Editor: Nguyệt

Ariel ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh, không nhìn ra điều gì khác thường, chẳng ai biết được lúc này tim hắn đang đập với tốc độ đáng kinh ngạc.

Hạng Phi và Gerald đưa mắt nhìn nhau. Đến khi Chung Thịnh dùng ánh mắt không có ý tốt đảo qua, Hạng Phi mới rùng mình, gãi đầu chào hỏi Ariel: “Chào cậu, Ariel. Tôi là Hạng Phi, anh em tốt của Chung Thịnh. Lần trước gặp nhau vội vàng nên không kịp giới thiệu, hy vọng sau này sẽ có nhiều cơ hội trò chuyện với nhau hơn.”

Thấy Hạng Phi thức thời như vậy, Gerald cũng không chịu thua kém, treo lên nụ cười tươi rói: “Chào cậu, Ariel. À, lần trước thật ngại quá, cậu cũng biết đấy, con trai mà, thấy người đẹp chung quy sẽ làm ra mấy chuyện ngu ngốc.”

Chung Thịnh nghe Gerald nói mà mắt giật giật. Thằng ngu này, đã nói là ngài Ariel không thích người khác khen ngợi vẻ ngoài của mình, cậu ta lại còn mắc sai lầm đến lần thứ hai. Đập bốp một phát vào gáy Gerald, Chung Thịnh bịt cái miệng vẫn còn đang luyên thuyên của cậu ta lại: “Xin lỗi Ariel, tối nay cậu ta quên uống thuốc.”

“Um um um um um!” [Cậu mới quên uống thuốc!] Gerald giãy mãi mà không thoát khỏi tay Chung Thịnh, chỉ có thể căm tức trừng mắt lườm anh.

Hạng Phi nhìn Ariel, lại nhìn Gerald đang bị Chung Thịnh bịt miệng, lòng thầm ai oán ngồi vẽ vòng tròn. Đáng ghét, sau này A Thịnh không phải của một mình mình nữa … hức hức hức …

“Chào các cậu.” Ariel thản nhiên chào hỏi rồi xoay người rời đi.

Hạng Phi và Gerald đã sớm biết Ariel tính tình lãnh đạm cho nên chẳng để bụng. Người này nổi tiếng lạnh lùng, ngay cả lớp bọn họ cũng có nghe tiếng. Cậu ta có thể bình thản chào hỏi như thế đã khiến họ kinh ngạc lắm rồi. Trong mắt họ, Ariel là người thừa kế gia tộc Clifford, bất kể xét từ ngoại hình, gia thế hay trình độ đều vượt trội, có bỏ qua loại người nhỏ bé như họ cũng là chuyện bình thường.

Hạng Phi xuất thân trẻ mồ côi và Gerald gia thế bình thường đều ý thức rất rõ khái niệm về giai cấp. So với những con cháu danh gia vọng tộc mắt cao hơn đỉnh trong lớp họ, thái độ của Ariel đã là rất tốt rồi.

Ariel đi rồi, Hạng Phi không chịu được những ánh mắt soi mói cùng tiếng bàn tán của mọi người trong phòng huấn luyện, dứt khoát kéo Chung Thịnh và Gerald về phòng mình.

“A Thịnh, sao đột nhiên cậu lại nguyện trung thành với cậu ta?”

Chung Thịnh cười đáp: “Bởi vì cậu ấy đáng để tớ thề nguyện trung thành.”

Hạng Phi chẳng biết nói gì, cái này cũng gọi là lý do sao.

Chung Thịnh vò tóc cậu: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Tớ đã xác định cậu ấy chính là trưởng quan mà tớ muốn đi theo cả đời này. Nhưng, đó là chuyện giữa tớ và cậu ấy, các cậu chỉ cần xem cậu ấy như bạn học bình thường thôi.”

Hạng Phi gãi đầu. Thôi vậy, dù sao Chung Thịnh vẫn luôn biết mình đang làm gì và muốn làm gì, nếu cậu ấy cảm thấy Ariel là người đáng để tuyên thệ trung thành, mình cũng sẽ không phản đối. Còn về phần mình … như Chung Thịnh nói thôi, đó là chuyện giữa cậu ấy và Ariel, mình chỉ cần coi người ta như bạn học bình thường là được. Có điều … nhớ lại cái mặt lạnh tanh không biểu cảm mà khí thế ngút trời của Ariel lúc nãy, Hạng Phi thầm rơi lệ trong lòng, làm bạn học với một người như cậu ta cũng áp lực lắm.

Giải quyết xong chuyện này, Chung Thịnh bắt đầu chỉ điểm cho Hạng Phi và Gerald về một vài vấn đề trong việc luyện tập. Anh không tận mắt thấy họ huấn luyện, nhưng nhờ vào kinh nghiệm hơn mười năm, anh vẫn nắm khá rõ một vài sai lầm mà tân binh dễ mắc phải.

Dưới sự giảng giải chi tiết cặn kẽ của anh, sự sùng bái trong mắt Gerald lại tăng thêm một bậc. Nếu không có Hạng Phi ngăn cản, Chung Thịnh thật lo cậu ta sẽ hét lên rằng: cầu bao dưỡng …

Chào tạm biệt hai người, Chung Thịnh lập tức quay về phòng mình. Nằm ngoài dự kiến của anh, Ariel vẫn chưa ngủ, mà đang cầm một quyển sách ngồi trên sofa ngẩn người.

Không sai! Chung Thịnh tin chắc rằng mình không hoa mắt, lúc anh mở cửa, đồng tử mắt Ariel không co lại mà mờ mịt nhìn về một phía nào đó.

Thấy Chung Thịnh về rồi, Ariel gật đầu, đứng dậy, đi vào phòng ngủ của mình.

Chung Thịnh ngẩn ngơ. Ngài Ariel chưa đi ngủ là vì … chờ mình sao? Mặc dù cảm thấy suy đoán này có hơi không thực tế, nhưng từ biểu hiện vừa rồi của ngài Ariel, anh không tìm ra lý do nào khác cả.

Chung Thịnh ôm nghi hoặc trở về phòng ngủ của mình, thay quần áo rồi chui vào đản thương.

Kiên trì rèn luyện không ngừng nghỉ mới là bí quyết để có được thực lực như bây giờ của anh. Mặc dù ngài Ariel nói hôm nay nghỉ ngơi một buổi, nhưng anh không thấy mệt lắm nên không định ngủ sớm.

Trong lúc Chung Thịnh đăng nhập mạng chiến đấu rèn luyện đến cả người ướt đẫm mồ hôi, cửa phòng ngủ lặng lẽ mở ra. Theo thói quen đời trước, để phòng ngừa khi có bất cứ chuyện gì xảy ra mình có thể chạy đến bên Ariel ngay lập tức, Chung Thịnh luôn không khóa cửa. Nhờ thói quen này mà Ariel có thể ra vào phòng Chung Thịnh thoải mái.

Nhìn đản thưởng lóe lên ánh sáng vàng nhạt cho thấy đang sử dụng, Ariel tựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, trầm tư suy ngẫm về phản ứng của mình hôm nay.

Những lúc không có Chung Thịnh thật nhàm chán.

Kết luận này đột nhiên xuất hiện trong đầu làm Ariel kinh ngạc. Nhớ lại quá khứ, đời trước sau khi Chung Thịnh trở thành phó quan của hắn, cả hai lúc nào cũng như hình với bóng. Hắn không biết sao lại như vậy, chỉ là trong lúc lơ đãng đã có một người hòa nhập vào cuộc sống của mình.

Xuất hiện ở bất cứ nơi đâu …

Hắn đã quen có Chung Thịnh bên cạnh bất cứ lúc nào. Hôm nay Chung Thịnh mới rời đi có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy tịch mịch.

Thật buồn cười. Hắn, người thừa kế gia tộc Clifford – Ariel, lúc nào cũng độc lai độc vãng, ngay cả tình nhân cũng không có, vậy mà lại cảm thấy tịch mịch khi không có phó quan bên cạnh.

Chuyện này còn buồn cười gấp vạn lần truyện tiếu lâm.

Ariel cố nhếch môi muốn cười, nhưng thử vài lần mà chẳng thành công.

“Chết tiệt …” Ariel lẩm bẩm, hơi gục đầu xuống, gương mặt trắng nõn nay đỏ ửng đẹp đến xao lòng.

“Mình bị làm sao vậy?” Chẳng hiểu sao mặt nóng phừng phừng, Ariel liếc nhìn đản thương vẫn đóng chặt, rời khỏi phòng Chung Thịnh.

Ngồi trên sofa, Ariel nhắm mắt lại, vuốt nhẹ lên hai má mình. Vẫn hơi nóng.

Thật là kỳ lạ, rõ ràng hắn chỉ là phát hiện khi không có Chung Thịnh bên cạnh thì sẽ thấy tịch mịch thôi, sao lại mặt đỏ tim đập nhanh thế này? Ảo não chửi thầm một câu, người luôn nổi tiếng với hình tượng cao quý tao nhã như Ariel nay cũng phải nói tục.

Mặt đỏ tim đập nhanh còn chưa tính, lúc thấy Chung Thịnh về, trong lòng hắn liền trào dâng niềm vui sướng khó lòng kìm chế, rốt cuộc là làm sao?

Lúc nãy cũng thế, khi Chung Thịnh thề nguyện trung thành với mình, suýt nữa thì mình thất thố cười trước mặt mọi người. Hôm nay mình cư xử thật kỳ quái.

Nguyệt: Anh nghĩ nhiều rồi, mỉm cười một cái cũng chẳng thất thố gì đâu TT

Ariel ôm mặt. Thiếu tướng đáng yêu chưa một lần nếm thử mùi vị tình yêu của chúng ta nay cuối cùng cũng biết cảm giác tim đập nhanh, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua là thế nào rồi.

Ngồi sầu não trong phòng khách một lúc lâu, Ariel mới bình tĩnh lại. Đặt tay lên ngực, nơi ấy dường như vẫn còn hơi nóng. Mặc dù cảm thấy phản ứng của mình không phù hợp với tiêu chí không để lộ vui giận, hắn vẫn không thể tự dối lòng mình, rằng hắn thích cảm giác ấy.

Ariel rốt cuộc cũng phát hiện ra điều bất thường, hơi bất mãn với biểu hiện của Chung Thịnh. Với cương vị phó quan, biểu hiện của Chung Thịnh có thể nói là hoàn mỹ. Nhưng với cương vị người yêu, phải chăng cậu ấy quá lãnh đạm? Ariel nhớ tới mẹ mình thỉnh thoảng sẽ cố ý quyến rũ bố làm bố dở khóc dở cười. So ra, Chung Thịnh thật sự là không đạt tiêu chuẩn!!!

Tự nhận là một trưởng quan giỏi, một người yêu tốt, Ariel cảm thấy nếu ở phương diện này Chung Thịnh chưa đủ tư cách, thì hắn thân là trưởng quan kiêm người yêu phải có trách nhiệm tận tình huấn luyện cậu ấy!

Vì thế, vẫn dưới tình huống không biết gì, Chung Thịnh đã bị Ariel đóng dấu người yêu không đạt tiêu chuẩn.

[Chung Thịnh: ∑°△°︴Tôi thành người yêu của ngài Ariel lúc nào?]

Những ngày huấn luyện gian khổ mà vô vị cứ thế trôi qua. Theo thời gian, số bạn học có thể ở lại bên Chung Thịnh càng lúc càng ít. May thay, có lẽ nhờ Từ Vệ Quốc áp bức đủ kiểu kích thích tiềm năng siêu người, Fredia vốn thành tích chỉ ở tốp giữa lại thông qua tất cả các bài khảo sát, dẫu không xuất sắc vẫn đủ tư cách ở lại trường quân đội Đệ Nhất.

Không chỉ có Fredia, cả Hạng Phi, Gerald và Lâm Phỉ Nhi đều thông qua kỳ khảo hạch ba tháng. Điều làm Chung Thịnh buồn bực nhất là Elenna cũng được ở lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Hà hà … Kỳ khảo hạch ba tháng sắp chấm dứt rồi, Từ Vệ Quốc tạm thời công thành lui thân. Nhưng lại có huấn luyện viên mới xuất hiện. Ừm … vị huấn luyện viên này khá là cá tính. Cụ thể thế nào thì … cứ chờ rồi sẽ biết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện