68117.

“Tất cả điều này, đều là cô bày ra?!”

Đẩy mạnh Cố Minh Châu ra, Cố Phi Yên mang theo vết thương trên mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ có dáng vẻ kệch cỡm trước mặt, trong mắt tràn đầy lòng căm thù lạnh lẽo đến xương tủy.

Cô bỗng nhớ ra rất nhiều tiểu tiết mà mình đã bỏ qua.

Vốn Viên Tiến một lòng muốn tìm người mang họ “Triển”, nhưng Lã Tiểu Trúc đột ngột tìm đến cửa, quy nguyên nhân của chuyện Viên Tiến là do cô, để cô đưa tiền thuốc men cho Viên Tiến trị liệu.

Viên Tiến xuất thân nông thôn, hắn ta và Lã Tiểu Trúc căn bản không thể biết được thân thế của cô, sao đột nhiên cả Viên gia đều biết cô là Cố nhị tiểu thư? Hơn thế, bọn họ không chỉ mắng cô câu dẫn Viên Tiến, còn nói cô câu dẫn anh rể…

Thế mà, là cô ta!

Quả nhiên là cô ta!

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chữ trên tấm biểu ngữ dài, trong lòng Cố Phi Yên đột ngột toát ra cơn lửa giận, thiêu cháy lý trí cô thành tro, đưa tay đến trước mặt Cố Minh Châu, mạnh mẽ cho thứ giả nhân giả nghĩa một bạt tai!

“Tiểu…”

“Ba!”

Không đợi Cố Minh Châu mở miệng, Cố Phi Yên tát tiếp một lần nữa, đánh cho mặt Cố Minh Châu lệch sang một hướng.

Cố Minh Châu rất đau.

Gần như trong chớp mắt, trên mặt cô hiện lên hai vết bàn tay đối xứng, lập tức từ một tiểu thư ưu nhã mỹ lệ trở nên vô cùng chật vật.

Trong mắt cô ta lóe lên một tia âm hiểm, bụm mặt, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, “Tiểu Yên, chị biết em đang trách chị đến muộn, hại em phải chịu tội lớn, nhưng… Nhưng chị cũng đâu có biết sẽ xảy ra loại chuyện đó! Em, em sao có thể đối với chị như vậy? Chị là chị gái của em a!”

“Tôi không có loại chị như thế này, cô cút đi cho tôi!”

“Chị biết em không yêu quý chị, nhưng em đừng phát cáu với chị nữa được không?” Cố Minh Châu kéo tay cô, căn môi, đôi mắt đẹp mang lo lắng và bao dung nhìn cô, “Em hiểu lần gì đó với chị rồi, chúng ta về rồi nói, bây giờ em đang bị thương, chị trước đưa em đi bệnh viện nhé, nhé?”

Cố Minh Châu một câu hai câu chị chị, mục đích chính là một Cố Phi Yên đáng ghét.

Kéo lấy tay Cố Phi Yên, cô ta cũng không buông tha cơ hội này, móng tay thật dài cấu lòng bàn tay Cố Phi Yên, quay lưng về phía đám người, trong con người chỉ toàn khiêu khích, im lặng giương lên khóe môi.

Tất cả điều này, đều gợi cho lửa iaajn trong lòng Cố Phi Yên càng thêm lớn.

Cô hung hăng đẩy Cố Minh Châu ra, “Chị gì chứ, cô mới không phải là chị gái của tôi, buông tôi ra! Cô cấu kết với Viên Tiến, hao tổn tâm cơ tìm một đám chó ngoan đối phó với tôi, không phải muốn nhìn tôi thành trò cười sao?! Cố Minh Châu, cô diễn cả ngày rồi, không mệt à?”

“Tôi…”

Bị đẩy lùi về sau hai bước, Cố Minh Châu đạp hụt, “A” lên một tiếng thất thanh, khuôn mặt kinh hoàng ngã ngửa về phía bậc thang.

Lăn xuống năm sáu bậc, cô ta nặng nề ngã xuống đất, hôn mê tại chỗ.

Màn biến cố này, khiến người ở hiện trường đều im lặng, ánh nhìn rơi trên người Cố Phi Yên, sắc mặt phong phú.

Cố Phi Yên, “…”

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hai tay của chính mình, nhíu nhíu mày.

Cô vừa rồi, có đẩy mạnh đến mức như vậy sao?

Hiện tại cô đứng ở chỗ cách bậc thang hơn một mét, Cố Minh Châu vừa đứng trước mặt cô, không thể gần bậc thang đến mức… sao vừa bị cô đẩy liền trực tiếp đẩy xuống bậc được?

Không có khả năng!

Cố Minh Châu, chắc chắn là cố ý!

“Cô đừng có mà giả chết, hãm hại tôi một lần, còn muốn thêm mấy lần nữa sao?” Cố Phi Yên mặt mũi phát lạnh, vội vàng lay động thân thể Cố Minh Châu, một lòng muốn vạch trần sự giả tạo của cô ta, để cho tất cả mọi người đều biết được chân diện mục ác độc của cô ta!

Thế nhưng, ngay lúc này, một giọng nói nặng nề tức giận vang lên.

“Cố Phi Yên, dừng tay!”

Tâm Cố Phi Yên trầm xuống, động tác theo bản năng dừng lại.

Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ đứng tại trước mặt cô, đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, còn có hai con ngươi lạnh lùng trầm tĩnh.

“Vì sao em động tay với cô ấy?” Chiến Mặc Thần rũ mắt xuống, gương mặt anh tuấn không có lấy chút cảm xúc, “Cô ấy bị bệnh tim, em không phải không biết, lẽ nào em muốn hại chết cô ấy? Cô ấy chết rồi, có ích gì với em?!”

Từng câu từng câu trách móc, hỏi đến đầu óc Cố Phi Yên muốn nổ tung.

Người đàn ông trước mặt tựa như thiên thần, cô rất quen thuộc, nhưng lại không quen chút nào.

Anh từ trước đến nay luôn lạnh lùng, giây phút này, trong mắt anh lại xuất hiện sự ngoan lệ vô tình, dù đang lẳng lặng nhìn cô, nhưng tựa như không phải nhìn cô, mà là nhìn vào một người đã không còn hô hấp nữa.

Anh ấy tức giận, rất tức giận!

Bởi vì Cố Minh Châu!

Thế cho nên, một người đầy đau đớn như cô, anh không nhìn thấy nữa sao?

Trong mắt anh, chỉ có Cố Minh Châu đang làm bộ làm dáng!

Cảm giác ấy, khiến trái tim của Cố Phi Yên đau quắt lại, ngay cả hít thở cũng không còn thông thuận. Cô rủ mắt, hít một hơi thật sâu mới có thể xóa bỏ sự chua chát trong lồng ngực.

Chỉ là, tâm lại đông cứng.

“Vì sao tôi động tay với cô ta, anh nên hỏi thử xem cô ta đã làm gì với tôi!” Cố Phi Yên gượng đứng dậy từ trên mặt đất, lùi sau một bước, đứng trên bậc cầu thang nhìn thẳng Chiến Mặc Thần, mỉa mai, “Cô ta đã ngất đi, mặc dù không biết là hôn mê thật hay hôn mê giả, nhưng tốt nhất anh nên mang cô ta đi bệnh viện kiểm tra kỹ càng, đừng để đến lúc cô ta chết rồi còn quay sang trách tôi.”

“Cố Phi Yên, em…” Chiến Mặc Thần nhíu chặt mày.

Muốn nói cái gì đó, nhưng đến cuối anh không nói nữa.

Ôm lấy Cố Minh Châu đang hôn mê bất tỉnh trên đất, anh lạnh giọng phân phó Giang Đào đứng sau lưng, “Xử lý cho tốt chuyện ở đây, Viên gia, một người cũng không được phép đi, tất cả đều tạm giam ở cục cảnh sát, chờ tôi tới xử lý!”

“Chiến thiếu, còn ngài?” Giang Đào hỏi.

“Trước tiên tôi đưa Cố Minh Châu đi bệnh viện, đợi chút sẽ quay lại.”

“… Vâng.” Giang Đào âm thầm liếc nhìn Cố Phi Yên, môi mấy máy, cuối cùng lại thở dài, bất đắc dĩ chạy đi tìm cảnh sát bàn việc.

Cố Phi Yên đứng trên bậc thang, nhìn theo Chiến Mặc Thần ôm Cố Minh Châu vội vàng đi xa dần, lên xe, rồi xe cũng biến mất không thấy gì nữa.

Cảnh sát phối hợp với Giang Đào giam lại người Viên gia, bao gồm cả Lã Tiểu Trúc đang gào khóc, không chịu đi.

Người thợ cả trang trí ánh mắt phức tạp nhìn cô, muốn tới đây an ủi, dường như vì thân phận chênh lệch quá lớn, mối quan hệ cũng không tính là thân cận gì, xấu hổ đến quá gần cô, đành đứng một bên chần chừ.

Lùi sau một bước, Cố Phi Yên mất sức ngồi xuống bậc cầu thang.

Trên người, rất nhiều chỗ đau rất đau.

Cô nhắm mắt lại, hai tay ôm đầu, chỉ muốn ném bỏ từng cơn từng cơn choáng váng, không muốn lộ ra khuôn mặt yếu ớt vào lúc này, không muốn như Cố Minh Châu vô sỉ tỏ vẻ yếu đuối khiến người khác đồng cảm.

Thế nhưng, cô thật sự không chịu nổi.

Cô khó khăn mở to mắt ra, đứng đối diện cách đó không xa, ngại ngùng vẫy tay với thợ cả, chờ anh ta tới, cô suy yếu cười cười, “Tôi không khỏe cho lắm, làm phiền anh có thể dìu tôi lên văn phòng không?”

“Có thể!” Thợ cả trẻ đỏ mặt gật đầu.

Dựa vào nâng đỡ của cậu thợ, Cố Phi Yên vừa bước hai bước, cả người liền mềm nhũn, ngất đi.

Bên tai chỉ nghe thấy thợ cả lo lắng la lên, “Cố tiểu thư, cô tỉnh lại đi, tỉnh lại đi a!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện