Tô Khinh lái xe vào tổng bộ đội Quy Linh, trà trộn thành công được hai tiếng đồng hồ, ông anh tài xế bị đánh ngất lột sạch mới vượt qua được muôn trùng gian nan mà liên hệ được với tổng bộ.
Nhân viên trực điện thoại lập tức ý thức được sự tình không đúng, một cuộc điện thoại gọi thẳng vào văn phòng của Hồ Bất Quy kinh động toàn bộ người của tổng bộ.
Có lẽ Tô Khinh không phải người đầu tiên trà trộn vào, nhưng phương thức trà trộn của y tuyệt đối là nghênh ngang kiêu ngạo nhất.
Chứ còn gì nữa? Có một thì sẽ có hai, nếu cứ thế này, về sau tổng bộ đội Quy Linh chẳng phải sẽ biến thành cái chợ muốn tới lúc nào thì tới sao? Hồ Bất Quy nghe tin báo xong lại chỉ trầm mặc một lát rồi bảo Tần Lạc dẫn người làm tốt công tác bảo vệ Trình Vị Chỉ, anh cùng Phương Tu tách ra đưa người đi điều tra.
Kết quả là… Không thu hoạch được gì.
Một người to như thế chui vào tổng bộ đội Quy Linh mà cứ như một luồng khói bỗng nhiên bay hơi khỏi nhân gian. Thậm chí đến cả ngành kĩ thuật cũng bị kinh động, Hứa Như Sùng triển khai mười tám ban binh khí, chính là tìm mãi vẫn không ra.
Cuối cùng Hồ Bất Quy lệnh cho Hứa Như Sùng đặt máy chỉ thị năng lượng ở khắp các ngóc ngách của tổng bộ, Hứa Như Sùng sáng ngời hai mắt: “Đội trưởng Hồ, ý anh là nhân vật không rõ này có thể là Lam ấn sao?”
Hồ Bất Quy còn chưa kịp trả lời, Hứa Như Sùng đã điềm nhiên nói: “Nếu là Lam ấn thì tôi có cách này, lưới DM mới nhất chính là chuyên môn nhằm vào Lam ấn đó, lúc các anh ra ngoài làm nhiệm vụ chẳng phải đã thực nghiệm qua rồi sao? Cái kia đáng tin lắm, không tạo ra uy hiếp với người thường mà trực tiếp nhằm vào hệ thống năng lượng tinh của Lam ấn, tính chính xác cao, quy mô trải rộng, đánh lên một phát chả chết cũng tàn…”
Hứa Như Sùng chưa nói xong đã thu được ánh mắt chết người của đội trưởng nhà mình. Đồng chí kĩ thuật viên bị đe dọa vô cớ đẩy cặp kính trên sống mũi, chớp đôi mắt to vô tội, nghe thấy Hồ Bất Quy dứt khoát lưu loát bỏ lại hai chữ “Đánh rắm”, sau đó anh không thèm nhìn y nữa, cứ thế nghênh ngang đi mất.
Tiết Tiểu Lộ đảo qua đôi mắt nhìn thế giới tràn ngập tình yêu, lòng đã có suy đoán, vì thế cô vỗ vai Hứa Như Sùng bảo: “Đại sư, đội trưởng Hồ biết rõ trong lòng, có thể là người một nhà thôi, đừng căng thẳng quá.”
Hứa Như Sùng mê mang ngơ ngác nhìn lại: “Người nhà… Người nhà sao lại xông vào kiểu ấy…”
Đáng tiếc lúc này, trái tim thiếu nữ ngây thơ của Tiết Tiểu Lộ đã bị những triết lý mỡ heo lâm ly bi đát “yêu nhau lắm cắn nhau đau”, “yêu em trong lòng khó nói nên lời” rồi thì “chỉ muốn ở xa xa nhìn anh không muốn anh nhìn thấy em” linh tinh che mờ hết rồi, cô hoàn toàn không nghe rõ vấn đề của Hứa đại sư mà phiêu đi y như bị mộng du chưa tỉnh.
Hậu quả của việc Hồ Bất Quy cự tuyệt khoa học kĩ thuật là nguyên hai tuần bọn họ cũng không tìm được vị nhân sĩ thần bí thần không biết quỷ không hay lẻn vào tổng bộ, chỉ có thể tăng mạnh thủ vệ bên cạnh cha con Trình Vị Chỉ.
Cũng không hiểu vì sao, thành viên đội Quy Linh lại cảm thấy đội trưởng nhà mình từ trong ra ngoài đều tản ra khí tức bình tĩnh như thể anh tuyệt đối không sốt ruột.
Sau hai tuần, Hùng tướng quân đến.
Hùng tướng quân là ai? Ông ta là một người đàn ông như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng là thủ trưởng trực tiếp mà đội Quy Linh lệ thuộc, mỗi lần ông tới chỉ đạo công việc đều sẽ rục rịch gợi ra dục vọng muốn vây xem của phần lớn tinh anh đội Quy Linh.
Nhìn qua Hùng tướng quân chỉ là một ông bác trung niên bình thường, không đẹp trai đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần, cũng không có khí thế vương giả. Ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, mặc một thân quân trang, bả vai vuông rộng, dáng người trung đẳng, tóc hoa râm, mặt tròn, vừa vào cửa đã tháo kính râm chào hỏi một loạt vệ binh xếp hàng nghỉ nghiêm hành quân lễ. Ông lộ mặt một chút như vậy, rồi vội vàng cùng Hồ Bất Quy và Phương Tu di giá lên phòng họp tầng trên.
Tổng bộ đội Quy Linh không tính là nhỏ, cho dù có kém căn cứ Lam ấn phô trương kia thì cũng không kém bao nhiêu, quân bị và nhân viên tất thảy đều đầy đủ, thế nhưng thành viên trung tâm chỉ có sáu người, đúng, hiện tại chỉ còn lại sáu người.
Khi Hùng tướng quân vào phòng họp thì thoáng nhìn chiếc ghế trống dư ra một cái, sau đó không tỏ vẻ gì, dời tầm mắt đi, lên tiếng: “Mọi người ngồi xuống cả đi.”
Hứa Như Sùng lặng lẽ cúi đầu, động tác vừa nhỏ vừa khéo léo tránh đi ánh mắt của mọi người mà ngáp một cái. Quả nhiên, Hùng tướng quân bắt đầu nói, ông nói rất chậm, nhấn rõ từng âm tiết một: “Đã lâu không gặp mọi người rồi, hôm nay tôi tới đây, có hai mục đích, một, là thời gian này mọi người làm việc vô cùng vất vả, tôi đại diện cho Đảng và lãnh đạo, đến thăm hỏi một chút, nhân dân rất biết ơn những cống hiến của mọi người vì trật tự an toàn xã hội, vì ổn định, đoàn kết và hòa bình.”
Mấy câu nói ước chừng có trăm chữ, Hùng tướng quân nói mất nguyên ba phút đồng hồ, tốc độ nói đủ sức thôi miên như người đọc chậm uốn nắn khẩu âm khi dạy “Special English” cho người mới học. Kiểu nói này không còn là “tiếng Trung đặc biệt nữa”, phải là “tiếng Trung đặc biệt bản đặc biệt” mới đúng.
Ông nói xong, dừng một lát, vươn tay cầm chén trà bình tĩnh uống một ngụm thanh thanh cổ họng____ Ông hắng giọng cũng chậm hơn người khác nửa nhịp, toàn thân trên dưới đều ngập tràn phong phạm lãnh đạo.
May mà sáu vị đang ngồi đó cũng quen rồi, một đám mắt nhìn mũi mũi nhìn bâng quơ… thất thần một cách rất chi là nghiêm túc.
“Thứ hai là,” Hùng tướng quân bổ sung nước xong, nói tiếp, “Tôi đại diện cho lãnh đạo và trung ương, nhằm vào một số vấn để trong công việc của chúng ta, xin nói ba điểm sau.”
Hứa Như Sùng gục đầu xuống, lại ngáp thêm một cái nhân lúc Hùng tướng quân kéo dài âm cuối, phát hiện Hùng tướng quân quét mắt nhìn mình, y vội vàng ngậm miệng lại cứ như sợ ruồi bay vào vậy.
Thật vất vả chịu đựng nghe xong “Điểm một điểm hai điểm ba” của Hùng tướng quân, lại thấy ông cụ cầm chén trà nhấp một ngụm: “Sau đó, tôi đại diện cá nhân mình, lại bổ sung thêm mấy điểm nữa.”
Lúc này đến Tiết Tiểu Lộ cũng không nhịn được, cơ mà để giữ gìn hình tượng thục nữ, cô nàng cố sống cố chết nghẹn cái ngáp lại, nước mắt ngập đầy đôi mắt to long lanh biến hóa muôn hình vạn trạng.
Bọn họ đều âm thầm suy đoán không biết lão Hùng bất thình lình đến đây làm chuyện vô nghĩa thế này là có ý gì? Phương Tu cùng Lục Thanh Bách ngồi cuối hàng len lén trao đổi ánh mắt, từ vẻ mặt của Hồ Bất Quy lại không nhìn ra manh mối, anh lẳng lặng ngồi bên nghe lão Hùng lải nhải không dứt.
Phía trên có chuyện gì? Hay là kết quả điều tra nội gián trong đội Quy Linh đã có? Chẳng lẽ có thay đổi gì về nhân sự sao?
Thế nhưng vị lãnh đạo này che giấu quá siêu, lảm nhảm hơn một tiếng mà không đi vào chuyện chính.
Cuối cùng chương trình giáo dục tư tưởng cũng kết thúc, Hồ Bất Quy mang cái mặt cương ngạnh như bức phù điêu dẫn đầu mọi người vỗ tay cổ động. Sau đó, họ nghe thấy Hùng tướng quân bảo: “Được rồi, hôm nay chỉ nói đơn giản thế thôi, mọi người trở lại cương vị công tác tiếp tục làm việc đi.”
Một đám người ngồi đó sững người trừng mắt nhỏ, đều cảm thấy quân tâm đúng là khó dò. May mà sau đó lão Hùng còn nói thêm một câu: “À, Tiểu Hồ cậu ở lại, còn có việc muốn nói với cậu một chút.”
Hồ Bất Quy dường như sớm đoán được chuyện này, thấy nhiều hết ngạc nhiên rồi, anh khoát tay với những người khác: “Mọi người đi trước đi, có việc gì muốn tìm tôi thì gọi một tiếng là được.”
Bấy giờ nhóm người mới tản đi.
Cửa phòng họp đóng lại từ bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Hồ Bất Quy và Hùng tướng quân. Hùng tướng quân trầm mặc một hồi, sau đó thở dài, vươn tay vỗ vỗ chiếc ghế không ai ngồi ban nãy: “Năm trước tôi tới, tiểu Liêu vẫn còn ở đây.”
Hồ Bất Quy rầu rĩ lên tiếng: “Làm công tác của chúng ta, lúc nào cũng phải chuẩn bị hi sinh.”
Hùng tướng quân chống một khuỷu tay lên bàn, hơi hơi cúi đầu, biểu cảm nhìn qua có chút thâm trầm. Sau đó ông vươn tay còn lại, lòng bàn tay hướng lên trên, bàn tay này hoàn toàn không giống phần mu bàn tay trông qua mềm mại như tắm trong an nhàn sung sướng, từ lòng tay cho tới ngón tay có đủ loại vết sẹo vết chai, ông nhẹ nhàng duỗi tay gảy gảy một bên chén trà: “Hôm nay tôi ở lại đây cả ngày phối hợp với kế hoạch của cậu, nhưng cậu có nghĩ tới không, nếu người kia không ra thì sao?”
Hồ Bất Quy nhếch nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười rất không thành ý: “Không đâu.” Anh nói đoạn, dừng lại hồi lâu rồi bổ sung, “Tôi biết rõ mà, đội Quy Linh dù sao cũng là địa bàn của tôi, muốn xuống tay ở tổng bộ cũng không dễ dàng như vậy. Tôi đại khái đã biết nội gián là ai, công tác chuẩn bị điều tra cũng đã làm tốt.”
Hùng tướng quân nhìn anh một cái, khẽ nhíu mày: “Cậu nói thì tôi tin, thế nhưng hình như cậu có chút nôn nóng, có tình huống gì khác à?”
Khi bị hỏi vấn đề kiểu này Hồ Bất Quy không bao giờ trả lời ngay. Anh sẽ dừng lời hồi lâu, suy trước tính sau, xác định không có vấn đề gì rồi mới lắc đầu, cho người ta cảm giác cực kì kín đáo và bình tĩnh.
Hùng tướng quân một chút rồi bật cười: “À, tôi hiểu rồi, là anh bạn trẻ tới tận bây giờ vẫn chưa chịu lộ diện kia phải không? Tôi có nghe nói rồi đấy.”
Hồ Bất Quy sửng sốt, ngày đó biết có người lẻn vào tổng bộ, anh đã đoán người này đến tám phần chính là Tô Khinh, cho nên mới áp chuyện này xuống không cho báo lên trên, ai dè vẫn bị lão hồ ly này biết.
Hùng tướng quân bí hiểm cười rộ lên: “Ai da, tôi nhiều tuổi rồi, đôi khi cũng thích nghe chuyện của thanh niên lắm.”
Hồ Bất Quy trầm mặc không nói lời nào. Hùng tướng quân lại thản nhiên nói tiếp: “Anh bạn trẻ đó có bản lĩnh, có can đảm, đội Quy Linh thiếu loại người này.”
Hồ Bất Quy ngẩng phắt đầu lên nhìn Hùng tướng quân, chỉ nghe ông dùng ngữ điệu “tiếng Trung đặc biệt bản đặc biệt” cực kì mang đậm bản sắc cá nhân mà bình luận: “Năm trước tiểu Liêu hi sinh, nhóm quản lý hành động bên ngoài của chúng ta chỉ còn có ba người, Phương Tu còn tàm tạm, Tần Lạc thì miễn bàn rồi, con bé kia đến giờ vẫn không nói chuyện với người khác nổi, vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên. Còn cậu, không cần tôi nói, cũng có tật xấu.”
Hồ Bất Quy nói: “Phải.”
Hùng tướng quân gõ mặt bàn: “Cậu không thích giao tiếp với người khác, tuy rằng nơi này cơ bản gần như quản lý theo quân đội, thế nhưng công tác tư tưởng giữa đồng chí với nhau không xem nhẹ được đâu nha…”
Mắt thấy lão Hùng lại sắp bắt đầu “bổ sung mấy điểm”, Hồ Bất Quy vội vàng kéo đề tài lại: “Tướng quân, ý ngài là cậu ấy có thể ở lại sao?”
Hùng tướng quân cười tủm tỉm nói: “Ờ, chứ không thì quá lãng phí nhân tài rồi, nhân tài là vốn quý của quốc gia, làm sao có thể không coi trọng chứ?”
Hồ Bất Quy miễn cưỡng thoáng cười: “Tôi chỉ sợ cậu ấy…”
Hùng tướng quân phẩy tay: “Cậu không cần lo lắng nha, tìm cậu nhóc đó về đây rồi để tôi nói cho, làm công tác tư tưởng với đồng chí trẻ à, chuyện này tôi có kinh nghiệm lắm.”
Nói cứ dễ như trở bàn tay ấy nhờ.
Hồ Bất Quy giật giật khóe miệng, quyết định không cãi cùn với vị lãnh đạo này.
Hôm ấy đã định trước sẽ không thái bình, gần tới chạng vạng khi mặt trời sắp xuống núi, thiết bị cảnh báo bỗng rú lên tiếng vang bén nhọn. Hùng tướng quân cùng Hồ Bất Quy trong phòng họp, tất cả nhân viên đang làm việc, Trình Vị Chỉ… và cả Tô Khinh, tất cả đều nghe thấy được tiếng cảnh báo ấy.
Người của ba bên đồng thời hành động, một đội nhân viên súng vác vai đạn lên nòng lập tức vọt vào phòng Trình Vị Chỉ, vây quanh căn phòng đến ba vòng trong ba vòng ngoài.
Không khí trong tổng bộ đội Quy Linh bất ngờ trở nên căng thẳng.
Nhân viên trực điện thoại lập tức ý thức được sự tình không đúng, một cuộc điện thoại gọi thẳng vào văn phòng của Hồ Bất Quy kinh động toàn bộ người của tổng bộ.
Có lẽ Tô Khinh không phải người đầu tiên trà trộn vào, nhưng phương thức trà trộn của y tuyệt đối là nghênh ngang kiêu ngạo nhất.
Chứ còn gì nữa? Có một thì sẽ có hai, nếu cứ thế này, về sau tổng bộ đội Quy Linh chẳng phải sẽ biến thành cái chợ muốn tới lúc nào thì tới sao? Hồ Bất Quy nghe tin báo xong lại chỉ trầm mặc một lát rồi bảo Tần Lạc dẫn người làm tốt công tác bảo vệ Trình Vị Chỉ, anh cùng Phương Tu tách ra đưa người đi điều tra.
Kết quả là… Không thu hoạch được gì.
Một người to như thế chui vào tổng bộ đội Quy Linh mà cứ như một luồng khói bỗng nhiên bay hơi khỏi nhân gian. Thậm chí đến cả ngành kĩ thuật cũng bị kinh động, Hứa Như Sùng triển khai mười tám ban binh khí, chính là tìm mãi vẫn không ra.
Cuối cùng Hồ Bất Quy lệnh cho Hứa Như Sùng đặt máy chỉ thị năng lượng ở khắp các ngóc ngách của tổng bộ, Hứa Như Sùng sáng ngời hai mắt: “Đội trưởng Hồ, ý anh là nhân vật không rõ này có thể là Lam ấn sao?”
Hồ Bất Quy còn chưa kịp trả lời, Hứa Như Sùng đã điềm nhiên nói: “Nếu là Lam ấn thì tôi có cách này, lưới DM mới nhất chính là chuyên môn nhằm vào Lam ấn đó, lúc các anh ra ngoài làm nhiệm vụ chẳng phải đã thực nghiệm qua rồi sao? Cái kia đáng tin lắm, không tạo ra uy hiếp với người thường mà trực tiếp nhằm vào hệ thống năng lượng tinh của Lam ấn, tính chính xác cao, quy mô trải rộng, đánh lên một phát chả chết cũng tàn…”
Hứa Như Sùng chưa nói xong đã thu được ánh mắt chết người của đội trưởng nhà mình. Đồng chí kĩ thuật viên bị đe dọa vô cớ đẩy cặp kính trên sống mũi, chớp đôi mắt to vô tội, nghe thấy Hồ Bất Quy dứt khoát lưu loát bỏ lại hai chữ “Đánh rắm”, sau đó anh không thèm nhìn y nữa, cứ thế nghênh ngang đi mất.
Tiết Tiểu Lộ đảo qua đôi mắt nhìn thế giới tràn ngập tình yêu, lòng đã có suy đoán, vì thế cô vỗ vai Hứa Như Sùng bảo: “Đại sư, đội trưởng Hồ biết rõ trong lòng, có thể là người một nhà thôi, đừng căng thẳng quá.”
Hứa Như Sùng mê mang ngơ ngác nhìn lại: “Người nhà… Người nhà sao lại xông vào kiểu ấy…”
Đáng tiếc lúc này, trái tim thiếu nữ ngây thơ của Tiết Tiểu Lộ đã bị những triết lý mỡ heo lâm ly bi đát “yêu nhau lắm cắn nhau đau”, “yêu em trong lòng khó nói nên lời” rồi thì “chỉ muốn ở xa xa nhìn anh không muốn anh nhìn thấy em” linh tinh che mờ hết rồi, cô hoàn toàn không nghe rõ vấn đề của Hứa đại sư mà phiêu đi y như bị mộng du chưa tỉnh.
Hậu quả của việc Hồ Bất Quy cự tuyệt khoa học kĩ thuật là nguyên hai tuần bọn họ cũng không tìm được vị nhân sĩ thần bí thần không biết quỷ không hay lẻn vào tổng bộ, chỉ có thể tăng mạnh thủ vệ bên cạnh cha con Trình Vị Chỉ.
Cũng không hiểu vì sao, thành viên đội Quy Linh lại cảm thấy đội trưởng nhà mình từ trong ra ngoài đều tản ra khí tức bình tĩnh như thể anh tuyệt đối không sốt ruột.
Sau hai tuần, Hùng tướng quân đến.
Hùng tướng quân là ai? Ông ta là một người đàn ông như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng là thủ trưởng trực tiếp mà đội Quy Linh lệ thuộc, mỗi lần ông tới chỉ đạo công việc đều sẽ rục rịch gợi ra dục vọng muốn vây xem của phần lớn tinh anh đội Quy Linh.
Nhìn qua Hùng tướng quân chỉ là một ông bác trung niên bình thường, không đẹp trai đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần, cũng không có khí thế vương giả. Ông khoảng trên dưới năm mươi tuổi, mặc một thân quân trang, bả vai vuông rộng, dáng người trung đẳng, tóc hoa râm, mặt tròn, vừa vào cửa đã tháo kính râm chào hỏi một loạt vệ binh xếp hàng nghỉ nghiêm hành quân lễ. Ông lộ mặt một chút như vậy, rồi vội vàng cùng Hồ Bất Quy và Phương Tu di giá lên phòng họp tầng trên.
Tổng bộ đội Quy Linh không tính là nhỏ, cho dù có kém căn cứ Lam ấn phô trương kia thì cũng không kém bao nhiêu, quân bị và nhân viên tất thảy đều đầy đủ, thế nhưng thành viên trung tâm chỉ có sáu người, đúng, hiện tại chỉ còn lại sáu người.
Khi Hùng tướng quân vào phòng họp thì thoáng nhìn chiếc ghế trống dư ra một cái, sau đó không tỏ vẻ gì, dời tầm mắt đi, lên tiếng: “Mọi người ngồi xuống cả đi.”
Hứa Như Sùng lặng lẽ cúi đầu, động tác vừa nhỏ vừa khéo léo tránh đi ánh mắt của mọi người mà ngáp một cái. Quả nhiên, Hùng tướng quân bắt đầu nói, ông nói rất chậm, nhấn rõ từng âm tiết một: “Đã lâu không gặp mọi người rồi, hôm nay tôi tới đây, có hai mục đích, một, là thời gian này mọi người làm việc vô cùng vất vả, tôi đại diện cho Đảng và lãnh đạo, đến thăm hỏi một chút, nhân dân rất biết ơn những cống hiến của mọi người vì trật tự an toàn xã hội, vì ổn định, đoàn kết và hòa bình.”
Mấy câu nói ước chừng có trăm chữ, Hùng tướng quân nói mất nguyên ba phút đồng hồ, tốc độ nói đủ sức thôi miên như người đọc chậm uốn nắn khẩu âm khi dạy “Special English” cho người mới học. Kiểu nói này không còn là “tiếng Trung đặc biệt nữa”, phải là “tiếng Trung đặc biệt bản đặc biệt” mới đúng.
Ông nói xong, dừng một lát, vươn tay cầm chén trà bình tĩnh uống một ngụm thanh thanh cổ họng____ Ông hắng giọng cũng chậm hơn người khác nửa nhịp, toàn thân trên dưới đều ngập tràn phong phạm lãnh đạo.
May mà sáu vị đang ngồi đó cũng quen rồi, một đám mắt nhìn mũi mũi nhìn bâng quơ… thất thần một cách rất chi là nghiêm túc.
“Thứ hai là,” Hùng tướng quân bổ sung nước xong, nói tiếp, “Tôi đại diện cho lãnh đạo và trung ương, nhằm vào một số vấn để trong công việc của chúng ta, xin nói ba điểm sau.”
Hứa Như Sùng gục đầu xuống, lại ngáp thêm một cái nhân lúc Hùng tướng quân kéo dài âm cuối, phát hiện Hùng tướng quân quét mắt nhìn mình, y vội vàng ngậm miệng lại cứ như sợ ruồi bay vào vậy.
Thật vất vả chịu đựng nghe xong “Điểm một điểm hai điểm ba” của Hùng tướng quân, lại thấy ông cụ cầm chén trà nhấp một ngụm: “Sau đó, tôi đại diện cá nhân mình, lại bổ sung thêm mấy điểm nữa.”
Lúc này đến Tiết Tiểu Lộ cũng không nhịn được, cơ mà để giữ gìn hình tượng thục nữ, cô nàng cố sống cố chết nghẹn cái ngáp lại, nước mắt ngập đầy đôi mắt to long lanh biến hóa muôn hình vạn trạng.
Bọn họ đều âm thầm suy đoán không biết lão Hùng bất thình lình đến đây làm chuyện vô nghĩa thế này là có ý gì? Phương Tu cùng Lục Thanh Bách ngồi cuối hàng len lén trao đổi ánh mắt, từ vẻ mặt của Hồ Bất Quy lại không nhìn ra manh mối, anh lẳng lặng ngồi bên nghe lão Hùng lải nhải không dứt.
Phía trên có chuyện gì? Hay là kết quả điều tra nội gián trong đội Quy Linh đã có? Chẳng lẽ có thay đổi gì về nhân sự sao?
Thế nhưng vị lãnh đạo này che giấu quá siêu, lảm nhảm hơn một tiếng mà không đi vào chuyện chính.
Cuối cùng chương trình giáo dục tư tưởng cũng kết thúc, Hồ Bất Quy mang cái mặt cương ngạnh như bức phù điêu dẫn đầu mọi người vỗ tay cổ động. Sau đó, họ nghe thấy Hùng tướng quân bảo: “Được rồi, hôm nay chỉ nói đơn giản thế thôi, mọi người trở lại cương vị công tác tiếp tục làm việc đi.”
Một đám người ngồi đó sững người trừng mắt nhỏ, đều cảm thấy quân tâm đúng là khó dò. May mà sau đó lão Hùng còn nói thêm một câu: “À, Tiểu Hồ cậu ở lại, còn có việc muốn nói với cậu một chút.”
Hồ Bất Quy dường như sớm đoán được chuyện này, thấy nhiều hết ngạc nhiên rồi, anh khoát tay với những người khác: “Mọi người đi trước đi, có việc gì muốn tìm tôi thì gọi một tiếng là được.”
Bấy giờ nhóm người mới tản đi.
Cửa phòng họp đóng lại từ bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Hồ Bất Quy và Hùng tướng quân. Hùng tướng quân trầm mặc một hồi, sau đó thở dài, vươn tay vỗ vỗ chiếc ghế không ai ngồi ban nãy: “Năm trước tôi tới, tiểu Liêu vẫn còn ở đây.”
Hồ Bất Quy rầu rĩ lên tiếng: “Làm công tác của chúng ta, lúc nào cũng phải chuẩn bị hi sinh.”
Hùng tướng quân chống một khuỷu tay lên bàn, hơi hơi cúi đầu, biểu cảm nhìn qua có chút thâm trầm. Sau đó ông vươn tay còn lại, lòng bàn tay hướng lên trên, bàn tay này hoàn toàn không giống phần mu bàn tay trông qua mềm mại như tắm trong an nhàn sung sướng, từ lòng tay cho tới ngón tay có đủ loại vết sẹo vết chai, ông nhẹ nhàng duỗi tay gảy gảy một bên chén trà: “Hôm nay tôi ở lại đây cả ngày phối hợp với kế hoạch của cậu, nhưng cậu có nghĩ tới không, nếu người kia không ra thì sao?”
Hồ Bất Quy nhếch nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười rất không thành ý: “Không đâu.” Anh nói đoạn, dừng lại hồi lâu rồi bổ sung, “Tôi biết rõ mà, đội Quy Linh dù sao cũng là địa bàn của tôi, muốn xuống tay ở tổng bộ cũng không dễ dàng như vậy. Tôi đại khái đã biết nội gián là ai, công tác chuẩn bị điều tra cũng đã làm tốt.”
Hùng tướng quân nhìn anh một cái, khẽ nhíu mày: “Cậu nói thì tôi tin, thế nhưng hình như cậu có chút nôn nóng, có tình huống gì khác à?”
Khi bị hỏi vấn đề kiểu này Hồ Bất Quy không bao giờ trả lời ngay. Anh sẽ dừng lời hồi lâu, suy trước tính sau, xác định không có vấn đề gì rồi mới lắc đầu, cho người ta cảm giác cực kì kín đáo và bình tĩnh.
Hùng tướng quân một chút rồi bật cười: “À, tôi hiểu rồi, là anh bạn trẻ tới tận bây giờ vẫn chưa chịu lộ diện kia phải không? Tôi có nghe nói rồi đấy.”
Hồ Bất Quy sửng sốt, ngày đó biết có người lẻn vào tổng bộ, anh đã đoán người này đến tám phần chính là Tô Khinh, cho nên mới áp chuyện này xuống không cho báo lên trên, ai dè vẫn bị lão hồ ly này biết.
Hùng tướng quân bí hiểm cười rộ lên: “Ai da, tôi nhiều tuổi rồi, đôi khi cũng thích nghe chuyện của thanh niên lắm.”
Hồ Bất Quy trầm mặc không nói lời nào. Hùng tướng quân lại thản nhiên nói tiếp: “Anh bạn trẻ đó có bản lĩnh, có can đảm, đội Quy Linh thiếu loại người này.”
Hồ Bất Quy ngẩng phắt đầu lên nhìn Hùng tướng quân, chỉ nghe ông dùng ngữ điệu “tiếng Trung đặc biệt bản đặc biệt” cực kì mang đậm bản sắc cá nhân mà bình luận: “Năm trước tiểu Liêu hi sinh, nhóm quản lý hành động bên ngoài của chúng ta chỉ còn có ba người, Phương Tu còn tàm tạm, Tần Lạc thì miễn bàn rồi, con bé kia đến giờ vẫn không nói chuyện với người khác nổi, vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên. Còn cậu, không cần tôi nói, cũng có tật xấu.”
Hồ Bất Quy nói: “Phải.”
Hùng tướng quân gõ mặt bàn: “Cậu không thích giao tiếp với người khác, tuy rằng nơi này cơ bản gần như quản lý theo quân đội, thế nhưng công tác tư tưởng giữa đồng chí với nhau không xem nhẹ được đâu nha…”
Mắt thấy lão Hùng lại sắp bắt đầu “bổ sung mấy điểm”, Hồ Bất Quy vội vàng kéo đề tài lại: “Tướng quân, ý ngài là cậu ấy có thể ở lại sao?”
Hùng tướng quân cười tủm tỉm nói: “Ờ, chứ không thì quá lãng phí nhân tài rồi, nhân tài là vốn quý của quốc gia, làm sao có thể không coi trọng chứ?”
Hồ Bất Quy miễn cưỡng thoáng cười: “Tôi chỉ sợ cậu ấy…”
Hùng tướng quân phẩy tay: “Cậu không cần lo lắng nha, tìm cậu nhóc đó về đây rồi để tôi nói cho, làm công tác tư tưởng với đồng chí trẻ à, chuyện này tôi có kinh nghiệm lắm.”
Nói cứ dễ như trở bàn tay ấy nhờ.
Hồ Bất Quy giật giật khóe miệng, quyết định không cãi cùn với vị lãnh đạo này.
Hôm ấy đã định trước sẽ không thái bình, gần tới chạng vạng khi mặt trời sắp xuống núi, thiết bị cảnh báo bỗng rú lên tiếng vang bén nhọn. Hùng tướng quân cùng Hồ Bất Quy trong phòng họp, tất cả nhân viên đang làm việc, Trình Vị Chỉ… và cả Tô Khinh, tất cả đều nghe thấy được tiếng cảnh báo ấy.
Người của ba bên đồng thời hành động, một đội nhân viên súng vác vai đạn lên nòng lập tức vọt vào phòng Trình Vị Chỉ, vây quanh căn phòng đến ba vòng trong ba vòng ngoài.
Không khí trong tổng bộ đội Quy Linh bất ngờ trở nên căng thẳng.
Danh sách chương