"Hu hu~ A di đà phật, coi như không nhìn thấy, không nhìn thấy~ Mau biến đi..." Ôn Tâm vừa lẩm bẩm, vừa cố gắng chui vào lòng anh, hy vọng việc nhìn thấy người gõ cửa sổ chỉ là ảo giác của cô

"Ầm ầm ầm~~~" Tiếng gõ cửa sổ lớn hơn

"Ôn Tâm! Cút xuống đây cho bà, không thì bà đập xe!" Cửa sổ bị đập mạnh hơn, thái hậu không còn kiên nhẫn nữa, mặc kệ hàng xóm láng giềng xung quanh cười nói bàn tán, thực sự nổi giận rồi

Tối qua thấy cô không về nhà, bà đã tức giận chuẩn bị đợi cô về nhà xử lý nhưng Ôn Tâm lại nói với họ rằng cô đi công tác, bà nghĩ đến đứa con gái vô dụng của mình giờ đã đi làm còn đi công tác nên có chút an ủi. Ai ngờ chưa đầy 24 giờ bà đi mua đồ ăn lại đụng phải cảnh tượng này, ngang nhiên đỗ xe ở cổng khu dân cư cùng đàn ông mây mưa trong xe, còn dám lừa bà nói đi công tác, vừa khéo bị bà bắt quả tang.

"Ôn Tâm~ Hình như bà ấy gọi con đấy, đây là..." Chu Tồn nhìn người phụ nữ cường tráng đang cố gắng đập cửa sổ, cũng vỗ vỗ người phụ nữ đang vùi trong lòng anh không dám ra ngoài

"Hu hu hu~ Tôi xong đời rồi!" Ôn Tâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt thảm hại và muốn khóc không ra nước mắt

"Con nhóc chết tiệt, mày còn không mở cửa, tin hay không bà đập thật đấy!" Thái hậu Hà Mai bên ngoài đã bắt đầu cúi đầu tìm đá đập xe

Thấy vậy, thái hậu nhà cô có vẻ như sắp làm thật rồi, vội vàng đẩy Chu Tồn ra khỏi xe đi ngăn cản "Á! Mẹ~ Đừng mà, không được đâu~ Đập vỡ thì phải đền đấy!"



"Con nhóc chết tiệt này, xem bà đánh chết mày~ không cách nào vô thiên rồi, đêm không về nhà còn mây mưa với đàn ông lạ trong xe vào sáng sớm, mày có phải cứng cánh cứng không, còn dám nói dối?" Bà Hà Mai tuy đã ném đá xuống nhưng lại đổi tay túm lấy tai cô

"Á... Mẹ ơi, đau đau đau~ Mẹ đừng túm con, nhiều người nhìn lắm, xấu hổ quá..." Cô đã lớn thế này rồi nhưng thói quen của thái hậu nhà cô sao vẫn không thay đổi, thích túm tai cô như vậy

"Hu hu hu~ Mẹ, con sai rồi nhưng thật sự không phải như mẹ nhìn thấy đâu... Mẹ hiểu lầm rồi... Á~ Đừng túm! Đừng túm! Về nhà trước đã~" Ôn Tâm một tay cố gắng che tai, một tay cố gắng kêu đau giải thích

"Bây giờ mới thấy mất mặt à, lúc nãy ở trong xe với người ta ân ân ái ái không thấy mất mặt cho nhà chúng ta à! Còn hiểu lầm gì nữa? Mắt bà không mù, nhìn rõ ràng lắm, người đàn ông này là ai? Bạn trai con à, còn lưu manh nữa! Để con đêm không về nhà, chắc chắn không phải người tốt lành gì, con còn không thành thật khai báo với bà!" Bà Hà Mai vừa bá đạo kéo tai Ôn Tâm, vừa bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới Chu Tồn đi theo xuống xe, không vui chỉ vào anh ta lớn tiếng chất vấn Ôn Tâm

"Á! Mẹ, đừng túm nữa~ Con có ân ân ái ái với ai đâu, oan uổng quá~" Ôn Tâm lúc này mất mặt mất đến nơi rồi, lại còn bị túm đau nên kêu to, trong lòng vô cùng ấm ức

"Cô ơi, cháu nghĩ cô hiểu lầm Ôn Tâm rồi, cô buông cô ấy ra trước, cháu từ từ giải thích cho cô nghe!" Cuối cùng cũng tìm được chỗ chen vào, Chu Tồn vội vàng tiến lên ngăn cản, vẻ mặt cũng đau lòng nhìn Ôn Tâm

Bà Hà Mai nghe lời khuyên tạm thời buông tay đang túm tai Ôn Tâm ra nhưng vẫn cau mày không vui trừng mắt nhìn anh ta "Hiểu lầm? Cậu cũng nói hiểu lầm? Cậu từ đâu chui ra, tối qua chính là cậu dụ dỗ con gái nhà chúng tôi một đêm không về nhà, cậu đưa nó đi đâu!" Bà Hà Mai nghe anh ta mở miệng, giọng nói cung kính mà trầm ấm dễ nghe, không khỏi nhìn kỹ lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện