Thời gian trôi qua quá lâu, chuyện mình làm lâu không thấy xảy ra gì, Lưu Á trốn kín ở thành huyện nhỏ này mất dần tâm phòng bị, cho rằng những chuyện mình làm trước kia vĩnh viễn sẽ không bị người lật lên.
Hắn ta bắt đầu ăn chơi đàng điếmở nơi này, sống mơ mơ màng màng, hôm nay là một lần chơi lớn nhất.
Thế nhưng, hắn ta ngàn lần không ngờ được có thể nhìn thấy Chiến Mặc Thần ở đây!
Vì duy trì quan hệ với Cố Minh Châu, hắn cũng không lạ lẫm gì Chiến Mặc Thần, nhưng chính vì như vậy, hắn cũng biết rõ thủ đoạn của Chiến Mặc Thần đáng sợ như thế nào, đó căn bản không phải một tên đầu đàn lưu manh như hắn ta có thể sánh được!
Run như cầy sấy.
Nếu không phải đã cố gắng nén lại, hai chân run rẩy của hắn ta không chừng đã đầy thứ bài tiết.
“Mày cho rằng tao tới nơi này du sơn ngoạn thủy, thuận tiện đến gặp mày một lần? Tao tìm đến đây, còn không phải do mày?!” Chiến Mặc Thần lạnh lùng câu môi, trực tiếp hỏi câu khiến Lưu Á đang phát run càng thêm run, “Mày và Cố Minh Châu có quen biết không?”
“Không, tôi không quen!” Lưu Á lăn lội nhiều năm như thế đã thành tinh, hiểu được rằng mình tuyệt đối không được thừa nhận, chỉ cười nói, “Cố gia đại tiểu thư là nhân vật cao cao tại thượng, tôi sao có cơ hội quen biết?! Chiến thiếu, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, ngài so đo với tôi không phải rất mất mặt sao? Không bằng ngài cứ coi tôi như thả rắm đi, tôi thật không làm chuyện gì xấu hết!”
Lưu Á sợ hãi rụt rè, vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ.
“Phải không?”
“Phải phải phải, là đúng vậy đó!”
“Ở trước mặt tao, còn dám dối trá?!” Dây gai trong tay hóa thành dây dài, hung hắng quất lên người Lưu Á.
Lưu Á trần như nhộng chỉ có một bộ quần áo che bên hông, bị Chiến Mặc Thần quất, trên người ngay lập tức hiện rõ một vết đỏ cực sâu, đau đến mức hăn ta phải hít ngụm khí lạnh.
“Chiến, Chiến thiếu, tôi dù có mười lá gan cũng, cũng không dám nói láo với ngài a…” Hắn ta đau đến giọng nói cũng run rẩy theo, nhưng vẫn dựa vào nơi hiểm chống người đứng vững.
Thật sự là chưa đến Hoàng Hà tâm chưa chết.
Chiến Mặc Thần lạng giọng cười, “A? Nếu đã nói mày không biết, vậy tại sao trên di dộng của cô ấy sẽ có ghi chép cuộc trò chuyện của mày với cô ấy? Vì sao khi cô ấy phân trần với tao, nói mày si mê với cô ấy, nên mới không để ý nguyện s của cô ấy, tự cho rằng mình đối tốt với cô ấy, tức giận vì chuyện cô ấy? Cô ấy còn khuyên mày, bảo mày đừng làm như vậy, mày việc gì phải khư khư cố chấp!”
“Cái gì?” Lưu Á sợ ngây người, “Cố Minh Châu nói thế sao?”
“Nếu không phải?”
“Đệch, con tiện nhân đó! Rõ ràng là cô ta cho tôi tiền, bảo tôi ra tay với Cố Phi Yên, dựa vào đâu nói tôi si mê cô ta nên mới tự nguyện làm? Cô ta tẩy mình sạch sẽ, nhưng ông đây đâu, cô ta lợi dụng tôi xong liền mặc kế ông đây sống chết?”
Bởi vì cực kỳ tức giận, Lưu Á bỗng nhảy từ trên giường xuống, cuống cuồng vung hai tay, một bộ dạng đi tìm Cố Minh Châu tính sổ.
Trên người hắn ta vốn không mảnh vải che thân, giờ phút này cứ thế trần trụi lộ ra trước mặt mọi người, vật đã mềm giữa hai chân lúc ẩn lúc hiện, thật sự làm cay con mắt.
Đôi mắt Chiến Mặc Thần trầm xuống, trực tiếp trùm lên đôi mắt Cố Phi Yên, đem đầu cô dúi vào ngực mình.
Cố Phi Yên, “…”
Trời ạ, tay của anh ép đầu cô mạnh như thế, cô sắp ngạt chết rồi!
“Hoặc là cút lên giường, hoặc là mặc quần mày vào, nếu không tin hay không tao bảo người diệt cái chân thứ ba của mày?!”
Chiến Mặc Thần lạnh giọng mở miệng, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén ác liệt như muốn cắt da thịt Lưu Á, dọa hắn suýt tè ra quần vừa mặc.
Cố Phi Yên gẩy gẩy tóc, có hơi mất tự nhiên… Người đàn ông này, thật sự là ngày càng nhỏ mọn, càng lúc càng cường thế, cô cũng đâu phải là tiểu cô nương trong sáng thanh thuần, việc tiểu tiết mà cũng phải bảo vệ cô sao? Bị đánh gẫy như vậy, cuộc khảo vấn vừa rồi rõ ràng ko tiếp tục được.
Chiến Mặc Thần nháy mắt với Giang Lãng, mang theo Cố Phi Yên ra ngoài phòng, đứng bên ngoài chờ.
Chỉ chốc lát, Giang Lãng và Giang Đào vác một người ra.
Đem mấy người nhét vào ghế sau xe như nhét sủi cảo, bàn bạc một lúc, Chiến Mặc Thần quyết định xuất phát ngay bây giờ, chạy về thủ đô thẩm vấn Lưu Á cũng không muôn. Trên đường đi, anh còn không ngừng tạo áp lực, khiến tâm lý hắn sinh ra loại cảm giác khủng hoảng, nói không chừng đến lúc thẩm vấn sẽ có tác dụng lớn.
…
Mười giờ tối, Cố Phi Yên mấy người về đến biệt thự Giang Sơn Đế Cảnh.
Sau khi xuống xe, dưới yêu cầu mãnh liệt của Cố Phi Yên, Chiến Mặc Thần trực tiếp xách Lưu Á từ trên xe xuống tầng hầm khảo vấn, một chút cũng không chậm trễ thời gian.
Lúc rạng sáng, Chiến Mặc Thần mới từ tầng hầm lên, theo sau là Cố Phi Yên mặt vui sướng.
“Chiến thiếu, có phải trước kia anh oan uổng em không?”
“Ừm.”
“Em đã nói Minh Châu nữ thần nhà anh không phải người tốt, anh còn không tin, ha ha… Bây giờ bị đánh mặt rồi nhỉ? Em nói cho mà biết, em tuyệt đối không đồng tình với anh, dù sao đàn ông các anh đều mù mắt, không bị phụ nữ lừa mấy lần thì không chỉnh được, chị em chính là loại phim 8h tối, quen thuộc hết thói hư tật xấu của đàn ông!”
Cố Phi Yên hai tay khoanh ngực, mặt đắc y nhìn Chiến Mặc Thần, cảm thấy nở mày nở mặt.
“Minh Châu nữ thần nhà anh?” Mắt Chiến Mặc Thần híp lại, nhìn sang Cố Phi Yên đuôi sắp vểnh lên trời, “Cố Phi Yên, em có thể lương tâm hơn chút không, hửm? Hôm nay lăn lội ép khô anh, bây giờ lại nói lời kích thích anh, có phải em thấy trời tối rất hợp làm gì đó, nên ám chỉ với anh?”
Còn nữa?
Là cô ép khô anh? Có nhầm hay không?
“…” Cố Phi Yên trừng to mắt, vội vàng khoát tay, “Anh đừng nghĩ lung tung, em làm gì có ý đó! Chiến thiếu, anh anh minh thần võ, tuyệt đối không so đo với cô gái nhỏ như em, đúng không? Chúng ta đã lấy được bằng chứng Cố Minh Châu làm điều xấu, trước hết nhất định phải đối ngoại thật trơn tru, thì mới giải quyết công việc nội bộ được nha!”
“Anh sao lại nhớ Cố Minh Châu đâu có đối phó với anh, chỉ có uẩn khúc với em nhỉ?”
Cố Phi Yên chớp chớp mắt, “Vậy… Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, là một thể, dù là âm thầm cưới, nhưng cô ta ức hiếp em chính là không nể mặt anh rồi!”
“A… Nói như vậy, có vẻ không sai. Có điều, sao anh nhớ có một câu “Muốn diệt ngoại tất phải an nội”, có phải trước hết anh nên xử lý em rồi đi xử lý việc ngoài?”
“…” Cố Phi Yên bó tay.
Vui quá hóa buồn.
Trước đấy cô suy nghĩ cách vạch trần bộ mặt thực sự của Cố Minh Châu, thế nhưng không có lấy chút tiến triển, lần này đã bị cô bắt được cơ hội hiếm có, ngoài ý muốn còn bắt được một Lưu Á côn trùng có hại, sao cô không vui cho được?
Phải biết, Lưu Á bàn giao những vật kia, Cố Minh Châu tuyệt không chiếm được chút lợi ích nào, cũng không thể duy trì cái vỏ Bạch liên hoa yếu đuối tha thiết!
Cô chỉ là tâm trạng tốt nên nhất thời đắc ý quên tình hình thôi!
Người đàn ông này, có phải muốn bám lấy không buông không?
Vì thế là…
Hắn ta bắt đầu ăn chơi đàng điếmở nơi này, sống mơ mơ màng màng, hôm nay là một lần chơi lớn nhất.
Thế nhưng, hắn ta ngàn lần không ngờ được có thể nhìn thấy Chiến Mặc Thần ở đây!
Vì duy trì quan hệ với Cố Minh Châu, hắn cũng không lạ lẫm gì Chiến Mặc Thần, nhưng chính vì như vậy, hắn cũng biết rõ thủ đoạn của Chiến Mặc Thần đáng sợ như thế nào, đó căn bản không phải một tên đầu đàn lưu manh như hắn ta có thể sánh được!
Run như cầy sấy.
Nếu không phải đã cố gắng nén lại, hai chân run rẩy của hắn ta không chừng đã đầy thứ bài tiết.
“Mày cho rằng tao tới nơi này du sơn ngoạn thủy, thuận tiện đến gặp mày một lần? Tao tìm đến đây, còn không phải do mày?!” Chiến Mặc Thần lạnh lùng câu môi, trực tiếp hỏi câu khiến Lưu Á đang phát run càng thêm run, “Mày và Cố Minh Châu có quen biết không?”
“Không, tôi không quen!” Lưu Á lăn lội nhiều năm như thế đã thành tinh, hiểu được rằng mình tuyệt đối không được thừa nhận, chỉ cười nói, “Cố gia đại tiểu thư là nhân vật cao cao tại thượng, tôi sao có cơ hội quen biết?! Chiến thiếu, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, ngài so đo với tôi không phải rất mất mặt sao? Không bằng ngài cứ coi tôi như thả rắm đi, tôi thật không làm chuyện gì xấu hết!”
Lưu Á sợ hãi rụt rè, vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ.
“Phải không?”
“Phải phải phải, là đúng vậy đó!”
“Ở trước mặt tao, còn dám dối trá?!” Dây gai trong tay hóa thành dây dài, hung hắng quất lên người Lưu Á.
Lưu Á trần như nhộng chỉ có một bộ quần áo che bên hông, bị Chiến Mặc Thần quất, trên người ngay lập tức hiện rõ một vết đỏ cực sâu, đau đến mức hăn ta phải hít ngụm khí lạnh.
“Chiến, Chiến thiếu, tôi dù có mười lá gan cũng, cũng không dám nói láo với ngài a…” Hắn ta đau đến giọng nói cũng run rẩy theo, nhưng vẫn dựa vào nơi hiểm chống người đứng vững.
Thật sự là chưa đến Hoàng Hà tâm chưa chết.
Chiến Mặc Thần lạng giọng cười, “A? Nếu đã nói mày không biết, vậy tại sao trên di dộng của cô ấy sẽ có ghi chép cuộc trò chuyện của mày với cô ấy? Vì sao khi cô ấy phân trần với tao, nói mày si mê với cô ấy, nên mới không để ý nguyện s của cô ấy, tự cho rằng mình đối tốt với cô ấy, tức giận vì chuyện cô ấy? Cô ấy còn khuyên mày, bảo mày đừng làm như vậy, mày việc gì phải khư khư cố chấp!”
“Cái gì?” Lưu Á sợ ngây người, “Cố Minh Châu nói thế sao?”
“Nếu không phải?”
“Đệch, con tiện nhân đó! Rõ ràng là cô ta cho tôi tiền, bảo tôi ra tay với Cố Phi Yên, dựa vào đâu nói tôi si mê cô ta nên mới tự nguyện làm? Cô ta tẩy mình sạch sẽ, nhưng ông đây đâu, cô ta lợi dụng tôi xong liền mặc kế ông đây sống chết?”
Bởi vì cực kỳ tức giận, Lưu Á bỗng nhảy từ trên giường xuống, cuống cuồng vung hai tay, một bộ dạng đi tìm Cố Minh Châu tính sổ.
Trên người hắn ta vốn không mảnh vải che thân, giờ phút này cứ thế trần trụi lộ ra trước mặt mọi người, vật đã mềm giữa hai chân lúc ẩn lúc hiện, thật sự làm cay con mắt.
Đôi mắt Chiến Mặc Thần trầm xuống, trực tiếp trùm lên đôi mắt Cố Phi Yên, đem đầu cô dúi vào ngực mình.
Cố Phi Yên, “…”
Trời ạ, tay của anh ép đầu cô mạnh như thế, cô sắp ngạt chết rồi!
“Hoặc là cút lên giường, hoặc là mặc quần mày vào, nếu không tin hay không tao bảo người diệt cái chân thứ ba của mày?!”
Chiến Mặc Thần lạnh giọng mở miệng, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén ác liệt như muốn cắt da thịt Lưu Á, dọa hắn suýt tè ra quần vừa mặc.
Cố Phi Yên gẩy gẩy tóc, có hơi mất tự nhiên… Người đàn ông này, thật sự là ngày càng nhỏ mọn, càng lúc càng cường thế, cô cũng đâu phải là tiểu cô nương trong sáng thanh thuần, việc tiểu tiết mà cũng phải bảo vệ cô sao? Bị đánh gẫy như vậy, cuộc khảo vấn vừa rồi rõ ràng ko tiếp tục được.
Chiến Mặc Thần nháy mắt với Giang Lãng, mang theo Cố Phi Yên ra ngoài phòng, đứng bên ngoài chờ.
Chỉ chốc lát, Giang Lãng và Giang Đào vác một người ra.
Đem mấy người nhét vào ghế sau xe như nhét sủi cảo, bàn bạc một lúc, Chiến Mặc Thần quyết định xuất phát ngay bây giờ, chạy về thủ đô thẩm vấn Lưu Á cũng không muôn. Trên đường đi, anh còn không ngừng tạo áp lực, khiến tâm lý hắn sinh ra loại cảm giác khủng hoảng, nói không chừng đến lúc thẩm vấn sẽ có tác dụng lớn.
…
Mười giờ tối, Cố Phi Yên mấy người về đến biệt thự Giang Sơn Đế Cảnh.
Sau khi xuống xe, dưới yêu cầu mãnh liệt của Cố Phi Yên, Chiến Mặc Thần trực tiếp xách Lưu Á từ trên xe xuống tầng hầm khảo vấn, một chút cũng không chậm trễ thời gian.
Lúc rạng sáng, Chiến Mặc Thần mới từ tầng hầm lên, theo sau là Cố Phi Yên mặt vui sướng.
“Chiến thiếu, có phải trước kia anh oan uổng em không?”
“Ừm.”
“Em đã nói Minh Châu nữ thần nhà anh không phải người tốt, anh còn không tin, ha ha… Bây giờ bị đánh mặt rồi nhỉ? Em nói cho mà biết, em tuyệt đối không đồng tình với anh, dù sao đàn ông các anh đều mù mắt, không bị phụ nữ lừa mấy lần thì không chỉnh được, chị em chính là loại phim 8h tối, quen thuộc hết thói hư tật xấu của đàn ông!”
Cố Phi Yên hai tay khoanh ngực, mặt đắc y nhìn Chiến Mặc Thần, cảm thấy nở mày nở mặt.
“Minh Châu nữ thần nhà anh?” Mắt Chiến Mặc Thần híp lại, nhìn sang Cố Phi Yên đuôi sắp vểnh lên trời, “Cố Phi Yên, em có thể lương tâm hơn chút không, hửm? Hôm nay lăn lội ép khô anh, bây giờ lại nói lời kích thích anh, có phải em thấy trời tối rất hợp làm gì đó, nên ám chỉ với anh?”
Còn nữa?
Là cô ép khô anh? Có nhầm hay không?
“…” Cố Phi Yên trừng to mắt, vội vàng khoát tay, “Anh đừng nghĩ lung tung, em làm gì có ý đó! Chiến thiếu, anh anh minh thần võ, tuyệt đối không so đo với cô gái nhỏ như em, đúng không? Chúng ta đã lấy được bằng chứng Cố Minh Châu làm điều xấu, trước hết nhất định phải đối ngoại thật trơn tru, thì mới giải quyết công việc nội bộ được nha!”
“Anh sao lại nhớ Cố Minh Châu đâu có đối phó với anh, chỉ có uẩn khúc với em nhỉ?”
Cố Phi Yên chớp chớp mắt, “Vậy… Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, là một thể, dù là âm thầm cưới, nhưng cô ta ức hiếp em chính là không nể mặt anh rồi!”
“A… Nói như vậy, có vẻ không sai. Có điều, sao anh nhớ có một câu “Muốn diệt ngoại tất phải an nội”, có phải trước hết anh nên xử lý em rồi đi xử lý việc ngoài?”
“…” Cố Phi Yên bó tay.
Vui quá hóa buồn.
Trước đấy cô suy nghĩ cách vạch trần bộ mặt thực sự của Cố Minh Châu, thế nhưng không có lấy chút tiến triển, lần này đã bị cô bắt được cơ hội hiếm có, ngoài ý muốn còn bắt được một Lưu Á côn trùng có hại, sao cô không vui cho được?
Phải biết, Lưu Á bàn giao những vật kia, Cố Minh Châu tuyệt không chiếm được chút lợi ích nào, cũng không thể duy trì cái vỏ Bạch liên hoa yếu đuối tha thiết!
Cô chỉ là tâm trạng tốt nên nhất thời đắc ý quên tình hình thôi!
Người đàn ông này, có phải muốn bám lấy không buông không?
Vì thế là…
Danh sách chương