Chương 15: Không phải chúng ta rất hợp nhau sao? (H)
Dục căn đỏ tím ra vào mạnh mẽ nơi mật huyệt, làm cho phần thịt mềm căng ra trắng bệch rồi lại vì thao loạn mà đỏ ửng lên, theo đà xích đu, xuân dịch bay phấp phới nhìn như sương sớm.
Ánh mắt nam nhân tràn đầy dục vọng, như muốn thiêu đốt mỗi tấc da trên người thiếu nữ.
Chúc Anh Đài bị ánh mắt trần trụi không thèm che giấu này nhìn đến mức mất tự nhiên, mỗi một dây thần kinh đều đang kêu gào, trong mật huyệt lại rỉ ra một cổ thủy dịch.
“Anh Đài, nàng sinh ra nên là người của ta, ai có thể phù hợp hơn chúng ta sao?” Giọng nói Mã Văn Tài trầm thấp và khàn khàn.
Nàng đã không còn sức phản bác nữa, lúc này hắn còn có thể lừa mình dối người, phù hợp về cái gì? Cắm mật huyệt nàng muốn căng trướng ra là phù hợp sao?
Nàng sẽ không khuất phục với dụ vọng.
Chúc Anh Đài xoắn chặt dục căn trong hoa huyệt, kiệt lực xiết lấy gân xanh trên vật căn dữ tợn.
Chỉ là đu thêm vài vòng, chiếc xích đu từ từ dừng lại, nàng bị lật người trên ghế xích đu, hạ thân bị hắn điên cuồng chiếm đoạt, hoa huyệt bị thao lộng đến nóng rát, âm thanh giao hợp bạch bạch bạch cho thấy tốc độ hắn giã vừa mạnh vừa sâu, mông nàng bị tinh hoàn của hắn đánh vào sau mỗi lần va chạm bị đỏ lên.
Nàng thà bị đối xử thô bạo như vậy thô bạo, cũng không muốn bị tình dụ© nhấn chìm năn nỉ ỉ ôi hắn cắm vào.
“A…” Mã Văn Tài cắn răng khẽ rên vài tiếng, gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi nóng hổi từ trán chảy dọc xuống lưng thiếu nữ, da thịt thì tình dục hun nóng đến đỏ bừng.
Gợi cảm và mê người.
Dòng điện dọc theo xương dâng lên đỉnh đầu, vật căn bị hút đến tê dại làm hắn như bay thẳng lên mây.
Hắn không kìm được tiếng thở nặng nề, bàn tay nắm chặt eo thiếu nữ, hông điên cuồng di chuyền, chạm đến chỗ sâu yếu ớt nhất của nàng.
Thất đã!
Chúc Anh Đài bị hắn lăn lộn mềm nhũn ra không còn hút sức nào, mật huyệt no căng lấp đầy cảm giác trống rỗng, tiểu huyệt mềm mại bị mài ra dụ vọng đốt cháy tâm trí nàng, xuân dịch trào ra bị dục căn thô to nóng bỏng cản lại, gân xanh trên gậy thịt của hắn nổi lên mài mòn phần vách thịt bên trong kí©h thí©h thân kinh của nàng, nóng quá…
Nàng bị làm đến mức đầu óc mơ hồ, sau hàng chục lượt ra vào, trong đầu nàng một bạch quang chợt lóe, tới đỉnh.
Thiếu nữ đạt cao trào siết chặt tiểu huyệt khiến Mã Văn Tài thiếu chút nữa bắn ra, hắn đỏ mắt nhịn xuống, tiếp tục chinh phạt trên người thiếu nữ, bàn tay vuốt ve những giọt mồ hôi mịn của thiếu nữ.
Qua một hồi lâu Chúc Anh Đài mới định thần lại, nơi mẫn cảm lại một lần nữa tiếp nhận ham muốn của nam nhân, nàng không kiềm chế được run lên, khoái ©ảm ma sát giữa nhục bích và côn thịt từ đợt này đến đợt khác, cảm giác tê dại khiến nàng muốn hét lên.
Trận tình ái này dường như không có điểm cuối, hết cao trào này đến cao trào khác, cuối cùng nàng không chịu được nữa ngất đi.
Cơn mưa xuân nhẹ như mũi kim lọt vào từ khe cửa sổ, xen lẫn chút lạnh lẽo.
Khi Chúc Anh Đài tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau, nàng mở mắt ra ngơ ngẩn nhìn cây xà ngang trên đỉnh đầu, dù huynh trưởng có nguyện ý đi đón nàng hay không thì thư viện Ni Sơn này nàng cũng không thể ở lại thêm nữa.
Đường làm quan chắc chắn nàng không có cách nào bước lên được, những con đường nàng đã đi qua, những phong cảnh nàng đã thấy, những quyền sách nàng đã đọc ở kiếp trước, kiếp này không nhất thiết phải lặp lại.
Nàng đang định đứng dậy thì nhận ra chân mình đã mềm nhũn, nhũ hoa lại càng nhức mỏi khó chịu.
Chúc Anh Đài gọi Ngân Tâm, nhắc cô bé thu thập đồ đạc, lựa hai bộ quần áo, chuẩn bị cùng nàng rời khỏi thư viện Ni Sơn.
Khi hai người đến cổng thư viện Ni Sơn, lính canh đã chặn họ lại.
“Hôm nay không phải ngày nghỉ, học trò muốn trốn học sao?”.
Kiếp trước nàng chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi thư viện Ni Sơn nên đã quên mất.
“Học trò là Chúc Anh Đài đến từ Thượng Ngọc, gia mẫu bị bệnh nặng, cần phải về nhà gấp, học trò đã xin phép phu tử, mong ngài châm chước.” Nàng chắp tay thi lễ.
Lính canh nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, không biết có nên tin hay không, xua tay cho nàng đi.
Chúc Anh Đài đi được mấy trăm mét mới thở phào nhẹ nhõm, hiện đang là giờ học buổi sáng, còn một canh giờ nữa mới hết giờ ra tan học, nàng chỉ cần đi đến thị trấn dưới chân núi thì sẽ có cơ hội trốn thoát.
Nàng đã để lại một bức thư cho Mã Văn Tài, đại ý nhắc nhở hắn nên suy nghĩ cho con đường làm quan của mình, chớ nên động lên Sơn Bá.
Đường núi bị mưa xuân làm lây lội khó đi, nàng bước lên đại lộ, đi về phía trước, nghe tiếng chim hót, cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết.
Trọng sinh thì sao chứ? Chẳng lẽ nàng nên khuất phục Mã Văn Tài, chỉ vì bảo vệ mạng mình mà để cuộc đời buông xuôi sao?
Cho dù nàng có chết, cũng không muốn chết trong nhà họ Mã kia!
Chúc Anh Đài đại tiểu thư được cưng chiều, làm sao có thể quen với việc đi đường núi như vậy, một lúc sau lòng bàn chân nàng đã phồng rộp, đau nhức không chịu nổi.
Ngân Tâm lo lắng nhìn chủ tử quật cường của mình, nhưng cuối cùng cô bé vẫn không nói gì, im lặng đi theo phía sau..
Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, nặng nề và dồn dập.
Chúc Anh Đài không chút do dự ôm Ngân Tâm, cắn răng lăn vào ổ gà bên đường, bám vào bức tường đất im lặng chờ đợi tiếng vó ngựa đến gần.
Tùng tùng.
Tùng tùng.