Quý Nguyên nhắn cho Chu Diễn xong sau đó bắt xe chuẩn bị về nhà, xe taxi tới rất nhanh, nhưng mà trên đường có chút buồn.

Quý Nguyên ngồi trên xe chán đến chết, giết thời gian bằng cách cẩn thận nghe radio của bác tài. Bác tài cũng không biết nên bật kênh radio nào, bây giờ đang ở chương trình trực tiếp.

Chương trình trực tiếp đang nói về sự nóng nảy của tuổi dậy thì khiến nhiều thiếu niên ngu ngốc đã làm ra một loạt những chuyện phạm pháp.

"Theo lời khai của anh ta, tình nghi phạm tội là bởi vì nhìn tranh X của nước ngoài, dẫn tới sự kích động quá mức, cho nên. . . . . . Thời kỳ dậy thì của thiếu niên, đặc biệt là nam sinh, có hiện tượng này cũng rất phổ biến, trong lúc này cần sự hướng dẫn đúng đắn của gia đình và xã hội, để tránh làm ra những việc lầm đường lỡ bước. . . . . . Nếu như không thể hướng dẫn chính xác, có thể tạo thành hậu quả không cách nào thay đổi được."

Ngược lại Quý Nguyên nghe lọt được, anh không chỉ có là nghe lọt, mà lúc này anh còn nghĩ tới Chu Diễn.

Lúc này Chu Diễn rất nguy hiểm.

Quý Nguyên lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đầu tiên liếc mắt một cái thấy thông báo tin nhắn Chu Diễn gửi tới. Gần đây hai người nói chuyện phiếm rất nhiều, trong lúc nói chuyện Quý Nguyên có thể nhìn ra trong lòng Chu Diễn càng ngày càng nóng nảy.

Đây cũng không phải là điềm tốt gì. Hai người lại ở tại chung một mái nhà, nhớ tới cả người đầy cơ bắp kia của Chu Diễn, lại nghĩ tới cánh cửa mỏng manh kia của mình, thế nào cũng không phải là kiểu có thể chịu được một cước của Chu Diễn.

Mới vừa nghe "Trong độ tuổi dậy thì nam sinh rất dễ nóng nảy mà phạm sai lầm" Quý Nguyên bị tẩy não lập tức đóng giao diện Cầu Cầu, mở điện thoại di động ra lướt web, gõ vào khung tìm kiếm thật cẩn thận "Làm thế nào để đối phó với thiếu niên trong thời kỳ dậy thì?"

Tìm xong rồi nhìn, một nửa trước mặt là quảng cáo của các bệnh viện, nửa còn lại là những tin linhh tinh trên các web nhỏ, tóm lại không có bao nhiêu nội dung mà Quý Nguyên muốn tìm, anh lướt tới lướt lui không tìm thấy cái gì, bên này xe taxi đã ngừng lại.

"Đến nơi rồi."

"Cảm ơn bác tài."

Quý Nguyên tiện tay ấn tắt điện thoại di động, xuống xe đi trở về. Lúc này Chu Diễn còn chưa tới nhà đấy.

Trên đường cũng gặp kẹt xe, lượng người này cũng không thể chống chọi, thật sự không có cách gì, Chu Diễn xuống xe chạy như bay về nhà, nhưng vẫn vào hành lang chậm hơn Quý Nguyên hai bước.

Hai người người nhìn ta ta nhìn người, ai cũng không mở miệng nói câu gì, Quý Nguyên lại chuyển tầm mắt của mình xuống, đúng lúc nhìn thấy mấy vết thương trên tay Chu Diễn. Thời tiết lãnh, lúc đánh người không có chú ý, mặc dù có mấy chỗ bị trầy da, nhưng mà Chu Diễn cũng không có cảm giác bị thương.

Chu Diễn đi học, trễ như thế mới trở lại trên tay còn thương, đi làm những việc gì rất rõ ràng. Lúc trước Quý Nguyên không để ý, nhưng vào lúc này đột nhiên lại phục hồi tinh thần, hận không được đánh thằng nhóc này một trận.

"Em ở bên ngoài làm cái gì vậy?" Quý Nguyên cầm tay Chu Diễn giơ lên trước mặt, ánh sáng trong hành lang nhìn rõ hơn một chút, không thấy có vết thương nào khác, sắc mặt mới hơi giãn ra một chút, nhưng mà ánh mắt vẫn không tha vẫn theo dõi Chu Diễn như cũ.

"Gặp phải một đứa ngu~, đánh cho anh ta một trận." Chu Diễn nói như vậy cũng không thể hoàn toàn coi là nói láo, chính là cá thái độ thờ ơ khiến Quý Nguyên không tán thành.

"Cái gì gọi là tuân thủ pháp luật, cái gì là công dân tốt trong Xã Hội Hiện Đại em có hiểu hay không?" Quý Nguyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng nói lại hết sức cẩn thận.

Suy nghĩ của anh là muốn kéo Chu Diễn đang bị lầm đường lạc lối trở về, đối với loại chuyện như vậy phải cực kỳ chú ý, giảng từng bộ từng bộ đạo lý, "Tám vinh dự và tám sự sỉ nhục cốt lõi trong giá trị quan của Xã Hội Chủ Nghĩa, ở trường không có học qua khóa tư tưởng chính trị, có thể dùng bạo lực để đàn áp bạo lực sao?"

Anh nói một tràng dài, cửa thang máy cũng mở ra, hai người một trước một sau đi vào trong.

Lúc này ánh mắt của Quý thủ phạm cực kỳ có hồn, nhìn người còn vô cùng chuyên chú. Thí dụ như hiện tại, tất cả tầm mắt của anh đều đặt trên người Chu Diễn, không hề chớp mắt, nhìn chăm chú khiến Chu Diễn lòng ngứa ngáy khó nhịn, về phần Quý Nguyên nói ra được những lời đó, cậu nghe thấy giọng nói dễ nghe của Quý Nguyên nhìn thấy gương mặt dễ nhìn của Quý Nguyên, cái khác dĩ nhiên Chu Diễn là vào tai này đổ ra tai kia, lại nhìn một lát Chu Diễn sợ mình sẽ đi lên hôn mất, dứt khoát cúi thấp đầu xuống.

Quý Nguyên đứng đối diễn Chu Diễn ở trong thang máy, thấy Chu Diễn không nói lời nào, cho là cậu không đồng ý, vì vậy lại hỏi: "Ngẩng đầu, nói chuyện."

Cậu nhanh nhẹn linh hoạt, Chu Diễn dựa người về sau, cơ thể thon dài tựa vào trên vách thang máy, có chút lười biếng.

"Ngẩng đầu anh cho hôn không?" Chu Diễn hỏi ngược lại.

Quý Nguyên hoàn toàn không nghĩ tới Chu Diễn không chỉ không có những suy nghĩ sai lầm, mà còn có thể suy nghĩ đến những chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đã muốn nhảy ra đánh người, vừa muốn lui về phía sau hai bước cách ra khoảng cách an toàn với Chu Diễn, lại nghĩ tới sự bất ổn của tuổi thiếu niên.

"Em muốn ăn đòn phải không?" Quý Nguyên phô trương thanh thế, vội ho một tiếng lấy điện thoại di động ra, "Anh xem tin tức một chút, em đừng phiền anh."

Rõ ràng là đang lảng ra chuyện khác, sao Chu Diễn có thể không nhìn ra được. Cậu cười nhẹ, lại đứng thẳng người đi về phía trước một bước, cúi đầu đặt cằm trên vai Quý Nguyên: "Em cùng xem với anh?"

Lồng ngực Chu Diễn dày rộng, hoàn toàn không giống như kiểu mỏng manh mà một thiếu niên mười bảy tuổi nên có. Như vậy dựa vào sau lưng Quý Nguyên, hơi thở đầy Hormone nam tính đập vào mặt, sống lại một đời nhưng Quý Nguyên vẫn là lão ngây thơ vẫn không nhịn được chân có hơi nhũn một chút. Anh giật giật bả vai, không có đẩy Chu Diễn xuống.

Đầu ngón tay nắm điện thoại di động của anh dùng sức đến trắng bệch, trong lòng có hai người đang điên cuồng đánh nhau.

Người số một chống nạnh: sợ cái gì, cũng không phải là không ngủ qua! Anh quên Chu Diễn lợi hại thế nào sao!

Người số hai rơi lệ: ta nhổ vào! Anh không biết xấu hổ sao, Chu Diễn không hiểu chuyện anh cũng không hiểu chuyện sao? Sống uổng phí hai mươi sáu năm sao? Bên này hai  người trong suy nghĩ của anh còn đánh nhau chưa có kết quả, bên kia điện thoại di động của Quý Nguyên bị chính anh ngu ngốc ấn sáng lên.

"Làm thế nào để đối phó với thiếu niên trong thời kỳ dậy thì?" mấy cái chữ thật to đập vào tầm mắt Chu Diễn, bỗng nhiên anh nắm được suy nghĩ gì đó trong đầu.

Lúc này Quý Nguyên mới đưa mắt nhìn màn hình điện thoại, lập tức mặt anh đỏ tới mang tai, một tay lấy điện thoại di động tắt đi rồi nhét vào trong túi, nhị cả buổi cũng không nói ra lời.

Lúng túng khiến cho không khí như đóng băng lại, lúng túng khiến cho không khí quỷ dị.

"Là vì anh muốn cả thân xác và tinh thần của em đều khỏe mạnh, " Quý Nguyên cãi chày cãi cối.

Ừ, đúng vậy, đúng là như vậy, trong lòng anh đang tự cổ vũ cho mình, tự tin khiến người tin phục.

Ngược lại vào lúc này Chu Diễn đã dựng thẳng thắt lưng. Nhưng mà không thu lại động tác tựa vào vai Quý Nguyên, hình như cậu đang cười, hơi thở nóng rực phả vào trên tai của Quý Nguyên, khiến cho anh vốn đã đỏ mặt hiện lại đỏ đến tận vành tai.

Đỏ rực cực kỳ khả ái.

Quý Nguyên cảm giác mình sắp hít thở không thông, cả người đều rất không thoải mái.

Chu Diễn lập tức nghiêng đầu, động tác vừa nhẹ vừa nhanh chóng hôn một cái lên vành tai Quý Nguyên.

Cứu, cứu mạng!

Cả người Quý Nguyên vừa cứng ngắc vừa như nhũn ra, bình thường nhất định là muốn quay đầu mắng ra tiếng, ngay sau đó có một sự chột dạ và xao động không nói nên lời. Ngón tay đặt trong túi của anh nắm chặt lại, hoàn toàn là kiểu không biết phải làm sao.

Phản ứng này của Quý Nguyên là hoàn toàn ngoài dự đoán của Chu Diễn, cái này chứng minh có thể Quý Nguyên thích cậu nhiều hơn cậu nghĩ. Đầu tiên là Chu Diễn kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện ra ánh lửa, vốn bàn tay đang thả bên người nhưng rõ ràng muốn giơ tay lên nắm lấy bả vai của Quý Nguyên.

Vào lúc này cửa thang máy lại đinh một tiếng, chậm rãi mở ra, bỗng chốc thức tỉnh Quý Nguyên, hai vai của anh khẽ run rẩy, đi ra ngoài trước Chu Diễn một bước, lúc này lại khôi phục thành Quý Viên Viên hung dữ.

"Gà nhỏ đừng có sờ mó linh tinh." Quý Nguyên cảnh cáo.

"Gà của ta cũng không có linh tinh." Chu Diễn giải thích.

Tuy miệng như súng, Quý Nguyên vội vàng móc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa mở đèn cũng không quay đầu lại cầm quần áo đi tắm, tạm thời đây là cách tốt nhất để ngăn mình với Chu Diễn.

So sánh với anh, tâm trạng của Chu Diễn không thể tốt hơn nữa. Thời gian ăn một bữa cơm tối còn có thể thuận tiện trừng trị Trần Hách Anh một trận, đầu tiên là trong lòng hết giận, về phần sau này Chu Diễn trừng trị anh ta trong giới như thế nòa, đó lại là chuyện khác từ từ giải quyết. Tiếp theo rõ ràng là thái độ của Quý Nguyên đã mềm hơn nhiều, mở ra cánh cửa cho Chu Diễn.

Nước ấm nấu ếch quả nhiên là hữu hiệu. Tiếp tục như vậy, đầu tiên là khiến người cam tình nguyện ăn vào trong miệng, sau đó nếu Quý Nguyên biết cậu cũng sống lại, vậy thì dễ làm hơn rất nhiều. Ít nhất cho đến lúc này, Chu Diễn hiểu rõ tính cách của Quý Nguyên, không sợ anh sẽ chạy.

Quý Nguyên còn không biết những suy nghĩ này của Chu Diễn, đầu óc anh bây giờ toàn là bột nhão, chỉ muốn tắm cho tỉnh táo một chút.

Quý Nguyên thoải mái dễ chịu tắm nước nóng, trước khi ra cửa cũng không quên mặc cẩn thận áo ngủ. Từ phòng vệ sinh đẩy cửa đi ra ngoài, quả nhiên Chu Diễn đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách thẳng tắp nhìn về phía anh bằng một đôi đen nhánh, dày dặc lóe sáng như ánh mắt của sói.

Quý Nguyên lập tức chạy vào trong phòng lấy thêm cho mình một cái áo khoác mỏng.

Anh cảm thấy mình nên nói chuyện với Chu Diễn một chút.

"Bây giờ em ở nhà bên đó như thế nào?" Đi tới bên sofa, chọn ngồi ở chỗ cách Chu Diễn một tí, hỏi rõ, nhắc tới để người ta nói về chuyện về nhà, Quý Nguyên như vậy.

"Mẹ em không trở về nhà, mỗi ngày ba em lại mang một cô tình nhân khác nhau về nhà." Chu Diễn nói ra lời này như nước chảy mây trôi thiếu chút nữa khiến Quý Nguyên chuẩn bị nén chén trà.

Quý nguyên nhìn ra đây là một gia đình hết sưc hòa thuận, Chu Diễn ở bên đó quả thực chính là địa ngục tình huống bi thảm.

"Mấy tháng sau em sẽ thi tốt nghiệp trung học, " Chu Diễn bi thảm nắm chặt bàn tay, nói đến tình chân ý thiết, "Em không muốn bị những việc không tốt của bọn họ gây ảnh hưởng."

Nói ra việc này Chu Diễn thiếu chút nữa cũng tin, trên đầu lóe sáng ánh sáng của bông hoa tổ quốc.

Quý Nguyên suy nghĩ một chút cũng cảm thấy vậy, vì vậy vốn có mấy lời muốn nói để ngày mai Chu Diễn rời đi ngày mai đi nhưng cũng không nói ra lời.

"Khoảng cách ở đây đến trường Nhị trung cũng rất gần, qua lại cũng dễ dàng." Chu Diễn tiếp tục bỏ thuốc.

Lửa giận của Quý Nguyên hoàn toàn bị giập tắt còn có phần không nỡ nói ra lời nhẫn tâm.

"Nếu như em muốn ở đây lâu, vậy có mấy lời chúng ta phải nói rõ ràng." Quý Nguyên suy nghĩ một chút, lui một bước, "Đầu tiên, em sửa lại nick name trên Cầu Cầu, tiếp theo, không thể nói lung tung, ừ, còn lại, nếu anh muốn thêm cái gì có thể bổ sung bất cứ lúc nào, nhưng có một việc quan trọng nhất, chính là ở đây phải nghe lời anh, biết không?"

"Biết." Chu Diễn gật đầu, một bộ ngoan dạng, nhưng nửa câu sau lại kiến cho Quý Nguyên muốn đánh chết cậu, "Em thích anh, dĩ nhiên sẽ nghe lời của anh."

Nhìn chằm chằm ánh mắt chân thành của Chu Diễn, ngay cả rắm Quý Nguyên cũng không dám đánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện