Sáng hôm sau, Nhiên và Ali về thành phố. Cô ôm con trai bịn rịn.

- Mưa ngoan! Mẹ đi làm, xong rồi mẹ về với con nhé!

- Dạ!

Nhiên nhìn ba mẹ, nở nụ cười:

- Ba, mẹ! Con đi, cuối tuần con về. Ba mẹ nhớ uống thuốc đều nha.

- Con bé này, tuần nào cũng về mà lần nào đi cũng sướt mướt. Làm mẹ rồi còn mè nheo với ba mẹ à.

- Mẹ, con dù lớn vẫn là con của mẹ mà.

- Bà này, để tụi nó đi cho kịp chuyến xe. Nhiên à, Ali nó là ân nhân gia đình mình, đối đãi cho đàng hoàng nha con. Con giờ tự do rồi, cứ sống sao hạnh phúc là được. Ba mẹ ủng hộ con.

- Ba! Con biết ba thương con nhất mà.

- Thôi đi đi.

- Dạ, con chào ba mẹ! Bye mẹ đi Mưa.

- "Bái bai" ba mẹ!!

Nhiên dẫn Ali ra bến xe, mua 2 vé về thành phố. Ngoài bến xe ồn ào, bao nhiêu mùi tạp nham xộc vào mũi làm Ali khó chịu. Anh vừa định lên tiếng

- Có vé nào....

- Không có - Nhiên tưởng Ali lại hỏi "vé nào đi thẳng đến tim em".

- Sao em biết không có? - Bản thân em, em tự biết.

- Em làm chủ bến xe à?

- Ý anh là sao?

- Anh muốn vé đặc biệt, chỉ mình anh và em thôi. Nhiều mùi quá, anh không chịu được.

- Á, ý anh nói vé, là vé đặc biệt á.

- Còn vé gì khác nữa à?

- Hihihi! Không có. Nếu anh không chịu được mùi, mình đi máy bay cũng được, nhưng phải đặt vé trước. Còn không thì giờ em thuê xe riêng chở mình về.

Nhiên hi vọng Ali xót của giùm Nhiên, mà chấp nhận đi xe khách. Ai ngờ, anh ta "ừ", không cần suy nghĩ. Nhiên cười méo xẹo, ra khoáng chiếc taxi về thành phố. Mà không có taxi nào chịu chạy hết, dù Nhiên trả tiền khá cao.( tất nhiên rồi, chạy xe vô thành phố nhanh cũng 10 tiếng, thêm 10 tiếng chạy xe không về, tài xế đâu có rãnh). Nhiên ỉu xìu nhìn Ali:

- Không có xe nào chịu chở hết. Hay anh cố chịu đi xe khách đi. Em mua khẩu trang cho anh đeo, bảo đảm không ngửi thấy mùi gì đâu.

- Không được. Em thuê cho anh 1 chiếc xe, anh tự lái đưa em về.

- Hả! Vậy cũng được hả. Rồi ai đi trả xe về ngoài này?

- Cái đó là chuyện của chủ xe.

- Bây giờ là chuyện của mình. Ai lại cho thuê xe một chiều. Hứ

Nhiên liếc Ali, nhưng rồi nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại gọi cho Đức:

- Em gửi chiếc xe bán tải ra nhà ba mẹ chị nha.

- Sao gửi? Em chạy ra đón chị phải không?

- À! Chị có tài xế rồi. Em cứ chuyển xe ra, chị không quen đi xe ngoài. Em khỏi chạy ra mắc công lắm. Tháng này, việc nhiều đó.

- Nếu chị có tài xế rồi thì Ok. Em đi gửi xe đây, gói hỏa tốc. Mai chị ra ga nhận xe nhé

- Ok! Thanks em!

- Ừ! Em chờ chị.

Nhiên cúp máy, quay sang nói với Ali:

- Anh chờ thêm một ngày nữa, mai xe của em ra tới nơi. Giờ mình tìm khách sạn ngủ tạm.

- Ừ.

Họ thuê nhà nghỉ gần đó nghỉ tạm, chờ Đức gửi xe ra. 5g sáng, điện thoại Nhiên reo, nhân viên nhà ga gọi ra lấy xe, Nhiên ngồi dậy tính đánh thức Ali thì thấy anh đã dậy rồi. Quái anh chàng này, chưa bao giờ thấy anh ta ngủ. Mới 5g sáng, mình tưởng mình dậy sớm rồi mà anh ta thức còn sớm hơn.

- Ali! Anh dậy sớm vậy?

- Anh không ngủ được.

- Lạ chỗ à. Vậy anh lái xe nổi không?

- Anh lái được.

- Phía trước tay lái là sự sống đó - Nhiên lo lắng.

- Vì em, anh sẽ lái xe bằng cả trái tim. Yên tâm!

Ali nháy mắt Nhiên, nở nụ cười thật đẹp. Anh soạn lại ba lô, mặc áo khoác.

- Em làm vệ sinh đi, mình về thành phố sớm.

- Ừ

Họ xuống sảnh, trả phòng. Nhiên chỉ mặc áo sơ mi tay dài màu lam mỏng manh. Không khí buổi sáng sớm còn khá lạnh. Cô đứng trước cổng khách sạn gọi taxi ra nhà ga, gió sớm làm Nhiên rùng mình. Taxi hỏi địa chỉ mà hai hàm răng cô lập cập nói không ra hơi. Chợt, điện thoại của Nhiên bị người đằng sau rút lên trên. Ali nghe điện thoại, cho địa chỉ tài xế tới đón. Một tay nghe điện thoại, một tay choàng qua vai Nhiên đi vô lại sảnh khách sạn ngồi chờ. Nhiên cứ trố mắt nhìn Ali, cái dáng vẻ y hệt ngày Lượm lắp đặt hệ thống quản lý trong nhà cô. Ali ấn Nhiên ngồi xuống ghế sofa, cởi áo khoác da choàng lên vai cô

- Với bộ dạng này, em về thành phố nổi không?

- Em, em khỏe mà. "Hắt xì"

- Em mà lây cho anh, em phải chăm sóc anh 24/24.

- Xí.

- Tốt nhất em không được bệnh.

Nhiên liếc Ali, lầm bầm. Làm như mình muốn bệnh vậy. Tại ai hả, không vì cái mũi khó chịu của anh, giờ mình tới nhà, nằm ngủ ngon lành rồi. Ỷ làm ân nhân nhà tui rồi muốn nói gì nói hả. Hứ, thấy ghét!!!!

Xe taxi tới, Ali và Nhiên vẫn ngồi cùng băng sau, Nhiên giận nên không thèm nói chuyện với Ali nữa. Xuống tới sân ga chỉ gần 5g30, trời vẫn còn lờ mờ. Sân ga đã tấp nập, tiếng còi tàu vào bến, tiếng người gọi nhau í ới, đủ mọi âm thanh. Ali xoa xoa mi tâm, ( nhạy cảm quá cũng khổ à). Nhiên biết Ali không thích ồn ào, nên để anh ngồi ghế chờ, cô vào làm thủ tục nhận xe. Quay ra chẳng thấy Ali đâu, cô chạy tìm xung quanh cũng không thấy. Tự dưng, Nhiên cảm thấy lo sợ. Có khi nào đi ra ngoài đứng rồi bị cướp không ta, hay lo đuổi theo tên trộm nào đó lạc đường rồi. Ali à Ali, anh đang ở đâu chứ? Nhiên quay lại chỗ cũ, thấy Ali ngồi đó. Cô chạy lại đánh thùm thụp vào vai anh, khóc ngon lành

- Nãy giờ đi đâu hả? Anh lạ nước lạ cái còn ham đi. Biết người ta lo lắm không? Hic....hic

Nhiên vừa nói, vừa quẹt nước mắt. Còn Ali cứ đơ mặt cho cô nàng hờn dỗi. Anh mỉm cười, đứng lên ôm Nhiên, cho đầu Nhiên tựa vào ngực mình, bàn tay vuốt vuốt mái tóc suông mượt của cô.

- Anh xin lỗi!

Lần này tới Nhiên bị đơ, hơ, sao tự nhiên mình mít ướt vậy cà. Lại còn khóc ăn vạ người này. Hơ, hơ, hay bị cảm sốt rồi. Thiệt là.... Nhiên đẩy Ali ra, đưa chìa khóa xe bán tải cho anh, rồi đi nhanh ra bãi xe. Ali nhìn cô thẹn quá hóa giận, chỉ lắc đầu, mỉm cười rồi đi theo sau.

Ali lên xe, rất quen thuộc mở bản đồ Việt map, chỉ đường vế thành phố.

- Anh có vẻ rành xe này hơn chủ nó nữa.

- Vậy à, chắc xe muốn có thêm anh chủ....

Nhiên biết nói không lại Ali, "lần đầu gặp thấy cũng nghiêm nghị lắm, sao càng ngày càng lộ ra vậy chòi." Nhiên mệt mỏi tựa ghế, cô rất mệt nhưng không dám ngủ, sợ Ali cũng ngủ theo vì cả đêm qua anh có ngủ đâu. Chạy được một lúc, Nhiên kêu Ali dừng xe ăn sáng, sẵn mua cà phê, vì thực sự cô quá buồn ngủ.

Vô quán, Nhiên vô nhà vệ sinh, ngoài đây, Ali gọi hai ly cà phê sữa và ly bạc xỉu. Anh móc trong túi ra viên thuốc bỏ vô chén, dùng muỗng nghiền thành bột, rồi đổ vào ly bạc xỉu khuấy lên. Nhiên ra, họ ăn hai tô phở, Ali đưa cho Nhiên ly bạc xỉu uống ngon lành.

Cứ tưởng sau khi được tiếp cafein, Nhiên sẽ hết buồn ngủ, ai dè, lên xe được 15p, mắt Nhiên cứ ríu lại. Cô cố mở mắt nhưng gật...gật... Ali tấp xe vô lề, thổi phồng gối kê cổ cho Nhiên. Sau đó lấy ra miếng thơm hình cây thông treo lên kính chiếu hậu, mở nhạc nhẹ, miệng anh nhếch lên, liếc nhìn Nhiên rồi tiếp tục lái xe đi.

Khi xe về tới Đồng Nai, đi vào khu vực rừng cao su, Nhiên thức giấc, mơ màng ngó xung quanh. Gió lớn làm lá cao su bay tán loạn, trời đang chuyển mưa. Bên ghế lái trống không, Nhiên giật mình tìm kiếm. Ali đang đẩy giúp chiếc xe chết máy vô trong lề. Khung cảnh ám ảnh Nhiên 3 năm trước tái hiện, mắt Nhiên mở to, cô vội vàng xuống xe chạy về phía Ali, vừa chạy vừa hét:

- Không! Chồng! Đừng đi, trở về với em đi.

Ali đang đẩy xe liền khựng lại, quay về phía sau. Nhiên chạy tới ôm chầm lấy anh, nước mắt ràn rụa trong cơn hoảng loạn:

- Anh đừng đi, đừng bỏ em. Em sợ, sợ lắm rồi. Huhuhu.

Ali ngẩn ngơ, muốn đẩy Nhiên ra để giải thích anh chỉ giúp người ta đẩy xe vô lề thôi, sao Nhiên có vẻ phản ứng hơi quá. Nhưng càng đẩy ra, Nhiên càng nắm lưng áo của anh chặt hơn, đầu Nhiên cứ lắc liên tục, như sợ hãi điều gì đó. Ali đành ôm Nhiên,dỗ dành

- Anh sẽ không rời xa em. Ngoan!

Bác tài của xe bị hư cũng ái ngại, giải thích giúp Ali.

- Chị yên tâm, anh ấy chỉ giúp tôi tấp xe vô lề thôi, không có đi đâu hết đó.

Lúc này, Nhiên sực tỉnh. Cô đang ôm Ali, không phải Lượm. Sao mình cứ nhầm lẫn hai người chứ, lại còn gọi chồng ngọt sớt. Cô buông Ali ra, cười trừ, vừa đi về xe của mình, vừa lấy tay gõ gõ đầu. Nhiên à, mày phải sáng suốt. Lượm đã nói vợ chồng phải chung thủy. Mày không phân định rạch ròi, mày sẽ làm khổ Ali, và có lỗi với Lượm.

Ali đi vào xe, tiếp tục lái đi. Còn Nhiên ngại ngùng nên quay nhìn ra cửa, không nói lời nào. Ali mở lời:

- Em tính nhớ người ấy đến bao giờ?

Quên một người khó vậy sao?

- Anh đang nói gì vậy?

- Em không quên được vì anh ấy đã chết, đúng không? An Nhiên, món quà duy nhất mà em có thể tặng cho người quá cố là hãy quên người ấy đi.

- Anh im đi, anh có quyền gì bắt tôi quên người đó hả?

- Vì em đã gọi tôi là chồng.

- Anh biết tôi không gọi anh.

- Em ôm anh, và em nhìn anh, vậy em gọi ai?

- Ali, anh biết, anh biết rất rõ, sao còn hỏi đố tôi. Anh yêu ai chưa? Anh biết tình yêu là gì sao?

Trời bắt đầu tối và đổ mưa. Ali tấp xe vào bên lề. Nhiên lại bắt đầu mất bình tĩnh, cô vừa bịt hai tai, vừa nói trong nước mắt. Trong lòng Ali có cảm giác khó chịu, khi phải làm thế thân của ai đó. Anh đã đính ước với Gato, và chính cô gái này lại làm cây Ali ra trái, có thể miễn cưỡng giải thích do máu của người Việt khác nên làm cây bị đột biến, nên anh mới phải qua Việt Nam điều tra. Nhưng vì sao, cứ mỗi lần cô ấy ôm anh, cô ấy khóc, lòng anh cảm thấy chua xót, và khó chịu. Và rồi, anh cảm thấy vui vẻ khi cô ấy cười. Anh dường như không hiểu nổi mình. Từ khi gặp bé Mưa, tâm tình của anh xáo động mãnh liệt. Và anh đã muốn chiếm trọn cô ấy cho riêng mình, thật sự làm ba của Mưa. Nếu một mai anh trở về Maili, Mưa sẽ gọi người khác bằng ba, có người sẽ gần gũi, thấy nụ hạnh phúc của cô ấy khi bên con mỗi ngày, điều đó làm anh phát điên. Anh không muốn, anh sẽ phải tìm đường nào đi thẳng đến tim em. Ali giận dữ đập tay vào vô lăng

- Có thể anh chưa trải qua tình yêu, nhưng anh biết cứ nhớ mãi về một người đã khuất không phải là tình yêu thật sự, đó chỉ là sự thương cảm thôi.

- Anh thôi đi, chuyện này liên quan gì tới anh chứ?

Nhiên bịt tai, lắc đầu không muốn nghe. Ali quay qua, cố dằn hai bàn tay Nhiên xuống:

- Em hãy nhìn thẳng sự thật đi. Anh ấy đã chết rồi.

- Không! Không! Tôi không muốn nghe. Tại sao, tại sao anh lại đối với tôi như vậy, tại sao?

- Vì Anh yêu em! An Nhiên! Vì anh yêu em.!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện