68113.
Lã Tiểu Trúc?
Tắt điện thoại, Cố Phi Yên trong con ngươi lộ ra sự ngạc nhiên.
Cô cho rằng, từ cái hôm cô chuyển khỏi căn phòng chung ấy là bắt đầu không còn bất cứ quan hệ gì với Viên Tiến và Lã Tiểu Trúc, có chết cũng không gặp lại.
Vì vậy cô một chút yếu lòng cũng không có, coi Lã Tiểu Trúc là người xa lạ, cho vào danh sách đen.
Không ngờ rằng, Lã Tiểu Trúc lại tìm đến tận cửa.
Tuy nhiên, Cố Phi Yên không chủ động liên lạc với cô ta.
Nếu Lã Tiểu Trúc thực sự có chuyện, sẽ đến quán bar tìm, nếu Lã Tiểu Trúc không đến tìm, cô ấy cũng không nhất thiết kiếm thêm chuyện.
Nên nói câu gì? Đúng rồi, nói “Tôi rất bận, không có chuyện gì đừng đến tìm tôi, có chuyện….càng không nên đến tìm tôi”, nói câu này, rất phù hợp với tâm tình của cô lúc này.
Vậy mà, lần này Cố Phi Yên nghĩ sai rồi.
Ngày thứ hai, thợ lắp đặt còn chưa đến, Lã Tiểu Trúc đã đợi ngoài quán bar rồi, đi theo sau thợ lắp đặt vào trong quán, gõ cửa phòng làm việc tầng hai.
“Bác thợ, đợi một chút.” Cố Phi Yên cho rằng giám đốc dự án muốn thảo luận việc lắp đặt với cô, mặc xong quần áo ra mở cửa, vừa nhìn, lại là Lã Tiểu Trúc bối rối vạn phần đứng ngoài cửa.
“Tiểu Trư?” Cố Phi Yên mỉm cười, “Nghe bạn tôi nói, cô hôm trước đã đến quán bar tìm tôi, có chuyện gì không?”
“Là có chút chuyện.” Lã Tiểu Trúc căng thẳng cầm mép áo, bước vào trong phòng, “Tiểu Yên, chắc cô đã biết chuyện Viên Tiến bị đụng xe rồi, bây giờ đang ở bệnh viện trị liệu.”
“Ừm, Thi Kỳ đã nói với tôi rồi.”
“Vậy cô có suy nghĩ gì không?”
“Tôi?” Cố Phi Yên thu lại nụ cười, hỏi lại, “Tôi còn nghĩ gì nữa? Thấy tình cảnh của cô, tôi đã không nói hắn ác giả ác báo rồi, nhưng cô nên biết, tôi không hề phát sinh tình cảm gì với cái loại như hắn.”
Cố Phi Yên nói hết lời.
Cô có trực giác, Lã Tiểu Trúc lần này đến cũng không hẳn là đơn thuần cùng cô tâm sự gì, cảm tình của cô và Lã Tiểu Trúc đã hết, coi như mọi thứ sụp đổ, trực tiếp dùng bạo lực được.
“Cô tại sao lại có thể như vậy, cô một chút cũng không thấy chột dạ sao?” Lã Tiểu Trúc ngẩng đầu, mặt đỏ bừng bừng, nói trong tức giận.
“Tôi tại sao lại không được như vậy?” Cố Phi Yên lông mày trầm xuống, sắc mặt cũng chả tốt là bao, giọng nói tựa dòng nước chảy từ băng tuyền vào tiết đông lạnh, “Muốn nói gì cô nói hết luôn một lần này đi!”
Lã Tiểu Trúc hét lên, “Viên Tiến chính là do cô hại!”
“Oh?” Cố Phi Yên nhíu lông mày lạnh nhạt.
“Tôi đã biết hết rồi, cô phủ nhận cũng vô dụng thôi! Cô thấy Viên Tiến chướng mắt liền gọi người đánh anh ấy một trận, cũng là cô cố ý sắp xếp vụ tai nạn xe, chính vì vậy Viên Tiến mới biến thành… thành phế nhân rồi! Viên Tiến trở thành như vậy, cô phải có trách nhiệm tất cả mọi chuyện!”
“Vậy sao? Bằng chứng đâu?”
“Bằng chứng là cô và Viên Tiến đã từng xảy ra tranh chấp, chỉ có cô mới có khả năng gây án!”
“Nếu đã như vậy, cô đi mà báo cảnh sát đến bắt tôi. Tôi hôm nay rất bận không rảnh tiếp cô nữa.” Cố Phi Yên bước đến cửa, nhìn Lã Tiểu Trúc vẫn đứng ở bên trong, “Tôi chuẩn bị đi rồi, cô vẫn còn chưa ra sao?”
Lã Tiểu Trúc không động đậy.
Ánh mắt cô ta mập mờ, “Tiểu Yên, thực ra tôi và Viên Tiến đều không muốn làm khó ai, nếu cô thật sự có thành ý, chúng tôi có thể nhận. Cô biết đó, Viên Tiến giờ nhập viện trị liệu cũng cần tiền…..chỉ cần cô đưa 100 vạn tệ, chúng tôi sẽ không đi báo án.”
“Thật ngại quá, tôi không có tiền, có cũng không hào phóng, đề nghị các người nhanh chóng báo án đi, muộn chút nữa là không điều tra được gì hết đâu.”
Trong phòng có camera, máy tính có cài đặt mật mã, không sợ Lã Tiểu Trúc động tay động chân, chán phải tiếp tục dậy dưa với cô ta, Cố Phi Yên quay người xuống lầu.
Cả buổi sáng Cố Phi Yên đều bận rộn, Lã Tiểu Trúc đi lúc nào cô cũng không biết.
Lúc nghỉ trưa, Cố Phi Yên nằm trên giường, nhìn lên trần nhà đờ người ra.
Viên Tiến đích xác không phải do cô ra tay nhưng đó là do người đàn ông kia!
Cô cũng chả lợi lộc gì, một lòng lo lắng cho anh, buổi sáng cũng không để lộ sơ hở gì để Lã Tiểu Trúc nhìn thấy vì vậy ra sức dùng công việc bỏ qua chuyện kia.
Đến giờ mới nhẹ nhõm được, trong lòng cô có chút dằn vặt.
Có nên nhắc cho Chiến Mặc Thần một tiếng?
Anh hành động rất cẩn thận, chắc chắn loại bỏ những sơ hở, sẽ không để lại chứng cớ gì cả? nghĩ như vậy, không nhắc chắc cũng không sao đâu.
Nhưng, nghĩ lại, anh rốt cuộc ra tay cũng là vì cô, giúp cô xả giận, cô biết Viên Tiến muốn quấy rầy nếu không nói cho anh một tiếng hình như có chút vô tâm.
Loanh quanh đến 2h chiều, Cố Phi Yên hét lên một tiếng, gọi cho Chiến Mặc Thần.
“Có chuyện tìm tôi?” giọng nói trầm ấm từ tính của người đàn ông vang bên tai, Cố Phi Yên bỗng chốc tim đập nhanh.
Cô gãi gãi tai ngỏ ý, “Có chút chuyện.”
“Tôi biết rồi, nói qua điện thoại bất tiện, tối tôi qua tìm cô.” Anh lại nói tiếp, “Tôi bây giờ rất bận, đang có cuộc họp, tối gặp mặt được không?”
“…..Vâng.”
Đồng ý trong mơ hồ, đầu dây bên kia vang lên “Tu tu tu..” máy bận.
Cố Phi Yên sững người ra, có chút ngơ ngác không hiểu.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, vò vò đầu phiền muộn trông như con đà điểu vùi đầu vào gối.
Buổi tối, có thật cùng người đàn ông đó gặp mặt không? Cô căn bản không nghĩ tới, chỉ là vội vàng gọi một cuộc điện thoại với nghĩa vụ là nhắc nhở mà thôi, lại hồ đồ nhận lời hẹn gặp đêm nay.
Tuy nhiên, như này có vẻ không đúng.
Lỡ như Lã Tiểu Trúc bọn họ theo dõi thấy cô tiếp xúc với người khác, từ Chiến Mặc Thần sẽ phát hiện ra có liên quan đến người bí ẩn họ “Triển”, không phải sẽ gây phiền phức cho Chiến Mặc Thần sao?
Nếu nói như vậy, cô lợn lành chữa thành lợn què mất!
Trong lòng lo lắng nhưng nhớ ra Chiến Mặc Thần giờ rất bận, Cố Phi Yên càng không thể gửi tin nhắn cho anh được.
[Tôi muốn nói chuyện rất đơn giản với anh, là như này, Lã Tiểu Trúc hôm nay đã đến tìm tôi là nói việc của Viên Tiến.
Trước lúc Viên Tiến bị đánh, hắn nghe thấy có người gọi “Chiến thiếu gia”, một lòng muốn tìm kẻ đã ám hại hắn, không tha cho.
Lã Tiểu Trúc lần này đến tìm tôi, nói cô ta nghi ngờ chuyện này cô là người chủ mưu đứng sau, uy hiếp tôi đưa Viên Tiến tiền trị liệu nếu không sẽ báo án. Tôi không biết cô ta lúc nào sẽ cắn nhằng, hay có chứng cứ gì không, lo lắng sẽ kéo anh vào, vì vậy tôi nhắc anh một tiếng.
Đúng rồi, anh tối anh không cần qua đây, tránh bị người khác phát hiện tôi và anh có liên quan, ảnh hưởng đến anh.]
Gửi đoạn tin nhắn dài dằng dẵng,Cố Phi Yên yên tâm.
Chưa đến nửa phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Chiến Mặc Thần. Cắn môi mở tin nhắn, cô đột nhiên cục tức ứ ở cổ họng cũng may không làm cô nghẹn chết.
Lã Tiểu Trúc?
Tắt điện thoại, Cố Phi Yên trong con ngươi lộ ra sự ngạc nhiên.
Cô cho rằng, từ cái hôm cô chuyển khỏi căn phòng chung ấy là bắt đầu không còn bất cứ quan hệ gì với Viên Tiến và Lã Tiểu Trúc, có chết cũng không gặp lại.
Vì vậy cô một chút yếu lòng cũng không có, coi Lã Tiểu Trúc là người xa lạ, cho vào danh sách đen.
Không ngờ rằng, Lã Tiểu Trúc lại tìm đến tận cửa.
Tuy nhiên, Cố Phi Yên không chủ động liên lạc với cô ta.
Nếu Lã Tiểu Trúc thực sự có chuyện, sẽ đến quán bar tìm, nếu Lã Tiểu Trúc không đến tìm, cô ấy cũng không nhất thiết kiếm thêm chuyện.
Nên nói câu gì? Đúng rồi, nói “Tôi rất bận, không có chuyện gì đừng đến tìm tôi, có chuyện….càng không nên đến tìm tôi”, nói câu này, rất phù hợp với tâm tình của cô lúc này.
Vậy mà, lần này Cố Phi Yên nghĩ sai rồi.
Ngày thứ hai, thợ lắp đặt còn chưa đến, Lã Tiểu Trúc đã đợi ngoài quán bar rồi, đi theo sau thợ lắp đặt vào trong quán, gõ cửa phòng làm việc tầng hai.
“Bác thợ, đợi một chút.” Cố Phi Yên cho rằng giám đốc dự án muốn thảo luận việc lắp đặt với cô, mặc xong quần áo ra mở cửa, vừa nhìn, lại là Lã Tiểu Trúc bối rối vạn phần đứng ngoài cửa.
“Tiểu Trư?” Cố Phi Yên mỉm cười, “Nghe bạn tôi nói, cô hôm trước đã đến quán bar tìm tôi, có chuyện gì không?”
“Là có chút chuyện.” Lã Tiểu Trúc căng thẳng cầm mép áo, bước vào trong phòng, “Tiểu Yên, chắc cô đã biết chuyện Viên Tiến bị đụng xe rồi, bây giờ đang ở bệnh viện trị liệu.”
“Ừm, Thi Kỳ đã nói với tôi rồi.”
“Vậy cô có suy nghĩ gì không?”
“Tôi?” Cố Phi Yên thu lại nụ cười, hỏi lại, “Tôi còn nghĩ gì nữa? Thấy tình cảnh của cô, tôi đã không nói hắn ác giả ác báo rồi, nhưng cô nên biết, tôi không hề phát sinh tình cảm gì với cái loại như hắn.”
Cố Phi Yên nói hết lời.
Cô có trực giác, Lã Tiểu Trúc lần này đến cũng không hẳn là đơn thuần cùng cô tâm sự gì, cảm tình của cô và Lã Tiểu Trúc đã hết, coi như mọi thứ sụp đổ, trực tiếp dùng bạo lực được.
“Cô tại sao lại có thể như vậy, cô một chút cũng không thấy chột dạ sao?” Lã Tiểu Trúc ngẩng đầu, mặt đỏ bừng bừng, nói trong tức giận.
“Tôi tại sao lại không được như vậy?” Cố Phi Yên lông mày trầm xuống, sắc mặt cũng chả tốt là bao, giọng nói tựa dòng nước chảy từ băng tuyền vào tiết đông lạnh, “Muốn nói gì cô nói hết luôn một lần này đi!”
Lã Tiểu Trúc hét lên, “Viên Tiến chính là do cô hại!”
“Oh?” Cố Phi Yên nhíu lông mày lạnh nhạt.
“Tôi đã biết hết rồi, cô phủ nhận cũng vô dụng thôi! Cô thấy Viên Tiến chướng mắt liền gọi người đánh anh ấy một trận, cũng là cô cố ý sắp xếp vụ tai nạn xe, chính vì vậy Viên Tiến mới biến thành… thành phế nhân rồi! Viên Tiến trở thành như vậy, cô phải có trách nhiệm tất cả mọi chuyện!”
“Vậy sao? Bằng chứng đâu?”
“Bằng chứng là cô và Viên Tiến đã từng xảy ra tranh chấp, chỉ có cô mới có khả năng gây án!”
“Nếu đã như vậy, cô đi mà báo cảnh sát đến bắt tôi. Tôi hôm nay rất bận không rảnh tiếp cô nữa.” Cố Phi Yên bước đến cửa, nhìn Lã Tiểu Trúc vẫn đứng ở bên trong, “Tôi chuẩn bị đi rồi, cô vẫn còn chưa ra sao?”
Lã Tiểu Trúc không động đậy.
Ánh mắt cô ta mập mờ, “Tiểu Yên, thực ra tôi và Viên Tiến đều không muốn làm khó ai, nếu cô thật sự có thành ý, chúng tôi có thể nhận. Cô biết đó, Viên Tiến giờ nhập viện trị liệu cũng cần tiền…..chỉ cần cô đưa 100 vạn tệ, chúng tôi sẽ không đi báo án.”
“Thật ngại quá, tôi không có tiền, có cũng không hào phóng, đề nghị các người nhanh chóng báo án đi, muộn chút nữa là không điều tra được gì hết đâu.”
Trong phòng có camera, máy tính có cài đặt mật mã, không sợ Lã Tiểu Trúc động tay động chân, chán phải tiếp tục dậy dưa với cô ta, Cố Phi Yên quay người xuống lầu.
Cả buổi sáng Cố Phi Yên đều bận rộn, Lã Tiểu Trúc đi lúc nào cô cũng không biết.
Lúc nghỉ trưa, Cố Phi Yên nằm trên giường, nhìn lên trần nhà đờ người ra.
Viên Tiến đích xác không phải do cô ra tay nhưng đó là do người đàn ông kia!
Cô cũng chả lợi lộc gì, một lòng lo lắng cho anh, buổi sáng cũng không để lộ sơ hở gì để Lã Tiểu Trúc nhìn thấy vì vậy ra sức dùng công việc bỏ qua chuyện kia.
Đến giờ mới nhẹ nhõm được, trong lòng cô có chút dằn vặt.
Có nên nhắc cho Chiến Mặc Thần một tiếng?
Anh hành động rất cẩn thận, chắc chắn loại bỏ những sơ hở, sẽ không để lại chứng cớ gì cả? nghĩ như vậy, không nhắc chắc cũng không sao đâu.
Nhưng, nghĩ lại, anh rốt cuộc ra tay cũng là vì cô, giúp cô xả giận, cô biết Viên Tiến muốn quấy rầy nếu không nói cho anh một tiếng hình như có chút vô tâm.
Loanh quanh đến 2h chiều, Cố Phi Yên hét lên một tiếng, gọi cho Chiến Mặc Thần.
“Có chuyện tìm tôi?” giọng nói trầm ấm từ tính của người đàn ông vang bên tai, Cố Phi Yên bỗng chốc tim đập nhanh.
Cô gãi gãi tai ngỏ ý, “Có chút chuyện.”
“Tôi biết rồi, nói qua điện thoại bất tiện, tối tôi qua tìm cô.” Anh lại nói tiếp, “Tôi bây giờ rất bận, đang có cuộc họp, tối gặp mặt được không?”
“…..Vâng.”
Đồng ý trong mơ hồ, đầu dây bên kia vang lên “Tu tu tu..” máy bận.
Cố Phi Yên sững người ra, có chút ngơ ngác không hiểu.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, vò vò đầu phiền muộn trông như con đà điểu vùi đầu vào gối.
Buổi tối, có thật cùng người đàn ông đó gặp mặt không? Cô căn bản không nghĩ tới, chỉ là vội vàng gọi một cuộc điện thoại với nghĩa vụ là nhắc nhở mà thôi, lại hồ đồ nhận lời hẹn gặp đêm nay.
Tuy nhiên, như này có vẻ không đúng.
Lỡ như Lã Tiểu Trúc bọn họ theo dõi thấy cô tiếp xúc với người khác, từ Chiến Mặc Thần sẽ phát hiện ra có liên quan đến người bí ẩn họ “Triển”, không phải sẽ gây phiền phức cho Chiến Mặc Thần sao?
Nếu nói như vậy, cô lợn lành chữa thành lợn què mất!
Trong lòng lo lắng nhưng nhớ ra Chiến Mặc Thần giờ rất bận, Cố Phi Yên càng không thể gửi tin nhắn cho anh được.
[Tôi muốn nói chuyện rất đơn giản với anh, là như này, Lã Tiểu Trúc hôm nay đã đến tìm tôi là nói việc của Viên Tiến.
Trước lúc Viên Tiến bị đánh, hắn nghe thấy có người gọi “Chiến thiếu gia”, một lòng muốn tìm kẻ đã ám hại hắn, không tha cho.
Lã Tiểu Trúc lần này đến tìm tôi, nói cô ta nghi ngờ chuyện này cô là người chủ mưu đứng sau, uy hiếp tôi đưa Viên Tiến tiền trị liệu nếu không sẽ báo án. Tôi không biết cô ta lúc nào sẽ cắn nhằng, hay có chứng cứ gì không, lo lắng sẽ kéo anh vào, vì vậy tôi nhắc anh một tiếng.
Đúng rồi, anh tối anh không cần qua đây, tránh bị người khác phát hiện tôi và anh có liên quan, ảnh hưởng đến anh.]
Gửi đoạn tin nhắn dài dằng dẵng,Cố Phi Yên yên tâm.
Chưa đến nửa phút sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Chiến Mặc Thần. Cắn môi mở tin nhắn, cô đột nhiên cục tức ứ ở cổ họng cũng may không làm cô nghẹn chết.
Danh sách chương