“Tôi không có…..”

“Cô không có? Cô không để hắn đè lên người cô, không cùng hắn thuê phòng làm tình, còn không cùng hắn nắm tay ngay trước mặt tôi bỏ chạy, như đôi uyên ương gặp nạn?! Cô nói đi!”

“Không phải! Đó là ngoài ý muốn, tôi cũng không….”

“Cô không muốn cùng hắn bỏ chạy? Cô nói lại đi, cô tiếp tục ngụy biện!”

“Tôi…. Khụ khụ khụ…..”

Ngay lúc này, giọng Cố Phi Yên bị cản lại.

Gương mặt đẹp trai của người đàn ông u sầu, cánh tay dài có lực bóp lấy cổ cô, dùng lực nhẹ, cô liền cảm thấy yết hầu đau dữ dội, làm cô cực kỳ khó chịu, nói không ra lời, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Thả, thả tôi ra….”

Cố Phi Yên ra sức lắc đầu, đập vào tay Chiến Mặc Thần.

Khó chịu, rất khó chịu!

Nỗi đau ngạt thở rất đáng sợ.

Cô tốn công mở miệng, yết hầu bị bóp chặt, âm thanh không truyền ra được, đau đến chảy nước mắt, ánh mắt mơ hồ, dung mạo anh tuấn của người đàn ông cũng lờ mờ đi.

Không khí càng ngày càng ít đi, cô mở to miệng nhưng không hít được tý không khí nào, phổi nóng lên khó chịu, thần trí cũng dần dần mơ màng, cô đột nhiên có cảm giác mình sẽ chết đi như này.

Cuối cùng cô ngừng vùng vẫy.

Chân tay vô lực rơi xuống, cô nhắm mắt, sự khinh bỉ trong lòng thu lại nơi sâu nhất của con ngươi.

Lúc cô hoàn toàn mất hy vọng, Chiến Mặc Thần chán ghét đẩy cô ra.

“Huhu, khụ khụ khụ….huhu….”

Phản ứng bản năng cơ thể, cô hít thở từng hơi lớn, luồng không khí tươi mới mang theo hơi lạnh, bộ phổi chua cay đều giảm đi, vậy mà nỗi đau giáp ranh với cái chết còn tàn lưu lại trong đầu cô.

Cố Phi Yên vừa ho, vừa men theo mép cửa xe trèo lên ghế trước, cô ôm lấy đầu gối mình co tròn lại, nhìn người đàn ông trầm mặc ấy một lượt, trong ánh mắt tràn đầy phòng bị và sợ hãi.

Lại một lần nữa, Chiến Mặc Thần suýt nữa giết cô!

Anh thật sự muốn giết cô.

Rất sợ hãi, Cố Phi Yên nhìn chiếc điện thoại rơi xuống, chỉ là muốn gọi một cuộc điện thoại cho Du Diễm Phong vậy mà anh lại đối với cô như vậy, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Trước mặt anh, cô dường như cô càng khóc nhiều hơn.

Mọi việc sao lại biến thành như vậy?

Rõ ràng trước đó anh vẫn tin tưởng cô, coi như có người đã gửi cho anh những bức ảnh quá trớn của cô, anh cũng cả đêm đó thô bạo với cô rất lâu, nhưng, từ tận đáy lòng cô cảm thấy thực ra anh cũng có vài phần tin tưởng mình…

Anh chỉ muốn câu trả lời của cô, muốn cơ thể của cô.

Không thể giống như hôm nay được, anh căm hận đến nỗi muốn giết cô.

Là sai chỗ nào?

Là bởi vì cô giáo huấn anh?

Cô cho rằng đó chỉ là đùa thôi, cô thật sự không muốn làm hại anh.

Là bởi vì cô và Du Diễm Phong tai nạn phát sinh đúng lúc bị anh nhìn thấy sao?

Cô có thể giải thích, đó chỉ là hiểu nhầm!

Là bởi vì….

Đột nhiên, cằm Cố Phi Yên bị nam nhân đó giữ chặt, tất cả những suy nghĩ chốc lát bị làm phiền.

“Vẫn còn nhớ hắn?”

“Không, không có…” cô rụt lại, muốn tránh khỏi tay anh.

Nhưng, cô không tránh được.

“Cố Phi Yên, cô thật không coi ai ra gì!”

Người đàn ông cười lạnh lùng, mặc kệ Giang Đào đang lái xe ghế trước, mặc kệ tấm kính chắn chưa kịp nhâng lên, trực tiếp kéo cả người cô đang run rẩy vào lòng mình, nụ hôn thô bạo lên môi cô, bàn tay to lớn nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô vê nặn.

“Vừa nãy hắn còn chưa vuốt ve cô, vì vậy cô vẫn còn nghĩ đến hắn, đúng không?”

“Không, không phải….”

“Cô lại đói khát như vậy, tôi thỏa mãn cô!”

“Đừng, Chiến Mặc Thần anh dừng tay, vết thương vẫn chưa khỏi….còn có người ngoài ở đây, cầu xin anh đấy, đừng đối với tôi như vậy….”

Cố Phi Yên khóc đến khàn giọng nhưng cơn phẫn nộ của người đàn ông lại không nghe vào bất cứ lời giải thích của cô, cánh môi mềm mại đưa xuống nuốt tất cả tiếng kêu gào của cô vào trong bụng.

Hàng ghế sau rộng rãi, Cố Phi Yên càng muốn tránh thì lại càng không tránh được.

Có lẽ niềm an ủi duy nhất của cô là Giang Đào đã nhâng tấm kính chắn lên, cũng coi như anh có thể nghe được động tĩnh phía sau, cô cũng có thể tự an ủi mình anh không nghe thấy, không nhìn thấy….

Yết hầu có dị vật mãnh liệt, họng cô nóng cay khó chịu.

Cơ thể cũng vậy.

Tim càng hơn vậy.

Trái tim cô đau như bị dao cứa nhiều nhát.

Người đàn ông thô bạo kéo chiếc quần lót cuối cùng trên người cô xuống, giống như vị thần tôn kính từ trên cao liếc nhìn cô, ngón tay xâm chiếm không có bất kỳ sự báo trước gì trực tiếp đâm vào.

“Ahhh!” Cố Phi Yên kêu lên thảm thiết, dường như ngất đi.

Đau.

Chỗ đó của cô đã bị anh tối hôm ấy vì quá thô bạo dẫn đến đau sưng đỏ lên vẫn chưa khỏi, bây giờ lại bị anh ngang ngược đâm vào như vậy, trong khoảnh khắc, cô đau đến cong người lại, sắc mặt tái mét.

Giọt nước mắt tuôn ra càng nhiều.

“Chiến Mặc Thần, anh khốn nạn, khốn nạn…..”

Cô nức nở mắng chửi anh, vừa khó chịu vừa tủi thân.

Chiến Mặc Thần cũng sững sờ người ra.

Anh yên lặng một lúc lâu thả cô ra, do đó cô cố tránh càng xa càng tốt, cũng không nhìn cô nữa. Ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, ánh đèn chiếu vào lúc sáng lúc tối, góc mặt anh lúc trong chỗ tối càng nhìn không rõ ánh mắt.

…….

Giang Sơn Đế Cảnh.

Cố Phi Yên nhẹ nhàng từ trên xe xuống, khoác lên chiếc áo của anh phía sau lưng, cả người đều phát run.

Cô vội vàng nắm chặt quần áo, cúi thấp đầu xuống.

Cô ra sức nắm chặt quần áo đến nỗi tay trắng bệch ra, nhưng không dám có một chút đại ý nào, chỉ sợ quần áo rơi xuống đất sẽ lộ ra cơ thể bên trong cô.

Vết thương trong lòng còn còn có thể che đậy lại nhưng vết thương trên cơ thể nhìn thấy mà đau lòng….

Ngọt ngào và đau khổ đan chéo vào nhau, làm cho cô cảm thấy lúc này có chút hốt hoảng, tứng bước cứng nhắc đi về phía trước, cứ như đứng trên ruột bông của chiếc đệm mềm mại, lướt nhanh, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

“Sau này cô sẽ ở đây, không có sự cho phép của tôi không được ra ngoài.”

Bước đến phòng khách cổ kính độc đáo của biệt thự, người đàn ông để lại một câu rồi bước đi.

Như vậy không được!

“Chiến tổng…” Cố Phi Yên vội vàng ngẩng đầu, gọi anh lại, “Trong tay tôi còn mấy đơn hàng, tôi muốn làm việc….”

Nam nhân không quay đầu lại, lạnh nhạt trả lời, “Nếu cô tự mình từ bỏ, tôi có lẽ sẽ không sai người đi kiếm phiền phức cho mấy vị khách của cô, bọn họ còn có thể giữ lại sản nghiệp. Nếu cô cương quyết không buông tay, không những cô không hoàn thành công việc, bọn họ sẽ vì cô mà chịu tổn thất.”

Uy hiếp cô….

Anh lại uy hiếp cô!

“Được, anh có thể ép tôi, tôi cũng không thể tùy ý nhận đơn hàng đó hại người ta, nhưng tôi muốn trả tiền viện thuốc cho bà, cái này anh biết, anh muốn ép tôi đến độ nào nữa?” Cố Phi Yên đau buồn cầu xin, “Anh có thể nhốt tôi nhưng hãy để tôi tiếp tục công việc được không?”

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tiền thuốc thang tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Nhưng….”

Cố Phi Yên còn muốn nói gì đó nhưng lại bị anh làm đứt đoạn, “Cố Phi Yên, tôi sẽ không mềm lòng với cô nữa, cô tốt nhất biết điều chút!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện