Lăng Nhữ Y bị kéo lên phòng, cánh cửa vừa đóng chặt lại, anh xoay đầu nhìn cô với hai mắt tối đen, túm lấy hai cánh tay cô, Mạc Đình Quân hung hăng trợn mắt.
"Em đã nói gì với mẹ tôi?"
Lăng Nhữ Y bị túm lấy, cô sợ sệt bấp bênh bước chân, anh túm chặt lấy cô không cho cô ngã. Bị doạ hoảng, trái tim run rẩy đập loạn.
"Em không có nói gì cả... Cái này... Là ý của mẹ..."
Mạc Đình Quân có điên mới tin vào lời nói của cô, nhất định lúc ba người ở trong bếp nấu ăn, cô và mẹ cô đã nói gì đó với mẹ anh, nên mẹ anh mới hối thúc anh. Ba năm qua mẹ chưa từng quản đến chuyện này, Mạc Đình Quân trợn mắt, hai hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh keng két.
Lăng Nhữ Y không dám thở mạnh, hai tay cô tê lạnh bủn rủn giơ ra mười ngón tay lắc lắc, đầu nhỏ cũng lắc vội thành thật với âm sắc run rẩy.
"Em thật sự không có nói gì hết..."
Cảm giác trên hai cánh tay bị siết đau, Lăng Nhữ Y nhíu mày, rụt rè nhìn lên đôi mắt nổ đóm đục ngầu đầy tức giận, anh nhìn cô đăm đăm giống như muốn dùng con mắt kia lột trần xem con người thật của cô. Lạnh lùng đến tận xương tủy trong con ngươi đen bạc ấy chỉ toàn sự căm ghét và phẩn nộ, tim cô đập gần như vỡ vụng, tứ chi mất đi lực lùng bùng ong ong ở bên hai lỗ tai. Lực hai cánh tay anh càng mạnh hơn, siết chặt bắp tay cô giống như muốn bóp nát da thịt, cô bị đau, gương mặt nhăn nhó lại, lần nữa biện minh.
"Em không có..."
"Em muốn có con?" Mạc Đình Quân lạnh giọng chặn miệng Nhữ Y, ánh mắt trừng trừng đăm đăm trở nên bình thản, anh nắm lấy hai cánh tay cô kéo lại gần anh, gương mặt anh cúi thấp đến mức sắp chạm vào môi cô, hai chớp mũi chạp vào nhau.
Lăng Nhữ Y buộc phải nhìn anh phóng đại ở trước mặt, từng hơi nóng rực phủ xuống gương mặt cô khiến cô không dám thở, lời nói từ trong bụng mắc kẹt ở cổ họng không cất ra được.
"Em muốn có con lắm đúng không?" Bạc môi hung tợn nhấc ra nụ cười khinh bỉ, trong mắt anh xẹt qua tia cợt nhã, Lăng Nhữ Y lập tức biết thân biết phận của chính bản thân mình, cô lắc lắc đầu, cô tuyệt đối không dám có ý nghĩ đó, cô thật sự không có nói gì với mẹ, nhưng cô phải nói làm sao để anh tin đây? "Không có..."
Mạc Đình Quân kéo ra nụ cười, con ngươi tà ma gợi lên dục vọng cùng căm hờn.
Cô muốn có thai? Muốn có đứa con của anh? Ha, Lăng Nhữ Y cô thật sự rất thâm độc, dùng lời nói của mẹ gây sức ép với anh. Ha, một cuộc hôn nhân đã đủ khiến anh khó chịu đến kinh tởm, cô còn muốn có đứa con để trói buộc anh bên cô sao?
Nếu có đứa con, Mạc Đình Quân chắc chắn bị người phụ nữ thâm độc này gò bó cả cuộc đời, một cuộc hôn nhân đã đủ phiền.
Cô thật sự rất thâm độc, rất tham lam. Cô đã cướp đi tình yêu của anh và chị của mình, cô còn tham lam đặt hi vọng lên người anh, muốn mang cốt nhục của anh, cô chỉ có mơ tưởng. Anh bật ra hơi thở dữ tợn hung hăng, hai tay buông ra hai cánh tay cô, nắm lấy chiếc váy dùng sức kéo ra vải vóc, chiếc váy mỏng manh trong tay anh bị xé rách kéo ra âm thanh roẹt roẹt điếng tai đau óc.
"Ah... Đừng... Đình Quân đừng mà..." Lăng Nhữ Y hỗn loạn, váy bị tuột xuống nước mắt cũng chảy xuống, sợ hãi lắc đầu, gương mặt nhăn nhó nước mắt chảy như suối sa, cố gắng ngăn lại hành động của anh "Khoan đã... Mạc Đình Quân...."
Vải vóc roẹt roẹt lạnh đến từng đốt sống lưng, Mạc Đình Quần lột trần cô, vô cùng chán ghét gương mặt đó, anh xoay lưng cô lại, đem thô to cứng rắn từ phía sau đâm thẳng vào.
"Ách..." Lăng Nhữ Y chao đảo, bị anh túm lại cái hông, cô không chạy đi đâu được, chỉ có thể bấp bênh hai tay bám víu không khí khum lưng xuống chống chọi lên hai đùi, mái tóc dài phủ xuống.
Bị khai mở từ phía sau, Lăng Nhữ Y chật chội không có một chất bôi trơn nào, khô hạn đau đớn xé toạc hạ thể Nhữ Y. Cô chóng chọi trên đùi, nhân lúc anh chưa di chuyển để thích ứng với chật hẹp, cô nâng người dậy, hai tay lần mò đến hai bàn tay to vững chắc nắm ở eo cô, Lăng Nhữ Y muốn rỡ ra, nhưng chỉ vừa chạm vào mấy ngón tay thon dài của anh.
Anh lập tức mang thô to rút ra một đoạn rồi cắm vào khiến cho Lăng Nhữ Y loạn choạng, cô run rẩy trở lại với tư thế khum lưng chống lấy hai đùi, tóc dài đen mượt phũ xuống phấp phới trong không trung mang theo mùi hương dầu mỡ bởi cả tối quây quần trong nhà bếp.
Mi tâm xinh đẹp chau chặt vào nhau, đôi mi ướt át nhắm chặt lại, cánh môi hồng cũng mím lại thật chặt. Nhưng phía dưới không cho phép cô im lặng, anh rút ra tận cùng chỉ chừa mỗi một y đầu nằm bên trong cô, có khi rút đến đỗi y đầu cũng muốn rơi ra ngoài, sau đó nhất tiến thẳng lưng, dồn toàn lực xuống thắc lưng đâm thẳng vào bên trong, u hoa khô hạn cũng không ngăn cản được anh, anh không một tiếc thương nào dành cho Lăng Nhữ Y, chỉ có tàn bạo cắm phá rút tận cắm cùng tàn phá Lăng Nhữ Y.
Mi tâm cô nhăn nhúm trở nên mếu máo, cánh môi mím chặt buông ra ấm ức cất ra âm thanh tức tưởi rên rỉ, cô khum cả người gần như cắm mình xuống đất, không một điểm tựa chới với trong không khi, Mạc Đình Quân chỉ giữ lấy hông cô và hành động từ phía sau. Chỉ cần bước chân cô chao đảo bước ra xa anh, anh sẽ bấu chặt lấy chiếc hông nhỏ, móng tay cào cấu vào bụng cô, nhấc lên một bước chân mang gậy to trướng đi lên cắm thẳng vào hoa tâm.
"Không... Không phải..." Lăng Nhữ Y run rẩy dữ dội, cố gắng nâng người đứng dậy, bàn tay chạm lên cánh tay anh muốn anh buông ra mình, nhưng cô chỉ vừa chạm vào anh. Anh lại lui ra tận cùng rồi cắm thật sâu, đâm thẳng vào hoa tâm, y đầu đập vào miệng hoa tâm lụp bụp như một chiếc chài to đang giã gạo.
Lăng Nhữ Y chới với, nức nở phung ra hơi thở gấp, cô bấu lấy cánh tay anh, anh lại càng dữ dội hơn buông ra hông, hai tay hạ xuống mông cô kéo vểnh chiếc mông lên, buộc Lăng Nhữ Y nhón chân lên. Anh từ phía sau cắm, cắm từ phía dưới cắm lên, gậy thô to trướng tím trong cơ thể Nhữ Y nại nại, ngoái sâu vào trong cô.
Lăng Nhữ Y nhìn vào hư vô trước mắt, hốc mắt cô rát bỏng, đôi mi ướt đẫm nặng trĩu, không thể kiềm được hơi thở vội cùng rên rỉ, cô giống như món đồ của anh, theo luật động của anh mà thở rồi rên rỉ. Lăng Nhữ Y chua xót, hai vai run rẩy, bàn tay buông ra cánh tay anh.
Anh không muốn cô chạm vào người anh.
Lăng Nhữ Y cười trừ, thống khổ hiện trên mặt vì vô dập của anh, cố gắng chống chọi với không khí, mười ngón chân nhón cao đến mỏi, đau đớn hạ thể cùng trái tim run rẩy, cô bủn rủn rét lạnh.
"Ực... Không phải như thế này..."
Cô chua xót cất ra tiếng nhỏ, tự thủ thỉ với chính bản thân, Mạc Đình Quân phía sau vểnh cao nụ cười khinh miệt.
"Muốn có con, em nghĩ em xứng đáng sao?"
Lăng Nhữ Y khum đầu, tóc phủ xuống, những giọt mồ hôi trên trán nhiễu giọt rơi tí tách xuống sàn nhà, hoà trong đó có cả những giọt nước mắt nóng rực, cô cũng cười, nụ cười chua xót chỉ có một mình cô biết.
Cô biết rõ thân phận thấp kém của mình, cô biết rõ mình không xứng mang máu mủ của anh, Lăng Nhữ Y khổ sở lắc nhẹ đầu.
Mạc Đình Quân nâng nụ cười, đúng vậy, thấp hèn như cô thèm muốn tình cảm của người khác, không cầu được dùng đủ trò bỉ ổi van xin tình cảm, cô còn thua cả một con điếm bên đường.
Muốn sinh con? Muốn mang máu mủ của anh?
Mơ tưởng!
Lưng đứng thẳng, hông cắm điên cắm dại, sống lưng Lăng Nhữ Y lạnh ngắt căng cứng, cô thở dốc thở vội, há miệng hít lấy không khí phát ra âm ưm aaa. Anh rút cắm điên cuồng, Lăng Nhữ Y cắn chặt răng, cơn nóng ngứa ngáy ở bụng dưới thôi thóp bóp nghẹt cô, u hoa cũng thít chặt lấy gậy thô.
"Không..." Lắc vội đầu, Lăng Nhữ Y căng cứng cơ thể đỏ bừng, đầu cô nóng đến mụ mị, cao trào sắp đến, khoái hạc không thể chối từ đang dần dần đổ đến, Lăng Nhữ Y lắc mạnh đầu, hai bàn tay cuộn tròn thành quả đấm lớn, nghiến chặt răng, cả gương mặt đỏ dại.
"Aaa..."
Cô rên rỉ một tiếng, u hoa chảy ra lớp chất lỏng trong veo, mùi hương ngọt ngào dục vọng ám thị ở hạ thể bốc lên. Lăng Nhữ Y cao trào xong, hai chân không có lực khụy xuống, Mạc Đình Quân tóm lấy cô, hai tay nắm lấy hai cánh tay cô kéo cô đứng dậy.
Gậy to tiếp tục đâm quyết liệt, vừa cao trào ướt át, một chuyển động nhẹ cũng phát ra âm thanh nhơm nhớp lạch bạch, Lăng Nhữ Y mơ hồ nhăn nhó.
"Ư..."
Anh lui rồi cắm, thắc lưng gồng lên những sợi gân bụng, từng thớ thịt ở bụng căng trướng, anh rút cắm rút cắm tận hưởng sảng khoái kỳ lạ, được tầm vài chục cái Mạc Đình Quân rít một hơi đâm thật mạnh, thở ra một hơi thật nặng, y đầu phung ra dòng ấm nóng bắn vào bên trong Lăng Nhữ Y.
Cô chao đảo, gương mặt đỏ dại.
"Ưm..." Ấm nóng sảng khoái cô cũng tận hưởng, khoái cảm dục vọng không một ai có thể phản kháng, Mạc Đình Quân phát tiết xong cũng không lui ra, bước chân mang cả hai thân thể dính vào nhau đến bên giường.
Lăng Nhữ Y như con búp bê bị điều khiển, anh muốn mang đâu đặt đó, đi đến giường, cô quỳ rạp trên giường, anh lại bắt đầu tiếp tục từ phía sau. Cop q𝑢a cop lại, trở lại tra𝒏g chí𝒏h [ T r𝑼mTr𝑢𝙮ệ𝒏.𝑉N ]
Lăng Nhữ Y quỳ rạp trên giường, hai tay chống xuống đệm giường, nhìn đệm giường màu xám bằng con mắt chua xót tối tắm, từng giọt mồ hôi từ trên người cô đổ xuống drap giường. Cô mếu máo, nước mắt đổ xuống theo mồ hôi, phía hạ thể cứ phát ra tiếng phanh phanh bạch bạch.
Lông tơ lông tóc của Nhữ Y đều dợn lên, anh thao trừu điên cuồng, Lăng Nhữ Y quỳ rạp chóng chọi đến khi hai tay cũng không còn sức chóng, nằm xụi lơ trên giường, chỉ có quả mông tròn được anh nắm lấy kéo cao, hai mông non bị dập đỏ ửng.
Cô không có sức nằm bất động, chỉ có thở dốc cùng rên rỉ, rên rỉ cũng không nổi nữa, miệng khô lưỡi đắng, khi mà drap giường ướt đẫm mồ hôi của hai người, khi mà căn phòng chỉ có âm thanh phành phạch đỏ mặt, hơi thở dồn dập của người đàn ông cùng tiếng thở nhỏ nhỏ của người phụ nữ, căn phòng nồng nặc mùi vị ái tình.
Anh lật úp rồi xoay nghiêng sang lật ngửa, chơi nằm đến chán anh kéo cô ngồi dậy, ngồi không đủ anh nhấc bổng cô lên, dày vò cô rất lâu, vắt cạn sức lực trên người Nhữ Y, giống như đêm đầu tiên hôm đó, Lăng Nhữ Y ngất đi tự lúc nào.
Còn tiếp...
_ThanhDii
"Em đã nói gì với mẹ tôi?"
Lăng Nhữ Y bị túm lấy, cô sợ sệt bấp bênh bước chân, anh túm chặt lấy cô không cho cô ngã. Bị doạ hoảng, trái tim run rẩy đập loạn.
"Em không có nói gì cả... Cái này... Là ý của mẹ..."
Mạc Đình Quân có điên mới tin vào lời nói của cô, nhất định lúc ba người ở trong bếp nấu ăn, cô và mẹ cô đã nói gì đó với mẹ anh, nên mẹ anh mới hối thúc anh. Ba năm qua mẹ chưa từng quản đến chuyện này, Mạc Đình Quân trợn mắt, hai hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh keng két.
Lăng Nhữ Y không dám thở mạnh, hai tay cô tê lạnh bủn rủn giơ ra mười ngón tay lắc lắc, đầu nhỏ cũng lắc vội thành thật với âm sắc run rẩy.
"Em thật sự không có nói gì hết..."
Cảm giác trên hai cánh tay bị siết đau, Lăng Nhữ Y nhíu mày, rụt rè nhìn lên đôi mắt nổ đóm đục ngầu đầy tức giận, anh nhìn cô đăm đăm giống như muốn dùng con mắt kia lột trần xem con người thật của cô. Lạnh lùng đến tận xương tủy trong con ngươi đen bạc ấy chỉ toàn sự căm ghét và phẩn nộ, tim cô đập gần như vỡ vụng, tứ chi mất đi lực lùng bùng ong ong ở bên hai lỗ tai. Lực hai cánh tay anh càng mạnh hơn, siết chặt bắp tay cô giống như muốn bóp nát da thịt, cô bị đau, gương mặt nhăn nhó lại, lần nữa biện minh.
"Em không có..."
"Em muốn có con?" Mạc Đình Quân lạnh giọng chặn miệng Nhữ Y, ánh mắt trừng trừng đăm đăm trở nên bình thản, anh nắm lấy hai cánh tay cô kéo lại gần anh, gương mặt anh cúi thấp đến mức sắp chạm vào môi cô, hai chớp mũi chạp vào nhau.
Lăng Nhữ Y buộc phải nhìn anh phóng đại ở trước mặt, từng hơi nóng rực phủ xuống gương mặt cô khiến cô không dám thở, lời nói từ trong bụng mắc kẹt ở cổ họng không cất ra được.
"Em muốn có con lắm đúng không?" Bạc môi hung tợn nhấc ra nụ cười khinh bỉ, trong mắt anh xẹt qua tia cợt nhã, Lăng Nhữ Y lập tức biết thân biết phận của chính bản thân mình, cô lắc lắc đầu, cô tuyệt đối không dám có ý nghĩ đó, cô thật sự không có nói gì với mẹ, nhưng cô phải nói làm sao để anh tin đây? "Không có..."
Mạc Đình Quân kéo ra nụ cười, con ngươi tà ma gợi lên dục vọng cùng căm hờn.
Cô muốn có thai? Muốn có đứa con của anh? Ha, Lăng Nhữ Y cô thật sự rất thâm độc, dùng lời nói của mẹ gây sức ép với anh. Ha, một cuộc hôn nhân đã đủ khiến anh khó chịu đến kinh tởm, cô còn muốn có đứa con để trói buộc anh bên cô sao?
Nếu có đứa con, Mạc Đình Quân chắc chắn bị người phụ nữ thâm độc này gò bó cả cuộc đời, một cuộc hôn nhân đã đủ phiền.
Cô thật sự rất thâm độc, rất tham lam. Cô đã cướp đi tình yêu của anh và chị của mình, cô còn tham lam đặt hi vọng lên người anh, muốn mang cốt nhục của anh, cô chỉ có mơ tưởng. Anh bật ra hơi thở dữ tợn hung hăng, hai tay buông ra hai cánh tay cô, nắm lấy chiếc váy dùng sức kéo ra vải vóc, chiếc váy mỏng manh trong tay anh bị xé rách kéo ra âm thanh roẹt roẹt điếng tai đau óc.
"Ah... Đừng... Đình Quân đừng mà..." Lăng Nhữ Y hỗn loạn, váy bị tuột xuống nước mắt cũng chảy xuống, sợ hãi lắc đầu, gương mặt nhăn nhó nước mắt chảy như suối sa, cố gắng ngăn lại hành động của anh "Khoan đã... Mạc Đình Quân...."
Vải vóc roẹt roẹt lạnh đến từng đốt sống lưng, Mạc Đình Quần lột trần cô, vô cùng chán ghét gương mặt đó, anh xoay lưng cô lại, đem thô to cứng rắn từ phía sau đâm thẳng vào.
"Ách..." Lăng Nhữ Y chao đảo, bị anh túm lại cái hông, cô không chạy đi đâu được, chỉ có thể bấp bênh hai tay bám víu không khí khum lưng xuống chống chọi lên hai đùi, mái tóc dài phủ xuống.
Bị khai mở từ phía sau, Lăng Nhữ Y chật chội không có một chất bôi trơn nào, khô hạn đau đớn xé toạc hạ thể Nhữ Y. Cô chóng chọi trên đùi, nhân lúc anh chưa di chuyển để thích ứng với chật hẹp, cô nâng người dậy, hai tay lần mò đến hai bàn tay to vững chắc nắm ở eo cô, Lăng Nhữ Y muốn rỡ ra, nhưng chỉ vừa chạm vào mấy ngón tay thon dài của anh.
Anh lập tức mang thô to rút ra một đoạn rồi cắm vào khiến cho Lăng Nhữ Y loạn choạng, cô run rẩy trở lại với tư thế khum lưng chống lấy hai đùi, tóc dài đen mượt phũ xuống phấp phới trong không trung mang theo mùi hương dầu mỡ bởi cả tối quây quần trong nhà bếp.
Mi tâm xinh đẹp chau chặt vào nhau, đôi mi ướt át nhắm chặt lại, cánh môi hồng cũng mím lại thật chặt. Nhưng phía dưới không cho phép cô im lặng, anh rút ra tận cùng chỉ chừa mỗi một y đầu nằm bên trong cô, có khi rút đến đỗi y đầu cũng muốn rơi ra ngoài, sau đó nhất tiến thẳng lưng, dồn toàn lực xuống thắc lưng đâm thẳng vào bên trong, u hoa khô hạn cũng không ngăn cản được anh, anh không một tiếc thương nào dành cho Lăng Nhữ Y, chỉ có tàn bạo cắm phá rút tận cắm cùng tàn phá Lăng Nhữ Y.
Mi tâm cô nhăn nhúm trở nên mếu máo, cánh môi mím chặt buông ra ấm ức cất ra âm thanh tức tưởi rên rỉ, cô khum cả người gần như cắm mình xuống đất, không một điểm tựa chới với trong không khi, Mạc Đình Quân chỉ giữ lấy hông cô và hành động từ phía sau. Chỉ cần bước chân cô chao đảo bước ra xa anh, anh sẽ bấu chặt lấy chiếc hông nhỏ, móng tay cào cấu vào bụng cô, nhấc lên một bước chân mang gậy to trướng đi lên cắm thẳng vào hoa tâm.
"Không... Không phải..." Lăng Nhữ Y run rẩy dữ dội, cố gắng nâng người đứng dậy, bàn tay chạm lên cánh tay anh muốn anh buông ra mình, nhưng cô chỉ vừa chạm vào anh. Anh lại lui ra tận cùng rồi cắm thật sâu, đâm thẳng vào hoa tâm, y đầu đập vào miệng hoa tâm lụp bụp như một chiếc chài to đang giã gạo.
Lăng Nhữ Y chới với, nức nở phung ra hơi thở gấp, cô bấu lấy cánh tay anh, anh lại càng dữ dội hơn buông ra hông, hai tay hạ xuống mông cô kéo vểnh chiếc mông lên, buộc Lăng Nhữ Y nhón chân lên. Anh từ phía sau cắm, cắm từ phía dưới cắm lên, gậy thô to trướng tím trong cơ thể Nhữ Y nại nại, ngoái sâu vào trong cô.
Lăng Nhữ Y nhìn vào hư vô trước mắt, hốc mắt cô rát bỏng, đôi mi ướt đẫm nặng trĩu, không thể kiềm được hơi thở vội cùng rên rỉ, cô giống như món đồ của anh, theo luật động của anh mà thở rồi rên rỉ. Lăng Nhữ Y chua xót, hai vai run rẩy, bàn tay buông ra cánh tay anh.
Anh không muốn cô chạm vào người anh.
Lăng Nhữ Y cười trừ, thống khổ hiện trên mặt vì vô dập của anh, cố gắng chống chọi với không khí, mười ngón chân nhón cao đến mỏi, đau đớn hạ thể cùng trái tim run rẩy, cô bủn rủn rét lạnh.
"Ực... Không phải như thế này..."
Cô chua xót cất ra tiếng nhỏ, tự thủ thỉ với chính bản thân, Mạc Đình Quân phía sau vểnh cao nụ cười khinh miệt.
"Muốn có con, em nghĩ em xứng đáng sao?"
Lăng Nhữ Y khum đầu, tóc phủ xuống, những giọt mồ hôi trên trán nhiễu giọt rơi tí tách xuống sàn nhà, hoà trong đó có cả những giọt nước mắt nóng rực, cô cũng cười, nụ cười chua xót chỉ có một mình cô biết.
Cô biết rõ thân phận thấp kém của mình, cô biết rõ mình không xứng mang máu mủ của anh, Lăng Nhữ Y khổ sở lắc nhẹ đầu.
Mạc Đình Quân nâng nụ cười, đúng vậy, thấp hèn như cô thèm muốn tình cảm của người khác, không cầu được dùng đủ trò bỉ ổi van xin tình cảm, cô còn thua cả một con điếm bên đường.
Muốn sinh con? Muốn mang máu mủ của anh?
Mơ tưởng!
Lưng đứng thẳng, hông cắm điên cắm dại, sống lưng Lăng Nhữ Y lạnh ngắt căng cứng, cô thở dốc thở vội, há miệng hít lấy không khí phát ra âm ưm aaa. Anh rút cắm điên cuồng, Lăng Nhữ Y cắn chặt răng, cơn nóng ngứa ngáy ở bụng dưới thôi thóp bóp nghẹt cô, u hoa cũng thít chặt lấy gậy thô.
"Không..." Lắc vội đầu, Lăng Nhữ Y căng cứng cơ thể đỏ bừng, đầu cô nóng đến mụ mị, cao trào sắp đến, khoái hạc không thể chối từ đang dần dần đổ đến, Lăng Nhữ Y lắc mạnh đầu, hai bàn tay cuộn tròn thành quả đấm lớn, nghiến chặt răng, cả gương mặt đỏ dại.
"Aaa..."
Cô rên rỉ một tiếng, u hoa chảy ra lớp chất lỏng trong veo, mùi hương ngọt ngào dục vọng ám thị ở hạ thể bốc lên. Lăng Nhữ Y cao trào xong, hai chân không có lực khụy xuống, Mạc Đình Quân tóm lấy cô, hai tay nắm lấy hai cánh tay cô kéo cô đứng dậy.
Gậy to tiếp tục đâm quyết liệt, vừa cao trào ướt át, một chuyển động nhẹ cũng phát ra âm thanh nhơm nhớp lạch bạch, Lăng Nhữ Y mơ hồ nhăn nhó.
"Ư..."
Anh lui rồi cắm, thắc lưng gồng lên những sợi gân bụng, từng thớ thịt ở bụng căng trướng, anh rút cắm rút cắm tận hưởng sảng khoái kỳ lạ, được tầm vài chục cái Mạc Đình Quân rít một hơi đâm thật mạnh, thở ra một hơi thật nặng, y đầu phung ra dòng ấm nóng bắn vào bên trong Lăng Nhữ Y.
Cô chao đảo, gương mặt đỏ dại.
"Ưm..." Ấm nóng sảng khoái cô cũng tận hưởng, khoái cảm dục vọng không một ai có thể phản kháng, Mạc Đình Quân phát tiết xong cũng không lui ra, bước chân mang cả hai thân thể dính vào nhau đến bên giường.
Lăng Nhữ Y như con búp bê bị điều khiển, anh muốn mang đâu đặt đó, đi đến giường, cô quỳ rạp trên giường, anh lại bắt đầu tiếp tục từ phía sau. Cop q𝑢a cop lại, trở lại tra𝒏g chí𝒏h [ T r𝑼mTr𝑢𝙮ệ𝒏.𝑉N ]
Lăng Nhữ Y quỳ rạp trên giường, hai tay chống xuống đệm giường, nhìn đệm giường màu xám bằng con mắt chua xót tối tắm, từng giọt mồ hôi từ trên người cô đổ xuống drap giường. Cô mếu máo, nước mắt đổ xuống theo mồ hôi, phía hạ thể cứ phát ra tiếng phanh phanh bạch bạch.
Lông tơ lông tóc của Nhữ Y đều dợn lên, anh thao trừu điên cuồng, Lăng Nhữ Y quỳ rạp chóng chọi đến khi hai tay cũng không còn sức chóng, nằm xụi lơ trên giường, chỉ có quả mông tròn được anh nắm lấy kéo cao, hai mông non bị dập đỏ ửng.
Cô không có sức nằm bất động, chỉ có thở dốc cùng rên rỉ, rên rỉ cũng không nổi nữa, miệng khô lưỡi đắng, khi mà drap giường ướt đẫm mồ hôi của hai người, khi mà căn phòng chỉ có âm thanh phành phạch đỏ mặt, hơi thở dồn dập của người đàn ông cùng tiếng thở nhỏ nhỏ của người phụ nữ, căn phòng nồng nặc mùi vị ái tình.
Anh lật úp rồi xoay nghiêng sang lật ngửa, chơi nằm đến chán anh kéo cô ngồi dậy, ngồi không đủ anh nhấc bổng cô lên, dày vò cô rất lâu, vắt cạn sức lực trên người Nhữ Y, giống như đêm đầu tiên hôm đó, Lăng Nhữ Y ngất đi tự lúc nào.
Còn tiếp...
_ThanhDii
Danh sách chương