Cô vì quan hệ mập mờ, chẳng rõ tương lai của bọn họ mà khó chịu trong lòng. Mặc dù nói chỉ cần được ở bên cạnh hắn, tiếp tục yêu hắn cũng đủ khiến cô mãn nguyện, cảm tạ ông Trời đã đối xử thật tốt với cô, nhưng cô vẫn muốn được hạnh phúc nhiều hơn. Cô không muốn trở thành người không biết tự thỏa mãn, nên đành ép mình không nghĩ đến nữa, nhưng đâu có dễ như vậy!

Quảng Nhân Nhân bất giác thở dài thật khẽ, tiếng chuông điện thoại trong cửa tiệm cũng theo tiếng thở dài của cô mà vang lên.

"Reng reng...". Cô đưa tay nhấc máy.

"Xin chào quý khách, tiệm hoa Nhân Nhân xin nghe ạ."

"Em đang làm gì vậy?"

Là hắn.

"Đang ngồi chơi thôi." Thực ra là đang nhớ đến hắn.

"Rảnh rỗi vậy sao? Còn có thời gian ngồi chơi nữa à?"

"Đúng vậy, không chỉ có thời gian ngồi chơi mà còn có thời gian làm móng nữa cơ." Cô thở dài trả lời, không có khách hàng, cô còn biết làm sao đây? "Nếu rảnh rỗi như vậy thì đi ăn cơm với anh nhé?"

"Hả?" Quảng Nhân Nhân nhẹ giọng sửng sốt, đang muốn hỏi khi nào thì đi, bây giờ à, thì đường dây điện thoại đột nhiên bị ngắt, "Alo? Alo?"

"Nếu không có khách thì nghỉ sớm đi!" Giọng nói của hắn chợt vang lên từ phía sau cô làm cô cô kinh ngạc quay lại, chỉ thấy hắn đang tựa vào cửa, dịu dàng mỉm cười với cô.

"Sao anh lại đến đây?" Cô gác máy, ngạc nhiên hỏi.

"Tới đón em đi ăn cơm với anh."

"Bây giờ sao?" Cô nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, "Hai giờ rưỡi chiều mà ăn, anh muốn ăn trưa hay ăn tối?" Cô khó hiểu hỏi.

"Bữa xế, được không em?" Hắn cười nhẹ, "Có vấn đề gì sao?"

"Em không có vấn đề gì cả, vấn đề là ở anh ấy, anh không cần đi làm sao?"

"Nghỉ ngơi một thời gian."

"Anh không sợ bị đuổi việc sao?" Quảng Nhân Nhân ra chiều muốn nói lại thôi, khó hiểu nhìn hắn một lúc lâu rồi mới dè dặt hỏi.

"Hả?" Triển Hựu Dực ngẩn ra.

"Anh biết đó, gần đây tình hình kinh tế đình trệ, rất nhiều xí nghiệp thi nhau cắt giảm biên chế, giảm lương, lần trước có một người vốn làm quản lý phòng khách hàng sau khi bị giảm biên chế, dáng vẻ như bị dồn đến đường cùng mà nói với em cũng cái câu "Nghỉ ngơi một thời gian" này." Cô không khỏi lo lắng thay cho hắn.

"Anh nhìn thảm lắm à?" Triển Hựu Dực cười mà như mếu, hỏi ngược lại.

Quảng Nhân Nhân sửng sốt một chút, nhìn dáng vẻ thong dong tựa như đang tỏa hào quang của hắn, cô thành thật lắc đầu, "Không có."

"Đúng vậy. Yên tâm đi, công việc của anh không sao cả, cùng lắm thì bị hạ mấy phần trăm lương thôi, mà nếu xem xét hoàn cảnh của công ty hiện nay thì chắc chắn không thể có chuyện đó được."

"Có thật không?"

"Lừa em làm gì. Được rồi, có thể đi được chưa? Chỉ cần khóa cửa trước lại là được, đúng không?" Hắn quay trở lại chuyện chính.

Cô gật đầu, cởi tạp dề làm việc trên người xuống, cầm lấy áo khoác, ví da cùng với chìa khóa cửa tiệm đi ra ngoài.

"Đưa cho khóa cho anh nào, em mặc áo khoác vào trước đã." Hắn chìa tay ra cho cô, nói.

Quảng Nhân Nhân gật đầu, đưa chìa khóa cho hắn, mặc áo khoác vào. Trong lúc cô đang bận xỏ áo khoác thì hắn cũng đã khóa cửa lại kỹ càng, quay người lại, giúp cô kéo chiếc mũ phía sau áo khoác lên, đội lên cho cô.

"Đi thôi." Hắn nắm tay cô, bỏ vào trong túi áo khoác của mình, đưa cô đến chỗ để xe.

Tay của hắn thật ấm áp, không chỉ sưởi ấm bàn tay cô mà còn sưởi ấm cả tim cô nữa.

Hắn lái xe đưa cô đến 101 (1), bảo là muốn đi dùng bữa, kết quả lại thành đưa cô đi dạo phố, mua một đống đồ chống lạnh, nào là bao tay, nào là khăn quàng cổ, mũ nón, áo quần, giày dép, sữa dưỡng, son dưỡng... Được rồi, đúng là không chỉ có một mình đồ chóng lạnh, nói ngắn gọn chính là một đống đồ, hơn nữa hắn hoàn toàn không cho cô từ chối, dường như mọi thứ đã quay về quãng thời gian hạnh phúc trước đây, khi bọn họ vẫn chưa ly hôn, thật khiến cho mọi giác quan của cô bị lẫn lộn.

Rốt cuộc vì sao hắn phải làm như vậy? Hắn có hiểu rằng một cặp vợ chồng đã ly hôn thì không thể nào giống như bọn họ lúc này cho được, những chuyện như ước hẹn, sinh hoạt vợ chồng, hắn vừa đưa tiền cho cô, vừa tặng hoa cho cô, hết thảy cũng đều là những việc mà những cặp vợ chồng bình thường, họ yêu thương nhau thì mới có thể làm được, hắn có hiểu không? Quan trọng nhất chính là, hắn không hề đề cập đến chuyện tình cảm của hai người chứ đừng nói là chuyện hai người tái hợp. Rốt cục hắn đang nghĩ gì? Vì sao sau hai năm biến mất lại đột nhiên trở về, lại đột nhiên tốt với cô như vậy? Có phải hắn đã quên mất chuyện bọn họ ly hôn rồi hay không?

Không nên nghĩ nữa, tự nói với bản thân rằng đừng nghĩ đến nữa nhưng sao khó quá vậy? Haizzzzz......

"Sao em lại thở dài? Đi dạo phố với anh chán vậy sao?" Hắn hỏi.

"Em cứ nghĩ là đi ăn xế với anh, đâu nghĩ là sẽ đi dạo phố đâu." Cô kéo suy nghĩ của mình về với thực tại.

"Sai rồi, anh nói là đi ăn với anh mà." Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, 6h10. "Giờ này được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Hắn lại nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đi.

"Anh nói ăn cơm là ăn tối hả?"

"Ừm."

"Em phải nói gì bây giờ?" Cô thật chẳng biết nói gì với hắn nữa. Hai giờ rưỡi thì đưa cô ra ngoài, nói muốn đi ăn, kết quả lại thành đi ăn tối. Nếu cô mà tin lời hắn để bụng rỗng chờ đi ăn bữa xế chắc cô đã sớm té xỉu vì đói rồi cũng nên.

"Em có thể nói là em cảm ơn hoặc là em rất cảm động là được rồi." Triển Hựu Dực nhìn cô, mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp đề nghị.

"Sao phải cảm động chứ?"

"Vừa được ăn lại còn được đồ mang về, chẳng lẽ không nên thấy cảm động hay sao?" Hắn giơ tay lên khoe ra thành quả của cả một buổi đi mua sắm, nhíu mày nhìn cô.

Quảng Nhân Nhân sửng sốt, nhịn không được khẽ nở nụ cười. Thật không nói lại hắn được.

"Dạ vâng, em rất cảm động." Cô lớn giọng nói, chọc cho hắn cũng phải mỉm cười.

Một cặp tuấn nam sánh với mỹ nữ, nhất là tuấn nam với mỹ nữ lại có vóc dáng cao ráo thì luôn dễ dàng thu hút được ánh nhìn của những người khác.

Một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi, có vẻ như là một người chuyên săn tìm ngôi sao bỗng nhiên chạy đến cản đường của bọn họ, đưa danh thiếp cho bọn họ.

"Có thể cho tôi xin một chút thời gian của hai vị được không ạ? Không biết hai vị có hứng thú với việc làm người mẫu..."

"Không có hứng." Câu nói đầu tiên của Triển Hựu Dực là nhanh chóng từ chối đối phương.

"Anh đừng từ chối nhanh như vậy được không, hai vị khiến cho người khác có cảm giác hoàn mỹ vô cùng, hai người đi cùng nhau giống như thu hút hết thảy ánh sáng xung quanh, như nguồn sáng rực rỡ, hấp dẫn tất cả ánh mắt của khách bộ hành, tôi tin rằng..."

"Tôi nói là không có hứng!"

Triển Hựu Dực lặp lại lần nữa, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh như băng đá, lạnh đến nỗi đối phương nhịn không được khẽ rùng mình một cái, nhưng cũng vẫn không muốn bỏ mất nhân tài hiếm có này. Hai người không được thì một người cũng được, ông ta ôm hi vọng mà nhìn về phía cô gái.

"Vậy vị tiểu thư này..."

"Cô ấy cũng giống như tôi, không có hứng."

Nếu như lúc nãy khuôn mặt Triển Hựu Dực là lạnh lùng như băng thì lúc này chẳng khác gì Diêm Vương chốn địa ngục, đáng sợ đến mức có thể dọa chết người ta.

Người săn tìm ngôi sao bất giác lùi lại mấy bước rồi đờ người ra, sau đó là lắp bắp cúi người xin lỗi "Diêm Vương", "À, vâng... À, thật xin lỗi, hai vị đi thong thả... Tạm biệt." Quay người vội vã chạy mất bóng.

"Anh làm gì mà dữ vậy, dọa người ta sợ chạy mất luôn rồi." Quảng Nhân Nhân cảm thấy có chút buồn cười.

"Có phải em thấy tiếc lắm không?" Hắn yên lặng một lúc rồi hỏi.

"Tiếc cái gì?"

"Thiếu chút nữa là có thể thành người mẫu rồi còn gì?"

"Đáng tiếc thật." Cô gật đầu, nghiêm túc trả lời nhưng thực chất chỉ là nói đùa.

Ấy vậy mà trong phút chốc Triển Hựu Dực lại mím chặt cánh môi, " Nếu em đã tiếc như vậy thì gọi điện cho ông ta đi." Hắn lạnh lùng nói, đem danh thiếp của người săn tìm ngôi sao mới nãy nhét vào trong tay cô.

"Anh đang giận à?" Cô dè dặt hỏi.

"Không có." Giọng nói lạnh như vậy, vừa nghe là biết có rồi.

"Mới nãy em nói đùa thôi mà, em không có chút hứng thú nào với việc làm người mẫu hết." Cô chân thành thanh minh với hắn. Hơn nữa, thành thật mà nói, cho dù cô có hứng thú đi chăng nữa cũng chẳng thể làm được gì vì trên người cô có một vết sẹo vô cùng xấu xí, xấu vô cùng vô cùng, chỉ là hắn không biết mà thôi. Vì vết sẹo kia mà mỗi lần thân mật với hắn, cô đều phải chuyển từ vai bị động sang vai chủ động, cẩn thận từng chút một, không để tay của hắn chạm phải nó.

Cô cũng không biết có thể giấu được bao lâu nữa vì hắn đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Cô thực sự rất hối hận vì trước đây đã không nghe lời của hắn, càng sợ phản ứng của hắn khi phát hiện ra vết sẹo do phẫu thuật mà có trên bụng cô kia, hắn sẽ có phản ứng gì đây? Giận dữ? Mỉa mai? Hay là lịch sự mà an ủi cô lấy vài câu? Bất kể kết quả là thế nào cô cũng không muốn đối mặt. Chuyện cô không muốn nhất chính là vì vết sẹo kia mà phải đào bới quá khứ lên, rồi rối loạn cuộc sống yên ả hiện tại của hai người. Rất mâu thuẫn, phải không? Cô muốn biết hắn đang nghĩ cái gì, muốn biết cô đối với hắn là thế nào nhưng lại sợ biết được. Nhưng thực ra, tất cả cũng chỉ là vì cô nhát gan, sợ phải mất đi hắn thêm lần nữa.

Cô căn bản không can đảm cũng chẳng kiên cường, ít nhất là khi rơi vào tình yêu cô hoàn toàn chẳng thể làm được gì, thực sự vô dụng.

Bầu không khí của bữa tối có chút không được thoải mái vì bị tiết mục săn tìm ngôi sao xen vào.

Quảng Nhân Nhân thật không sao hiểu được, cô đã nói với hắn rằng cô không có hứng thú với việc làm người mẫu, còn xé tấm danh thiếp kia vứt vào thùng rác ngay trước mặt hắn, ấy vậy mà sao hắn vẫn buồn bực, không vui, chân mày cau lại, khuôn mặt viết rõ mấy chữ bực bội? Có người không vui, bữa cơm nuốt sao trôi cho nổi?

Món ngọt tráng miệng còn chưa kịp dùng bọn họ đã đứng dậy tính tiền, đi khỏi nhà hàng, kết thúc bữa tối không được vui vẻ cho lắm này rồi hắn lái xe đưa cô về nhà. Cô nghĩ rằng hắn đưa cô về nhà của họ kết quả hắn lại đưa cô về nhà của cô, rồi một mình lái xe rời đi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.

Tim lại bị thương nữa rồi. Kết thúc rồi sao?

Ước hẹn buổi chiều nay, đồ đạc mua sắm trong cửa hàng bách hóa, lại còn bữa tối ở nhà hàng năm sao nữa chứ, tất cả đều là quà chia tay hắn tặng cho cô sao?

Không muốn nghĩ nữa, nghĩ thêm cũng sẽ chỉ làm bản thân tổn thương mà thôi, nhưng nước mắt lại nhanh hơn suy nghĩ, từng giọt tràn khỏi bờ mi cô. Cô nhắm mắt lại nhưng chẳng giữ nổi nước mắt.

Với cùng một người đàn ông mà thất tình hai lần, tan nát cõi lòng hai lần, có phải cô rất ngu ngốc không nhỉ? Không ngu ngốc thì còn có thể là gì được nữa đây?

Nhưng nếu sau khi hắn biến mất một thời gian ngắn rồi lại quay trở về tìm cô thêm lần nữa, cô có từ chối hắn không? Có đẩy hắn ra xa mình không? Có không?

Không đâu.

Cô nghĩ, cô không phải là ngốc hết thuốc chữa mà là điên rồi, đã phát điên lên vì tình yêu mất rồi. Cô đã yêu hắn như thế đấy, dù có tổn thương cũng chẳng hối hận, mê muội mãi chẳng tỉnh ngộ được.

Còn hắn thì sao?

Hỏi trời trời chẳng thấu, chỉ có nước mắt rơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện