Nhà Hàng Vân Đình
Lâm Vân Đường mặc một bộ váy màu hồng xinh xắn đi đến đây để dự sinh nhật của Vương Minh Nhất, buổi tiệc cũng khá đông người không khí vô cùng rộn ràng.
Cô quan sát xung quanh nhì thấy những người bạn quen biết liền đi đến chào hỏi.
Vương Minh Nhất thấy bạn mình đã đến anh ta liền đi tới chỗ cô, Vân Đường nâng ly rượu cùng lý với Trịnh Thiên Ý.
" Vân Đường cậu đi một mình à? " Vương Minh Nhất cầm Ly rượu vang trắng cụng nhẹ vào ly của cô.
Cô mỉm cười trả lời: " Mình đi một mình thôi, tui có chuẩn bị một món quà đảm bảo sẽ thích! "
Thiên Ý đứng bên cạnh cũng tò mò, Vân Đường đưa ly rượu cho anh ta cầm giúp cô lục trong túi ra một chiếc hộp gấm màu đen đưa cho Mình Nhất.
Vương Minh Nhất đặt lại hai lý rượu xuống bàn, háo hức xem quà cô bạn thân tặng.
" Đồng hồ! Đây là phiên bản mới ra của Thịnh Phú Vi Sang đúng không? Đẹp thật đấy, cảm ơn bạn yêu nha! "
" Không có gì ông thích là được! "
Vương Minh Nhất ngồi tại bàn với cô một lát thì bị người khác gọi sang, Vân Đường cũng rất tận hưởng ăn uống trò chuyện với Thiên Ý rất vui vẻ.
" Cậu nhìn ai đó? Hình như đó là Vương Anh Hào anh trai của Minh Nhất đúng không? Nghe nói anh ta rất giỏi nhưng không được quan tâm vì là con nuôi.
"
Vương Anh Hào nhì vẻ bề ngoài nhỏ nhã hiền lành nhưng lại là người thủ đoạn gian xảo, kiếp trước chính anh ta là người tính kế Mình Nhất, khiến cho Minh Nhất bị người nhà chỉ trích xa lánh, cũng chính anh ta đẩy bạn cô đến mức đường cùng làm Nhất bị liệt hai chân.
Thông đồng với vợ chưa cưới của mình lừa dư luận làm thanh danh của Minh Nhất bị hủy hoại, chưa hết còn nhẫn tâm giàn dựng tai nạn làm hai chân cậu bị tàn phế.
Vân Đường càng nghĩ càng thêm ghét Vương Anh Hào, kiếp trước khi mọi chuyện đã xảy ra tới khúc cuối cùng cô mới vô tình phát hiện ra.
Dù có báo cảnh sát có đòi lại công bằng cho Nhất nhưng lúc đó mọi chuyện đã quá trễ rồi.
Quay lại lần này cô phải thay đổi tất cả, cô phải bảo vệ người bạn thân tình nghĩa này.
Một lát sau cô để ý thấy anh ta dìu Mình Nhất rời khỏi phòng tiệc, cô cũng đi theo.
Cô nhắn tin thông báo cho anh, Hoàng Cẩn Đình nhận được tin nhắn của cô liền ra lệnh đàn em hành động.
Cô cẩn thận đi theo sau, Vương Anh Hào đưa Nhất lên lầu trên phòng khách sạn, khi hai người đi vào phòng cô liền chạy đến.
Lúc này đàn em chả anh phái cũng lên tới, cô ra ký hiệu cho hai người họ rồi lặng lẽ nấp một bên quan sát.
Khi Vương Anh Hào bước ra đã bị người của anh xịt thuốc mê đánh ngất, họ mang anh ta vào lại phòng.
Chuẩn bị thêm một chút thuốc dẫn vào lọ tinh dầu, một lát sau Triệu Mỹ Mỹ đi đến, khi cô ta mở cửa bước vào đã bị mùi hương làm cho chóng mặt, qua mấy giây liền ngất
Vân Đường chuẩn bị một màn tất cả, rồi dẫn dụ Nhất và mọi người tới xem kịch hay.
Khi họ nhìn thấy hai người quần áo thoát ly dưới nền ôm nhau trên giường đều vô cùng sốc.
Ngay trong sinh nhật của em trai mà anh trai cùng vợ chưa cưới làm bậy đúng là chuyện quá sức mất mặt.
Ông bà Vương rất thất vọng về người con này, ý đồ đã đạt được khi Nhất đưa cô ra ngoài cổng cô đã nói rõ cho cậu biết mọi chuyện, cô đưa camera mình quay được và những gì mình điều tra được về Vương Anh Hào cho Nhất biết.
Cô lên xe anh đón về, trong xe Hoàng Cẩn Đình để ý thấy tâm trạng của cô rất tốt, anh như cũ thắt dây an toàn vào cho cô.
" Vui như vậy à? "
Cô quay nhìn anh cười rạng rỡ: " Vui chứ! Giúp được Nhất đánh bại âm mưu của tên Vương Anh Hào đó mà, dám có ý đồ hại bạn em đáng đời! "
…
Anh đưa cô về tới trước cổng nhà, lúc cô xuống xe anh mới sực nhớ ra là mình chưa đưa vòng tay mình mua cho cô, anh cầm hộp gấm bước xuống xe lên tiếng gọi.
" Chờ một chút Đường Đường! "
Cô quay lại anh lấy vòng tay cầm tay đeo lên cho cô, Lưu Trì Thành nghệ tiếng xe đoán cô về nên ra xem sao, không ngờ hắn ta bắt gặp cảnh tượng lúc này.
Vì trời tối hắn ta không nhìn rõ khuôn mặt của anh, hắn thấy hai người đang ôm nhau, Vân Đường vui vẻ mà ôm anh.
Hoàng Cẩn Đình khom lưng cúi đầu tay ôm giữ rõ cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Ngày hôm nay anh và cô chưa hôn nhau, hiện tại phải hôn bù.
Hai người hôn sâu, làm cho Trần Tư Hào ngồi trong xe cũng thấy ngại mà không dám nhìn.
" Được rồi! Chú về đi nghe lời em nhé! "
Cô ngại ngùng hai má đã có chút đỏ, người đàn ông này sao lại hôn giỏi như vậy suýt nữa thì cô không khống chế được bản thân mình rồi.
Anh cưng chiều hôn lên trán cô: " Em là nhất, em vào đi rồi chú về! "
Hai người luyến tiếc buông tay nhau ra cô quay người thì chợt nhìn thấy Lưu Trì Thành đang mở cửa bước ra, Hoàng Cẩn Đình quay người đi vào xe chiếc xe rời đi trong giây lát.
Cô đi vào hắn liền lên tiếng hỏi: " Đó là người yêu của em à? Nhìn rất quen là ai vậy? "
" Ừm là người yêu của em, anh ấy là ai hiện tại em chưa thể nói được, chưa phải lúc.
"
" Là ai mà em giấu kĩ như vậy? Anh ta có tốt với em thật không đấy? "
" Tất nhiên là tốt rồi, anh ấy rất yêu chiều em anh xem đi quà anh ấy đích thân mua tặng cho em nè! Mỗi ngày đều tặng em quá em đã nói không cần lãng phí, mà anh ấy không nghe.
"
Lưu Trì Thành nhìn cô hăng hái kể về người đàn ông khác trước mặt hắn, hắn cảm giác có chút khó chịu, trái tim của hắn như bị ai đó chọc đến.
Cô đi qua người hắn, vui vẻ đi vào nhà.
" Em hơi buồn ngủ nên vào trong trước đây, anh đóng cửa lại giúp em nhé.
"
Lâm Vân Đường bất ngờ bị một lực tay kéo lại, Lưu Trì Thành ôm lấy cô.
Cô hoảng hốt, liền vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng hắn dù sao cũng là con trai thường ngày vẫn tập thể hình sức lực cũng không hề yếu hơn cô.
" Anh làm gì vậy bỏ em ra! Bỏ ra! "
Cô cố gắng kiềm chế cái miệng hổn của mình, không được chửi phải nhịn giờ chưa phải lúc lật mặt.
" Nói cho anh biết em và anh ta đã đi đến mức nào rồi? "
Lúc này hắn không kiềm chế được bản thân nữa, hắn cũng không biết hắn bị gì? Hắn chỉ biết hắn đang tức giận nghĩ đến nụ hôn khi nãy của hai người, lại suy nghĩ về những hành động thân mật xa hơn khi hai người ở bên nhau, hắn như bị trúng tà không thể khống chế được cơn giận, sự ghen ghét của mình.
Vân Đường bị hắn giữ lấy khuôn mặt, cô khó chịu đến nắm tay thành đấm.
" Buông em ra! Nếu không đừng có trách! "
Cô ngoan cố chống trả tát cho hắn một bạt tai, là do hắn động tay động chân với cô không trách cô được.
Bị ăn một cái tát đau điếng hắn càng thêm nóng máu, hung bạo bóp cằm cô, muốn cưỡng hôn cô.
Người đàn ông khác hôn cô được thì hắn ta cũng hôn được!
Vân Đường chán ghét mà quay mặt tránh né, bổng nhiên ánh sáng chiếu thẳng về phía hai người, Lưu Trì Thành không nói ảnh hưởng hắn vẫn cố ép buộc cô.
Hoàng Cẩn Đình vốn đã đi rồi nhưng anh không yên tâm lắm nên mới quay lại không ngờ lại thấy bé cưng của mình đang bị người ta bắt nạt.
Anh xông tới nện ngày cú đấm vào mặt hắn, kéo cô về phía sau mình che chắn bảo vệ.
" Thằng khốn mày đang làm gì với Đường Đường thế! "
Hắn sờ lấy chỗ bị đánh, nhìn anh cau mày thấy cô chủ động níu cánh tay của anh, còn dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn anh, ánh mắt đó trước kia chỉ dành cho hắn.
" Chú! Có đau không để em xem tay chú "
Cô không để hắn vào trong mắt, cô chỉ quan tâm ông chú của mình lúc nãy đánh chắc đau tay lắm nhỉ.
Hoàng Cẩn Đình kéo cô lên xe rồi nói Trần Tư Hào đi về nhà mình, cả con người anh cứ đanh mặt ra im lặng không nói gì.
Vân Đường và Tư Hào cũng rén cả hai cũng không dám mở miệng nói gì.
Chờ tới khi xe dừng lại ở cổng biệt thự số 3, anh bế cô đi vào trong, Trần Tư Hào nhìn hai người mà lắc đầu, trong lòng cảm thán giùm Vân Đường..