Rumple nâng bàn tay trắng nõn của người con gái đang say sưa ngủ, vuốt ve lấy nó đầy âu yếm.
- Không có gì có thể cản trở chúng ta nữa rồi.
Đôi môi gã đặt lên đôi môi đỏ mọng của người con gái ấy.
- Em đã thuộc về tôi.
Người con gái ấy dần dần mở mắt ra, nhưng mà người cô mong chờ không phải là gã.
- Không! Tránh xa tôi ra!_ Cô giãy dụa hét lên
- Bình tĩnh đi, đóa hoa hồng đỏ. _ Gã giữ chặt tay cô lại - Chắc chị đã kiệt sức
- Đồ khốn! Đừng làm thế, Rumple. Tôi cảnh cáo!
Cô định bước xuống nhưng thân thể mệt mỏi không tài nào mà xuống giường, cả người run rẩy lẩy bẩy vì kiệt sức.
- Tôi đã bảo rồi mà.
- Nơi đây là đâu? Jessica? Jessica đâu rồi? _ Cô cuối cùng vẫn không thể quên được con gái mình
Ánh mắt Rumple trở nên lạnh lẽo, cuối cùng thì trong tim cô không có chút hình bóng của hắn sao.
Nghe gã không trả lời, cô sợ hãi khi không nghe được tin tức con gái mình, nước mắt chảy ra.
- Đừng hòng đụng tới Jessica!_ Cô cảnh cáo - Nếu đụng đến 1 sợi tóc của con gái tôi thì tôi không để yên đâu.
- Mạnh miệng nhỉ? Chị có biết chị đang nằm trong tay tôi không?
- Tyson!_ Cô nói ra cái tên mà gã ghét nhất trong suốt cuộc đời đen tối của mình - Tyson, chị vẫn còn tin em còn trong đó, chứ không phải là Rumple.
Gã đè cô mạnh xuống giường, khuôn mặt gã kề với khuôn mặt cô.
- Từ đầu đã không có Tyson rồi!
- Không! Không! Chúng ta là chị em. Cậu không thể làm như vậy! Tôi van xin cậu! Chị van xin em!
Cuối cùng nước mắt của cô rơi xuống vì gã. Gã phải lấy điều đó làm vui mừng vì cô cũng chấp nhận gã nhưng thay vào đó như có vết dao đâm vào tim gã.
- Tại sao chúng ta lại là... chị em? Chị có biết tôi đã yêu chị rất nhiều. Tôi đã yêu chị. Chị biết khi chị chịu trận đòn từ cha mẹ thay cho tôi, trong lòng tôi chắc chắn rằng sau này phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ chị và được chị yêu. Nhưng chị đã phản bội lòng tin của tôi
- Trái tim tôi thuộc về Jonathan!_ Cô trả lời không màng suy nghĩ - Tôi đã từng rất hạnh phúc khi có cậu ở bên cạnh nhưng... xin lỗi. Đúng vậy, tôi đã phản bội lòng tin của cậu.
Cuối cùng cô cũng đã trả lời như vậy, gã bật cười một tràng cười lớn, bàn tay vẫn đè chặt cô xuống giường.
- Nhưng để xem hắn có ở đây để cứu chị không?
Nói xong, gã ta hôn lấy đôi môi cô một cách đầy bạo lực. Do đã quá kiệt sức, chân tay cô thì giãy dụa không ngừng
- Không ai nghe lời kêu cứu của chị đâu!
Môi gã di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của cô. Bàn tay không ngần ngại cởi những cúc áo để lộ ra bộ ngực quyến rũ
- Không! Làm ơn đừng mà! Tôi không thể có lỗi với anh ấy! Jonathan! Em xin lỗi...
- Chị nên suy nghĩ sớm hơn khi từ chối tôi!
" Bốp "
Một cái tát ngay mặt gã, gã thẫn thờ nhìn thấy khuôn mặt căm giận của cô.
- Làm ơn đi, tôi có thể tha thứ cho cậu. Chúng ta không thể, Tyson!
Ánh mắt gã bây giờ hằn lên tia hận thù nung nấu. Nếu gã không chiếm được thì gã sẽ giết cô.
- Để xem, chị có thể từ chối tôi bất cứ lúc nào.
.
.
.
Trong suốt quãng thời gian quá khứ, tôi bị trêu chọc, bị bắt nạt vì mồ côi, một đứa không cha, lập dị.
Mẹ lại hầu như không nhắc về cha. Mỗi lần tôi hỏi về ông ấy, mẹ lại lảnh tránh sang chuyện khác. Tôi không giận mẹ bởi vì mẹ có lý do của riêng mình.
Nhưng có một điều tôi đã giấu mẹ.
Tôi đã giết một con mèo mà tôi lại không có cảm giác hối lỗi nào. Mỗi lần nhìn vào sự sống tắt lịm trước mặt mình, tôi có cảm giác cực kỳ sung sướng.
Nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra việc làm của mình. Sợ hãi cái sở thích lập dị, xấu xí, quái đản của mình.
Lúc Flora gây sự với tôi, tôi đã ước gì tôi có thể giết chết cô ta nhưng tôi nhanh chóng ngăn lại mình, lúc bị bắt cóc, cái cảm giác ấy lại mãnh liệt hơn. Lúc ở khu nhà kho cũ, nếu như không có Harold thì không biết tôi sẽ làm gì.
Tôi mở mắt ra, ngồi bật dậy, cố quên đi những ký ức xưa cũ đầy đau thương.
Điều duy nhất đọng lại trong tôi là tôi đã được gặp cha và được cha ôm lấy. Bỗng nhiên trong lòng trào dâng một niềm vui khó tả.
Harold im lặng đẩy cửa vào và ngạc nhiên nhìn thấy tôi đã tỉnh giấc.
- Chào buổi sáng._ Tôi đáp
Anh đưa ly nước cho tôi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Em..._ Tôi định bắt chuyện
- Anh nghe rồi, em không cần giải thích.
Tôi im lặng uống hết ly nước, khẽ mỉm cười
- Em hạnh phúc lắm. Cảm ơn anh vì đã là anh trai của em.
Harold nghe vậy liền ngạc nhiên, đôi môi khẽ nhếch lên.
- Mọi người đang đợi em ở dưới, Jessica Mars.
Nghe đến 2 chữ " Jessica Mars" , người tôi giật mình quay sang nhìn anh. Đáp lại hành động đó, anh đưa tay xoa lên đầu tôi làm tôi bất giác đỏ mặt.
- Chúc mừng em đến với gia đình của chúng ta, tiểu thư Mars.
~ O ~
Ngỡ mọi chuyện xảy ra trong tối qua như giấc mơ. Tôi chuẩn bị xong liền đi xuống, khi thấy tôi bước ra khỏi thang máy, tất cả mọi người tập trung sự chú ý về phía tôi
Bầu không khí chìm trong im lặng và nặng nề đến đáng sợ.
- Cháu..._ Tôi không biết phải nên nói như thế nào
- Lạy chúa, cháu đáng lẽ phải nói cho chúng ta biết!_ Dì Layla nói đầy tức giận
- Cháu thật sự là Jessica Mars? Là con gái của Carolyn?_ Đến lượt dì Ingrid đến gần đặt lên vai tôi
- Họ và tên của cháu là Jessica Mars. Cháu xin lỗi vì đã giấu mọi người.
- Ôi trời!_ Bà Mel đến gần, toàn thân run rẩy ôm chặt lấy tôi - Cô công chúa nhỏ của tôi đây rồi. Cháu có biết 14 năm qua mọi người đã mong chờ 2 mẹ con cháu lắm không?
Để đáp lại, tôi vòng tay ôm chặt lấy bà Mel.
- Cháu xin lỗi vì không bảo vệ được mẹ. Cháu xin lỗi phải giấu mọi người.
Dì Layla cố kiềm lấy nước mắt nhưng không được. Nước mắt trôi theo Mascara đắt tiền làm khuôn mặt dì có hai vệt đen, dì chạy đến càng ôm lấy tôi chặt hơn nữa.
- Chào mừng cháu về nhà, tiểu thư Jessica Mars.
- Không có gì có thể cản trở chúng ta nữa rồi.
Đôi môi gã đặt lên đôi môi đỏ mọng của người con gái ấy.
- Em đã thuộc về tôi.
Người con gái ấy dần dần mở mắt ra, nhưng mà người cô mong chờ không phải là gã.
- Không! Tránh xa tôi ra!_ Cô giãy dụa hét lên
- Bình tĩnh đi, đóa hoa hồng đỏ. _ Gã giữ chặt tay cô lại - Chắc chị đã kiệt sức
- Đồ khốn! Đừng làm thế, Rumple. Tôi cảnh cáo!
Cô định bước xuống nhưng thân thể mệt mỏi không tài nào mà xuống giường, cả người run rẩy lẩy bẩy vì kiệt sức.
- Tôi đã bảo rồi mà.
- Nơi đây là đâu? Jessica? Jessica đâu rồi? _ Cô cuối cùng vẫn không thể quên được con gái mình
Ánh mắt Rumple trở nên lạnh lẽo, cuối cùng thì trong tim cô không có chút hình bóng của hắn sao.
Nghe gã không trả lời, cô sợ hãi khi không nghe được tin tức con gái mình, nước mắt chảy ra.
- Đừng hòng đụng tới Jessica!_ Cô cảnh cáo - Nếu đụng đến 1 sợi tóc của con gái tôi thì tôi không để yên đâu.
- Mạnh miệng nhỉ? Chị có biết chị đang nằm trong tay tôi không?
- Tyson!_ Cô nói ra cái tên mà gã ghét nhất trong suốt cuộc đời đen tối của mình - Tyson, chị vẫn còn tin em còn trong đó, chứ không phải là Rumple.
Gã đè cô mạnh xuống giường, khuôn mặt gã kề với khuôn mặt cô.
- Từ đầu đã không có Tyson rồi!
- Không! Không! Chúng ta là chị em. Cậu không thể làm như vậy! Tôi van xin cậu! Chị van xin em!
Cuối cùng nước mắt của cô rơi xuống vì gã. Gã phải lấy điều đó làm vui mừng vì cô cũng chấp nhận gã nhưng thay vào đó như có vết dao đâm vào tim gã.
- Tại sao chúng ta lại là... chị em? Chị có biết tôi đã yêu chị rất nhiều. Tôi đã yêu chị. Chị biết khi chị chịu trận đòn từ cha mẹ thay cho tôi, trong lòng tôi chắc chắn rằng sau này phải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ chị và được chị yêu. Nhưng chị đã phản bội lòng tin của tôi
- Trái tim tôi thuộc về Jonathan!_ Cô trả lời không màng suy nghĩ - Tôi đã từng rất hạnh phúc khi có cậu ở bên cạnh nhưng... xin lỗi. Đúng vậy, tôi đã phản bội lòng tin của cậu.
Cuối cùng cô cũng đã trả lời như vậy, gã bật cười một tràng cười lớn, bàn tay vẫn đè chặt cô xuống giường.
- Nhưng để xem hắn có ở đây để cứu chị không?
Nói xong, gã ta hôn lấy đôi môi cô một cách đầy bạo lực. Do đã quá kiệt sức, chân tay cô thì giãy dụa không ngừng
- Không ai nghe lời kêu cứu của chị đâu!
Môi gã di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần của cô. Bàn tay không ngần ngại cởi những cúc áo để lộ ra bộ ngực quyến rũ
- Không! Làm ơn đừng mà! Tôi không thể có lỗi với anh ấy! Jonathan! Em xin lỗi...
- Chị nên suy nghĩ sớm hơn khi từ chối tôi!
" Bốp "
Một cái tát ngay mặt gã, gã thẫn thờ nhìn thấy khuôn mặt căm giận của cô.
- Làm ơn đi, tôi có thể tha thứ cho cậu. Chúng ta không thể, Tyson!
Ánh mắt gã bây giờ hằn lên tia hận thù nung nấu. Nếu gã không chiếm được thì gã sẽ giết cô.
- Để xem, chị có thể từ chối tôi bất cứ lúc nào.
.
.
.
Trong suốt quãng thời gian quá khứ, tôi bị trêu chọc, bị bắt nạt vì mồ côi, một đứa không cha, lập dị.
Mẹ lại hầu như không nhắc về cha. Mỗi lần tôi hỏi về ông ấy, mẹ lại lảnh tránh sang chuyện khác. Tôi không giận mẹ bởi vì mẹ có lý do của riêng mình.
Nhưng có một điều tôi đã giấu mẹ.
Tôi đã giết một con mèo mà tôi lại không có cảm giác hối lỗi nào. Mỗi lần nhìn vào sự sống tắt lịm trước mặt mình, tôi có cảm giác cực kỳ sung sướng.
Nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra việc làm của mình. Sợ hãi cái sở thích lập dị, xấu xí, quái đản của mình.
Lúc Flora gây sự với tôi, tôi đã ước gì tôi có thể giết chết cô ta nhưng tôi nhanh chóng ngăn lại mình, lúc bị bắt cóc, cái cảm giác ấy lại mãnh liệt hơn. Lúc ở khu nhà kho cũ, nếu như không có Harold thì không biết tôi sẽ làm gì.
Tôi mở mắt ra, ngồi bật dậy, cố quên đi những ký ức xưa cũ đầy đau thương.
Điều duy nhất đọng lại trong tôi là tôi đã được gặp cha và được cha ôm lấy. Bỗng nhiên trong lòng trào dâng một niềm vui khó tả.
Harold im lặng đẩy cửa vào và ngạc nhiên nhìn thấy tôi đã tỉnh giấc.
- Chào buổi sáng._ Tôi đáp
Anh đưa ly nước cho tôi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Em..._ Tôi định bắt chuyện
- Anh nghe rồi, em không cần giải thích.
Tôi im lặng uống hết ly nước, khẽ mỉm cười
- Em hạnh phúc lắm. Cảm ơn anh vì đã là anh trai của em.
Harold nghe vậy liền ngạc nhiên, đôi môi khẽ nhếch lên.
- Mọi người đang đợi em ở dưới, Jessica Mars.
Nghe đến 2 chữ " Jessica Mars" , người tôi giật mình quay sang nhìn anh. Đáp lại hành động đó, anh đưa tay xoa lên đầu tôi làm tôi bất giác đỏ mặt.
- Chúc mừng em đến với gia đình của chúng ta, tiểu thư Mars.
~ O ~
Ngỡ mọi chuyện xảy ra trong tối qua như giấc mơ. Tôi chuẩn bị xong liền đi xuống, khi thấy tôi bước ra khỏi thang máy, tất cả mọi người tập trung sự chú ý về phía tôi
Bầu không khí chìm trong im lặng và nặng nề đến đáng sợ.
- Cháu..._ Tôi không biết phải nên nói như thế nào
- Lạy chúa, cháu đáng lẽ phải nói cho chúng ta biết!_ Dì Layla nói đầy tức giận
- Cháu thật sự là Jessica Mars? Là con gái của Carolyn?_ Đến lượt dì Ingrid đến gần đặt lên vai tôi
- Họ và tên của cháu là Jessica Mars. Cháu xin lỗi vì đã giấu mọi người.
- Ôi trời!_ Bà Mel đến gần, toàn thân run rẩy ôm chặt lấy tôi - Cô công chúa nhỏ của tôi đây rồi. Cháu có biết 14 năm qua mọi người đã mong chờ 2 mẹ con cháu lắm không?
Để đáp lại, tôi vòng tay ôm chặt lấy bà Mel.
- Cháu xin lỗi vì không bảo vệ được mẹ. Cháu xin lỗi phải giấu mọi người.
Dì Layla cố kiềm lấy nước mắt nhưng không được. Nước mắt trôi theo Mascara đắt tiền làm khuôn mặt dì có hai vệt đen, dì chạy đến càng ôm lấy tôi chặt hơn nữa.
- Chào mừng cháu về nhà, tiểu thư Jessica Mars.
Danh sách chương