Chương 26: Anh Đài nàng nhìn ta có được không (H)
Cảm giác từ xương xông thẳng lên đỉnh đầu, không chờ nàng kịp phản ứng, trong nháy mắt tiểu huyệt lại bị hắn công thành chiếm đoạt. “Anh Đài, nhìn ta, ta là ai?” Mã Văn Tài giã tàn nhẫn vào tiểu huyệt, hận không thể nhét cả buồng trứng vào hoa huyệt nàng.
Giọng nói từ tính truyền đến vành tai làm nàng hơi ngứa, nàng mơ màng mở mắt ra, nam nhân trên thân mình dáng người vững chãi, cơ bụng săn chắc, tóc mai trên trán rũ xuống, mồ hôi nóng chảy dài trên má, nhỏ giọt xuống ngực nàng.
Nàng muốn nói chuyện, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Bụng nhỏ bị đâm cho co rút, dây thần kinh muốn co giật, cả người phập phồng theo động tác lên xuống của hắn.
Cả người Chúc Anh Đài như bị ngọn lửa thiêu đốt, hoa huyệt càng mài càng ra lửa, mỗi lần giã vào đều có tia lửa điện khiến xuân dịch liên tục nhỏ giọt.
“Anh Đài…” Nam nhân vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, ôm lấy nàng thao mãnh liệt.
Qua mấy chục lượt, Chúc Anh Đài đã bị cắm đến cuộn chân lại, run rẩy lên đỉnh.
Xuân triều của nàng chưa kịp qua thì tinh dịch nóng bỏng của nam nhận đã lấp đầy khoang tử ©ung của nàng, giống như nước nóng sôi trào, khiến huyệt thịt co rút dữ dội, lại lần nữa đến cao trào.
Liên tiếp cao trào kích thích nàng run rẩy không ngừng, thân thể căn bản không chịu nổi quá nhiều khoái ©ảm như vậy, nàng bất giác run lên.
Mã Văn Tài thở hổn hển buông ra nàng, tinh dịch trắng đu.c đang tràn ra khỏi hoa huyệt nhưng lại bị ngón tay hắn chặn.
Chúc Anh Đài cắn môi, bụng dưới bị rót đến căng phồng lên, dâm dịch trong tử ©ung đang khát vọng muốn lao ra nhà giam.
“Anh Đài, ta là ai?” Nam tử vẫn không buông tha hỏi lại.
Chúc Anh Đài quay mặt hướng vào vách tường, gò má ửng hồng còn chưa phai, mái tóc đen tán loạn giữa chăn.
Không bao lâu, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ sâu.
Mã Văn Tài dùng mu bàn tay cọ mặt nàng, hôn nhẹ lên môi nàng.
“Anh Đài, nàng nhìn ta có được không?”
Giọng nói trầm thấp chứa sự yếu ớt hèn mọn chưa từng có, hoàn toàn trái ngược với thái độ trước đó.
Khi Chúc Anh Đài tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, từ cổ đến chân không có chỗ nào lành lặn, cả người đầy dấu hôn bầm tím, trên ngực cổ còn có bàn tay của một nam nhân.
“Nàng tỉnh rồi sao?” Mã Văn Tài hôn lên khóe môi nàng, côn thịt nóng bỏng của hắn đang đặt giữa đùi cô, đang chờ thời phát động.
“Mã Văn Tài, rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới có thể buông tha cho ta?” Chúc Anh Đài nghẹn ngào, khàn giọng.
“Không còn sớm nữa, chắc nàng đói bụng rồi, để ta mang bữa sáng cho nàng” Mã Văn Tài nói.
Chúc Anh Đài im lặng, lúc này mà nàng còn có tâm trạng ăn uống sao?
Lúc mang bữa sáng lên, mùi tổ yến khiến nàng khó chịu.
Mã Văn Tài chú ý tới cảm xúc của cô, suy đoán trong lòng đột nhiên thành hình.
Theo lý mới nửa tháng không thể tra ra đã có thai hay không, cho dù có thai cũng sẽ không đến mức thích ngủ hay nôn mửa, nhưng lỡ như nàng có thai ngay lần đầu tiên quan hệ ở thư viện Ni Sơn thì sao?
Hắn kìm nén cảm xúc kích động của mình, nhanh chóng thỉnh một đại phu có danh vọng đến bắt mạch cho Chúc Anh Đài.
Đại phu vuốt râu, cau mày.
Công tử phủ thái thú hôm qua mới cưới vợ, nương tử của hắn lại mang thai hơn một tháng, thật là thế sự khó dò. Ông nhìn bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc của tân nương và về mặt lo lắng sốt ruột của công tử, không biết nên thương xót cho ai, nghe nói Chúc cửu nương là hắn cậy thế ép cưới.
Đại phu thở dài, không biết có nên nói thật hay không.