Hà Châu nhìn Chu Phong chằm chằm nhưng lời thì lại là nói với Giang Binh: "Hóa ra đãi ngộ của các người tốt vậy sao?"

Giang Binh hiểu điều anh đang ám chỉ. Hắn liếc nhìn Chu Phong vẫn đang lặng im và thấp giọng trả lời: "Ông chủ không thích bạo lực. Suy cho cùng là tập đoàn kinh doanh, không phải xã hội đen. Chúng tôi trước nay sẽ không tùy tiện dùng hình phạt riêng."

Hà Châu cười mỉa, thoáng liếc qua Giang Binh, trong mắt anh ngập tràn chế giễu.

Giang Binh không có phản ứng lại, làm hết trách nhiệm sắm vai một vệ sĩ.

Hà Châu kéo một cái ghế tới, cách Chu Phong khá xa. Anh nói chuyện không vội vàng, khuỷu tay chống lên đùi theo thói quen, nửa khép hai lòng bàn tay với nhau, mười ngón dính chặt như thể đang suy tư về điều gì đó. Dáng vẻ trầm lặng thế này trái lại khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng kỳ lạ. Chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.

Chu Phong vậy mà mở miệng trước, hắn cười nói: "Mời tôi đến cả một buổi sáng rồi. Thời gian quý báu, không bằng vào thẳng vấn đề nhỉ?"

Hà Châu gật đầu một cái giống như tán đồng. Anh biếng nhác dựa vào lưng ghế, cất lời: "Thế nào mà lần này gấp gáp vậy?"

Chu Phong không ngờ câu hỏi đầu tiên của anh là điều này. Sau một thoáng ngẩn người, hắn cười đáp: "Năm năm rồi, có thể không gấp sao?"

Suốt năm năm, không thấy mặt trời, sự bức thiết của Chu Phong cực kỳ dễ thấy, bất luận hắn thản nhiên thế nào cũng không che giấu nổi. Hà Châu không phải không đoán ra. Do đó, anh mới biết nhọc lòng tìm mục tiêu khác cho hắn, trêu đùa hắn cũng tốt, kéo dài thời gian cũng được. Song, dẫu thế nào cũng không nên tìm đến Tôn Hồi.

"Mai Cẩn An?" Hà Châu biết rõ mà vẫn cố ý hỏi.

Chu Phong cười không đáp lời.

Bấy giờ, đường Bảo Đan bình thường như trước, xe cộ và người đi đường tấp nập. Ánh nắng ban trưa xuyên qua tán ngô đồng dày đặc, rắc xuống con phố này, đốt lên mùi thuốc súng nồng đậm. Mai Cẩn An nghiến răng nghiến lợi: "Đồ vô dụng!"

Hai người đàn ông cao lớn lại chẳng bắt được một cô gái. Tệ hơn, bốn chiếc xe từ trên trời rơi xuống, còn Chu Phong rõ ràng chẳng mảy may phát giác, chớp mắt thì đã bó tay chịu trói, ngay cả chút đầu mối cũng không thể để lại.

Thủ hạ trong phòng khám nói: "Ban nãy đã hỏi người của phòng khám và quanh đó rồi. Thời gian sớm quá, ít người chứng kiến, chuyện xảy ra quá đột ngột nên không ai nhớ được biển số xe."

Mai Cẩn An không nén được cơn tức giận, cô ta đi qua đi lại rất nhiều lần. Đế của đôi giày cao gót dường như cũng sắp không chống đỡ nổi, chẳng biết một giây nào đó thì sẽ gãy mất. Lần này mạo hiểm như vậy không phải cô ta không dự tính kết quả khác, chẳng qua là Tôn Hồi đã được cứu đi, Hà Châu chắc còn có thể bị cô ta lừa gạt, hoặc chính là làm phản. Và Chu Phong vẫn nằm trong tay cô ta. Mọi người nói toạc hết, cũng không cần phải giấu diếm nữa. Thậm chí Mai Cẩn An còn có thể cho Hà Châu biết: "Tôi đã hết tình hết nghĩa đối với anh, mà anh từ đầu chí cuối đều không đứng về phía tôi. Tôi đây là báo thù cho anh trai ruột của anh. Nếu anh không dứt khoát, tôi không đi cùng anh nữa!"

Cô ta có thể chẳng thẹn với lòng mình, lặp lại những lời này cho Hà Huy nghe. Từ nay về sau tất cả mọi việc cô ta làm đều là "bất đắc dĩ", dẫu nhà họ Hà chặt đứt đường hương khói từ đây.

Nhưng, nay cục diện thoát khỏi tầm kiểm soát của Mai Cẩn An rồi. Chu Phong bị tóm, trong tay của cô ta không còn bất cứ con bài tẩy nào nữa. Hà Châu e rằng hiện tại đã có được toàn bộ tài liệu, nên anh sẽ báo thù cho anh trai trước tiên. Mai Cẩn An vô lực ngồi xuống, trong lòng thoáng hoảng hốt, bỗng nhiên hoài nghi: Mục đích của Hà Châu rốt cuộc là gì? Trong căn phòng dưới hầm ngầm trống rỗng, không một vệt nắng chiếu vào được, lạnh lẽo hệt mùa đông.

Chu Phong phát hiện câu hỏi của Hà Châu cực kỳ đơn giản, tích chữ như vàng. Thậm chí hắn cần phải phỏng đoán những vấn đề này có hàm ý gì khác hay không. Khi lời

của Hà Châu trở nên mỗi lúc một ít đi, từ "cho nên" trở thành giọng điệu hỏi ngược lại "hử?". Rốt cuộc Chu Phong ngồi không yên, vẻ mặt tuy rằng không biến đổi nhưng hắn thầm cân nhắc đi cân nhắc lại câu trả lời. Mãi tới sau cùng hắn mới phát hiện Hà Châu trước sau đều không đi thẳng vào chủ đề thực sự, có vẻ giống mèo vờn chuột, sau khi tóm được lại không giết chết con chuột, chỉ tra tấn nó đến lúc nó kiệt sức.

Thời điểm Chu Phong cố ép bản thân mình bình tĩnh, song càng lo lắng hơn. Cuối cùng Hà Châu tốt bụng nói: "Giao tài liệu ra đây!"

Chu Phong phút chốc thở phào một hơi, liếc nhìn mấy người bọn Giang Binh một cái rồi cười đáp: "Cậu từng nghĩ tới hậu quả, nghĩ tới anh cậu chưa? Nếu cậu đi theo sai người, chẳng những trở thành tội nhân của gia đình mình mà cuối cùng ngay cả tính mạng cũng chẳng còn. Bây giờ họ đã tóm được tôi, lần tới sẽ là cậu đấy. Họ cho cậu lợi ích gì khiến cậu không tiếc bán mạng vì mối thù giết anh trai thế?"

Từng câu Chu Phong nói đều có lý, sự thật vốn như vậy, không ai có thể hiểu. Hắn tin trong lòng Hà Châu có tính toán, tuy nhiên không biết anh còn chiêu phía sau nào khác nữa hay không. Vừa nói xong, hắn lại phát hiện Hà Châu nhếch khóe môi, dường như cực kỳ hiểu rõ, nhưng nụ cười ấy có vẻ cổ quái. Dần dần Chu Phong không còn giữ nổi nét cười trên mặt nữa, hắn tựa nghe thấy âm thanh đằng sau hình ảnh cổ quái này, trong lòng có một suy đoán sống động. Chu Phong bỗng nhận ra sự việc sớm đã thoát khỏi tầm kiểm soát, và người đàn ông trước mặt đây, mục tiêu của anh trước sau đều không phải Trung Quảng mà là ----tập đoàn Hải Sơn.

Hà Châu rời khỏi hầm ngầm, tiếng bước chân nối tiếp nhau mỗi lúc một xa. Cửa lớn đóng lại, bên trong tái hiện khung cảnh tối om.

Quay về phòng khách, Hà Châu liền bảo người gọi bọn Lý Vĩ Bằng vào, rồi nói với Giang Binh: "Cho lão Đàm biết, tôi muốn thị trường của Nam Giang!" Kế tiếp anh ra một loạt mệnh lệnh, sau khi sắp xếp lịch trình của mấy ngày, cần bao nhiêu tiền bạc, gặp mặt những người nào, phải phối hợp với những cửa nào. Lúc trước Hà Châu còn kiệm lời, khi hỏi thì tốc độ chậm như vậy nhưng bây giờ anh nói rất nhanh, có vẻ trong thời gian ngắn ngủi vài tiếng anh đã độc lập hoàn thành các phương án, ngay ngắn rõ ràng, chỉ đợi thực hiện. Kinh ngạc đi qua, Giang Binh lập tức sực tỉnh

Dứt lời, Hà Châu tựa vào lưng ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, không bảo Giang Binh rời đi, cũng mặc kệ Lý Vĩ Bằng đang đứng bên chờ đợi. Anh nhớ tới cuộc điện thoại với lão Đàm sáng nay. Lần đầu tiên anh thừa nhận bản thân thì ra nhỏ bé như vậy. Câu

cuối cùng của lão Đàm là: "Tôi cho cậu quyền lợi lớn nhất, đủ cho mọi yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu thay tôi tìm hoàn chỉnh tài liệu, bất luận cậu dùng cách gì."

Hà Châu mở bừng mắt, nhìn bàn tay của mình, lật nhìn lòng bàn tay một chút, rồi lật xem qua mu bàn tay, tiếp đó xiết thành nắm đấm. Cái này là kích cỡ trái tim của anh. Buông nắm tay ra, đây chính là thiên hạ!

Hà Châu đứng phắt dậy, chỉ bỏ lại một câu cuối cùng: "Tôi không hiểu đạo tiếp đãi khách, cũng không muốn Chu Phong quá thoải mái. Lý Vĩ Bằng, giao cho cậu!"

Hà Châu trở về phòng ngủ. Tôn Hồi vẫn ngủ say. Rèm cửa sổ chưa kéo kín, những tia sáng Mặt Trời lấp lánh chiếu lên giường nhưng không làm phiền tới Tôn Hồi. Cô ngủ yên lành vậy đấy, khóe môi hơi vểnh. Dưới ánh nắng, những hạt li ti treo trên lông mi giống như dính vụn bông. Hà Châu gỡ đi cho cô rồi cởi áo khoác, vén chăn và nằm xuống cạnh cô. Tất cả lạnh lùng và tàn nhẫn đều bị nhiệt độ ấm áp xua tan trong giây phút này.

Tôn Hồi vô thức chui vào vòng tay anh, hệt con vật nhỏ lông xù. Trên gò má trắng ngần của cô thực sự có lông măng. Dưới ánh nắng, nếu nhìn không kỹ, căn bản sẽ chẳng thấy rõ.

Cảm giác tinh tế và nhẵn mịn, Hà Châu cẩn thận hôn cô một cái, hương vị không tệ. Thấy Tôn Hồi không bị anh quấy nhiễu, Hà Châu lại hôn tiếp, liên tục mấy lần, cuối cùng thấy Tôn hồi nhăn mày không vui "Ứ" một tiếng, anh khẽ chạm vào đôi môi cô rồi ôm cô ngủ thiếp đi.

Căng thẳng cộng thêm đau bụng, sau khi bị giày vò một đêm, giấc ngủ này của Tôn Hồi mê man lạ thường.

Chẳng qua cô cố làm ra vẻ kiên cường trước mặt anh thôi. Lá gan đâu có thật sự lớn vậy. Tối qua, trong căn phòng nhỏ kia, Tôn Hồi sợ hãi khóc rất lâu, không dám phát ra một chút âm thanh. Thậm chí cô đã nghĩ tới "cái chết". Cái từ vô cùng xa xăm ấy và trong căn phòng âm u lạnh lẽo ngay cả không khí cũng càng lúc càng ít.

Tôn Hồi hệt như lại quay về nơi đó. Ánh nắng trước đây rõ ràng rất rực rỡ đột nhiên liền tối hẳn. Cô nghe thấy xung quanh chỉ có tiếng hít thở của mình, cô sợ hãi nhỏ giọng thút thít. Nằm trên ga giường nhuốm đầy máu, Tôn Hồi nhớ Hà Châu phát điên. Cô hy vọng anh có thể như từ trên Trời rơi xuống, hệt vô số lần trước kia, mở cửa nhà

cho cô, dẫn cô vào phòng ngủ ấm áp.

Tỉnh dậy giữa một đợt tiếng thì thầm, Tôn Hồi mơ màng mở mắt, nhất thời không thích ứng được với ánh đèn trên trần. Sắc Trời vẫn chưa tối hẳn, cô vẫn có thể trông thấy đường chân Trời màu xanh lam phía xa.

Hà Châu vén tóc cô, thấp giọng hỏi: "Em dậy rồi?"

Tôn Hồi lơ mơ "ừm" một tiếng, nghe thấy bên cạnh có người nói: "Không sao, nhiệt độ hơi cao thôi. Uống nhiều nước ấm, không cần uống thuốc. Đoán chừng là bị nhiễm lạnh!"

Hà Châu hỏi: "Còn có kinh nguyệt của cô ấy không đều. Cái này điều trị thế nào?"

Tôn Hồi bừng tỉnh, kéo chăn trùm kín đầu, không còn mặt mũi gặp các phụ lão nữa rồi. Vị bác sĩ sớm nay mới đến kiểm tra cơ thể cho cô cũng hơi ngượng: "Bớt chạm vào nước lạnh, chú ý giữ ấm, chú ý giảm áp lực."

"Dùng viên tránh thai có sao không?" Hà Châu nói mà mặt không đỏ tim không run. Bác sĩ trẻ im thít. Tôn Hồi đá mạnh một phát vào giường, tức tối phản đối trong im lặng.

Hơn bốn mươi phút sau, mùi thơm của cháo gạo nếp đen bay ra từ bếp của biệt thự. Trong cháo cho thêm táo đỏ và long nhãn, trông rất hấp dẫn. Tủ lạnh còn chất đầy đồ ăn vừa mới mua về, các loại thực phẩm bổ máu, giảm xì trét. Trên nét mặt nghiêm túc của vệ sĩ biệt thự hiếm khi thêm vẻ ngạc nhiên và tò mò, nhưng lập tức thu lại tất cả biểu cảm khi Giang Binh lạnh lùng quét mắt qua.

Giang Binh để xuống món cuối cùng mà thuộc hạ mua về: thuốc tránh thai. Hà Châu

chẳng hề ngoảnh đầu, anh lên tiếng: "Bác sĩ kia trẻ quá. Các cậu tìm ở đâu đấy?"

Giang Binh trả lời: "Anh ta hơn ba mươi rồi, có phòng khám riêng, kinh nghiệm phong phú, là bác sĩ riêng của ông chủ. Có điều không phải người của tập đoàn, không biết gì khác."

Hà Châu tắt bếp, đổ cháo ra bát. Mùi thơm ngập tràn kích thích vị giác của con người ta. Bỗng anh nói tiếp: "Về sau Hồi Hồi muốn ăn gì, không cần ai nấu cho cô ấy hết. Cậu đừng tốt với cô ấy quá, làm tốt nhiệm vụ của cậu là được rồi!"

Nói xong, Hà Châu quay người, bát cháo trên tay bốc khói nghi ngút. Giang Binh ở trước mặt, nhưng anh coi như không thấy, đi thẳng ra khỏi bếp lên trên tầng.

Tôn Hồi ăn uống no nê, sắc mặt hồng hào sáng hẳn lên. Cô túm chăn trách Hà Châu: "Chút chuyện nhỏ này làm sao phải đi hỏi bác sĩ người ta chứ. Anh ấy có phải bác sĩ khoa sản đâu."

"Cũng là bác sĩ mà." Hà Châu hôn lên trán cô, kiểm tra nhiệt độ, rồi hỏi: "Em còn đau bụng không?"

Tôn Hồi đáng thương gật đầu. Lần này dì cả tới dữ dội quá, đau đến nỗi cô muốn lăn lộn. Từ khi học cấp ba cô cũng từng có nhiều lần kinh nguyệt không đều, cơ mà chưa bao giờ giống lần này, đau đến mức co rút.

Lát sau, Tôn Hồi cuối cùng cũng thoải mái thở phào một hơi. Bàn tay ấm nóng to lớn của Hà Châu dán lên bụng dưới của Tôn Hồi, làm dịu ngay cơn đau của cô. Tôn Hồi thò tay ra, phủ lên cái túi chườm nóng thuần "tự nhiên" ấy, cười hì hì bảo: "Tay to thật, lần sau anh cũng xoa cho em nhé!"

Hà Châu mỉm cười cúi xuống nhìn bàn tay của mình, không thể bao trùm hết toàn bộ bụng nhỏ của Tôn Hồi, hiển nhiên vẫn chưa đủ to. Anh muốn bảo vệ tất cả con người cô.

Hà Châu kéo chăn lên thêm, tay và bụng đều giấu dưới chăn. Anh nhỏ giọng chuyện trò: "Giờ tạm thời ở đây. Đầu tiên, anh đi xin nghỉ học một tuần cho em, sắp tới Quốc Khánh rồi. Em nghỉ ngơi tốt trước đã hãy nói!" Anh dặn dò những việc Tôn Hồi cần chú ý, và nói một lượt tình hình xung quanh biệt thự, bảo Tôn Hồi nhớ kỹ, bao gồm các biện pháp bảo vệ và vị trí những camera. Cuối cùng anh nói: "Anh sẽ mang em về nhà sớm nhất có thể!"

Tôn Hồi gật đầu, dựa vào lòng anh tiếp tục hưởng thụ. Ngẫm một tẹo, cô hỏi: "Thế những người này là người tốt hay người xấu ạ?" Ngừng một chốc, cô ngồi dậy, nhìn Hà Châu: "Giang Binh là người tốt hay người xấu?"

Thế giới của Tôn Hồi đơn giản thế đấy, chỉ dùng người tốt và người xấu để phân biệt, giống trẻ con tò mò hỏi bố mẹ, mà bố mẹ phải cho cô biết: "Người xấu hung dữ, người tốt chính là dáng vẻ Đường Tăng ấy."

Song, Hà Châu hiểu, Tôn Hồi chỉ là muốn một đáp án đơn giản trực tiếp. Cô muốn biết bản thân có thể tin tưởng đối phương không.

Nghĩ một lát, anh đáp: "Họ tạm thời là người tốt!"

Vậy đủ rồi. Tôn Hồi thở phào nhẹ nhõm, lại gục vào lòng Hà Châu, cầm lấy tay anh và lệnh cho anh xoa bóp tiếp. Lúc sắp thiếp đi, cô nhắm mắt, mơ hồ khẽ nói: "Chu Phong không sao chứ? Em vốn định báo cảnh sát..."

Tôn Hồi lần nữa chìm vào giấc ngủ. Hà Châu tắt đèn, khẽ khàng ra khỏi phòng rồi đứng ở hành lang hút một điếu thuốc. Cuối cùng anh gọi thủ hạ. Mấy phút sau thủ hạ chạy vào tầng hầm, tìm Lý Vĩ Bằng đang nghỉ ngơi và nói: "Anh Châu bảo dừng được rồi!"

Lý Vĩ Bằng liền hô đồng bọn, hai người thu tay lại, còn Chu Phong sớm đã mặt mũi bầm dập đổ gục chẳng dậy nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện