Đối với cái tên này, Chu Tường chán ghét bằng cả tấm lòng. Trước khi quen biết Yến Minh Tu, hắn vẫn tự cho rằng mình là một người rộng lượng, không so đo xét nét ai bao giờ, nhưng chỉ duy nhất đối với Uông Vũ Đông là hắn ghen ghét tới cùng cực, thứ cảm giác đố kỵ hẹp hòi đó, ngay cả chính hắn cũng không muốn đối mặt, bởi vì thật sự hắn cũng thấy hổ thẹn trong lòng.

Nhưng hắn lại không thể kìm nén thứ cảm giác tối tăm u ám đó. Hắn nghĩ, nếu có thể đánh một trận với Uông Vũ Đông, có lẽ hắn sẽ được giải thoát, nhưng tất nhiên đó là điều không thể xảy ra, vậy nên càng nhịn xuống, hắn lại càng khó chịu.

Nghĩ đến đây, ma xui quỷ khiến, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt trên màn hình, ngắt máy.

Hắn nghĩ, có lẽ cả đời này Uông Vũ Đông cũng chưa bao bị Yến Minh Tu dập máy thẳng thừng.

Nhìn màn hình tối đen, đột nhiên ngộ ra mình vừa làm gì, Chu Tường không khỏi buồn phiền chán nản. Tại sao hắn lại ghen tị với Uông Vũ Đông đến mức đó?! Mẹ kiếp, quá nhục mặt.

Có lẽ do chột dạ, có lẽ để giấu giếm, lúc Yến Minh Tu quay về phòng, Chu Tường nhìn y, nói, “Uông Vũ Đông mới gọi cho cậu.” Nói xong liền đứng dậy đi vào nhà tắm, lách mình lướt qua Yến Minh Tu.

Yến Minh Tu hơi giật mình, y cầm lấy điện thoại trên giường nhưng không định gọi lại, lúc này y có chuyện quan trọng hơn nhiều, đang định cất điện thoại đi thì tiếng chuông lại vang lên.

Y đành phải nghe máy, “Alo, anh Đông.”

“Minh Tu? Vừa nãy em làm gì đó?”

“Trong WC.”

“Nhà em có người khác à?”

Yến Minh Tu ngừng một lát, “Sao?”

“Lúc nãy điện thoại ngắt.”

Yến Minh Tu im lặng, nhịn không được đưa mắt nhìn bóng dáng Chu Tường, “Không, không biết sao lại thế, có chuyện gì vậy?”

“À, anh Đông đang muốn tìm em bàn ít việc, chiều nay em rảnh không?”

“Chiều tôi bận rồi, có gì cứ nói qua điện thoại đi.”

Uông Vũ Đông khẽ thở dài, vẻ như không hài lòng với thái độ của Yến Minh Tu, nhưng cuối cùng vẫn phải nói, “Dạo này nhà nước chèn ép bất động sản quá, nguồn vốn của ba anh bị chặn, lần trước anh lấy tiền công ty quay vòng vốn cho ba, thành ra chính anh cũng kẹt. Minh Tu, em giúp anh được không?”

Yến Minh Tu nhíu mày, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước thêm mấy bước vào phòng, giọng y bắt đầu nghiêm khắc, “Lần trước lúc có tin, tôi đã dặn chị hai nhắc nhở anh rồi, tại sao hai người còn rót tiền vào nữa?”

Uông Vũ Đông vội nói, “Ba anh không nghe anh khuyên, dù sao ổng cũng là ba anh, anh không thể không giúp ổng. Minh Tu, dù gì chúng ta cũng đã là người một nhà, em nghĩ cách giúp anh đi.”

Sắc mặt u ám, Yến Minh Tu hít sâu một hơi, “Anh cần bao nhiêu?”

Uông Vũ Đông không nói, vẻ như không muốn trao đổi qua điện thoại, “Cái này… Cứ gặp nhau rồi nói, ngày mai em rảnh không?”

Yến Minh Tu lạnh lùng đáp, “Anh Đông, tôi đâu phải mới giúp anh lần đầu, nếu để ba hoặc anh cả biết được, anh tự ngẫm lấy hậu quả đi. Những chuyện thế này, anh đếm xem bao nhiêu lần rồi?”

Giọng điệu Uông Vũ Đông bắt đầu kích động, “Minh Tu, anh… Anh không còn cách nào mới phải tìm em. Minh Mị đang mang thai, anh không muốn làm cô ấy lo lắng.”

“Cái gì? Chị hai mang thai? Sao bây giờ anh mới nói?”

“Bọn anh cũng mới biết hai ngày trước thôi, ngày mốt là sinh nhật mẹ rồi, bọn anh định chờ hôm đó sẽ nói luôn, tặng cho mọi người một niềm vui bất ngờ. Minh Tu, bây giờ là thời điểm quan trọng nhất của Minh Mị, em có biết… Em có biết tâm trạng phụ nữ mang thai rất cần được chú trọng không? Anh không muốn cô ấy bị ảnh hưởng vì chuyện của anh. Em ngàn vạn lần đừng nói với anh cả, cũng đừng nói với ba, em giúp anh đi, nhất định em có cách mà.”

Yến Minh Tu trầm giọng đáp, “Được rồi, tôi biết rồi, sáng mai anh đưa lão Lưu đến công ty tôi.”

Dập máy, y mở cửa ra khỏi phòng, Chu Tường cũng vừa rửa mặt xong, hai người trùng khớp đối diện nhau.

Chu Tường nhìn Yến Minh Tu cầm điện thoại trên tay, rõ ràng là tư thế vừa đóng cửa trò chuyện, hắn nhịn không được nhíu mày, sau đó đảo mắt qua Yến Minh Tu, xoay người đi ra phòng khách.

Yến Minh Tu cũng theo sau, giải thích, “Là chuyện trong nhà.”

Chu Tường đang xếp bát đũa, thờ ơ “Ồ” một tiếng, “Định nghe cho cậu, nhưng cảm ứng nhạy quá, bất cẩn ngắt máy.”

Yến Minh Tu cất điện thoại vào túi, vốn đang bực bội vì Uông Vũ Đông, nhưng một câu giải thích của Chu Tường lại khiến y ngộ ra gì đó, y híp mắt nhìn Chu Tường, khóe miệng cong cong, “Ngắt cũng không sao.”

Đúng lúc đó Trần Anh bưng một cái nồi lên, mùi thơm mê người tràn ngập cả gian phòng.

“Mẹ, để con bưng cho.” Chu Tường nhìn hai cánh tay gầy guộc của Trần Anh bê cái nồi to lù lù, sợ hết hồn.

Hắn đang định chạy qua, Yến Minh Tu đứng gần Trần Anh hơn đã nhanh nhẹn bước đến, thuận tay đón lấy cái nồi, vững vàng đặt lên bàn.

Trần Anh lau mồ hôi, “Ôi chao, nặng thật đấy, biết thế cứ để trong bếp cho rồi.”

Chu Tường mở vung, trong nồi là hoành thánh thơm ngào ngạt, hắn vừa múc ra bát vừa nói, “Lần sau để con bê cho, nhỡ bỏng thì sao.”

Trần Anh ngượng ngùng cười, bà liếc Yến Minh Tu một cái, nhỏ giọng nói, “Cám ơn.”

Yến Minh Tu nhẹ nhàng gật đầu, “Dì, dì ngồi đi.”

Ba người cùng ngồi xuống dùng bữa.

Trần Anh mở lời trước, “Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?”

Chu Tường mắc nghẹn, hơi luống cuống nhìn Trần Anh.

Yến Minh Tu điềm tĩnh đáp, “Khoảng 2-3 tháng.”

“À, hèn gì dạo này A Tường thường xuyên không về nhà.”

Chu Tường xấu hổ bảo, “Mẹ, chúng ta nói chuyện khác đi.”

Trần Anh lườm hắn một cái, “Con ngượng cái gì? Mẹ còn chưa ngượng nữa là.”

Chu Tường xẩu hổ cúi đầu, cắm cúi ăn hoành thánh.

Trần Anh nói với Yến Minh Tu, “Tiểu Yến, ông nội cậu là Yến Đức Giang sao?”

Yến Minh Tu gật đầu.

Khuôn mặt Trần Anh lộ rõ vẻ u sầu, “Ài, nếu người lớn trong nhà cậu biết… Chắc không phải chuyện gì hay.”

“Dì, con tự có dự định của con, con sẽ không để anh Tường khó xử.”

Trần Anh lắc đầu, thở dài, “Vẫn còn con nít lắm, những thứ khác thì tôi không nói, nhưng tâm trạng của người làm cha mẹ, tôi hiểu rõ hơn cậu nhiều. Hai đứa này, đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, suy xét cho kỹ vào, suy xét hết về sau đi, đừng lửng lửng lơ lơ, tình cảm có ngày sẽ phai nhạt, chớ để đến lúc đó lại hối hận.”

“Mẹ.” Chu Tường thật sự nghe không nổi nữa, hắn buông đũa, giọng điệu bắt đầu nghiêm nghị, “Đừng nói nữa, bây giờ ăn cơm đi, được không?”

Trần Anh cũng biết mình nói mình hơi nhiều, bất đắc dĩ cúi đầu xuống.

Yến Minh Tu nhìn Chu Tường, y cũng không nói gì thêm, nhưng tình cảm trong ánh mắt lại khiến hắn không dám nhìn thẳng.



Cơm nước xong xuôi, Yến Minh Tu lấy lý do công việc, đưa Chu Tường đi.

Yến Minh Tu thật sự không nói giỡn, y đưa Chu Tường đến một công ty điện ảnh và truyền hình, y nghiêm túc muốn tìm một bộ phim phù hợp với hình tượng của Chu Tường. Trong mắt y, nhất định Chu Tường cũng hi vọng đạt nhiều thành tựu trong sự nghiệp, vậy nên tất nhiên y phải giúp Chu Tường.

Mấy năm qua, ngoại trừ Uông Vũ Đông, Yến Minh Tu chưa bao giờ diễn vai phụ cho bất kỳ ai, mà y góp mặt trong phim của Uông Vũ Đông cũng chỉ có hai lần, lần đầu tiên vì Yến Minh Mị yêu cầu, y không thể cự tuyệt, còn lần thứ hai chính là vì sự quen thuộc của Chu Tường hấp dẫn y, y muốn tìm hiểu thêm về hắn, dù lúc đó y vẫn chưa biết Chu Tường ấy chính là Chu Tường này.

Bây giờ y sẽ vào vai phụ hỗ trợ cho Chu Tường. Y không quan tâm chuyện mình nổi tiếng hay không, y bước chân vào cái nghề này chỉ vì một mục đích duy nhất, chỉ vì một hi vọng xa vời rằng Chu Tường vẫn đang sống tại một nơi nào đó, y muốn hắn có thể nhìn thấy y trên TV. Hiện giờ Chu Tường đã trở về, y cũng chẳng cần xuất đầu lộ diện nữa.

Yến Minh Tu giới thiệu cho Chu Tường một ekip làm phim cực kỳ nổi tiếng, đứng đầu là đạo diễn vô cùng tên tuổi và hai nhà sản xuất hạng vàng. Với nguồn tài nguyên phong phú và đắt giá nhất trong ngành, Chu Tường nhận vai chính trong phim của bọn họ, tương lai của hắn tất nhiên sẽ ưu việt ngoài sức tưởng tượng.

Chu Tường không ngờ Yến Minh Tu có thể sắp xếp cho một diễn viên không tên như hắn hợp tác với ekip làm phim lớn đến vậy, hắn hiểu rõ vị trí của mình hơn ai hết, nên tất nhiên khó tránh khỏi chột dạ.

Nhưng có lẽ Yến Minh Tu đã bàn bạc trước, nên lúc hai người cùng đến thì Khương Hoàn đã có mặt, đang thân thiết trò chuyện với mấy người bên trong.

Ekip cung cấp cho Chu Tường hai kịch bản phim, chính là hai kịch bản đắt giá nhất của bọn họ, trong đó có một kịch bản lấy bối cảnh thời kì dân quốc, nhân vật chính là một thanh niên thuộc tầng lớp thấp nhất hết mình trong kháng chiến chống Nhật, cực kỳ hấp dẫn. Mấy người đều cảm thấy ngoại hình và khí chất của Chu Tường rất phù hợp với hình tượng anh giáo trẻ chất phác và chính trực này.

Đề tài bộ phim tương đối nghiêm túc, nhưng đoàn làm phim dự định sẽ rót nguồn vốn lớn để tạo ra một kiệt tác điện ảnh, hình tượng nhân vật chính là một anh hùng bình dị và chính nghĩa, hoàn toàn có thể đưa Chu Tường lên đỉnh vinh quang.

Làm cascadeur gần mười năm, hết mình vất vả diễn xuất nhưng chưa một giây đồng hồ được lộ diện trên màn ảnh, không phải ai cũng hiểu được cảm giác mất mát đó.

Chu Tường rất hiểu giá trị của bộ phim này, vì thế hắn thực sự động lòng.

Yến Minh Tu luôn quan sát Chu Tường, lúc thảo luận, nhìn đôi mắt Chu Tường khe khẽ sáng lên, y liền biết một bước này đã đi đúng hướng rồi.

Khương Hoàn khéo léo bàn bạc thêm vài chi tiết với người phụ trách, để ý thấy sắp đến giờ cơm, Yến Minh Tu định mời những người này đi ăn một bữa.

Đúng lúc đó, một cô gái xinh đẹp gõ cửa bước vào, nói với người phụ trách, “Trương tổng, Uông Vũ Đông đến rồi.”

Yến Minh Tu và Chu Tường cứng đờ.

Trương tổng cười nói, “Các vị cứ trao đổi nhé, tôi có ít việc phải bàn với Vũ Đông. Yến tổng, ngài có đi cùng không?”

Yến Minh Tu lắc đầu, “Không cần, ngài cứ đi đi, chúng tôi về trước, hẹn tối nay gặp ở khách sạn vậy.”

“Cũng phải, xin thứ lỗi, hôm nay tôi hơi nhiều việc.”

Khách sáo vài câu, Trương tổng mở cửa ra ngoài.

Bên ngoài lại truyền đến giọng của Uông Vũ Đông, tuy không cao nhưng rất rõ ràng, “Tôi thấy xe Minh Tu dưới lầu, Minh Tu ở đây à?”

Yến Minh Tu đành phải đứng dậy mở cửa.

Chu Tường cũng đứng lên theo, hắn quay người lại vừa lúc cánh cửa mở ra, trùng hợp đối diện với ánh mắt của Uông Vũ Đông, ánh mắt nọ lập tức biểu đạt bất mãn và kinh ngạc, lồ lộ không thèm che giấu.



END96.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện