Phu nhân nhìn đứa con gái mình vẻ mặt khẩn trương như đang gặp thú dữ, vẫn bình chân như vại

Chỉnh lại cái nhẫn đã lệch khỏi vị trí rồi nói

Mẹ chỉ là muốn xử phạt … cũng không phải gϊếŧ người diệt khẩu, con cuống lên làm gì? Có gì thì nói trong nhà, mẹ mang người đi … mang người đi … như vậy …

Cô ú ớ mãi mới nghĩ ra được cái lý do

À! Mang người đi anh hai sẽ không vui đâu, có khi còn trách con … không … chịu ngăn cản … rồi giận lây sang con. Con gái khổ tâm quá mà …

Lê Phương Kiều xót xa đi đến ôm con gái bảo bối của mình vào lòng nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi

Sao mẹ có thể để con bị trách chứ? Đừng khóc, ngoan a!

Bạch Diệp Phi Yến vui vẻ trong lòng

Quả nhiên mẹ thương mình nhất. Cô lau đi giọt nước nơi khoé mắt đáng thương nhìn mẹ mình

Con biết mẹ không nỡ thấy con chịu thiệt thòi mà

Bạch phu nhân cười, xoa xoa đầu cô

Đúng là nếu mang cô ta đi, anh con về không thấy có khi sẽ trách con …

Ừ ừ …

Bà bỏ tay ra xoay người đi vào xe

Vậy nên, Bảo Mai, Bảo Nghi… đưa cả Tam tiểu thư lên xe đi

Hả … khoan … nè … khoan … mẹ … bỏ ra, thả tôi ra …



Bạch Diệp Phi Yến há hốc mồm, cô không ngờ mẹ sẽ đem cả cô đi. Cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng thể làm được gì

Lát sau chiếc xe lăn bánh, chạy ra khỏi biệt thự

Đám người ở đây thấy chủ nhân đã rời khỏi liền nhanh chóng tụ tập nói chuyện

-Xem ra lần này phu nhân rất tức giận

-Cái cô Lạc Y Y đó chết chắc rồi, đúng là đáng đời, ai bảo dám câu dẫn thiếu gia

Lão quản gia thấy tình hình không ổn, lập tức gọi điện thoại báo cáo tình hình

Bạch Dạ Phi Ưng đang làm việc, tâm trạng còn đang tốt sau khi nghe xong tin tức được truyền đến, gương mặt lập tức cau có

Hắn đứng lên mặc kệ đống giấy tờ kia rồi chạy đi

Trên chiếc xe Limousine, Y Y và Tam tiểu thư được 2 người lúc nãy giữ lại, họ ngồi đối diện Bạch phu nhân

Bạch Diệp Phi Yến nhìn mẹ mình, cô chau mày mà hỏi

Mẹ!!! Rốt cuộc mẹ định chở chúng con đi đâu!!!

Bây giờ có thể nói rồi chứ?

Bà nhìn Y Y chậm rãi hỏi

Cô vẫn còn chưa hiểu lắm, phu nhân đã nói thêm

Lúc nãy không phải vì sợ tai mắc của con trai ta mà cô ấp úng mãi không dám nói gì hay sao? Bây giờ chẳng còn ai … à, Phi Yến nếu con muốn giúp anh mình thì xuống xe đi

Không không không! Con … con … phe trung lập!!!

Bạch Diệp Phi Yến vội vội vàng vàng xua tay lắc đầu

Thì ra đây là kế sách của mẹ



Lê Phương Kiều thấy con gái mình lại có ý bảo vệ 1 người mà trước đây nó từng ghét cay ghét đắng. Liền cảm thấy nội tình bên trong chẳng hề đơn giả

Với tính cách ngang ngạnh của nó, mua chuộc làm sao có thể lấy lòng?

Lạc Y Y cúi đầu, cắn môi có chút khó xử

Thật lòng cô không biết nên nói từ đâu

Bà ấy lại 1 lần nữa nhìn thấu

Nếu không biết thì kể từ đầu. Dù sao cái xe này sẽ không dừng lại đến khi ta nghe được câu chuyện

Y Y trực tiếp mặt đối mặt, thăm dò xem mình có nên tin người này hay không

Phu nhân, việc tôi sắp nói ra … liệu người có kể lại với Nhị thiếu?

Còn phải xem cô nói có bao nhiêu phần là đáng tin

Bà ấy không khách khí mà nói. Nếu không kể lại, thì chẳng phải con trai bà sẽ tùy tiện bị kẻ khác muốn nói gì thì nói hay sao

Y Y sợ rồi. Nếu những gì cô nói đều khiến bà ấy không tin … thì Bạch Dạ Phi Ưng … hắn … hắn ta …

Trong lúc cô sắp bị cơn sợ hãi của chính mình nuốt chửng. Phi Yến ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô

Đôi tay mềm mại ấm nóng khiến cô bình tĩnh, nhìn sang bên cạnh chỉ thấy Tam tiểu thư ánh mắt thấu hiệu gật đầu 1 cái

Bao nhiêu gánh nặng đều được trút bỏ, cô không lo sợ mà kể hết tất cả những gì bản thân đã trải qua

Gương mặt Lê Phương Kiều không chút biến sắc khi nghe xong tất cả, nhưng Bảo Nghi ngồi bên cạnh đã rút con dao sắc rồi đưa lên cổ cô

Lúc này, ánh mắt Bạch phu nhân liền trở nên âm trầm

Cô có biết rõ những lời cô vừa nói sẽ khiến cô trả giá đắc thế nào không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện