Lông mày của Ôn Tần Khê nhíu lạibối rối khi nhớ lại những tương tác trong quá khứ của y với Khước NhiênTriết ở trường trung học nhưng không có gì có thể khiến anh trai y điđến một kết luận vô lý như vậy.
Trên thực tế, y cũng tò mò tại sao y lại sống sót trong trò chơi trong số tất cả những người đã cố gắng.
"Ừm, ngoại trừ bơi lội, các em đều tham gia cùng một câu lạc bộ. Thử nghĩxem, tại sao Cỏ trong trường lại tham gia câu lạc bộ người máy hay câulạc bộ cờ vua? Có vẻ như cậu ấy đang theo dõi yo-," anh nói trước khi bị cắt ngang bởi sự không kiềm chế của Ôn Tần Khê cười nhưng anh không lùi bước nói: "Và vào thứ ba và thứ năm khi mẹ và anh đón em muộn vì em tập cầu lông, anh ấy luôn ở sân bóng rổ gần bãi đậu xe. Anh không đếntrường của em nhưng anh nhớ rõ anh ấy. Lúc đầu anh không nghĩ gì về điều đó nhưng hai năm là một khoảng thời gian dài để duy trì cùng một thóiquen", cố gắng thuyết phục người em trai lờ mờ của mình.
Ôn TầnKhê buồn cười đến rơi nước mắt trước trí tưởng tượng phong phú của anhtrai mình, "Em nghĩ ra một âm mưu thú vị như vậy, chán đến mức này sao?Tao hỏi em một câu này? Cho dù anh ta muốn làm bạn với em, sao nó khôngchịu? nhớ mặt em khi chúng em gặp nhau ở công ty không? Ngay cả khi anhấy không thể nhớ mặt em thì ít nhất là tên em", y nói, lau đi giọt nướcmắt đang trào ra nơi khóe mắt.
Ôn Đan Niên vội vàng lướt qua điện thoại trước khi hướng màn hình về phía em trai nói: "Em không nhớ hồiđó em trông như thế nào sao? Ngay cả mẹ cũng không thể tin rằng em làcon trai của bà khi em tháo niềng răng để tốt nghiệp đại học. Nhìn nàycái dáng vẻ mập mạp dễ thương hồi đó của em cũng biến mất hết rồi, gặpmột hai lần thì ai nhận ra em chứ?”
Ôn Tần Khê há hốc miệng trố mắt nhìn bức ảnh thời trung học đáng xấu hổ đó.
Y cố giật điện thoại khỏi tay Ôn Đản Niên và nói: "Tại sao anh lại có cái đó? Đưa cho em... xóa nó đi!" trong khi giằng co với anh trai nhưngđiều đó là vô nghĩa vì anh trai của y có lợi thế về chiều cao và Ôn TầnKhê vẫn còn quá yếu để đánh nhau.
"Tốt thôi, nhưng còn tên em thì sao? Anh ta không nhớ à?" khoanh tay thất vọng kiên nhẫn chờ Ôn ĐảnNiên hết cảnh giác để giật điện thoại.
"Tắc kè! Hahaha, ngay cảbác sĩ cũng gọi em như vậy. Hãy nhớ rằng các giáo viên đã gọi em như thế nào trong ba năm liên tiếp. Hahaha, em có nhớ giáo viên dạy Toán củamình không hahaha đã ghi tên đó vào giấy chứng nhận xuất sắc của em? Mẹtức giận đến mức hành quân đến trường và bắt thầy ấy thay đổi nó, hahaha buồn cười chết đi được,” anh nói và phá lên cười không kiềm chế được,“Ngay cả khi em gọi cho người bạn cùng bàn cũ của mình ngay bây giờ vàhỏi xem cậu ấy có biết tên em không, anh sẽ không ngạc nhiên nếu cậu ấynói rằng cậu ấy không biết."
"Anh biết em nhận được gì từ cuộctrò chuyện này không? Đó là anh là một người bận rộn. Anh biết về emnhiều hơn em. Để em đoán anh cũng biết lịch trình đi vệ sinh của em luôn chứ gì?" Ôn Tần Khê bực bội nói trước khi bỏ đi đóng sầm cửa phòng ngủvới một tiếng rầm lớn.
"Này, em đã giảm cân! Em trông thực sự dễthương lắm!" gọi Ôn Tần Khê cố gắng xoa dịu em trai mình bằng cách kêugọi sự phù phiếm của y.
"Cút đi!" Ôn Tần Khê hét lên trong khi khóa cửa phòng ngủ với tiếng lách cách.
Ôn Đản Niên, "...."
***
Hai tuần trôi qua trong nháy mắt và Ôn Tần Khê nóng lòng muốn quay lại tròchơi chủ yếu vì sự cằn nhằn của mẹ Ôn. bà cằn nhằn đến đau cả tai.
Điều đó có thể hiểu được khi bà đang chất chứa tất cả những bất bình của mình khi y ra đi.
Y đã có một cuộc chia tay đầy nước mắt với gia đình khi mẹ anh ấy khócnhư một nữ hoàng phim truyền hình làm ướt áo phông của anh ấy bằng nướcmắt. Ôn Tần Khê giải thích rằng y chỉ ở GameX nhưng bà Ôn đã khóc nhưthể y sắp lên mặt trăng.
Cuối cùng, y đã thuyết phục được mẹ mình để y đi trước khi y được đưa đến công ty trên chiếc Maybach của KhướcNhiên Triết do Mạch Châu ủy quyền.
Y nói rằng đó là để cảm ơn y vì đã chịu đựng những trò nhảm nhí của Khước Nhiên Triết trong trò chơi và xứng đáng được đối xử như một VIP.
Trong thời gian mười phút, Ôn Tần Khê đã đi vào văn phòng trong tay, mực đen để trả thù hai tên mọt sách.
Đang định quẹt thẻ vào phòng chơi game, đột nhiên có người nắm lấy cánh taycủa y, một mùi thơm như quả đào xông vào các giác quan của y.
Toàn thân y nổi da gà như thể bị một cơn ớn lạnh đột ngột tấn công, 'Chếttiệt, cô ta đến tìm mình bên ngoài trò chơi,' y nghĩ và từ chối liếcnhìn ả.
Triệu Hoàng Mỵ không hiểu tại sao người đàn ông này lạilỗ mãng như vậy nhưng vẫn giữ nụ cười cứng ngắc hỏi: “Xin lỗi, anh cóphải là Ôn Tần Khê không?” bằng giọng điệu nhẹ nhàng ngọt ngào có thể dễ dàng bị nhầm lẫn với giọng điệu của nàng tiên cá.
Ôn Tần Khê nuốt nước bọt trước khi thu hết can đảm để nhìn về phía ả.
"Vâng, tôi có thể giúp gì cho cô?" với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Ồ, tôi là hôn thê của Khước Nhiên Triết. Tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã giúpđỡ anh ấy. Tôi đang ở nước ngoài khi biết tin và chỉ mới đến được đâymột tuần trước," ả nói với vẻ mặt đau buồn.
'Vị hôn thê khốn kiếp nào khi bạn lạnh lùng từ chối lời cầu hôn của anh ấy. Cô ta phải nghĩrằng tôi thật ngu ngốc', y nghĩ và đợi ả tiếp tục.
Thấy y không phản ứng hay nói bất cứ điều gì, ả cười thầm trong lòng và tiếp tục.
"Vì tôi ở đây nên cậu không cần phải tiếp tục. Tôi có thể tiếp tục nếu cậubị bỏ lại. Tôi đã nói chuyện với nhà trị liệu tâm lý của anh ấy và cô ấy đã cho tôi ý tưởng về những gì tôi phải làm.”
Ôn Tần Khê nhíu mày tự hỏi đây là mệnh lệnh hay lựa chọn.
Làm sao y có thể để ả vào trò chơi và phá hỏng mọi thứ? Nó chỉ đơn giản là không cần thiết và định giải thích một cách lịch sự tại sao ả không thể can thiệp vào giai đoạn này nhưng ai đó đã khiến y phải làm điều đó.
Mạch Châu đứng sừng sững, một tay đút túi, một taycầm áo khoác phòng thí nghiệm nói: "Cô Triệu, cô đã từ bỏ quyền canthiệp vào việc của Khước Nhiên Triết, vậy cô vui lòng rời đi hay cô muốn tôi gọi bảo vệ?" lấy thẻ truy cập ra khỏi tay ả trước khi bẻ nó thànhhai nửa.
Triệu Hoàng Mỵ tức giận đến đỏ bừng mặt, nói: "Sao anhdám? Mạch Châu, anh lớn mật ha. Mẹ của anh ấy kêu tôi tới giúp đỡ lấycon trai của bà ấy, việc của tôi là chuyện của tôi!"
Mạch Châu ra hiệu cho Ôn Tần Khê vào trong vì vậy y không nghe được phần còn lại của cuộc trò chuyện khi Mạch Châu đóng cửa lại sau lưng y.
Y đóng nó lại để ngăn Triệu Hoàng Mỵ lẻn vào và làm phiền Khước Nhiên Triết.
Ôn Tần Khê đã tìm thấy cặp bình mà hai tên mọt sách đã sử dụng và viền chúng bằng mực đen do Ôn Đan Niên cung cấp.
Bởi vì các bình của công ty có màu đen, nên mực dễ dàng hòa vào để che đi sự hiện diện của nó.
Trên thực tế, y cũng tò mò tại sao y lại sống sót trong trò chơi trong số tất cả những người đã cố gắng.
"Ừm, ngoại trừ bơi lội, các em đều tham gia cùng một câu lạc bộ. Thử nghĩxem, tại sao Cỏ trong trường lại tham gia câu lạc bộ người máy hay câulạc bộ cờ vua? Có vẻ như cậu ấy đang theo dõi yo-," anh nói trước khi bị cắt ngang bởi sự không kiềm chế của Ôn Tần Khê cười nhưng anh không lùi bước nói: "Và vào thứ ba và thứ năm khi mẹ và anh đón em muộn vì em tập cầu lông, anh ấy luôn ở sân bóng rổ gần bãi đậu xe. Anh không đếntrường của em nhưng anh nhớ rõ anh ấy. Lúc đầu anh không nghĩ gì về điều đó nhưng hai năm là một khoảng thời gian dài để duy trì cùng một thóiquen", cố gắng thuyết phục người em trai lờ mờ của mình.
Ôn TầnKhê buồn cười đến rơi nước mắt trước trí tưởng tượng phong phú của anhtrai mình, "Em nghĩ ra một âm mưu thú vị như vậy, chán đến mức này sao?Tao hỏi em một câu này? Cho dù anh ta muốn làm bạn với em, sao nó khôngchịu? nhớ mặt em khi chúng em gặp nhau ở công ty không? Ngay cả khi anhấy không thể nhớ mặt em thì ít nhất là tên em", y nói, lau đi giọt nướcmắt đang trào ra nơi khóe mắt.
Ôn Đan Niên vội vàng lướt qua điện thoại trước khi hướng màn hình về phía em trai nói: "Em không nhớ hồiđó em trông như thế nào sao? Ngay cả mẹ cũng không thể tin rằng em làcon trai của bà khi em tháo niềng răng để tốt nghiệp đại học. Nhìn nàycái dáng vẻ mập mạp dễ thương hồi đó của em cũng biến mất hết rồi, gặpmột hai lần thì ai nhận ra em chứ?”
Ôn Tần Khê há hốc miệng trố mắt nhìn bức ảnh thời trung học đáng xấu hổ đó.
Y cố giật điện thoại khỏi tay Ôn Đản Niên và nói: "Tại sao anh lại có cái đó? Đưa cho em... xóa nó đi!" trong khi giằng co với anh trai nhưngđiều đó là vô nghĩa vì anh trai của y có lợi thế về chiều cao và Ôn TầnKhê vẫn còn quá yếu để đánh nhau.
"Tốt thôi, nhưng còn tên em thì sao? Anh ta không nhớ à?" khoanh tay thất vọng kiên nhẫn chờ Ôn ĐảnNiên hết cảnh giác để giật điện thoại.
"Tắc kè! Hahaha, ngay cảbác sĩ cũng gọi em như vậy. Hãy nhớ rằng các giáo viên đã gọi em như thế nào trong ba năm liên tiếp. Hahaha, em có nhớ giáo viên dạy Toán củamình không hahaha đã ghi tên đó vào giấy chứng nhận xuất sắc của em? Mẹtức giận đến mức hành quân đến trường và bắt thầy ấy thay đổi nó, hahaha buồn cười chết đi được,” anh nói và phá lên cười không kiềm chế được,“Ngay cả khi em gọi cho người bạn cùng bàn cũ của mình ngay bây giờ vàhỏi xem cậu ấy có biết tên em không, anh sẽ không ngạc nhiên nếu cậu ấynói rằng cậu ấy không biết."
"Anh biết em nhận được gì từ cuộctrò chuyện này không? Đó là anh là một người bận rộn. Anh biết về emnhiều hơn em. Để em đoán anh cũng biết lịch trình đi vệ sinh của em luôn chứ gì?" Ôn Tần Khê bực bội nói trước khi bỏ đi đóng sầm cửa phòng ngủvới một tiếng rầm lớn.
"Này, em đã giảm cân! Em trông thực sự dễthương lắm!" gọi Ôn Tần Khê cố gắng xoa dịu em trai mình bằng cách kêugọi sự phù phiếm của y.
"Cút đi!" Ôn Tần Khê hét lên trong khi khóa cửa phòng ngủ với tiếng lách cách.
Ôn Đản Niên, "...."
***
Hai tuần trôi qua trong nháy mắt và Ôn Tần Khê nóng lòng muốn quay lại tròchơi chủ yếu vì sự cằn nhằn của mẹ Ôn. bà cằn nhằn đến đau cả tai.
Điều đó có thể hiểu được khi bà đang chất chứa tất cả những bất bình của mình khi y ra đi.
Y đã có một cuộc chia tay đầy nước mắt với gia đình khi mẹ anh ấy khócnhư một nữ hoàng phim truyền hình làm ướt áo phông của anh ấy bằng nướcmắt. Ôn Tần Khê giải thích rằng y chỉ ở GameX nhưng bà Ôn đã khóc nhưthể y sắp lên mặt trăng.
Cuối cùng, y đã thuyết phục được mẹ mình để y đi trước khi y được đưa đến công ty trên chiếc Maybach của KhướcNhiên Triết do Mạch Châu ủy quyền.
Y nói rằng đó là để cảm ơn y vì đã chịu đựng những trò nhảm nhí của Khước Nhiên Triết trong trò chơi và xứng đáng được đối xử như một VIP.
Trong thời gian mười phút, Ôn Tần Khê đã đi vào văn phòng trong tay, mực đen để trả thù hai tên mọt sách.
Đang định quẹt thẻ vào phòng chơi game, đột nhiên có người nắm lấy cánh taycủa y, một mùi thơm như quả đào xông vào các giác quan của y.
Toàn thân y nổi da gà như thể bị một cơn ớn lạnh đột ngột tấn công, 'Chếttiệt, cô ta đến tìm mình bên ngoài trò chơi,' y nghĩ và từ chối liếcnhìn ả.
Triệu Hoàng Mỵ không hiểu tại sao người đàn ông này lạilỗ mãng như vậy nhưng vẫn giữ nụ cười cứng ngắc hỏi: “Xin lỗi, anh cóphải là Ôn Tần Khê không?” bằng giọng điệu nhẹ nhàng ngọt ngào có thể dễ dàng bị nhầm lẫn với giọng điệu của nàng tiên cá.
Ôn Tần Khê nuốt nước bọt trước khi thu hết can đảm để nhìn về phía ả.
"Vâng, tôi có thể giúp gì cho cô?" với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Ồ, tôi là hôn thê của Khước Nhiên Triết. Tôi chỉ muốn cảm ơn anh đã giúpđỡ anh ấy. Tôi đang ở nước ngoài khi biết tin và chỉ mới đến được đâymột tuần trước," ả nói với vẻ mặt đau buồn.
'Vị hôn thê khốn kiếp nào khi bạn lạnh lùng từ chối lời cầu hôn của anh ấy. Cô ta phải nghĩrằng tôi thật ngu ngốc', y nghĩ và đợi ả tiếp tục.
Thấy y không phản ứng hay nói bất cứ điều gì, ả cười thầm trong lòng và tiếp tục.
"Vì tôi ở đây nên cậu không cần phải tiếp tục. Tôi có thể tiếp tục nếu cậubị bỏ lại. Tôi đã nói chuyện với nhà trị liệu tâm lý của anh ấy và cô ấy đã cho tôi ý tưởng về những gì tôi phải làm.”
Ôn Tần Khê nhíu mày tự hỏi đây là mệnh lệnh hay lựa chọn.
Làm sao y có thể để ả vào trò chơi và phá hỏng mọi thứ? Nó chỉ đơn giản là không cần thiết và định giải thích một cách lịch sự tại sao ả không thể can thiệp vào giai đoạn này nhưng ai đó đã khiến y phải làm điều đó.
Mạch Châu đứng sừng sững, một tay đút túi, một taycầm áo khoác phòng thí nghiệm nói: "Cô Triệu, cô đã từ bỏ quyền canthiệp vào việc của Khước Nhiên Triết, vậy cô vui lòng rời đi hay cô muốn tôi gọi bảo vệ?" lấy thẻ truy cập ra khỏi tay ả trước khi bẻ nó thànhhai nửa.
Triệu Hoàng Mỵ tức giận đến đỏ bừng mặt, nói: "Sao anhdám? Mạch Châu, anh lớn mật ha. Mẹ của anh ấy kêu tôi tới giúp đỡ lấycon trai của bà ấy, việc của tôi là chuyện của tôi!"
Mạch Châu ra hiệu cho Ôn Tần Khê vào trong vì vậy y không nghe được phần còn lại của cuộc trò chuyện khi Mạch Châu đóng cửa lại sau lưng y.
Y đóng nó lại để ngăn Triệu Hoàng Mỵ lẻn vào và làm phiền Khước Nhiên Triết.
Ôn Tần Khê đã tìm thấy cặp bình mà hai tên mọt sách đã sử dụng và viền chúng bằng mực đen do Ôn Đan Niên cung cấp.
Bởi vì các bình của công ty có màu đen, nên mực dễ dàng hòa vào để che đi sự hiện diện của nó.
Danh sách chương