Chap 36:
Tôi mới ngồi vào bàn ăn mà vị giáo sư kính mến nào đó đã quăng cho tôi tập tài liệu lên bàn. Tôi giơ hai tay từ chối.
-Giáo sư, nếu là săn ma thì cho em xin, em vẫn còn nhớ vụ Francis giáo sư bắt em đóng giả làm một ông cụ gù mà em phải đi tìm đến vật lý trị liệu đấy. Và con ma đó suýt nữa bóp chết ông già này rồi.
Tôi dùng muỗng đưa súp lên miệng. Phát hiện hôm nay thiếu gì đấy.
-Bà Lauren đâu rồi? -Bà đi sang Dubai với ông hàng xóm kia._ Lucy cười hiền hiền nói
Ố ồ
-Harry, cậu…có sao không?_ Tôi hỏi Harry
Harry nhún vai không trả lời, chắc cũng thấy mừng cho bà Kate.
-Này con nhỏ kia, em không nghe tôi nói à_ Giáo sư nãy giờ huyên thuyên đủ điều mới phát hiện tôi chẳng quan tâm.
-Dạ?
-Được rồi, tôi không bắt em đi săn ma nữa nhưng em muốn trở về tuổi thanh xuân không?
-Tuổi thanh xuân?
Trong cả cuộc đời tôi không hề có 3 chữ “ Tuổi thanh xuân” , tôi chỉ biết học giỏi và cố thoát khỏi chốn tù ngục đó. Nghe đến từ đó tôi giật mình
-Tôi biết em đã khổ cực bỏ đi những thú vui của tuổi trẻ, nên tôi sẽ cho em.
-Em nghi ngờ điều đó.
-Đây, em xem đi
Tôi thắc mắc không nén nỗi tò mò mở ra. Đập vào mắt tôi là thông tin trường học.
Giáo sư đan hai lòng bàn tay vào nhau, ra vẻ trí thức.
-Một trong những ngôi trường liên thông hàng đầu của nước Anh – Humbert. Ngôi trường có đến thâm niên là 4 thế kỷ rồi. Ngôi trường kỳ bí và đang trong mùa thi cử.
-Lại thế nữa rồi._ Tôi ném hồ sơ chán nản
-Tại sao lại kỳ bí? Vì nó có số lượng học sinh mất tích, tự tử và tà giáo nhiều nhất thế giới.
“ Thì chắc tìm điều gì đó thú vị trong học tập thôi” Tôi nghĩ tầm trong bụng
-Tôi đang đi guốc trong bụng em đấy nhé, nói tóm lại, tôi muốn em trở thành học sinh trường đó.
-Học…học sinh?_ Tôi trợn tròng nhìn giáo sư – Em không muốn, còn chức nào như là, à, bác sĩ y tế thì sao?
-Nga, không còn vui nữa, chẳng phải em chưa từng biết sao? Vả lại học sinh bây giờ già hơn cả em nữa, nhìn mặt em thì cứ tưởng em 16, 17 là cùng, chẳng ai biết em 24 đâu_ Giáo sư vô tội sợ hãi chạy núp sau lưng vợ khi nhìn ánh mắt đầy sát khí của tôi
-Nhà trường sẽ trả em 30000 đôla nếu em cố gắng.
-Cố gắng gì?_ hai mắt tôi hiện lên $$
-Em chỉ cần ngăn một người trong số những học sinh ở trường đó phát tán tà giáo, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.
-Ghê thật, bùa mê…Nhưng em lười!
-Chỉ 3 tháng thôi._ Giáo sư năn nỉ, vừa tự kỷ làm Lucy đau đầu dỗ dành
-Không!_ Tôi vẫn từ chối
-Harry sẽ đi cùng với em_ Giáo sư khuyến mãi mua 1 tặng 1
Harry dừng ly cà phê đưa trước mặt một giây, tiếp tục đưa lên miệng thưởng thức.
-Giáo sư phiền quá.
-Đi mà! Đi mà! Vì ông già này đi!
-Ok, được rồi, chỉ vì 30000$ thôi.
Tôi cuối cùng cũng “ Game over” . Giáo sư mỉm cười như thiên thần giáng thế
-Cố lên nhé!
.
.
.
-Jonathan! Jonathan!
Tôi gõ cửa phòng hắn, hét to vào lỗ chìa khóa.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt tôi là hình ảnh Jonathan với bộ ngực hở, mái tóc vẫn chải chuốt gọn gàng uể oải dựa vào thành cửa, lạnh lùng cất tiếng mỉa mai
-Ngọn gió nào đưa em đến đây thế?
-Ở trong đó có xác chết không, chúng ta cần nói chuyện.
Tôi mới ngồi vào bàn ăn mà vị giáo sư kính mến nào đó đã quăng cho tôi tập tài liệu lên bàn. Tôi giơ hai tay từ chối.
-Giáo sư, nếu là săn ma thì cho em xin, em vẫn còn nhớ vụ Francis giáo sư bắt em đóng giả làm một ông cụ gù mà em phải đi tìm đến vật lý trị liệu đấy. Và con ma đó suýt nữa bóp chết ông già này rồi.
Tôi dùng muỗng đưa súp lên miệng. Phát hiện hôm nay thiếu gì đấy.
-Bà Lauren đâu rồi? -Bà đi sang Dubai với ông hàng xóm kia._ Lucy cười hiền hiền nói
Ố ồ
-Harry, cậu…có sao không?_ Tôi hỏi Harry
Harry nhún vai không trả lời, chắc cũng thấy mừng cho bà Kate.
-Này con nhỏ kia, em không nghe tôi nói à_ Giáo sư nãy giờ huyên thuyên đủ điều mới phát hiện tôi chẳng quan tâm.
-Dạ?
-Được rồi, tôi không bắt em đi săn ma nữa nhưng em muốn trở về tuổi thanh xuân không?
-Tuổi thanh xuân?
Trong cả cuộc đời tôi không hề có 3 chữ “ Tuổi thanh xuân” , tôi chỉ biết học giỏi và cố thoát khỏi chốn tù ngục đó. Nghe đến từ đó tôi giật mình
-Tôi biết em đã khổ cực bỏ đi những thú vui của tuổi trẻ, nên tôi sẽ cho em.
-Em nghi ngờ điều đó.
-Đây, em xem đi
Tôi thắc mắc không nén nỗi tò mò mở ra. Đập vào mắt tôi là thông tin trường học.
Giáo sư đan hai lòng bàn tay vào nhau, ra vẻ trí thức.
-Một trong những ngôi trường liên thông hàng đầu của nước Anh – Humbert. Ngôi trường có đến thâm niên là 4 thế kỷ rồi. Ngôi trường kỳ bí và đang trong mùa thi cử.
-Lại thế nữa rồi._ Tôi ném hồ sơ chán nản
-Tại sao lại kỳ bí? Vì nó có số lượng học sinh mất tích, tự tử và tà giáo nhiều nhất thế giới.
“ Thì chắc tìm điều gì đó thú vị trong học tập thôi” Tôi nghĩ tầm trong bụng
-Tôi đang đi guốc trong bụng em đấy nhé, nói tóm lại, tôi muốn em trở thành học sinh trường đó.
-Học…học sinh?_ Tôi trợn tròng nhìn giáo sư – Em không muốn, còn chức nào như là, à, bác sĩ y tế thì sao?
-Nga, không còn vui nữa, chẳng phải em chưa từng biết sao? Vả lại học sinh bây giờ già hơn cả em nữa, nhìn mặt em thì cứ tưởng em 16, 17 là cùng, chẳng ai biết em 24 đâu_ Giáo sư vô tội sợ hãi chạy núp sau lưng vợ khi nhìn ánh mắt đầy sát khí của tôi
-Nhà trường sẽ trả em 30000 đôla nếu em cố gắng.
-Cố gắng gì?_ hai mắt tôi hiện lên $$
-Em chỉ cần ngăn một người trong số những học sinh ở trường đó phát tán tà giáo, ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.
-Ghê thật, bùa mê…Nhưng em lười!
-Chỉ 3 tháng thôi._ Giáo sư năn nỉ, vừa tự kỷ làm Lucy đau đầu dỗ dành
-Không!_ Tôi vẫn từ chối
-Harry sẽ đi cùng với em_ Giáo sư khuyến mãi mua 1 tặng 1
Harry dừng ly cà phê đưa trước mặt một giây, tiếp tục đưa lên miệng thưởng thức.
-Giáo sư phiền quá.
-Đi mà! Đi mà! Vì ông già này đi!
-Ok, được rồi, chỉ vì 30000$ thôi.
Tôi cuối cùng cũng “ Game over” . Giáo sư mỉm cười như thiên thần giáng thế
-Cố lên nhé!
.
.
.
-Jonathan! Jonathan!
Tôi gõ cửa phòng hắn, hét to vào lỗ chìa khóa.
Cánh cửa mở ra, đập vào mắt tôi là hình ảnh Jonathan với bộ ngực hở, mái tóc vẫn chải chuốt gọn gàng uể oải dựa vào thành cửa, lạnh lùng cất tiếng mỉa mai
-Ngọn gió nào đưa em đến đây thế?
-Ở trong đó có xác chết không, chúng ta cần nói chuyện.
Danh sách chương