Tết đến, một nhà bốn người mới dọn vào căn hộ mới. Mở cửa sổ thông gió, trồng cây xanh cả một năm, formaldehy hẳn rằng không còn nguy hiểm nữa. Hai anh em tha hồ bò lê la trong nhà, đợi sau khi biết đi mới bắt đầu chạy nhảy.
Tôn Hồi canh cánh nỗi lo đối với việc Hà Tiểu Kiều bò bằng tứ chi trong thời khắc quan trọng. Thời gian hai ngày nghỉ, cô ôm Hà Tiểu Kiều tới trước mặt mình, dạy bảo con nhóc: "Con là người mà. Người chỉ có thể đi bằng hai chân nhé!" Cô nâng cánh tay Hà Tiểu Kiều lên: "Đây là cánh tay này, là tay!", lại vỗ vỗ vào chân Hà Tiểu Kiều: "Đây mới là chân, dùng để đi để chạy này!"
Hà Tiểu Kiều ngậm ti giả, cố gắng nhấc cánh tay bé nhỏ chạm vào ngực Tôn Hồi, cũng chả biết có nghe vào đầu không, nỗi nhung nhớ bát cơm rõ rành rành trong mắt.
Về sau Tôn Hồi nghĩ ra một ý tưởng, thiết lập hai đường chạy trên thảm trải sàn, đặt bình sữa, bánh ngọt và đồ chơi ở điểm cuối đường chạy. Hà Đại Đao với Hà Tiểu Kiều cùng đứng trên đường chạy, hai đứa đều nhìn chằm chằm vào phần thưởng ở đích. Tôn Hồi ra lệnh một tiếng, Hà Đại Đao lập tức xoay eo, chập chững đi về phía trước. Tôn Hồi nói với Hà Tiểu Kiểu: "Bắt chước anh trai con đi nào!"
Thoạt đầu Hà Tiểu Kiều đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng được vài bước thì tụt lại sau lưng anh trai. Có lẽ vì vậy nên cô nhóc kêu "A, a" hai tiếng, ngồi phịch xuống đất, cơ thể bò về phía trước, nhấc mông và bắt đầu bò. Tôn Hồi cũng không sửa cho con nhóc. Đợi hai bé đến đích cùng lúc, cô ôm Hà Đại Đao vào lòng. Hà Đại Đao hút bình sữa chụt chụt, cùng Tôn Hồi nhìn sang Hà Tiểu Kiều.
Hà Tiểu Kiều nôn nóng trèo lên đùi Tôn Hồi, gọi: "Mẹ ơi, mẹ ơi!" Nước miếng đã chảy ra khỏi khóe miệng, gắng sức dán vào ngực Tôn Hồi, cũng muốn hộp sữa trong tay Hà Đại Đao, hận không thể tách mình làm hai. Cánh tay nhỏ bé của con nhóc cứ quơ quơ về phía anh trai. Chốc lát, Hà Tiểu Kiều xụ miệng chuẩn bị khóc to, vừa "Òa" một tiếng, bên miệng bỗng xuất hiện một cái ti giả vẫn dính nước miếng, thì ra Hà Đại Đao giơ hộp sữa về phía em gái.
Tôn Hồi vừa định ngăn lại, nhưng thấy Hà Tiểu Kiều đã há miệng cắn lấy bình sữa, đột nhiên cắn hụt một cái, miệng nhỏ "pẹp" một phát ngậm lại luôn, môi còn chưa
khép kín, vẻ mặt ngơ ngác, vẫn chưa hiểu gì, chỉ thấy hai tay Hà Đại Đao ôm bình sữa về, bú ngon lành. Con nhóc đá cái chân ngắn nhảy xuống khỏi vòng ôm của Tôn Hồi, vểnh mông tiếp tục loạng chạng đi trên đường đua, rồi "Òa" một tiếng khóc toáng, chân tay cùng bò luôn, nhào về phía Hà Đại Đao. Nháy mắt thảm trải sàn biến thành chiến trường, không ai có thể ngăn nổi Hà Tiểu Kiều đoạt bình sữa kia. Tôn Hồi khổ não thờ ơ quan sát, vừa ăn bánh ngọt vừa bất lực nói: "Con là người mà, phải đi bằng chân chứ!" Ăn hai miếng, Tôn Hồi chạy vào bếp hét to: "Châu Châu, mùi vị bánh này ngon đấy, lần sau mua nữa nhá!"
Đang nghiên cứu sách dạy nấu ăn, Hà Châu liền gọi ngay một cú điện thoại cho dì giúp việc: "Dì ơi, khi nào đến dì tiện thể đến cửa hàng bánh ngọt mới mở cạnh Wumart mua giúp cháu một phần bánh ngọt với!"
Tôn Hồi ăn no, Hà Đại Đao uống đủ. Hà Tiểu Kiều ngã trên sàn, thê thảm không ai biết.
Phương pháp đào tạo tàn khốc này có hiệu quả rất tốt, cuối cùng Hà Tiểu Kiểu vì khẩu phần lương thực của mình mà bắt đầu tập đi bằng hai chân, khổ tận cam lai ôm lấy bình sữa, ngoan ngoãn ngồi yên.
Sau khi Hà Châu chuẩn bị xong món tráng miệng và nguyên liệu cho bữa tối, rốt cuộc ra khỏi bếp, vừa tới phòng khách thì thấy ba người ngồi trước bệ cửa sổ. Tôn Hồi cầm từ điển bảo bối dạy con trên tay. Hà Đại Đao dựa vách tường ngồi đối diện, trên chân là một quyển truyện tranh. Hà Tiểu Kiều ngồi cạnh anh trai, vừa mút bình sữa vừa vén áo ra, đem cái xe đồ chơi của Hà Đại Đạo chạy trên cái bụng mít tròn xoe của mình, trong miệng còn phát ra tiếng "èn èn". Bốn cái chân nhỏ đều gác lên chân Tôn Hồi. Tôn Hồi nhẹ nhàng đẩy ra, tụi nhóc liền cười khanh khách. Cười xong, một đứa tiếp tục xem truyện tranh, một đứa tiếp tục khai phá công dụng cái bụng của mình. Trên bục cửa sổ trải thảm lông, trên thảm lông bày kín nệm tựa đủ màu sắc, ráng chiều nhuộm một mảng vàng kim.
Gia đình bốn người ấm áp như vậy, người khác không khỏi ghen tị. Ngay cả ngôi sao nổi tiếng sống trong cùng tòa nhà cũng đi dạo trước cửa nhà Tôn Hồi. Sau khi Tôn Hồi bắt gặp thì ngôi sao bắt chuyện với cô: "Trùng hợp thế! Tôi sống ở tầng trên nhà các bạn đấy. Lần trước nghe mẹ tôi nhắc tới bạn và bé cưng nhà các bạn, mẹ tôi thích tụi nhỏ lắm! Rảnh rỗi lên nhà chúng tôi ngồi lát nhé!"
Tôn Hồi kích động xách ngay hai đứa nhóc, lao thẳng đến nhà ngôi sao ấy, gọi điện
thoại khoe khoang với Tạ Kiều Kiều: "Chính là cô ấy đấy. Bộ phim truyền hình chiếu vào lúc tám giờ tối đợt trước ấy! Còn truyền ra vụ tai tiếng tình dục với OO ấy. Có điều nghe bảo cô ấy với XX mới là môt đôi...!"
Ngôi sao lớn là một cô con gái hiếu thảo thường xuyên ra ngoài chụp ảnh, quay phim, mẹ già ở nhà chỉ có người giúp việc bầu bạn. Lần này về nhà thấy mẹ dông dài nhắc tới cặp song sinh kia không dưới mười lần, cô ấy xem như biết được sở thích gần đây của mẹ mình. Quả nhiên, hai bé cưng lắc hông xuất hiện trước cửa nhà ngôi sao lớn, mẹ cô ấy liền vui sướng bất ngờ lao ra, ôm hai đứa nhóc mà hôn hít. Gọi mãi "bé cưng ơi, bé cưng à" không thôi. Tôn Hồi cắn hạt dưa tán gẫu với bà, mãi đến khi Hà Châu đến tận cửa bắt người cô mới lưu luyến không nỡ đứng dậy khỏi sô pha.
Ngôi sao lớn đưa mắt tiễn họ rời đi, đóng cửa vào mê mẩn nói: "Đây chính là ông xã của Tôn Hồi...." Cơ mà đúng là đẹp trai đến người và thần cũng phẫn nộ đấy! Hà Châu không chỉ đẹp trai, sự nghiệp càng thành công hơn. Tin tức của anh đều có thể tìm thấy trên mạng. Ngôi sao nổi tiếng kia chưa bao giờ biết thủ khoa đại học lại có thể nam tính như vậy, càng không tưởng tượng được thủ khoa bỏ học cũng có thể có sự nghiệp lớn thế này ở tuổi ba mươi.
Ngày nghỉ, ngôi sao lớn ở nhà, dần dần quen thân với Tôn Hồi. Tính Tôn Hồi cực kỳ khiến người ta yêu thích, cộng thêm hai nhóc song sinh. Ba người này đi đến đâu cũng thu hút già trẻ lớn bé như ong vờn bướm lượn. Ngôi sao lớn bị mẹ mình bỏ rơi, có phần mất mát đi tản bộ ngoài khu căn hộ, đúng lúc gặp được Hà Châu cũng bị vợ con bỏ rơi. Chẳng hiểu sao cô ấy bị sự trầm ổn lạnh lùng mang theo một chút khí u sầu của anh cuốn hút, không kìm nổi lòng tiến lên tán gẫu với anh mấy câu. Thì ra giọng của anh cũng mạnh mẽ như vậy.
Hà Châu xách hộp bánh ngọt trên tay, anh bảo: "Không còn sớm nữa, tôi đi lên trước đây!
Ngôi sao lớn gật đầu si mê, đưa mắt nhìn theo bóng lưng rộng lớn của anh.
Hôm sau, ngôi sao lớn căn chuẩn thời gian, xuống tầng lần nữa bắt gặp Hà Châu xách bánh ngọt. Ngày thứ hai, cô ấy vẫn mời Tôn Hồi, thỉnh thoảng gặp Hà Châu xách bánh ngọt. Hồm sau ba, thứ tư cũng vẫn vậy. Đến hôm thứ năm, Hà Châu ấy vậy mà không xách bánh ngọt, đổi thành sầu riêng. Rốt cuộc ngôi sao lớn có chủ đề mới: "Hôm nay sao anh mua sao riêng thế?"
Hà Châu cười đáp: "Hồi Hồi ăn ngán bánh bọt, hôm qua bảo thích ăn sầu riêng."
Trái tim thủy tinh của ngôi sao lớn nháy mắt vỡ tan tành. Hà Châu lên tầng đón Tôn Hồi. Ngôi sao lớn đứng dưới tòa nhà căn hộ nhặt mảnh thủy tinh "Xoẹt"...thật sự đâm vào tay.
Trong nhà toàn mùi sầu riêng. Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều khổ sở đeo khẩu trang, ngồi ê a buôn chuyện giữa đống đồ chơi. Tôn Hồi gặm sầu riêng, nói với hai nhóc: "Đừng tưởng các con ê a thì mẹ nghe không hiểu lời của hai đứa! Các con đang xem thường mẹ phỏng?"
Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều không nói chuyện nữa, cúi đầu tiếp tục nghịch đồ chơi. Gần đây Hà Tiểu Kiều không chơi với cái bụng của mình mà đổi sang chơi "chim nhỏ" của anh trai. Con nhóc tóm lấy chim nhỏ, bị Hà Đại Đao đánh cho hai phát. Cái miệng con con méo xệch lại muốn khóc. Hà Đại Đao cầm kẹo que lên, đặt giữa hai chân của Hà Tiểu Kiều và bảo: "Chim nhỏ đấy..."
Hà Tiểu Kiểu cười hì hì chơi một lúc, đến khi chơi chán thì ăn luôn "chim nhỏ". Tôn Hồi vẫn luôn quan sát. Ăn xong miếng sầu riêng cuối cùng, cô nhăn mày lắc đầu: "Khẩu vị nặng quá!"
Hà Châu thu dọn vỏ sầu riêng cho vào trong túi rác, cầm ba cái túi ra bọc kín lại, mở điều hòa làm sạch không khí, âm thầm đồng ý.
Tôn Hồi không ra ngoài thực tập mà báo tên trong công ty của Hà Châu. Hay có một bà bác tới tìm Tôn Hồi ra ngoài chuyện trò uống trà. Hà Châu chỉ có thể dựa vào đồ ăn để thu hút cô trở về. Mấy ngày đầu là bánh ngọt, sau đấy đổi thành sầu riêng, sau đó nữa biến thành xương sườn với phương pháp bí truyền, sau đó nữa nữa nữa thành caramel. Ngay cả hai đứa nhóc cũng tranh giành với cô. Tôn Hồi thường lo lắng ba mẹ con sẽ ăn đến bán cửa bán nhà đi mất. Một lời của Hà Châu nhắc tỉnh người trong mộng: "Tự em học làm đi! Về sau chưa biết chừng còn có thể mở quán đồ ngọt kiếm tiền đấy!"
Cuối cùng Tôn Hồi không khách sáo nữa, cô mua sách dạy nấu ăn và các loại dụng cụ về, dốc lòng nghiên cứu nấu nướng. Hà Châu biết ơn cửa hàng đồ ngọt bán caramel kia, anh mua hàng chục ngàn phiếu giảm giá làm "phúc lợi" phát cho nhân viên trong công ty.
Năm mới tưng bừng vui vẻ, một nhà bốn người ra ngoài ăn. Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều trở về với nước tương dính đầy người. Lăn lộn trong bồn tắm một vòng, hai nhóc ngoan ngoãn nằm ở phòng của em bé. Tôn Hồi cùng Hà Châu một trái một phải kể chuyện cho các con nghe. Tôn Hồi kể: "Xe ngựa bí ngô không thể nướng để ăn, cô bé Lọ Lem sẽ ngồi lên nó để đi gặp hoàng tử!" Cô lau nước miếng cho Hà Tiểu Kiều, bất lực nói tiếp: "Được rồi! Chúng ta ăn xe ngựa bí ngô trước vậy! Để cô bé lọ lem ngồi taxi đi gặp hoàng tử đi!"
Rốt cuộc Hà Tiểu Kiều mỉm cười.
Hà Châu nhỏ giọng nói với Hà Đại Đao: "Cho nên ngày Tết, bạn nhỏ phải ngoan ngoãn, ngủ sớm chút này! Nếu không, con thú của Năm sẽ bắt các bạn đi. Tất nhiên nếu các bạn ngủ rất ngoan, nửa đêm cũng không khóc, không quấy thì ngày hôm sau ông già Noel sẽ tặng quà để thưởng cho các bạn!"
Hà Đại Đao một tuổi chín tháng rất nôn nóng, cậu nhóc tha thiết bày tỏ ông già Noel chỉ trong dịp giáng sinh mới có. Nhưng cậu nhóc nghi ngờ ba mình nghe không hiểu, chỉ trách mẹ thường bảo tụi nó phát âm không chuẩn, bằng không tại sao ba vội như vậy, ôm mẹ liền chạy ngay ra ngoài.
Hà Châu nói: "Tối nay tụi nhỏ nhất định rất ngoan, sẽ không cản trở chúng mình đâu!"
Tôn Hồi ngồi trên người Hà Châu, từ từ kéo quai áo ngủ xuống, duyên dáng nở nụ cười: "Thế chốc nữa anh cũng đừng kêu to quá nhé, đánh thức bé cưng không hay đâu!"
Một tiếng sau, cổ họng Tôn Hồi cũng khàn cả đi. Trận chiến này không phải như thế mà.
Hà Đại Đao tuy nhỏ song cũng có phần lo xa nghĩ rộng lắm, giấu tài, nếm mặt nằm gai, một phát trúng ba con chim, phân tích tỉ mỉ. Cậu nhóc vẽ một đường thẳng trên quyển sách, luôn có một thành ngữ có thể lẫn vào.
Cậu nhóc còn chưa biết chữ lại không ngăn nổi đầu óc thông minh đã có thể nhận biết mấy dạng thành ngữ. Mặc dù hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của chúng, nhưng sau đêm giao thừa ấy cậu nhóc loáng thoáng có một loại cảm giác, bản thân nhất định phải
có văn hóa, đến khi ấy nói cho ba biết, ông già Noel sẽ không đến vào dịp Năm mới. Đương nhiên, cậu nhóc cầm món đồ chơi transformers mới nhất của mình lên. Nếu về sau thường xuyên có món này, nó cũng chẳng để bụng ông già Noel không hiểu quy tắc đâu.
Hà Đại Đao suy nghĩ có chiều sâu thế đấy. Thân là mẹ của cậu nhóc, Tôn Hồi căn bản không hề biết.
Cô nỗ lực nghiên cứu sách dạy nấu ăn, chuyên tâm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, tối đến "hầu hạ" Hà Châu tràn đầy năng lượng, ban ngày giành đồ, chơi với hai con. Thi thoảng đem tin tức "vỉa hè" của Ngô Lạc Khuyên kể cho Tạ Kiều Kiều biết. Hai người "chậc, chậc" sau đấy tiếp tục buôn chuyện!
Lễ tốt nghiệp, Tôn Hồi dẫn cả nhà đi thăm khuôn viên trường. Bạn học đang sinh ra mâu thuẫn kịch liệt trong quá trình tranh giành Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiểu. Cuối cùng Hà Đại Đao một trái một phải kéo hai nữ sinh giành nhau đến nỗi mặt đỏ tía tai, bấy giờ mới kết thúc một trận hỗn chiến. Còn Hà Tiểu Kiều thì ngồi trên đùi Sư Tuấn, cầm cây kẹo que đưa tới bên miệng anh ta, nhiệt tình bảo: "Ăn chim nhỏ đi!"
Sư Tuấn:"....." run rẩy, run rẩy cắn một miếng "chim nhỏ" của Hà Tiểu Kiều.
Ngày phấn đấu cuối cùng đã tới, Tôn Hồi ôm tấm bằng tốt nghiệp không dễ gì đạt được, bán rẻ thể xác, từ trên tay Hà Châu giành được thùng vàng đầu tiên, thuê một cửa hàng ở trung tâm thành phố. Trong một tuần, tiệm đồ ngọt khiêm tốn khai trương, không có lễ cắt băng khánh thành, chỉ có ngôi sao lớn hàng xóm đi ngang tạt qua mua một phần bánh ngọt, cũng chẳng có nghi lễ các cô gái đứng chào khách, chỉ có Hà Đại Đao với Hà Tiểu Kiểu mặc bộ đồ ngủ liền thân gấu bông Rilakkuma, ngồi trong cái nôi to bự chất đầy các loại kem và kẹo xếp thành hình gối đầu, bên cạnh cửa sổ của tiệm bánh. Hà Đại Đao cúi đầu xem truyện tranh, Hà Tiếu Kiều cười hì hì chơi đùa với "chim nhỏ", khách hàng nườm nượp chen chúc bên chiếc nôi, đua nhau chụp ảnh cùng hai nhóc.
Tạ Kiều Kiều kinh ngạc: "Ơ, đúng là Hà Tiểu Kiều không ăn kẹo que này. Sao nó vâng lời thế?"
Tôn Hồi ăn một cây kẹo, đáp: "Trẻ con không thể ăn thứ này. Tao nói với con bé đây là chim nhỏ, anh trai con trước giờ cũng không ăn chim nhỏ thì sao con có thể ăn chứ. Thế là nó cứ chơi thôi. Lần trước còn đem kẹo que chơi nửa ngày rơi xuống đất cho
Sư Tuấn ăn đấy!"
Hà Đại Đao ngẩng đầu bị một màn này làm cho chấn động nhẹ, khua chân múa tay nói mấy câu gì đó. Hà Tiểu Kiều tán đồng "líu rá líu ríu", liếc mắt nhìn về phía Tôn Hồi, tiếp tục kéo "chim nhỏ".
Tôn Hồi nuốt cái kẹo xuống, cách một khoảng xa cô chỉ chỉ: "Đừng tưởng hai đứa phát âm không chuẩn là mẹ không biết các con đang nói gì. Mẹ mới không bán con trai con gái mình nhá, không để các con bán rẻ nhan sắc đâu!"
Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều cúi đầu, cô đơn nương tựa lẫn nhau.
Tôn Hồi canh cánh nỗi lo đối với việc Hà Tiểu Kiều bò bằng tứ chi trong thời khắc quan trọng. Thời gian hai ngày nghỉ, cô ôm Hà Tiểu Kiều tới trước mặt mình, dạy bảo con nhóc: "Con là người mà. Người chỉ có thể đi bằng hai chân nhé!" Cô nâng cánh tay Hà Tiểu Kiều lên: "Đây là cánh tay này, là tay!", lại vỗ vỗ vào chân Hà Tiểu Kiều: "Đây mới là chân, dùng để đi để chạy này!"
Hà Tiểu Kiều ngậm ti giả, cố gắng nhấc cánh tay bé nhỏ chạm vào ngực Tôn Hồi, cũng chả biết có nghe vào đầu không, nỗi nhung nhớ bát cơm rõ rành rành trong mắt.
Về sau Tôn Hồi nghĩ ra một ý tưởng, thiết lập hai đường chạy trên thảm trải sàn, đặt bình sữa, bánh ngọt và đồ chơi ở điểm cuối đường chạy. Hà Đại Đao với Hà Tiểu Kiều cùng đứng trên đường chạy, hai đứa đều nhìn chằm chằm vào phần thưởng ở đích. Tôn Hồi ra lệnh một tiếng, Hà Đại Đao lập tức xoay eo, chập chững đi về phía trước. Tôn Hồi nói với Hà Tiểu Kiểu: "Bắt chước anh trai con đi nào!"
Thoạt đầu Hà Tiểu Kiều đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng được vài bước thì tụt lại sau lưng anh trai. Có lẽ vì vậy nên cô nhóc kêu "A, a" hai tiếng, ngồi phịch xuống đất, cơ thể bò về phía trước, nhấc mông và bắt đầu bò. Tôn Hồi cũng không sửa cho con nhóc. Đợi hai bé đến đích cùng lúc, cô ôm Hà Đại Đao vào lòng. Hà Đại Đao hút bình sữa chụt chụt, cùng Tôn Hồi nhìn sang Hà Tiểu Kiều.
Hà Tiểu Kiều nôn nóng trèo lên đùi Tôn Hồi, gọi: "Mẹ ơi, mẹ ơi!" Nước miếng đã chảy ra khỏi khóe miệng, gắng sức dán vào ngực Tôn Hồi, cũng muốn hộp sữa trong tay Hà Đại Đao, hận không thể tách mình làm hai. Cánh tay nhỏ bé của con nhóc cứ quơ quơ về phía anh trai. Chốc lát, Hà Tiểu Kiều xụ miệng chuẩn bị khóc to, vừa "Òa" một tiếng, bên miệng bỗng xuất hiện một cái ti giả vẫn dính nước miếng, thì ra Hà Đại Đao giơ hộp sữa về phía em gái.
Tôn Hồi vừa định ngăn lại, nhưng thấy Hà Tiểu Kiều đã há miệng cắn lấy bình sữa, đột nhiên cắn hụt một cái, miệng nhỏ "pẹp" một phát ngậm lại luôn, môi còn chưa
khép kín, vẻ mặt ngơ ngác, vẫn chưa hiểu gì, chỉ thấy hai tay Hà Đại Đao ôm bình sữa về, bú ngon lành. Con nhóc đá cái chân ngắn nhảy xuống khỏi vòng ôm của Tôn Hồi, vểnh mông tiếp tục loạng chạng đi trên đường đua, rồi "Òa" một tiếng khóc toáng, chân tay cùng bò luôn, nhào về phía Hà Đại Đao. Nháy mắt thảm trải sàn biến thành chiến trường, không ai có thể ngăn nổi Hà Tiểu Kiều đoạt bình sữa kia. Tôn Hồi khổ não thờ ơ quan sát, vừa ăn bánh ngọt vừa bất lực nói: "Con là người mà, phải đi bằng chân chứ!" Ăn hai miếng, Tôn Hồi chạy vào bếp hét to: "Châu Châu, mùi vị bánh này ngon đấy, lần sau mua nữa nhá!"
Đang nghiên cứu sách dạy nấu ăn, Hà Châu liền gọi ngay một cú điện thoại cho dì giúp việc: "Dì ơi, khi nào đến dì tiện thể đến cửa hàng bánh ngọt mới mở cạnh Wumart mua giúp cháu một phần bánh ngọt với!"
Tôn Hồi ăn no, Hà Đại Đao uống đủ. Hà Tiểu Kiều ngã trên sàn, thê thảm không ai biết.
Phương pháp đào tạo tàn khốc này có hiệu quả rất tốt, cuối cùng Hà Tiểu Kiểu vì khẩu phần lương thực của mình mà bắt đầu tập đi bằng hai chân, khổ tận cam lai ôm lấy bình sữa, ngoan ngoãn ngồi yên.
Sau khi Hà Châu chuẩn bị xong món tráng miệng và nguyên liệu cho bữa tối, rốt cuộc ra khỏi bếp, vừa tới phòng khách thì thấy ba người ngồi trước bệ cửa sổ. Tôn Hồi cầm từ điển bảo bối dạy con trên tay. Hà Đại Đao dựa vách tường ngồi đối diện, trên chân là một quyển truyện tranh. Hà Tiểu Kiều ngồi cạnh anh trai, vừa mút bình sữa vừa vén áo ra, đem cái xe đồ chơi của Hà Đại Đạo chạy trên cái bụng mít tròn xoe của mình, trong miệng còn phát ra tiếng "èn èn". Bốn cái chân nhỏ đều gác lên chân Tôn Hồi. Tôn Hồi nhẹ nhàng đẩy ra, tụi nhóc liền cười khanh khách. Cười xong, một đứa tiếp tục xem truyện tranh, một đứa tiếp tục khai phá công dụng cái bụng của mình. Trên bục cửa sổ trải thảm lông, trên thảm lông bày kín nệm tựa đủ màu sắc, ráng chiều nhuộm một mảng vàng kim.
Gia đình bốn người ấm áp như vậy, người khác không khỏi ghen tị. Ngay cả ngôi sao nổi tiếng sống trong cùng tòa nhà cũng đi dạo trước cửa nhà Tôn Hồi. Sau khi Tôn Hồi bắt gặp thì ngôi sao bắt chuyện với cô: "Trùng hợp thế! Tôi sống ở tầng trên nhà các bạn đấy. Lần trước nghe mẹ tôi nhắc tới bạn và bé cưng nhà các bạn, mẹ tôi thích tụi nhỏ lắm! Rảnh rỗi lên nhà chúng tôi ngồi lát nhé!"
Tôn Hồi kích động xách ngay hai đứa nhóc, lao thẳng đến nhà ngôi sao ấy, gọi điện
thoại khoe khoang với Tạ Kiều Kiều: "Chính là cô ấy đấy. Bộ phim truyền hình chiếu vào lúc tám giờ tối đợt trước ấy! Còn truyền ra vụ tai tiếng tình dục với OO ấy. Có điều nghe bảo cô ấy với XX mới là môt đôi...!"
Ngôi sao lớn là một cô con gái hiếu thảo thường xuyên ra ngoài chụp ảnh, quay phim, mẹ già ở nhà chỉ có người giúp việc bầu bạn. Lần này về nhà thấy mẹ dông dài nhắc tới cặp song sinh kia không dưới mười lần, cô ấy xem như biết được sở thích gần đây của mẹ mình. Quả nhiên, hai bé cưng lắc hông xuất hiện trước cửa nhà ngôi sao lớn, mẹ cô ấy liền vui sướng bất ngờ lao ra, ôm hai đứa nhóc mà hôn hít. Gọi mãi "bé cưng ơi, bé cưng à" không thôi. Tôn Hồi cắn hạt dưa tán gẫu với bà, mãi đến khi Hà Châu đến tận cửa bắt người cô mới lưu luyến không nỡ đứng dậy khỏi sô pha.
Ngôi sao lớn đưa mắt tiễn họ rời đi, đóng cửa vào mê mẩn nói: "Đây chính là ông xã của Tôn Hồi...." Cơ mà đúng là đẹp trai đến người và thần cũng phẫn nộ đấy! Hà Châu không chỉ đẹp trai, sự nghiệp càng thành công hơn. Tin tức của anh đều có thể tìm thấy trên mạng. Ngôi sao nổi tiếng kia chưa bao giờ biết thủ khoa đại học lại có thể nam tính như vậy, càng không tưởng tượng được thủ khoa bỏ học cũng có thể có sự nghiệp lớn thế này ở tuổi ba mươi.
Ngày nghỉ, ngôi sao lớn ở nhà, dần dần quen thân với Tôn Hồi. Tính Tôn Hồi cực kỳ khiến người ta yêu thích, cộng thêm hai nhóc song sinh. Ba người này đi đến đâu cũng thu hút già trẻ lớn bé như ong vờn bướm lượn. Ngôi sao lớn bị mẹ mình bỏ rơi, có phần mất mát đi tản bộ ngoài khu căn hộ, đúng lúc gặp được Hà Châu cũng bị vợ con bỏ rơi. Chẳng hiểu sao cô ấy bị sự trầm ổn lạnh lùng mang theo một chút khí u sầu của anh cuốn hút, không kìm nổi lòng tiến lên tán gẫu với anh mấy câu. Thì ra giọng của anh cũng mạnh mẽ như vậy.
Hà Châu xách hộp bánh ngọt trên tay, anh bảo: "Không còn sớm nữa, tôi đi lên trước đây!
Ngôi sao lớn gật đầu si mê, đưa mắt nhìn theo bóng lưng rộng lớn của anh.
Hôm sau, ngôi sao lớn căn chuẩn thời gian, xuống tầng lần nữa bắt gặp Hà Châu xách bánh ngọt. Ngày thứ hai, cô ấy vẫn mời Tôn Hồi, thỉnh thoảng gặp Hà Châu xách bánh ngọt. Hồm sau ba, thứ tư cũng vẫn vậy. Đến hôm thứ năm, Hà Châu ấy vậy mà không xách bánh ngọt, đổi thành sầu riêng. Rốt cuộc ngôi sao lớn có chủ đề mới: "Hôm nay sao anh mua sao riêng thế?"
Hà Châu cười đáp: "Hồi Hồi ăn ngán bánh bọt, hôm qua bảo thích ăn sầu riêng."
Trái tim thủy tinh của ngôi sao lớn nháy mắt vỡ tan tành. Hà Châu lên tầng đón Tôn Hồi. Ngôi sao lớn đứng dưới tòa nhà căn hộ nhặt mảnh thủy tinh "Xoẹt"...thật sự đâm vào tay.
Trong nhà toàn mùi sầu riêng. Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều khổ sở đeo khẩu trang, ngồi ê a buôn chuyện giữa đống đồ chơi. Tôn Hồi gặm sầu riêng, nói với hai nhóc: "Đừng tưởng các con ê a thì mẹ nghe không hiểu lời của hai đứa! Các con đang xem thường mẹ phỏng?"
Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều không nói chuyện nữa, cúi đầu tiếp tục nghịch đồ chơi. Gần đây Hà Tiểu Kiều không chơi với cái bụng của mình mà đổi sang chơi "chim nhỏ" của anh trai. Con nhóc tóm lấy chim nhỏ, bị Hà Đại Đao đánh cho hai phát. Cái miệng con con méo xệch lại muốn khóc. Hà Đại Đao cầm kẹo que lên, đặt giữa hai chân của Hà Tiểu Kiều và bảo: "Chim nhỏ đấy..."
Hà Tiểu Kiểu cười hì hì chơi một lúc, đến khi chơi chán thì ăn luôn "chim nhỏ". Tôn Hồi vẫn luôn quan sát. Ăn xong miếng sầu riêng cuối cùng, cô nhăn mày lắc đầu: "Khẩu vị nặng quá!"
Hà Châu thu dọn vỏ sầu riêng cho vào trong túi rác, cầm ba cái túi ra bọc kín lại, mở điều hòa làm sạch không khí, âm thầm đồng ý.
Tôn Hồi không ra ngoài thực tập mà báo tên trong công ty của Hà Châu. Hay có một bà bác tới tìm Tôn Hồi ra ngoài chuyện trò uống trà. Hà Châu chỉ có thể dựa vào đồ ăn để thu hút cô trở về. Mấy ngày đầu là bánh ngọt, sau đấy đổi thành sầu riêng, sau đó nữa biến thành xương sườn với phương pháp bí truyền, sau đó nữa nữa nữa thành caramel. Ngay cả hai đứa nhóc cũng tranh giành với cô. Tôn Hồi thường lo lắng ba mẹ con sẽ ăn đến bán cửa bán nhà đi mất. Một lời của Hà Châu nhắc tỉnh người trong mộng: "Tự em học làm đi! Về sau chưa biết chừng còn có thể mở quán đồ ngọt kiếm tiền đấy!"
Cuối cùng Tôn Hồi không khách sáo nữa, cô mua sách dạy nấu ăn và các loại dụng cụ về, dốc lòng nghiên cứu nấu nướng. Hà Châu biết ơn cửa hàng đồ ngọt bán caramel kia, anh mua hàng chục ngàn phiếu giảm giá làm "phúc lợi" phát cho nhân viên trong công ty.
Năm mới tưng bừng vui vẻ, một nhà bốn người ra ngoài ăn. Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều trở về với nước tương dính đầy người. Lăn lộn trong bồn tắm một vòng, hai nhóc ngoan ngoãn nằm ở phòng của em bé. Tôn Hồi cùng Hà Châu một trái một phải kể chuyện cho các con nghe. Tôn Hồi kể: "Xe ngựa bí ngô không thể nướng để ăn, cô bé Lọ Lem sẽ ngồi lên nó để đi gặp hoàng tử!" Cô lau nước miếng cho Hà Tiểu Kiều, bất lực nói tiếp: "Được rồi! Chúng ta ăn xe ngựa bí ngô trước vậy! Để cô bé lọ lem ngồi taxi đi gặp hoàng tử đi!"
Rốt cuộc Hà Tiểu Kiều mỉm cười.
Hà Châu nhỏ giọng nói với Hà Đại Đao: "Cho nên ngày Tết, bạn nhỏ phải ngoan ngoãn, ngủ sớm chút này! Nếu không, con thú của Năm sẽ bắt các bạn đi. Tất nhiên nếu các bạn ngủ rất ngoan, nửa đêm cũng không khóc, không quấy thì ngày hôm sau ông già Noel sẽ tặng quà để thưởng cho các bạn!"
Hà Đại Đao một tuổi chín tháng rất nôn nóng, cậu nhóc tha thiết bày tỏ ông già Noel chỉ trong dịp giáng sinh mới có. Nhưng cậu nhóc nghi ngờ ba mình nghe không hiểu, chỉ trách mẹ thường bảo tụi nó phát âm không chuẩn, bằng không tại sao ba vội như vậy, ôm mẹ liền chạy ngay ra ngoài.
Hà Châu nói: "Tối nay tụi nhỏ nhất định rất ngoan, sẽ không cản trở chúng mình đâu!"
Tôn Hồi ngồi trên người Hà Châu, từ từ kéo quai áo ngủ xuống, duyên dáng nở nụ cười: "Thế chốc nữa anh cũng đừng kêu to quá nhé, đánh thức bé cưng không hay đâu!"
Một tiếng sau, cổ họng Tôn Hồi cũng khàn cả đi. Trận chiến này không phải như thế mà.
Hà Đại Đao tuy nhỏ song cũng có phần lo xa nghĩ rộng lắm, giấu tài, nếm mặt nằm gai, một phát trúng ba con chim, phân tích tỉ mỉ. Cậu nhóc vẽ một đường thẳng trên quyển sách, luôn có một thành ngữ có thể lẫn vào.
Cậu nhóc còn chưa biết chữ lại không ngăn nổi đầu óc thông minh đã có thể nhận biết mấy dạng thành ngữ. Mặc dù hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của chúng, nhưng sau đêm giao thừa ấy cậu nhóc loáng thoáng có một loại cảm giác, bản thân nhất định phải
có văn hóa, đến khi ấy nói cho ba biết, ông già Noel sẽ không đến vào dịp Năm mới. Đương nhiên, cậu nhóc cầm món đồ chơi transformers mới nhất của mình lên. Nếu về sau thường xuyên có món này, nó cũng chẳng để bụng ông già Noel không hiểu quy tắc đâu.
Hà Đại Đao suy nghĩ có chiều sâu thế đấy. Thân là mẹ của cậu nhóc, Tôn Hồi căn bản không hề biết.
Cô nỗ lực nghiên cứu sách dạy nấu ăn, chuyên tâm chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, tối đến "hầu hạ" Hà Châu tràn đầy năng lượng, ban ngày giành đồ, chơi với hai con. Thi thoảng đem tin tức "vỉa hè" của Ngô Lạc Khuyên kể cho Tạ Kiều Kiều biết. Hai người "chậc, chậc" sau đấy tiếp tục buôn chuyện!
Lễ tốt nghiệp, Tôn Hồi dẫn cả nhà đi thăm khuôn viên trường. Bạn học đang sinh ra mâu thuẫn kịch liệt trong quá trình tranh giành Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiểu. Cuối cùng Hà Đại Đao một trái một phải kéo hai nữ sinh giành nhau đến nỗi mặt đỏ tía tai, bấy giờ mới kết thúc một trận hỗn chiến. Còn Hà Tiểu Kiều thì ngồi trên đùi Sư Tuấn, cầm cây kẹo que đưa tới bên miệng anh ta, nhiệt tình bảo: "Ăn chim nhỏ đi!"
Sư Tuấn:"....." run rẩy, run rẩy cắn một miếng "chim nhỏ" của Hà Tiểu Kiều.
Ngày phấn đấu cuối cùng đã tới, Tôn Hồi ôm tấm bằng tốt nghiệp không dễ gì đạt được, bán rẻ thể xác, từ trên tay Hà Châu giành được thùng vàng đầu tiên, thuê một cửa hàng ở trung tâm thành phố. Trong một tuần, tiệm đồ ngọt khiêm tốn khai trương, không có lễ cắt băng khánh thành, chỉ có ngôi sao lớn hàng xóm đi ngang tạt qua mua một phần bánh ngọt, cũng chẳng có nghi lễ các cô gái đứng chào khách, chỉ có Hà Đại Đao với Hà Tiểu Kiểu mặc bộ đồ ngủ liền thân gấu bông Rilakkuma, ngồi trong cái nôi to bự chất đầy các loại kem và kẹo xếp thành hình gối đầu, bên cạnh cửa sổ của tiệm bánh. Hà Đại Đao cúi đầu xem truyện tranh, Hà Tiếu Kiều cười hì hì chơi đùa với "chim nhỏ", khách hàng nườm nượp chen chúc bên chiếc nôi, đua nhau chụp ảnh cùng hai nhóc.
Tạ Kiều Kiều kinh ngạc: "Ơ, đúng là Hà Tiểu Kiều không ăn kẹo que này. Sao nó vâng lời thế?"
Tôn Hồi ăn một cây kẹo, đáp: "Trẻ con không thể ăn thứ này. Tao nói với con bé đây là chim nhỏ, anh trai con trước giờ cũng không ăn chim nhỏ thì sao con có thể ăn chứ. Thế là nó cứ chơi thôi. Lần trước còn đem kẹo que chơi nửa ngày rơi xuống đất cho
Sư Tuấn ăn đấy!"
Hà Đại Đao ngẩng đầu bị một màn này làm cho chấn động nhẹ, khua chân múa tay nói mấy câu gì đó. Hà Tiểu Kiều tán đồng "líu rá líu ríu", liếc mắt nhìn về phía Tôn Hồi, tiếp tục kéo "chim nhỏ".
Tôn Hồi nuốt cái kẹo xuống, cách một khoảng xa cô chỉ chỉ: "Đừng tưởng hai đứa phát âm không chuẩn là mẹ không biết các con đang nói gì. Mẹ mới không bán con trai con gái mình nhá, không để các con bán rẻ nhan sắc đâu!"
Hà Đại Đao và Hà Tiểu Kiều cúi đầu, cô đơn nương tựa lẫn nhau.
Danh sách chương