Tối nay trôi qua chậm chạp quá. Đêm đen tới trễ, thời gian dường như luôn dừng ở thời khắc lúc chập tối. Bên tai im lìm không tiếng động khiến con người ta hoảng loạn.
Tôn Hồi tỉnh lại từ trong cơn mê man, với ý thức mờ mịt. Một lúc lâu, cô mới dán vào ván giường đứng dậy, trấn tĩnh nhìn xung quanh. Trong căn phòng xòe tay không thấy năm ngón, không có cửa sổ, không có một tia sáng, chẳng nghe thấy một tí âm thanh.
Vịn vào giường, Tôn Hồi đứng lên. Không sợ hãi mà cũng chẳng kêu la, cô dò dẫm vách tường từ từ cất bước, và bình tĩnh hòng có thể thăm dò được chút tiếng động.
Căn phòng trống rỗng lắm, đi tới đi lui không có bất cứ trở ngại nào. Tôn Hồi vừa chầm chậm bước vừa mò mẫm vách tường. Bước chân giẫm xuống rất nhẹ, chẳng khác gì đang đi giữa hư không, thẳng tới lúc chạm vào một sợi dây, cô mới dừng bước. Vê vê sợi dây có phần hơi thô này, Tôn Hồi thử kéo xuống một cái. Sau khi cảm thấy không nhầm, cô lại tăng thêm sức, giật mạnh một phát. Ánh sáng chói lóa bỗng chốc ùa tới, Tôn Hồi nhắm ngay mắt. Mất một lúc để thích ứng với ánh sáng, cô mới dè dặt mở mắt. Sắc vàng ấm áp chiếu sáng căn phòng.
Phòng không rộng, khoảng bảy, tám mét vuông, trong góc đặt một cái giường, ngoại trừ thứ đồ gia dụng này không còn gì khác, cộng thêm cái bóng đèn trên trần nhà và sợi dây bật tắt bên tay Tôn Hồi.
Trước mặt chỉ là một cánh cửa gỗ. Tôn Hồi kéo cánh cửa rồi đập đập hai phát, chẳng nghe thấy tí động tĩnh nào. Cô hướng về phía ngoài cửa mà hét: "Chu Phong!"
Chính là Chu Phong, người anh họ ít khi qua lại của Tôn Hồi. Cô mở trừng mắt nhìn hắn cầm một cái khăn tay bịt miệng mình. Cô ra sức giãy dụa, vừa đá vừa cào, nhưng cô thua ở không có kinh nghiệm. Trong chốc lát. Tôn Hồi không thở nổi, vậy mà hệt như trong truyền thuyết, cứ thế ngất đi. Một khắc trước khi ngất lịm, Tôn Hồi còn đang nghĩ trò này có phải gọi là Clorofom* không? Chloroform, cô ghét hóa học.
(*Clorofom: chất gây mê)
Tôn Hồi gọi to nhiều lần, tuy nhiên không nhận được một chút hồi đáp nào.
Cô không biết tại sao lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi. Đáy lòng cô tin tưởng Chu Phong sẽ không làm tổn thương mình. Có lẽ, giống lần đó cô Hai đã báo mộng cho Tôn Hồi trước khi mất, huyết thống quấy phá. Không hiểu sao, Tôn Hồi tin tưởng cô Hai và người con trai mà cô Hai tâm tâm niệm niệm. Vì vậy. sau mấy phút gào to, Tôn Hồi biết tạm thời sẽ không có ai nên liền từ bỏ, cô ngồi xuống nghiên cứu tay nắm cửa.
Lúc này, Chu Phong mới đi ra khỏi hiệu thuốc, vừa đi vừa bôi bừa lên vết thương trên mặt, thầm mắng Tôn Hồi vài câu. Không ngờ con nhóc tay chân mảnh khảnh ấy ghê gớm thế, còn cào cho cả mặt hắn toàn là hoa. Ban nãy tới tiệm thuốc mua thuốc nước, đối phương còn ngờ vực mang theo vẻ nhiều chuyện chăm chú nhìn hắn thật lâu. Chu Phong tức tối vô cùng. Trên đường về, hắn lại đến quán cơm mua hai túi đồ ăn, tránh cho Tôn Hồi bị đói chết.
Vừa mở cửa bước vào thì nghe thấy loáng thoáng một hồi "lạch cạch lạch cạch". Nếu chẳng phải trong tù hắn luôn duy trì sự cảnh giác mỗi giây mỗi phút, rèn luyện ba năm rưỡi thì thật sự không thể nghe thấy đâu.
Theo tiếng động ấy, Chu Phong đi tới trước cánh cửa phòng. Bên trong là một gian chứa đồ lặt vặt, không có cửa sổ nên chẳng cần lo lắng Tôn Hồi sẽ chạy trốn từ cửa sổ, trái lại là cánh cửa gỗ này. Bấy giờ, tay nắm cửa hơi hơi lắc lắc. Chu Phong khom người, nhìn tay nắm cửa. Cuối cùng xác định Tôn Hồi đang mưu toan cạy cửa, hắn đá nhẹ một cái. Tiếng "Thịch" theo mũi chân xuyên qua ván cửa, truyền vào trong phòng, thành công làm cho tay nắm cửa ngoan ngoãn ngừng lay động.
Tôn Hồi mang vẻ mặt nghiêm túc đứng xa chỗ cửa lớn, nhìn cửa được mở ra. Chu Phong xách túi ni lông đứng trước cửa. Tôn Hồi đánh đòn phủ đầu: "Lúc em tới đi cùng với bạn, buổi tối còn có hẹn với những bạn khác. Giờ em không xuất hiện, tụi nó đều sẽ tìm em. Anh họ, chi bằng chúng ta để hôm khác hẵng ôn chuyện cũ nhé!"
Chu Phong buông túi ni lông xuống đất, nhìn thấy Tôn Hồi vụng trộm sờ soạng đánh giá cửa lớn, hắn lại đóng cửa vào và bảo rằng: "Ở mấy ngày nữa, muốn ăn gì nói với anh. Em có thể tùy ý đi lại trong nhà này. Nhưng tốt nhất cứ ở trong phòng ngủ thôi. Anh tạm thời cầm túi của em. Trong nhà cũng không có điện thoại với internet đâu. Nơi này là ngoại ô, em đi ra khỏi cửa một tiếng cũng chẳng gặp xe bus, gần quanh không có người. Chớ làm bừa, ngoan ngoãn ở đây. Anh sẽ không làm gì em!"
Tôn Hồi nhăn mày, cô đã hơi bực bội thì nghe Chu Phong nói tiếp: "Em cũng đừng lo họ tìm mình. Bố em dẫn em đi, cho dù báo cảnh sát thì cảnh sát cũng tìm mỗi bố em. Vả lại, em là một người sống sờ sờ, biến mất vô căn cứ trong ngôi nhà kia, ai tin? Em không hợp với người nhà, họ sẽ chỉ xem như em thừa cơ chạy đi thôi!"
Bởi vậy, Chu Phong mới chẳng cần phải hoảng hốt, dùng chiến thuật vu hồi bắt cóc Tôn Hồi tới đây. Chẳng có lý do và chứng cứ gì chứng minh được Chu Phong là kẻ đáng nghi. Người duy nhất có thể tìm đến là Hà Châu.
Vốn Tôn Hồi còn lén săm soi cửa gỗ, định tìm sở hở chạy trốn. Nghe xong lời của Chu Phong, cô lại đánh mất ý tưởng ấy, nói không chừng còn chưa tìm được cửa ra thì cô đã bị Chu Phong tóm về. Bằng không tới lúc đó ra ngoài đã, quan sát rồi nói tiếp.
Tôn Hồi đi tới chiếc giường cạnh tường và ngồi xuống, cô hỏi Chu Phong: "Thế rốt cuộc là mấy ngày?"
Chu Phong bật cười: "Em bình tĩnh nhỉ. Mấy năm không gặp, người bạn nhỏ đã lớn rồi!"
Tôn Hồi lẳng lặng lườm một cái. Chu Phong đưa túi ni lông cho cô, cất lời: "Rốt cuộc là mấy ngày, hoàn toàn phải xem tầm quan trọng của em trong lòng gã bạn trai kia. Em có biết bạn trai em đến cùng là dạng người gì không?"Ngừng một lát, không đợi Tôn Hồi có phản ứng, hắn nói tiếp: "Xem em không luống cuống hoảng hốt thế này, đoán chừng trong lòng em cũng có tính toán. Yên tâm, nói sao em cũng là em gái anh. Anh sẽ không tổn thương em, đợi chuyện này giải quyết xong thì anh để em về. Tốt nhất, em cũng đừng ở cùng thằng ấy nữa. Bên ngoài không phải trường học, em theo nó chẳng có gì tốt đâu!"
Nói rồi, Chu Phong rời đi. Hắn khóa cửa phòng, đi thẳng ra phòng khách, đợi di động trên bàn trà đổ chuông.
Hắn nhớ tới cú điện thoại Mai Cẩn An gọi cho hắn mấy hôm trước. Khi đó, hắn vẫn đang ngẫm nghĩ về bố của Hà Châu. Từ đủ loại dấu vết để lại, có thể nhìn ra khoản tiền bất chính của cha Hà tuyệt đối có liên quan với chuyện của Hà Huy.
Chu Phong tra xét một mạch, rút tơ lột kén, cuối cùng dò được sau khi Hà Huy gặp tại nạn, cha Hà từng liên lạc với một gã đàn ông xa lạ. Món tiền ấy cũng sau đấy mới xuất hiện. Ả nhân tình cũ năm ấy của cha Hà nay đã cùng tình cũ sóng đôi, có cho Chu
Phong biết: "Tôi không thấy người đàn ông kia. Lão già cũng không nói nhiều với tôi lắm. Tôi từng nghe thấy một lần giọng của người đàn ông đó trong điện thoại, trẻ tuổi đấy."
Tìm được cha Hà, Chu Phong đánh tiếng về chuyện năm đó. Cha Hà trả lời ậm ờ. Lúc trông thấy chi phiếu Chu Phong đưa cho, ông ta mới giằng xé. Còn chưa có được đáp án từ chỗ ông ta thì Chu Phong nghe Mai Cẩn An kể:
"Hà Châu là em trai của Hà Huy. Lỗi của tôi. Ban đầu không cho anh biết. Tôi sợ anh có khúc mắc. Nhưng bây giờ tôi không thể không nói với anh, anh đã ra tù ba tháng, rất nhiều chuyện bắt đầu không kiểm soát nổi. Mai Cẩn An tôi nói thẳng với anh. Tôi cần tài liệu trên tay anh. Tôi cũng biết tài liệu trong tay anh không phải toàn bộ, nửa còn lại trong tay ai? Anh nghĩ xem, nay Hà Châu đang ở Nam Giang, mà anh thì cứ chôn chân tại Hải Châu. Anh đang làm những gì? Anh cho rằng Hà Châu muốn làm gì?"
Chu Phong như được khai sáng, Hà Châu không thể không có hành động. Nhưng để mặc hắn đi điều tra cha Hà, giả dụ thật sự có manh mối trên người ông ta, Hà Châu làm sao có thể án binh bất động, ngược lại cho hắn cơ hội? Hiện tại chẳng qua là kế dụ hổ rời núi. Hà Châu đang di chuyển mục tiêu của Chu Phong, cố ý làm lãng phí thời gian của hắn. Hắn không biết Hà Châu làm thế tóm lại có mục đích gì. Song, rõ ràng, Hà Châu mới là mục tiêu thật sự của hắn. Còn hắn vậy mà bị Hà Châu đùa giỡn quay mòng mòng. Thời điểm đó mới biết, sắp đặt của Hà Châu sớm đã bắt đầu, chẳng hạn cô bạn gái chính hãng ấy của anh---Tôn Hồi!
Thoáng nhìn qua căn phòng yên tĩnh kia, Chu Phong cau mày. Lần này nguy hiểm quá, có điều thời gian không chờ đợi con người ta, hắn không muốn tiếp tục kéo dài nữa. Bất kể Hà Châu thật lòng hay giả bộ đối với Tôn Hồi, lần thử này của hắn không sai. Ví thử là giả bộ có thể khiến Tôn Hồi nhìn rõ bộ mặt thật của Hà Châu. Nếu thật lòng thì đấy là đánh trúng tim đen của Hà Châu.
Tuy nhiên, đã đợi hơn một tiếng, di động vẫn yên ắng. Chu Phong không thể không hoài nghi. Mà Tôn Hồi trong kia đã đập cửa gọi hắn: "Em muốn đi vệ sinh!"
Chu Phong bất lực đứng dậy, mở cửa phòng cho cô.
Từ trong phòng, Tôn Hồi đi ra, nhanh chóng liếc nhìn qua căn nhà. Cửa lớn chếch
bên trái, trong phòng khách không có cửa sổ, ngoài ra còn có hai phòng khác.
Theo chỉ dẫn của Chu Phong, Tôn Hồi vào phòng vệ sinh. Bên trong có một khung cửa sổ nhỏ. Song sắt chống trộm lắp trên cửa sổ sớm đã hoen rỉ. Bên ngoài tối đen như mực, không có đèn đường, ánh Trăng lờ mờ chiếu ra một bóng cây. Đúng như lời Chu Phong nói, nơi này hẳn là ngoại ô. Chung quanh không có xe cộ và người qua lại. Tôn Hồi cũng hết cách cạy song cửa bỏ trốn.
Tôn Hồi tỉnh lại từ trong cơn mê man, với ý thức mờ mịt. Một lúc lâu, cô mới dán vào ván giường đứng dậy, trấn tĩnh nhìn xung quanh. Trong căn phòng xòe tay không thấy năm ngón, không có cửa sổ, không có một tia sáng, chẳng nghe thấy một tí âm thanh.
Vịn vào giường, Tôn Hồi đứng lên. Không sợ hãi mà cũng chẳng kêu la, cô dò dẫm vách tường từ từ cất bước, và bình tĩnh hòng có thể thăm dò được chút tiếng động.
Căn phòng trống rỗng lắm, đi tới đi lui không có bất cứ trở ngại nào. Tôn Hồi vừa chầm chậm bước vừa mò mẫm vách tường. Bước chân giẫm xuống rất nhẹ, chẳng khác gì đang đi giữa hư không, thẳng tới lúc chạm vào một sợi dây, cô mới dừng bước. Vê vê sợi dây có phần hơi thô này, Tôn Hồi thử kéo xuống một cái. Sau khi cảm thấy không nhầm, cô lại tăng thêm sức, giật mạnh một phát. Ánh sáng chói lóa bỗng chốc ùa tới, Tôn Hồi nhắm ngay mắt. Mất một lúc để thích ứng với ánh sáng, cô mới dè dặt mở mắt. Sắc vàng ấm áp chiếu sáng căn phòng.
Phòng không rộng, khoảng bảy, tám mét vuông, trong góc đặt một cái giường, ngoại trừ thứ đồ gia dụng này không còn gì khác, cộng thêm cái bóng đèn trên trần nhà và sợi dây bật tắt bên tay Tôn Hồi.
Trước mặt chỉ là một cánh cửa gỗ. Tôn Hồi kéo cánh cửa rồi đập đập hai phát, chẳng nghe thấy tí động tĩnh nào. Cô hướng về phía ngoài cửa mà hét: "Chu Phong!"
Chính là Chu Phong, người anh họ ít khi qua lại của Tôn Hồi. Cô mở trừng mắt nhìn hắn cầm một cái khăn tay bịt miệng mình. Cô ra sức giãy dụa, vừa đá vừa cào, nhưng cô thua ở không có kinh nghiệm. Trong chốc lát. Tôn Hồi không thở nổi, vậy mà hệt như trong truyền thuyết, cứ thế ngất đi. Một khắc trước khi ngất lịm, Tôn Hồi còn đang nghĩ trò này có phải gọi là Clorofom* không? Chloroform, cô ghét hóa học.
(*Clorofom: chất gây mê)
Tôn Hồi gọi to nhiều lần, tuy nhiên không nhận được một chút hồi đáp nào.
Cô không biết tại sao lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi. Đáy lòng cô tin tưởng Chu Phong sẽ không làm tổn thương mình. Có lẽ, giống lần đó cô Hai đã báo mộng cho Tôn Hồi trước khi mất, huyết thống quấy phá. Không hiểu sao, Tôn Hồi tin tưởng cô Hai và người con trai mà cô Hai tâm tâm niệm niệm. Vì vậy. sau mấy phút gào to, Tôn Hồi biết tạm thời sẽ không có ai nên liền từ bỏ, cô ngồi xuống nghiên cứu tay nắm cửa.
Lúc này, Chu Phong mới đi ra khỏi hiệu thuốc, vừa đi vừa bôi bừa lên vết thương trên mặt, thầm mắng Tôn Hồi vài câu. Không ngờ con nhóc tay chân mảnh khảnh ấy ghê gớm thế, còn cào cho cả mặt hắn toàn là hoa. Ban nãy tới tiệm thuốc mua thuốc nước, đối phương còn ngờ vực mang theo vẻ nhiều chuyện chăm chú nhìn hắn thật lâu. Chu Phong tức tối vô cùng. Trên đường về, hắn lại đến quán cơm mua hai túi đồ ăn, tránh cho Tôn Hồi bị đói chết.
Vừa mở cửa bước vào thì nghe thấy loáng thoáng một hồi "lạch cạch lạch cạch". Nếu chẳng phải trong tù hắn luôn duy trì sự cảnh giác mỗi giây mỗi phút, rèn luyện ba năm rưỡi thì thật sự không thể nghe thấy đâu.
Theo tiếng động ấy, Chu Phong đi tới trước cánh cửa phòng. Bên trong là một gian chứa đồ lặt vặt, không có cửa sổ nên chẳng cần lo lắng Tôn Hồi sẽ chạy trốn từ cửa sổ, trái lại là cánh cửa gỗ này. Bấy giờ, tay nắm cửa hơi hơi lắc lắc. Chu Phong khom người, nhìn tay nắm cửa. Cuối cùng xác định Tôn Hồi đang mưu toan cạy cửa, hắn đá nhẹ một cái. Tiếng "Thịch" theo mũi chân xuyên qua ván cửa, truyền vào trong phòng, thành công làm cho tay nắm cửa ngoan ngoãn ngừng lay động.
Tôn Hồi mang vẻ mặt nghiêm túc đứng xa chỗ cửa lớn, nhìn cửa được mở ra. Chu Phong xách túi ni lông đứng trước cửa. Tôn Hồi đánh đòn phủ đầu: "Lúc em tới đi cùng với bạn, buổi tối còn có hẹn với những bạn khác. Giờ em không xuất hiện, tụi nó đều sẽ tìm em. Anh họ, chi bằng chúng ta để hôm khác hẵng ôn chuyện cũ nhé!"
Chu Phong buông túi ni lông xuống đất, nhìn thấy Tôn Hồi vụng trộm sờ soạng đánh giá cửa lớn, hắn lại đóng cửa vào và bảo rằng: "Ở mấy ngày nữa, muốn ăn gì nói với anh. Em có thể tùy ý đi lại trong nhà này. Nhưng tốt nhất cứ ở trong phòng ngủ thôi. Anh tạm thời cầm túi của em. Trong nhà cũng không có điện thoại với internet đâu. Nơi này là ngoại ô, em đi ra khỏi cửa một tiếng cũng chẳng gặp xe bus, gần quanh không có người. Chớ làm bừa, ngoan ngoãn ở đây. Anh sẽ không làm gì em!"
Tôn Hồi nhăn mày, cô đã hơi bực bội thì nghe Chu Phong nói tiếp: "Em cũng đừng lo họ tìm mình. Bố em dẫn em đi, cho dù báo cảnh sát thì cảnh sát cũng tìm mỗi bố em. Vả lại, em là một người sống sờ sờ, biến mất vô căn cứ trong ngôi nhà kia, ai tin? Em không hợp với người nhà, họ sẽ chỉ xem như em thừa cơ chạy đi thôi!"
Bởi vậy, Chu Phong mới chẳng cần phải hoảng hốt, dùng chiến thuật vu hồi bắt cóc Tôn Hồi tới đây. Chẳng có lý do và chứng cứ gì chứng minh được Chu Phong là kẻ đáng nghi. Người duy nhất có thể tìm đến là Hà Châu.
Vốn Tôn Hồi còn lén săm soi cửa gỗ, định tìm sở hở chạy trốn. Nghe xong lời của Chu Phong, cô lại đánh mất ý tưởng ấy, nói không chừng còn chưa tìm được cửa ra thì cô đã bị Chu Phong tóm về. Bằng không tới lúc đó ra ngoài đã, quan sát rồi nói tiếp.
Tôn Hồi đi tới chiếc giường cạnh tường và ngồi xuống, cô hỏi Chu Phong: "Thế rốt cuộc là mấy ngày?"
Chu Phong bật cười: "Em bình tĩnh nhỉ. Mấy năm không gặp, người bạn nhỏ đã lớn rồi!"
Tôn Hồi lẳng lặng lườm một cái. Chu Phong đưa túi ni lông cho cô, cất lời: "Rốt cuộc là mấy ngày, hoàn toàn phải xem tầm quan trọng của em trong lòng gã bạn trai kia. Em có biết bạn trai em đến cùng là dạng người gì không?"Ngừng một lát, không đợi Tôn Hồi có phản ứng, hắn nói tiếp: "Xem em không luống cuống hoảng hốt thế này, đoán chừng trong lòng em cũng có tính toán. Yên tâm, nói sao em cũng là em gái anh. Anh sẽ không tổn thương em, đợi chuyện này giải quyết xong thì anh để em về. Tốt nhất, em cũng đừng ở cùng thằng ấy nữa. Bên ngoài không phải trường học, em theo nó chẳng có gì tốt đâu!"
Nói rồi, Chu Phong rời đi. Hắn khóa cửa phòng, đi thẳng ra phòng khách, đợi di động trên bàn trà đổ chuông.
Hắn nhớ tới cú điện thoại Mai Cẩn An gọi cho hắn mấy hôm trước. Khi đó, hắn vẫn đang ngẫm nghĩ về bố của Hà Châu. Từ đủ loại dấu vết để lại, có thể nhìn ra khoản tiền bất chính của cha Hà tuyệt đối có liên quan với chuyện của Hà Huy.
Chu Phong tra xét một mạch, rút tơ lột kén, cuối cùng dò được sau khi Hà Huy gặp tại nạn, cha Hà từng liên lạc với một gã đàn ông xa lạ. Món tiền ấy cũng sau đấy mới xuất hiện. Ả nhân tình cũ năm ấy của cha Hà nay đã cùng tình cũ sóng đôi, có cho Chu
Phong biết: "Tôi không thấy người đàn ông kia. Lão già cũng không nói nhiều với tôi lắm. Tôi từng nghe thấy một lần giọng của người đàn ông đó trong điện thoại, trẻ tuổi đấy."
Tìm được cha Hà, Chu Phong đánh tiếng về chuyện năm đó. Cha Hà trả lời ậm ờ. Lúc trông thấy chi phiếu Chu Phong đưa cho, ông ta mới giằng xé. Còn chưa có được đáp án từ chỗ ông ta thì Chu Phong nghe Mai Cẩn An kể:
"Hà Châu là em trai của Hà Huy. Lỗi của tôi. Ban đầu không cho anh biết. Tôi sợ anh có khúc mắc. Nhưng bây giờ tôi không thể không nói với anh, anh đã ra tù ba tháng, rất nhiều chuyện bắt đầu không kiểm soát nổi. Mai Cẩn An tôi nói thẳng với anh. Tôi cần tài liệu trên tay anh. Tôi cũng biết tài liệu trong tay anh không phải toàn bộ, nửa còn lại trong tay ai? Anh nghĩ xem, nay Hà Châu đang ở Nam Giang, mà anh thì cứ chôn chân tại Hải Châu. Anh đang làm những gì? Anh cho rằng Hà Châu muốn làm gì?"
Chu Phong như được khai sáng, Hà Châu không thể không có hành động. Nhưng để mặc hắn đi điều tra cha Hà, giả dụ thật sự có manh mối trên người ông ta, Hà Châu làm sao có thể án binh bất động, ngược lại cho hắn cơ hội? Hiện tại chẳng qua là kế dụ hổ rời núi. Hà Châu đang di chuyển mục tiêu của Chu Phong, cố ý làm lãng phí thời gian của hắn. Hắn không biết Hà Châu làm thế tóm lại có mục đích gì. Song, rõ ràng, Hà Châu mới là mục tiêu thật sự của hắn. Còn hắn vậy mà bị Hà Châu đùa giỡn quay mòng mòng. Thời điểm đó mới biết, sắp đặt của Hà Châu sớm đã bắt đầu, chẳng hạn cô bạn gái chính hãng ấy của anh---Tôn Hồi!
Thoáng nhìn qua căn phòng yên tĩnh kia, Chu Phong cau mày. Lần này nguy hiểm quá, có điều thời gian không chờ đợi con người ta, hắn không muốn tiếp tục kéo dài nữa. Bất kể Hà Châu thật lòng hay giả bộ đối với Tôn Hồi, lần thử này của hắn không sai. Ví thử là giả bộ có thể khiến Tôn Hồi nhìn rõ bộ mặt thật của Hà Châu. Nếu thật lòng thì đấy là đánh trúng tim đen của Hà Châu.
Tuy nhiên, đã đợi hơn một tiếng, di động vẫn yên ắng. Chu Phong không thể không hoài nghi. Mà Tôn Hồi trong kia đã đập cửa gọi hắn: "Em muốn đi vệ sinh!"
Chu Phong bất lực đứng dậy, mở cửa phòng cho cô.
Từ trong phòng, Tôn Hồi đi ra, nhanh chóng liếc nhìn qua căn nhà. Cửa lớn chếch
bên trái, trong phòng khách không có cửa sổ, ngoài ra còn có hai phòng khác.
Theo chỉ dẫn của Chu Phong, Tôn Hồi vào phòng vệ sinh. Bên trong có một khung cửa sổ nhỏ. Song sắt chống trộm lắp trên cửa sổ sớm đã hoen rỉ. Bên ngoài tối đen như mực, không có đèn đường, ánh Trăng lờ mờ chiếu ra một bóng cây. Đúng như lời Chu Phong nói, nơi này hẳn là ngoại ô. Chung quanh không có xe cộ và người qua lại. Tôn Hồi cũng hết cách cạy song cửa bỏ trốn.
Danh sách chương