Duy Khải lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn bà cụ, bất chợt nhận ra là mình chưa nghe lý do tại sao, nhưng lúc đó quá nóng giận cũng chẳng còn tâm trạng để nghe.

Duy Khải lắc đầu.

Bà cụ cũng hiểu được cái gì đó, mà khuyên:" Đôi khi, trong những lúc nóng giận chúng ta lại thường hành động theo bản năng hơn là theo lý trí, bởi vậy có rất nhiều người trong lúc nóng giận đã làm ra những chuyện sai lầm. Khi bình tĩnh lại rồi thì mới cảm thấy hối hận về hành động của mình lúc đó. Theo bà, nếu con thật lòng yêu cô bé ấy, không muốn đánh mất tình cảm này thì hãy thử hỏi đàng hoàng, thẳng thắn một lần đi! Nếu lỡ như vì một lý do bất đắc dĩ nào đó mà khiến cô bé bắt buộc phải quyết định làm như vậy thì sao? "

Nghe xong những lời bà cụ nói, Duy Khải liền đứng dậy, sắc mặt tươi tỉnh hơn lúc nãy.

Anh gật đầu với bà, sau đó xoay người lao đi, chạy như bay về nhà.

Đúng vậy, anh vẫn còn rất yêu Hạ An.

Anh không muốn đánh mất tình cảm này.

Cho nên, chỉ cần cô nói " thích anh. "

Dù tình cảm của cô dành cho anh không nhiều như anh dành cho cô cũng được, chỉ cần có một chút cảm xúc nào đó với anh là được rồi.

Chỉ cần như thế thôi.

Dù là chuyện gì đi nữa.

Dù là vì lý do gì mà Hạ An phải gạt anh, anh điều sẽ bỏ qua cho cô, không tức giận với cô nữa, cũng không để bụng.

Vừa về đến nhà, Duy Khải đã vội vàng chạy lên phòng tìm Hạ An nhưng không thấy cô đâu.

Anh đi khắp nhà tìm kiếm nhưng cũng chẳng thấy đâu.

Dừng chân lại ở phòng khách, anh thấy cha đang dỗ Duy Anh ngủ thì liền hỏi:" Cha, Hạ An đâu? "

Cha thở dài một hơi, nói:" Dì con dẫn Hạ An đi rồi. "

Anh cau mày, tức giận hỏi:" Đi đâu? "

Dượng Hải lắc đầu:" Cha không biết! Dì con chỉ nói là đi tìm chỗ mới cho Hạ An ở, từ nay con bé sẽ không sống cùng với chúng ta nữa. "

Nghe xong Duy Khải càng nóng nảy hơn:" Tại sao cha không ngăn họ lại? "

Lúc này, cha mới ngước lên nhìn Duy Khải.

Ánh mắt đó khiến Duy Khải chợt nhận ra lý do cha không ngăn họ lại là bởi vì anh.

Duy Khải không hỏi nữa, xoay người đi ra khỏi phòng khách.

Anh định đi tìm Hạ An, nhưng không biết cô đã đi đâu.

Bây giờ anh mới lấy điện thoại ra, mở nguồn lên.

Điện thoại vừa khởi động xong thì hiện lên thông báo có tin nhắn.

Đó là tin nhắn của Hạ An.

Tin nhắn này đã được gửi đến từ mấy tiếng đồng hồ trước rồi, nhưng vì anh tắt nguồn điện thoại nên không thấy.

Tay anh có hơi run run nhấn vào xem tin nhắn.

Nhưng sau khi nhìn dòng tin nhắn đó đã hoàn toàn dập tắt đi hy vọng được nếu kéo tình cảm của anh lúc này.

[ Duy Khải, xin lỗi! Tôi không thích cậu đâu. ]

Rồi anh bật cười, một nụ cười thật chua chát.

Nụ cười mỉa mai bản thân của mình thật ngu ngốc mới đi tin là Hạ An có thích anh.

Duy Khải không kìm chế được mà đập vỡ chiếc điện thoại đang cầm trên tay, tức giận hét lên:" Hạ An, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu! "



Trong những năm tháng thanh xuân vội vã, có một chàng thiếu niên đã dùng sự khờ dại của bản thân mình để yêu một người con gái.

Để rồi cuối cùng mới biết được một sự thật phũ phàng rằng. Đọc‎ t𝒓𝗎уện‎ haу,‎ t𝒓𝗎у‎ cập‎ ngaу‎ ==‎ t𝒓ùmt𝒓𝗎уện﹒vn‎ ‎ ==

Người ta chưa từng yêu anh.

Cái ngày cô gái ấy vứt bỏ anh ra đi, vứt bỏ thứ tình cảm chân thành anh đã dành cho cô ấy mà không một lần ngoảnh đầu lại.

Thì lúc đó cũng đã đồng thời mang theo chàng thiếu niên khờ dại của năm ấy đi mất rồi… không thấy đâu nữa.

Đây có lẽ chính là bài học đường đời đầu tiên mà anh nhận phải nhận lấy.

Bài học của sự trưởng thành!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện