Xin tự giới thiệu tôi tên là Vũ Ngọc Hạ An. Tôi có một cậu bạn tên Nguyễn Trần Duy Khải.
Tôi và cậu ấy rất thân với nhau, bởi vì cậu ấy không chỉ là bạn học cùng lớp với tôi, mà còn là bạn chung phòng nữa.
Nói thật thì tính tình của cậu bạn này không được tốt cho lắm.
Cậu ta nói chuyện với ai cũng rất cọc cằn, thô lỗ, ngay cả tôi cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, cậu ấy lại đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi chẳng thèm nổi giận mỗi khi cậu ta nói chuyện mà cứ như muốn quát vào mặt của tôi.
Đặc biệt cậu ta còn có một tính xấu nữa, đó chính là thù dai.
Tôi nhớ có một lần cậu ta muốn chỉ tôi làm bài tập về nhà nhưng tôi lại kiên quyết không nhận sự giúp đỡ này, thế là cậu ta đã phán cho tôi một câu như này " Cậu nhớ đó Hạ An…cậu nhớ cho kĩ những lời cậu nói ngày hôm nay đó, sau này...sau này cậu mà có van xin tôi chỉ bài cho cậu thì đừng có mơ mà tôi chỉ nghe chưa? "
Đó, con trai gì đâu mà tính kì lắm!
Mỗi lần cậu ta giận dỗi lên nhưng thế, chả cần biết ai là người có lỗi thì tôi luôn là người phải dỗ dành cậu ta.
Nói ra thì không phải là tôi hiền lành hay chịu nhẫn nhục giỏi đâu, mà là thân phận ăn nhờ ở đậu nhà người ta như tôi nếu không biết cách lấy lòng chủ nhà thì làm sao được ở trong nhà chứ? Cũng vì cái chỗ che nắng che mưa mà nhịn thôi!
Nhắc đến tật xấu của Nguyễn Trần Duy Khải này, thật sự phải kể ba ngày ba đêm vẫn chưa hết được.
Nhưng mà... không dám nói nữa đâu, cậu ta sẽ giận tôi đấy.
Thôi, vào vấn đề chính, bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những năm tháng thanh xuân đáng nhớ của tôi ở một làng quê yên bình.
Nơi đó có một chàng thiếu niên luôn ở phía sau tôi, cô gắng nỗ lực trở thành dáng vẻ mà tôi mong muốn chỉ để nhận được một ánh nhìn từ trái tim tôi.
...............
Kì nghỉ hè năm nay của Hạ An và Duy Khải khá ngắn. Chưa nghỉ được bao lâu là phải bắt đầu đi học lại rồi.
Cuối tháng tám, Hạ An và Duy Khải sẽ đi lên trường phổ thông để nhận lớp của mình.
Lớp học sẽ được phân theo điểm thi của mỗi người.
Bốn mươi lăm học sinh đứng đầu trong danh sách sẽ được xếp vào một lớp, rồi lần lượt đến bốn mươi lăm người tiếp theo, cứ như thế cho đến khi hết danh sách.
Vì đây là năm đầu tiên nên nhà trường sẽ xếp lớp, đến cuối năm lớp 10 thì sẽ làm thêm một đợt xếp lớp khác nữa. Lần này nhà trường sẽ để cho học sinh tự chọn và sau đó chia ra thành lớp tự nhiên và lớp xã hội riêng biệt với nhau.
Hôm nay, Hạ An ăn mặc gọn gàng, vẫn là áo sơ mi trắng và quần tây đen, tổng thể vô cùng chỉnh chu, vô cùng xinh xắn.
Duy Khải hôm nay cũng đi nhận lớp.
Anh dắt con xe gắn máy vừa được dượng Hải mua ra, đây là phần thưởng đậu cấp 3 của Duy Khải đấy, với lại trường phổ thông cách nhà khá xa, đi bộ được đến trường cũng là cả một vấn đề nên dượng Hải mới mua cho.
Nhưng Duy Khải vẫn chưa đủ tuổi thi bằng láy cho nên chỉ là xe 50 phân khối thôi.
Duy Khải dắt xe ra đến cổng thì quay đầu lại nhìn Hạ An, nhướng mày hỏi Hạ An đang từ trong nhà đi ra:" Muốn đi chung không? "
Hạ An liền chớp chớp đôi mắt nhìn Duy Khải.
Cô nhớ không lầm vào đầu năm lớp 8, cũng là một buổi đi nhận lớp, vừa bước qua khỏi cổng Duy Khải đã nói với cô một câu " Tự đi bộ đến trường đi! Không có thân thiết gì đâu mà cho đi chung". Nhìn thái độ lúc đó của anh ta, cô thật sự muốn đấm cho mấy phát.
Mà bây giờ tự nhiên lại ngỏ ý cho cô đi chung, khiến cô cảm thấy tên này có ý đồ gì.
" Cậu cho tôi đi chung à? " Hạ An hỏi.
Duy Khải chỉ khẽ:" Ừm " một tiếng.
Hạ An không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe:" Cậu cho tôi đi chung thật hả? "
Duy Khải lúc này đã ngồi lên xe:" Nếu không muốn đi chung thì thôi, tôi để cậu tự đi bộ đến trường. " Mặc dù không muốn chọc Hạ An nhưng không hiểu sao khi nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của cô vẫn không nhịn được mà muốn trêu ghẹo.
Hạ An nghe nói phải đi bộ đến trường thì cũng sợ, trường phổ thông cách nhà xa như vậy thì đi bộ đến khi nào mới tới trường được.
Hạ An liền không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy tới kéo lấy cánh tay Duy Khải:" Đâu có, tôi muốn đi chung với cậu mà. "
Thấy Duy Khải ngồi im mà không nói gì, Hạ An đành chơi liều trèo lên xe ngồi luôn.
Duy Khải cầm nón bảo hiểm đội lên cho mình, Hạ An thấy vậy đưa tay ra xin Duy Khải cho cô một cái nón. Nhưng bất ngờ là Duy Khải lại xoay người tự tay đội nón lên cho Hạ An.
Hành động này của anh khiến Hạ An có hơi bất ngờ.
Khi nón đã được đội lên đầu từ lâu nhưng mãi cho đến một lúc sao Hạ An mới lấy tay chạm vào nón bảo hiểm chỉnh chỉnh lại cho ngay ngắn, rồi ngại ngùng nói:" Cảm ơn cậu! "
Duy Khải cũng không nói gì.
Đến khi anh bắt đầu đề ga chạy thì mới cất giọng lên. Hạ An ngồi ở đằng sau nên không thấy được vẻ mặt của Duy Khải lúc này, nhưng cô có thể nghe được giọng của anh, giọng nói bỗng dưng nghiêm túc đến lạ thường.
" Hạ An, tay lái của tôi không được chắc, cậu nhớ ôm tôi chặt vào đó. "
Hạ An vốn nhát gan lại dễ tin người, vừa nghe Duy Khải hù một cái làm cho sợ quá chừng.
Ngay lập tức cô vòng tay ra đằng trước ôm chặt lấy eo Duy Khải, sợ hãi hói:" Cậu nhớ chạy cẩn thận một chút. "
Duy Khải ngồi ở đằng trước cười cười, bộ dạng hệt như mấy tên lưu manh ở trong xóm thích đi chọc ghẹo con gái nhà lành.
Tất nhiên là, Hạ An ngồi ở phía sau không hề thấy được vẻ mặt lúc này của anh ta.
Rồi Duy Khải " ừm " một tiếng với Hạ An, sau đó mới chở Hạ An đi đến trường.
Trường hôm nay khá đông, do có rất nhiều học sinh lớp 10 đến nhận lớp.
Duy Khải phải đi gửi xe nên Hạ An đứng ở sân trường đợt anh một chút.
Nhưng trường khá nhiều học sinh đi xe đến, bãi đổ xe bây giờ đang trong tình trạng ùn tắc, chắc có lẽ Hạ An phải đợt Duy Khải hơi lâu rồi.
Trong lúc Hạ An đang đứng đợi Duy Khải thì có một cô bạn trông rất xinh đẹp đi lướt ngang qua Hạ An.
Mọi sự chú ý của cô đổ dồn vào cô bạn đó là bởi vì trông cô ấy thấy quen quen hình như là Hạ An đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?
Hạ An rặn óc suy nghĩ một hồi thì cuối cùng cũng nhớ ra.
Cô ấy chính là thủ khoa toàn quốc của kỳ thi vào lớp 10 đấy. Bởi, năm nay là năm mà Hạ An thi cũng vì thế Hạ An rất quan tâm đến tin tức về kỳ thi này, nên mới nhận ra cô bạn đó.
Mấy ngày nay, cô bạn thủ khoa này nổi quá trời trên mạng luôn, đến tin tức trên ti vi còn đưa tin lên nữa mà sao Hạ An không biết cho được.
Mà cô bạn ấy nổi tiếng một phần là do bạn ấy được thủ khoa, còn phần khác nữa là do bạn ấy đẹp. Ai vào bình luận cũng khen xinh hết, đã vậy có mấy cha còn nhận vơ là vợ của mình nữa chứ.
Hạ An không ngờ là mình được học chung trường với thủ khoa luôn đấy.
Lúc cô bạn ấy đi qua chỗ Hạ An thì không cẩn thận làm rơi bóp tiền.
Hạ An thấy vậy liền nhặt lên rồi nhanh chóng chạy theo cô bạn đó:" Bạn ơi... bạn Thiên Trang ơi! " Hạ An nhớ không nhầm mấy bài báo trên mạng viết tên của bạn thủ khoa này là Võ Thiên Trang.
Thiên Trang nghe thấy có người gọi tên của mình liền dừng lại, xoay người nhìn Hạ An.
Hạ An lúc này chạy lại trước mặt của Thiên Trang:" Bạn làm rơi bóp này. " Hạ An vừa nói vừa đưa chiếc bóp đang cầm trên tay cho Thiên Trang coi.
Thiên Trang vừa nhìn thấy chiếc bóp đã nhận ra ngay nó đúng là của mình mà vội vàng cầm lại:" Cảm ơn cậu nhiều nha! Cậu thật tốt bụng! "
Hạ An được khen cảm thấy ngại ngại mà gãy gãy đầu một cách vô tri.
" Sao cậu biết tên mình tên là Thiên Trang vậy? "
Hạ An thành thật trả lời:" Mình xem mấy bài báo trên mạng nên biết đấy, còn biết cậu là thủ khoa nữa cơ. Cậu giỏi thật đấy! " Hạ An luôn rất hâm mộ những người học giỏi.
Thiên Trang nghe Hạ An khen mình thì khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng đẹp, rồi hỏi:" Vậy cậu tên gì? "
Hạ An liền giới thiệu:" Mình tên Hạ An. "
" Tên của cậu rất đẹp đấy! "
" Thật sao? " Hạ An hỏi lại.
Thiên Trang gật đầu.
Tôi và cậu ấy rất thân với nhau, bởi vì cậu ấy không chỉ là bạn học cùng lớp với tôi, mà còn là bạn chung phòng nữa.
Nói thật thì tính tình của cậu bạn này không được tốt cho lắm.
Cậu ta nói chuyện với ai cũng rất cọc cằn, thô lỗ, ngay cả tôi cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, cậu ấy lại đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức tôi chẳng thèm nổi giận mỗi khi cậu ta nói chuyện mà cứ như muốn quát vào mặt của tôi.
Đặc biệt cậu ta còn có một tính xấu nữa, đó chính là thù dai.
Tôi nhớ có một lần cậu ta muốn chỉ tôi làm bài tập về nhà nhưng tôi lại kiên quyết không nhận sự giúp đỡ này, thế là cậu ta đã phán cho tôi một câu như này " Cậu nhớ đó Hạ An…cậu nhớ cho kĩ những lời cậu nói ngày hôm nay đó, sau này...sau này cậu mà có van xin tôi chỉ bài cho cậu thì đừng có mơ mà tôi chỉ nghe chưa? "
Đó, con trai gì đâu mà tính kì lắm!
Mỗi lần cậu ta giận dỗi lên nhưng thế, chả cần biết ai là người có lỗi thì tôi luôn là người phải dỗ dành cậu ta.
Nói ra thì không phải là tôi hiền lành hay chịu nhẫn nhục giỏi đâu, mà là thân phận ăn nhờ ở đậu nhà người ta như tôi nếu không biết cách lấy lòng chủ nhà thì làm sao được ở trong nhà chứ? Cũng vì cái chỗ che nắng che mưa mà nhịn thôi!
Nhắc đến tật xấu của Nguyễn Trần Duy Khải này, thật sự phải kể ba ngày ba đêm vẫn chưa hết được.
Nhưng mà... không dám nói nữa đâu, cậu ta sẽ giận tôi đấy.
Thôi, vào vấn đề chính, bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe về những năm tháng thanh xuân đáng nhớ của tôi ở một làng quê yên bình.
Nơi đó có một chàng thiếu niên luôn ở phía sau tôi, cô gắng nỗ lực trở thành dáng vẻ mà tôi mong muốn chỉ để nhận được một ánh nhìn từ trái tim tôi.
...............
Kì nghỉ hè năm nay của Hạ An và Duy Khải khá ngắn. Chưa nghỉ được bao lâu là phải bắt đầu đi học lại rồi.
Cuối tháng tám, Hạ An và Duy Khải sẽ đi lên trường phổ thông để nhận lớp của mình.
Lớp học sẽ được phân theo điểm thi của mỗi người.
Bốn mươi lăm học sinh đứng đầu trong danh sách sẽ được xếp vào một lớp, rồi lần lượt đến bốn mươi lăm người tiếp theo, cứ như thế cho đến khi hết danh sách.
Vì đây là năm đầu tiên nên nhà trường sẽ xếp lớp, đến cuối năm lớp 10 thì sẽ làm thêm một đợt xếp lớp khác nữa. Lần này nhà trường sẽ để cho học sinh tự chọn và sau đó chia ra thành lớp tự nhiên và lớp xã hội riêng biệt với nhau.
Hôm nay, Hạ An ăn mặc gọn gàng, vẫn là áo sơ mi trắng và quần tây đen, tổng thể vô cùng chỉnh chu, vô cùng xinh xắn.
Duy Khải hôm nay cũng đi nhận lớp.
Anh dắt con xe gắn máy vừa được dượng Hải mua ra, đây là phần thưởng đậu cấp 3 của Duy Khải đấy, với lại trường phổ thông cách nhà khá xa, đi bộ được đến trường cũng là cả một vấn đề nên dượng Hải mới mua cho.
Nhưng Duy Khải vẫn chưa đủ tuổi thi bằng láy cho nên chỉ là xe 50 phân khối thôi.
Duy Khải dắt xe ra đến cổng thì quay đầu lại nhìn Hạ An, nhướng mày hỏi Hạ An đang từ trong nhà đi ra:" Muốn đi chung không? "
Hạ An liền chớp chớp đôi mắt nhìn Duy Khải.
Cô nhớ không lầm vào đầu năm lớp 8, cũng là một buổi đi nhận lớp, vừa bước qua khỏi cổng Duy Khải đã nói với cô một câu " Tự đi bộ đến trường đi! Không có thân thiết gì đâu mà cho đi chung". Nhìn thái độ lúc đó của anh ta, cô thật sự muốn đấm cho mấy phát.
Mà bây giờ tự nhiên lại ngỏ ý cho cô đi chung, khiến cô cảm thấy tên này có ý đồ gì.
" Cậu cho tôi đi chung à? " Hạ An hỏi.
Duy Khải chỉ khẽ:" Ừm " một tiếng.
Hạ An không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe:" Cậu cho tôi đi chung thật hả? "
Duy Khải lúc này đã ngồi lên xe:" Nếu không muốn đi chung thì thôi, tôi để cậu tự đi bộ đến trường. " Mặc dù không muốn chọc Hạ An nhưng không hiểu sao khi nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của cô vẫn không nhịn được mà muốn trêu ghẹo.
Hạ An nghe nói phải đi bộ đến trường thì cũng sợ, trường phổ thông cách nhà xa như vậy thì đi bộ đến khi nào mới tới trường được.
Hạ An liền không nghĩ ngợi gì nhiều mà chạy tới kéo lấy cánh tay Duy Khải:" Đâu có, tôi muốn đi chung với cậu mà. "
Thấy Duy Khải ngồi im mà không nói gì, Hạ An đành chơi liều trèo lên xe ngồi luôn.
Duy Khải cầm nón bảo hiểm đội lên cho mình, Hạ An thấy vậy đưa tay ra xin Duy Khải cho cô một cái nón. Nhưng bất ngờ là Duy Khải lại xoay người tự tay đội nón lên cho Hạ An.
Hành động này của anh khiến Hạ An có hơi bất ngờ.
Khi nón đã được đội lên đầu từ lâu nhưng mãi cho đến một lúc sao Hạ An mới lấy tay chạm vào nón bảo hiểm chỉnh chỉnh lại cho ngay ngắn, rồi ngại ngùng nói:" Cảm ơn cậu! "
Duy Khải cũng không nói gì.
Đến khi anh bắt đầu đề ga chạy thì mới cất giọng lên. Hạ An ngồi ở đằng sau nên không thấy được vẻ mặt của Duy Khải lúc này, nhưng cô có thể nghe được giọng của anh, giọng nói bỗng dưng nghiêm túc đến lạ thường.
" Hạ An, tay lái của tôi không được chắc, cậu nhớ ôm tôi chặt vào đó. "
Hạ An vốn nhát gan lại dễ tin người, vừa nghe Duy Khải hù một cái làm cho sợ quá chừng.
Ngay lập tức cô vòng tay ra đằng trước ôm chặt lấy eo Duy Khải, sợ hãi hói:" Cậu nhớ chạy cẩn thận một chút. "
Duy Khải ngồi ở đằng trước cười cười, bộ dạng hệt như mấy tên lưu manh ở trong xóm thích đi chọc ghẹo con gái nhà lành.
Tất nhiên là, Hạ An ngồi ở phía sau không hề thấy được vẻ mặt lúc này của anh ta.
Rồi Duy Khải " ừm " một tiếng với Hạ An, sau đó mới chở Hạ An đi đến trường.
Trường hôm nay khá đông, do có rất nhiều học sinh lớp 10 đến nhận lớp.
Duy Khải phải đi gửi xe nên Hạ An đứng ở sân trường đợt anh một chút.
Nhưng trường khá nhiều học sinh đi xe đến, bãi đổ xe bây giờ đang trong tình trạng ùn tắc, chắc có lẽ Hạ An phải đợt Duy Khải hơi lâu rồi.
Trong lúc Hạ An đang đứng đợi Duy Khải thì có một cô bạn trông rất xinh đẹp đi lướt ngang qua Hạ An.
Mọi sự chú ý của cô đổ dồn vào cô bạn đó là bởi vì trông cô ấy thấy quen quen hình như là Hạ An đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?
Hạ An rặn óc suy nghĩ một hồi thì cuối cùng cũng nhớ ra.
Cô ấy chính là thủ khoa toàn quốc của kỳ thi vào lớp 10 đấy. Bởi, năm nay là năm mà Hạ An thi cũng vì thế Hạ An rất quan tâm đến tin tức về kỳ thi này, nên mới nhận ra cô bạn đó.
Mấy ngày nay, cô bạn thủ khoa này nổi quá trời trên mạng luôn, đến tin tức trên ti vi còn đưa tin lên nữa mà sao Hạ An không biết cho được.
Mà cô bạn ấy nổi tiếng một phần là do bạn ấy được thủ khoa, còn phần khác nữa là do bạn ấy đẹp. Ai vào bình luận cũng khen xinh hết, đã vậy có mấy cha còn nhận vơ là vợ của mình nữa chứ.
Hạ An không ngờ là mình được học chung trường với thủ khoa luôn đấy.
Lúc cô bạn ấy đi qua chỗ Hạ An thì không cẩn thận làm rơi bóp tiền.
Hạ An thấy vậy liền nhặt lên rồi nhanh chóng chạy theo cô bạn đó:" Bạn ơi... bạn Thiên Trang ơi! " Hạ An nhớ không nhầm mấy bài báo trên mạng viết tên của bạn thủ khoa này là Võ Thiên Trang.
Thiên Trang nghe thấy có người gọi tên của mình liền dừng lại, xoay người nhìn Hạ An.
Hạ An lúc này chạy lại trước mặt của Thiên Trang:" Bạn làm rơi bóp này. " Hạ An vừa nói vừa đưa chiếc bóp đang cầm trên tay cho Thiên Trang coi.
Thiên Trang vừa nhìn thấy chiếc bóp đã nhận ra ngay nó đúng là của mình mà vội vàng cầm lại:" Cảm ơn cậu nhiều nha! Cậu thật tốt bụng! "
Hạ An được khen cảm thấy ngại ngại mà gãy gãy đầu một cách vô tri.
" Sao cậu biết tên mình tên là Thiên Trang vậy? "
Hạ An thành thật trả lời:" Mình xem mấy bài báo trên mạng nên biết đấy, còn biết cậu là thủ khoa nữa cơ. Cậu giỏi thật đấy! " Hạ An luôn rất hâm mộ những người học giỏi.
Thiên Trang nghe Hạ An khen mình thì khẽ mỉm cười, nụ cười vô cùng đẹp, rồi hỏi:" Vậy cậu tên gì? "
Hạ An liền giới thiệu:" Mình tên Hạ An. "
" Tên của cậu rất đẹp đấy! "
" Thật sao? " Hạ An hỏi lại.
Thiên Trang gật đầu.
Danh sách chương