.
Nhìn vào thật giống như, ông chủ và người giúp việc của anh ta.
Duy Khải này, không nói cho cô biết sẽ đi ăn nhà hàng, thật đúng là biết cách giỡn mặt với cô mà.
Duy Khải nghe vậy thì có vẻ không vui mà nói lại:" Lố cái gì? Em có biết lãng mạn không vậy hả? "
Hạ An cười khổ.
Duy Khải nhìn thấy nụ cười đó của cô thì giận dỗi:" Em cười như vậy là sao? Em thấy có ai như em không? Được người ta cực khổ nghĩ ra bữa ăn lãng mạn như vậy mà không thèm cảm động một chút nào. "
Hạ An thấy có ai kia bị chọc giận rồi thì không khỏi khổ sở.
Có đàn ông con trai nào mà tính tình lại dễ giận dỗi như vậy hay không? Cô đành gắp một con tôm trong đĩa đưa đến trước mặt anh, dỗ:" Ngoan, há miệng ra! "
Người kia được dỗ dành thì rất ngoan ngoãn há miệng ăn tôm cô đút, ăn rất ngon lành.
Duy Khải cũng được cái, tính tình dễ giận dỗi nhưng cũng rất dễ dỗ.
Sau đó, Duy Khải với tay lấy chai rượu vang rót cho cô một ít, sau đó cho anh.
Hạ An thấy vậy thì làm bộ nói:" Rượu trong ly em còn chưa uống hết anh đã rót tiếp rồi, đây là đang muốn chuốc say em có đúng không? "
Duy Khải nhoẻn miệng cười, hùa theo:" Đúng rồi, sao em đoán được ý định của anh hay vậy? "
Hạ An giả bộ tức giận:" Thật đúng là quá đáng, chuốc say em rồi định đưa em về nhà làm chuyện đồi bại chứ gì? "
Duy Khải cười rộ lên tiếp lời:" Lại đúng nữa rồi, anh chính là muốn chuốc say xong sẽ làm thịt em. "
Nói xong, anh ta còn liếm liếm môi dưới, bộ dạng chẳng khác gì mấy tên dê xồm.
Hạ An gần như hét lên:" Đừng có mơ!"
Duy Khải vẫn giữ cái bộ mặt hệt như tên dê xồm đó:" Cũng đâu phải là chưa từng làm qua đâu, em cần gì phản ứng mạnh đến như vậy? "
Hạ An hết nói nổi:" Anh, đúng thật là giống như…"
Nhưng mà, đang nói bỗng nhiên cô lại không nhịn cười được.
Duy Khải nhìn cô, đang đợi người kia nói hết câu để tiếp chiêu nhưng đợi mãi mà không được, đành hỏi:" Anh giống như cái gì? "
Hạ An vẫn còn cười:" Anh có biết trư bát giới không? Háo sắc y chang như vậy! Chỉ biết tìm cách "ăn thịt " tiên nữ xinh đẹp thôi. "
" Tiên nữ xinh đẹp? " Duy Khải nghi ngờ vào những lời mình vừa nghe mà hỏi lại.
Hạ An tự tin:" Đúng vậy! Có vấn đề gì sao? "
Duy Khải bật cười nói tiếp:" Nhưng anh thấy em giống như yêu tinh hơn. "
Hạ An trừng mắt với anh, hỏi lại:" Anh vừa mới nói cái gì? Ai giống yêu tinh? Nói lại một tiếng nữa thử xem! "
Duy Khải liền nói:" Đó thấy chưa? Thật đúng là hung dữ, chẳng có tiên nữ nào hung dữ như vậy đâu. "
Hạ An đứng dậy chồm người tới định đánh anh ta một cái, nhưng ai ngờ chưa kịp đánh đã bị anh chụp được cái tay:" Bắt được rồi!"
Hạ An đánh hụt nên quạu:" Duy Khải, buông tay em ra! "
Anh ta nghe vậy càng nắm chặt hơn:" Anh không buông! Ai bảo hung dữ dám ra tay đánh anh. "
Hạ An liền bặm môi, trừng mắt với anh ta.
Hai người cứ giằng co qua lại, tính tình thích hơn thua, không ai nhường ai.
Nhìn lớn hết rồi mà ai cũng như con nít, tưởng đâu mình còn là học sinh cấp hai, cấp ba không bằng.
Duy Khải rất biết cách tận dụng cơ hội, sẵn đang nắm tay cô rồi đưa lên miệng hôn luôn.
Hạ An nhìn thấy hành động của anh ta liền hoảng hốt la lên:" Biến thái! Ai cho anh hôn? "
Duy Khải rất đắc ý còn hôn thêm một cái nữa, hôn đến nghiện luôn rồi, không buông được nữa.
Danh sách chương