Một khi bạn đã rơi vào bẫy say mê một thứ gì đó, bạn sẽ bị nó chi phối. Điều đáng sợ nhất chính là bạn nguyện ý bị mắc bẫy, cho dù có thể là uống rượu độc, bạn cũng không thể dừng lại.
Càng đến gần Thẩm Thanh Hòa, cô càng không thể ngăn bản thân không được đến gần người này.
Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, cô sẽ đến gần Thẩm Thanh Hoà.
Không phải không nghĩ, mà là không dám nghĩ.
Bây giờ, cái người kia đang ở ngay trước mắt cô, đưa cô đi đến một nơi chỉ có hai người ở đó. Thẩm Giáng Niên không biết trong đầu cô đang diễn ra cái gì, mỗi lần cùng Thẩm Thanh Hoà đi vào trong văn phòng, cô đều muốn khoá trái cửa lại.... Sau khi đi vào, cô cố ý vặn chốt cửa, Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống, mang theo chút bất đắc dĩ lại thêm phần cưng chiều, nói: "Không cho phép khoá cửa." Tay Thẩm Giáng Niên giống như bị bỏng, "Có phải người biết xem bói không?" Sao cô định làm gì thì Thẩm Thanh Hoà đều biết hết vậy.
Có thể chừa lại chút không gian riêng tư cho người ta được không? Mấy cái tâm tư bé nhỏ kia của người ta không thể cho ai biết được, tại vì mấy tâm tư đó đều tư tâm đến người, bị phát hiện một cái, thật sự rất hổ thẹn. Đương nhiên, Thẩm Giáng Niên không dám nghĩ đến chuyện vào trong văn phòng, Thẩm Thanh Hòa lập tức biến thành dã thú ăn cô, nhưng mà nghĩ đến vừa rồi mới 've vãn' nhau, cô rất thích. Mặc dù có chút thẹn... nhưng mà, đối mặt với một Thẩm Thanh Hoà ra vẻ nghiêm túc làm việc lại bỗng nhiên 'không đứng đắn' với cô, cô cảm thấy hơi vui vẻ.
Cuộc họp đúng giờ kết thúc, Thẩm Thanh Hoà gõ bàn, "Thẩm Giáng Niên, lại đây ngồi." Thẩm Thanh Hoà chỉ cái ghế trước mặt mình.
"Vâng, Thẩm tổng." Thẩm Giáng Niên rất thích, ở nơi làm việc gọi Thẩm Thanh Hoà là Thẩm tổng, đương nhiên cô không thực sự coi người này là tổng giám đốc hay cấp trên gì đó, mà đối với cô, cái này coi như là ve vãn thả thính nhau, cho nên một tiếng Thẩm tổng này, giọng điệu thật lả lướt.
Thẩm Thanh Hoà nhướng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên một lúc, làm cho cô mất tự nhiên, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, muốn mạnh mẽ nhưng mà lại nhẹ giọng nói, "Người có thể đừng nhìn em như thế được không...." Nhìn sẽ ra cảm giác a! Thẩm Thanh Hoà mím môi, bên khoé môi lộ ra nụ cười làm người ta khó nhận ra, "Gọi tôi cho đàng hoàng vào."
"Vâng, Thẩm tổng!" Lần này, Thẩm Giáng Niên hùng hồn thưa dạ, vô cùng đứng đắn. Thẩm Thanh Hòa đúng là thông minh hơn người, sao cũng nhìn ra được, Thẩm Giáng Niên đột nhiên... có chút bất an nói không thành lời.
Thẩm Thanh Hoà gọi cô ở lại, chủ yếu là nói chuyện tiền nong với thời gian làm việc: "Lý Nhuế đã nói với tôi về yêu cầu của em, nếu công việc của em không ảnh hưởng đến công ty, em có thể nhận làm, về chuyện tiền lương, cứ theo quy tắc bình thường mà nhận, mặc dù ở Nhã Nại, em không có gì để phiên dịch, nhưng mà vẫn coi đây là một công việc." Thái độ của Thẩm Thanh Hoà nói như một lẽ hiển nhiên trong công việc, "Em cũng không cần cho rằng như vậy là em được lợi, tôi sẽ không để em rảnh rỗi đâu."
"Thẩm tổng đã nói như vậy rồi, đương nhiên em phải nghe lệnh." Thẩm Giáng Niên còn than thở một câu, "Muốn tiết kiếm tiền cho người, nhưng mà người lại không cho em cơ hội."
"Nhã Nại không phải là của tôi." Thẩm Thanh Hoà rất nghiêm túc trả lời lại."
"Vậy em có phải là của người không?" Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên luôn bẻ lái sang chuyện khác, đương nhiên cô cũng không trông chờ vào câu trả lời của Thẩm Thanh Hòa, cô nửa đùa nửa thật: "Người không cần trả lời em, em sẽ trả lời thay người, phải cố gắng mới có cơ hội." Nói xong, còn ráng nở nụ cười, đứng dậy đi đến chỗ cách xa Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa mím môi, lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không nói lời nào.
Mặc dù Thẩm Giáng Niên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô đã quen với điều đó và ngồi một lúc, "Thẩm tổng, nếu không còn việc gì nữa, em đi ra ngoài trước?" Thẩm Giáng Niên không muốn ảnh hưởng đến công việc của Thẩm Thanh Hoà, nếu cô cứ ráng ngồi ở lại đây, sẽ không nhịn được mà nhìn Thẩm Thanh Hoà suốt, lại nhịn không được đi trêu chọc người ta, thậm chí không kiềm chế được mà đi câu dẫn người ta.
"Ừa, đi đi." Thẩm Thanh Hoà rời mắt khỏi màn hình máy tính, Thẩm Giáng Niên đã quay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa, cô đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên nhếch khóe môi, cười, đem cái khó chịu trong lòng kia giấu đi.
Thẩm Giáng Niên đóng cửa lại, Thẩm Thanh Hoà đưa tay sờ khóe môi, thất thần một lúc, nụ cười đó không hoàn toàn vui vẻ. Đứng trong thang máy, trong lòng Thẩm Giáng Niên có chút nhói, khi cửa thang máy mở ra, có một người đứng ở cửa, chính là trợ lý riêng của Thẩm Thanh Hòa trong văn phòng. Hở? Sao lại tháo kính ra rồi? Hình như còn trang điểm nhẹ nữa? Thẩm Giáng Niên vừa định chào hỏi, nhưng người bên kia chỉ lịch sự gật đầu rồi bước vào thang máy. Thẩm Giáng Niên có chút không nói nên lời, đây là đang diễn loại kịch gì vậy? Thay đổi khuôn mặt? Không phải vừa rồi ở trong văn phòng còn khá nhẹ nhàng sao?
Thẩm Giáng Niên có chút không nói nên lời, đây là lần đầu tiên cô muốn chủ động chào hỏi, lại bị người ta phớt lờ. Trở lại lầu 11, mọi người đều bận rộn, cô trở lại phòng làm việc, đột nhiên trở nên nhàn rỗi.
Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nghĩ về người mà cô mới làm mình làm mẩy. Thẩm Giáng Niên không cố ý tự nghĩ đến người ta, nhưng mà một khi vô tình nghĩ đến những thứ liên quan Thẩm Thanh Hoà, nhịp điệu sẽ chậm lại và phiên bản độ nét cao sẽ tự động được chuyển đổi. Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, nắm giữ từng chi tiết trong trí nhớ của cô, dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Thẩm Thanh Hoà, ánh mắt tinh nghịch của Thẩm Thanh Hoà khi trêu chọc cô, ngước mắt chăm chú nhìn cô... cô thích, nhưng mỗi lần nhớ đến, tim vẫn sẽ đau.
Thẩm Giáng Niên ấn ngực, hít một hơi thật sâu, thích Thẩm Thanh Hoà, có phải mày đã chịu ấm ức nhiều lắm phải không? Trái tim đập thình thịch như đáp trả lại cô.
Đốc đốc, có tiếng gõ cửa, Thẩm Giáng Niên bừng tỉnh, đó là trợ lý riêng của Thẩm Thanh Hoà. A... lại đeo mắt kính vào, thói quen của người này là gì thế? Đeo mắt kính trong văn phòng? Rồi dáng vẻ không trang điểm.
"Tôi mang thuốc trị bỏng đến cho ngài." Trợ lý riêng dùng hai tay đưa qua, Thẩm Giáng Niên không cầm, nhớ đến vừa rồi người này không để ý đến cô, cô vẫn còn chút khó chịu, hỏi: "Có thể biết tên của cô là gì không?"
"Nguyễn Duyệt."
"Cô là trợ lý riêng của Thẩm tổng phải không?" Thẩm Giáng Niên hỏi để xác định.
"Đúng vậy."
"Cô...." Thẩm Giáng Niên muốn hỏi rất nhiều, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, Nguyễn Duyệt ăn ý nói: "Cô muốn hỏi gì có thể trực tiếp hỏi, nếu không thể trả lời, tôi sẽ nói thẳng với cô." Nói rất rõ ràng để người ta đủ hiểu, Thẩm Giáng Niên bị người này phớt lờ, chút khó chịu cũng giảm bớt, ngược lại nói: "Vậy tôi hỏi chuyện gì, cô có thể không nói cho Thẩm tổng được không?"
"Không thể."
"....."
"Vậy là chuyện gì cô cũng phải báo cáo cho Thẩm tổng à?"
"Đúng vậy."
.... Cô gái thẳng thắn, làm sao Thẩm Giáng Niên còn dám hỏi lung tung: "Trừ cô ra, Thẩm tổng còn trợ lý hay thư ký gì không?"
"Có." Nguyễn Duyệt trả lời: "Tôi là trợ lý riêng, còn có một trợ lý đối ngoại, văn phòng ở bên phải văn phòng Thẩm tổng."
"A...." Thẩm Giáng Niên phát hiện, cô chưa gặp trợ lý đối ngoại kia, "Cô ấy...." Nhất thời không biết nên hỏi như thế nào.
"Nói tóm lại, tôi phụ trách công việc nội bộ của Thẩm tổng, còn mấy chuyện đối ngoại sẽ do cô ấy phụ trách.". Cập nhật t𝗿u𝐲ện nhanh tại [ 𝙏 𝗿Um𝙏𝗿u𝐲ện.vn ]
Được rồi, Nguyễn Duyệt đã trả lời tương đối rõ ràng, nhất thời không biết hỏi gì thêm, "Cô ấy cũng giống cô hả?" Thẩm Giáng Niên hỏi chung chung, Nguyễn Duyệt quả nhiên hỏi rõ: "Ý của ngài là sao?"
Trực tiếp nói sắc mặt người nào đó có vẻ không tốt lắm, Thẩm Giáng Niên nghĩ trợ lý riêng này biết rất nhiều tin tức về Thẩm Thanh Hòa, cô hẳn nên thử kết thân với người này, cho nên nói mấy thứ hay ho: "Giống như cô vậy, biết quan tâm đến người khác, cũng rất lịch sự." Thẩm Giáng Niên đột nhiên muốn của ID WeChat của cô ấy....
"Vâng...." Nguyễn Duyệt thấp giọng vâng một tiếng, "Cái này thì chờ thời gian sau rồi hẳn nói, tôi không tiện nói nhiều, nhưng mà cô ấy rất có năng lực." A, người này tính cách không tồi, không ở trước mặt người khác nói xấu người ta, mà lại nói cái tốt.
"Hôm nay, cô ấy có đến không?" Tính tò mò của Thẩm Giáng Niên lại nổi dậy, cũng may không có việc gì để làm.
"Có đến."
"Tầng 30, ừm, có phải không thể tuỳ ý..." Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ đến vấn đề này.
"Đúng vậy, không thể tùy ý ra vào." Nguyễn Duyệt lịch sự nói: "Nếu như ngài cần gì liên quan tới công việc, ngài có thể xin chỉ thị từ Thẩm tổng."
"Cô không cần gọi tôi ngài này ngài nọ, cứ gọi tên là được rồi." Thẩm Giáng Niên còn nói thêm: "Tôi chỉ là phiên dịch viên, không có cấp bậc gì, nhưng mà cô, tôi có nên chú ý xưng hô gì với cô không? Trợ lý?" Thẩm Giáng Niên sợ nếu cô không để ý đến mấy cái chuyện xưng hô, nhưng sợ người khác để ý.
"Tôi không sao, có thể gọi tên tôi."
"Nguyễn Duyệt, cứ vậy đi ha, cô cứ gọi trực tiếp tên tôi là được."
"Được, Thẩm Giáng Niên."
"ID WeChat của cô là gì thế?" Thẩm Giáng Niên suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra được cái cớ hợp lý, đành trực tiếp hỏi: "Thêm WeChat đi, sẽ thuận tiện cho công việc sau này. " Thẩm Giáng Niên hiếm khi hỏi WeChat của người khác, nhưng người kia là trợ lý riêng của Thẩm Thanh Hoà cho nên cô rất sẵn lòng.
Nguyễn Duyệt giống như là nhân viên chấp hành nhiệm vụ, lập tức đưa điện thoại di động qua, Thẩm Giáng Niên quét mã QR, lập tức hiện ra ảnh đại diện chính là chân dung người này, trông sạch sẽ xinh đẹp, tên là Nguyễn Duyệt, "Sau này làm phiền cô rồi." Thẩm Giáng Niên cười nói, Nguyễn Duyệt cười một nụ cười tiêu chuẩn, "Việc tôi phải làm, có việc cứ tìm tôi, nếu không có việc gì nữa, thì tôi đi trước, Thẩm tổng đang đợi tôi phản hồi."
"À, được rồi." Lúc này, Thẩm Giáng Niên mới phát hiện, cô kéo người này nói chuyện khá lâu. Nguyễn Duyệt vừa mới ra cửa, lập tức nhìn đồng hồ, ơ... quá thời gian, Thẩm tổng chỉ cho 5 phút.
Trở lại văn phòng Thẩm Thanh Hòa, đầu ngón tay đang gõ bàn phím của Thẩm Thanh Hoà ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục gõ, Nguyễn Duyệt đứng trước bàn làm việc, "Thẩm tổng, tôi đến trễ 3 phút." Cô trực tiếp nhận lỗi, "Là tôi có việc nên đến trễ."
"Sao rồi?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Lúc tôi đến, cô ấy đứng trước cửa sổ trong văn phòng thất thần, thuốc trị bỏng cũng đưa rồi, cô ấy hỏi chuyện về tôi với trợ lý đối ngoại...." Nguyễn Duyệt bẩm báo lại đúng sự thật, Thẩm Thanh Hoà cũng không nói gì hết, "Gọi Lý Nhuế đến đây."
Nguyễn Duyệt đi ra ngoài, không lâu sau, Lý Nhuế cầm một quyển sổ đi đến. Thẩm Thanh Hoà nói ngắn gọn: "Tiền công của Thẩm Giáng Niên cứ theo mức đã định trước đó." Lý Nhuế vâng đáp lại, ghi chép vào sổ.
"Về thời gian làm việc, nếu cô ấy có việc khác, nếu công ty không có việc cho cô ấy làm thì cô ấy có thể nhận, nhưng mà trước khi cô ấy nhận, cô cần phải báo cho tôi trước." Thẩm Thanh Hoà dừng lại một chút, "Nếu tôi không có ở đây, thì báo với Tưởng tổng một tiếng." Lý Nhuế ghi chép vào sổ, "Được, Thẩm tổng, còn có một việc nữa."
"Hửm?"
"Thẻ của Thẩm Giáng Niên chỉ cấp đến hạng 08, tầng đi cao nhất cũng chỉ đến tầng 11, cô xem...."
Thẩm Thanh Hoà mím môi, suy nghĩ một giây rồi nói: "Có báo việc này lên Tưởng tổng chưa?"
"Tôi có xin chỉ thị của Tưởng tổng, ý cô ấy là vẫn nên báo trực tiếp cho cô, nhưng mà cô ấy có nói, nếu chỗ cô không tiện, thì lập tức báo lại cho cô ấy."
"Nếu đã báo cáo lên cấp cao của công ty rồi, thì quyền hạn thẻ của Thẩm Giáng Niên mở đến hạng 03."
Tim Lý Nhuế có chút rung, cấp 03 sao... đây là một người mới, dù cho Thẩm Giáng Niên có xuất sắc đến mấy, cũng không thể dùng một ngày mà được nâng cấp đến hạng nay, Lý Nhuế đã ở làm ở Nhã Nại 15 năm, mới được hạng 03. Cho nên, Thẩm Giáng Niên thực sự chỉ vì xuất sắc cho nên mới được như vậy sao? Hai vị cấp lãnh đạo cao nhất của Nhã Nại đều coi trọng, cho dù Lý Nhuế không có lòng hiếu kỳ, cũng phải để ý.
"Không cần phải nói chi tiết cho Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà nói câu cuối cùng này, Lý Nhuế liền hiểu: "Nếu cô ấy hỏi tôi, tôi mới nói cho cô ấy biết, hoặc là chờ đến khi cô ấy phát hiện ra, coi như đã biết." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, "Còn những người mới khác thì thế nào rồi?"
"Bây giờ, Thẩm Giáng Niên trực tiếp báo cáo lên cô, bởi vì không có thuộc bộ phận nào, Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn đều ở bộ phận tài chính kinh doanh, tạm thời được giao cho bên chuyên kiểm soát rủi ro, phương hướng đào tạo cụ thể phụ thuộc vào hiệu suất của họ trong quá trình thực tập. Nhưng mà có lẽ sẽ không có thay đổi lớn." Lý Nhuế quan sát biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà, thấy không có thay đổi sắc mặt, cho nên tiếp tục nói: "Khả năng thích ứng không tệ, cũng nhanh làm quen với người trong bộ phận." Lý Nhuế lấy Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn giới thiệu chi tiết, còn mấy người kia chỉ nói sơ bộ.
"Ừm." Thẩm Thanh Hoà gõ bàn phím, nói: "Nên nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc, không đủ tiêu chuẩn, nửa năm sau sẽ sa thải."
"Được, Thẩm tổng." Làm việc cùng nhau nhiều năm, Lý Nhuế đương nhiên biết Thẩm Thanh Hoà có yêu cầu công việc rất nghiêm khắc, "Thẩm tổng, về tiệc chào đón người mới. Bên Tưởng tổng nói hôm nay hoặc mai đều có thể, chờ ngài định ngày cụ thể."
"Chọn ngày làm gì không bằng hôm nay đi." Động tác gõ bàn phím của Thẩm Thanh Hoà dừng lại, "Thẩm Giáng Niên dù sao cũng không phải là nhân viên lâu dài, cô đến xác nhận với cô ấy, tốt nhất là nên tham gia, nhưng cũng đừng bắt ép."
"Được, vậy tôi đi đây." Lý Nhuế đồng ý.
"Tối nay không bắt buộc uống rượu. Nhân viên có thể gọi bất cứ thứ gì họ muốn, để bọn họ tự nguyện, nói khách sạn chuẩn bị nước trái cây trước và ít đồ uống khác." Thẩm Thanh Hoà dặn dò.
Lý Nhuế đi ra khỏi văn phòng phó tổng, vui mừng thay mấy người trẻ, không cần phải uống rượu. Mỗi năm khi người mới gia nhập công ty, Thẩm Thanh Hoà đều lo liệu mọi việc, cô ấy sẽ không vì người mới có những đối xử đặc biệt, nhưng cũng không phải vì họ là người mới mà làm những chuyện khó xử.
Là một người lãnh đạo, nắm giữ quyền lực, điều hiếm có nhất chính là sự công bằng, Thẩm Thanh Hoà nổi tiếng là người công bằng, làm tốt thì được đánh giá cao, làm sai thì bị phê bình. Bây giờ Thẩm Thanh Hoà có danh tiếng rất tốt trong tập đoàn Nhã Nại, trong cuộc bỏ phiếu kín hàng năm, bất kể là ngoại hình, năng lực hay lời nói, Thẩm Thanh Hoà đều đứng đầu, đây cũng là điều khiến Tưởng Duy Nhĩ bực bội, rõ ràng cô ấy mới là 'thiên thần' trong công ty, thế mà lại bị 'mặt quỷ' cướp đi danh tiếng tốt?
Đối với tiệc chào đón người mới, Thẩm Giáng Niên lịch sự xác nhận, Thẩm Thanh Hoà có tham gia hay không, Lý Nhuế trả lời đúng sự thật, "Cấp lãnh đạo sẽ có mặt."
Lý Nhuế nói không sai, Thẩm Thanh Hòa đúng là có mặt, nhưng có mặt ở đây, là mở màn mời rượu chúc người mời, nói lời động việc, sau đó nhận điện thoại đi ra ngoài. Tim Thẩm Giáng Niên cũng đi theo người ta, chờ mãi chờ hoài, chờ không thấy Thẩm Thanh Hòa trở lại.
Thẩm Giáng Niên ăn mà có cảm giác như nhai sáp, Nhã Nại tiếp đón người mới ở nhà hàng 5 sao, thế mà cô chẳng ăn ra mùi vị gì. Thẩm Thanh Hoà đi đâu rồi? Rõ ràng túi xách vẫn còn ở đây, nhưng người lại không? Thẩm Giáng Niên nhìn về phía bàn Thẩm Thanh Hoà, chạm mặt Tưởng Duy Nhĩ vừa cúp điện thoại, ánh mắt đầy ẩn ý.
Thẩm Giáng Niên nhìn đi chỗ khác, đứng dậy muốn ra ngoài hít thở, nhân tiện đi xem Thẩm Thanh Hoà có ở bên ngoài không. Nhưng Lý Nhuế đột nhiên đứng dậy, đến chào hỏi lãnh đạo: "Đi thôi, đi mời Tưởng tổng ly rượu, mấy bạn trẻ uống gì cứ uống." Thẩm Giáng Niên ngồi cùng bàn với mấy bạn nhỏ.
Trong mấy bạn nhỏ, con trai uống rượu, con gái uống thức uống bình thường, Thẩm Giáng Niên là người lớn đương nhiên định uống rượu, Thẩm Giáng Niên lấy đồ uống, khi cô quay lại, suýt chút nữa đụng người phía sau, là Nguyễn Nhuyễn.
"Chỗ em có đồ uống màu trắng, có thể thay thế rượu trắng...." Nguyễn Nhuyễn có uống một ngụm bia, gương mặt nhỏ đỏ bừng, Thẩm Giáng Niên cười bạn nhỏ này, "Không cần đâu, tôi uống rượu là được." Mặt Nguyễn Nhuyễn càng đỏ hơn, "A~ nhưng rượu hơi cay~" Thẩm Giáng Niên giơ tay xoa tóc cô bé, "Không sao đâu~" Nguyễn Nhuyễn rụt cổ lại, đáng yêu như một bé mèo.
Nguyễn Nhuyễn trở lại chỗ ngồi, Thích Tử Quân thấp giọng hỏi, "Cậu làm gì thế?"
"Không có gì~" Tim Nguyễn Nhuyễn đập rất nhanh.
Tưởng Duy Nhĩ yêu cầu mọi người nói chút gì đó, còn chủ đề thì: "Tôi không muốn nghe mấy lời giả tạo, nói cái gì mà tương lai sau này dựa vào công ty, nếu như đã đến Nhã Nại, công ty đương nhiên sẽ mang những thứ tốt cho mọi người." Tưởng Duy Nhĩ nhìn xung quanh, "Thẩm tổng không có ở đây, mọi người nói đi, ấn tượng của mọi người về tôi thế nào, không thể nói qua loa nha." Những lời này khiến mọi người bật cười.
Thích Tử Quân ca ngợi Tưởng Duy Nhĩ tuổi trẻ đầy triển vọng, là tấm gương cho cô ấy, cô ấy sẽ nỗ lực, học nhiều làm nhiều để được như Tưởng Duy Nhĩ. Đến lượt Nguyễn Duyệt, bởi vì uống chút cồn, mặt đỏ thì không nói, lại có chút lắp bắp, rõ ràng là say, còn chớp chớp mắt: "Tôi, cảm thấy ngài rất đẹp lại có năng lực, cực kỳ lợi hại~" Tưởng Duy Nhĩ cười hỏi: "Vậy trong công ty, cô cảm thấy ai đẹp nhất?"
Nguyễn Nhuyễn mím môi, hít một hơi thật sâu, nói thẳng: "Phải nói thật sao?" Tưởng Duy Nhĩ rất thú vị, "Đương nhiên là thật." Xem ra không phải cô, mà lại là Thẩm Thanh Hòa chết tiệt!
"Tôi thấy Thẩm Giáng Niên là đẹp nhất." Khi Nguyễn Nhuyễn nói, ánh mắt cô ấy khẽ rung lên, như thể cô ấy đang ngại ngùng. Tưởng Duy Nhĩ bất ngờ, cô liếc nhìn Thẩm Giáng Niên đang mỉm cười, còn lén lút kéo Nguyễn Nhuyễn. Nguyễn Nhuyễn cười ngốc nghếch, Thẩm Giáng Niên dùng đầu lưỡi liếm môi, ha ha, cô gái nhỏ này thật thú vị.
Tưởng Duy Nhĩ nhìn Thẩm Giáng Niên cười một cái, người tiếp theo đương nhiên là Thẩm Giáng Niên rồi, xem người này khen Tưởng Duy Nhĩ thế nào đây?"
"Ôi, Thẩm tổng đã trở lại." Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên nói, và mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Thẩm Thanh Hòa thực sự đã trở lại. Thẩm Giáng Niên không biết có phải là ảo giác của mình hay không, sắc mặt Thẩm Thanh Hoà có vẻ không được tốt lắm, chẳng lẽ công việc không suôn sẻ? Có một cuộc điện thoại thôi mà nghe lâu như vậy, cô cố gắng kiềm chế lắm mới không hỏi ra.
"Nếu Thẩm tổng đã trở lại, vậy Thẩm Giáng Niên không cần nói về tôi nữa, nói về Thẩm tổng đi." Tưởng Duy Nhĩ cầm một ly rượu bằng một tay, Lý Nhuế ở kế bên rót rượu. Thẩm Thanh Hoà cũng không trốn tránh, nhận ly rượu, ánh mắt nhu hòa nhìn Thẩm Giáng Niên, cười nói: "Nói cái gì?"
Tất cả mọi người đã nói xong hết, chỉ còn lại Thẩm Giáng Niên, thế mà lại đúng lúc Thẩm Thanh Hòa trở lại, Thẩm Giáng Niên thực sự muốn nâng ly và hỏi ông trời, ông trời à, ông có chắc là ông không chơi tôi không?
Hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thanh Hòa đã khiến trái tim Thẩm Giáng Niên mềm mại, thế nên, cô có thể... thổ lộ được sao?
Càng đến gần Thẩm Thanh Hòa, cô càng không thể ngăn bản thân không được đến gần người này.
Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, cô sẽ đến gần Thẩm Thanh Hoà.
Không phải không nghĩ, mà là không dám nghĩ.
Bây giờ, cái người kia đang ở ngay trước mắt cô, đưa cô đi đến một nơi chỉ có hai người ở đó. Thẩm Giáng Niên không biết trong đầu cô đang diễn ra cái gì, mỗi lần cùng Thẩm Thanh Hoà đi vào trong văn phòng, cô đều muốn khoá trái cửa lại.... Sau khi đi vào, cô cố ý vặn chốt cửa, Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống, mang theo chút bất đắc dĩ lại thêm phần cưng chiều, nói: "Không cho phép khoá cửa." Tay Thẩm Giáng Niên giống như bị bỏng, "Có phải người biết xem bói không?" Sao cô định làm gì thì Thẩm Thanh Hoà đều biết hết vậy.
Có thể chừa lại chút không gian riêng tư cho người ta được không? Mấy cái tâm tư bé nhỏ kia của người ta không thể cho ai biết được, tại vì mấy tâm tư đó đều tư tâm đến người, bị phát hiện một cái, thật sự rất hổ thẹn. Đương nhiên, Thẩm Giáng Niên không dám nghĩ đến chuyện vào trong văn phòng, Thẩm Thanh Hòa lập tức biến thành dã thú ăn cô, nhưng mà nghĩ đến vừa rồi mới 've vãn' nhau, cô rất thích. Mặc dù có chút thẹn... nhưng mà, đối mặt với một Thẩm Thanh Hoà ra vẻ nghiêm túc làm việc lại bỗng nhiên 'không đứng đắn' với cô, cô cảm thấy hơi vui vẻ.
Cuộc họp đúng giờ kết thúc, Thẩm Thanh Hoà gõ bàn, "Thẩm Giáng Niên, lại đây ngồi." Thẩm Thanh Hoà chỉ cái ghế trước mặt mình.
"Vâng, Thẩm tổng." Thẩm Giáng Niên rất thích, ở nơi làm việc gọi Thẩm Thanh Hoà là Thẩm tổng, đương nhiên cô không thực sự coi người này là tổng giám đốc hay cấp trên gì đó, mà đối với cô, cái này coi như là ve vãn thả thính nhau, cho nên một tiếng Thẩm tổng này, giọng điệu thật lả lướt.
Thẩm Thanh Hoà nhướng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên một lúc, làm cho cô mất tự nhiên, Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, muốn mạnh mẽ nhưng mà lại nhẹ giọng nói, "Người có thể đừng nhìn em như thế được không...." Nhìn sẽ ra cảm giác a! Thẩm Thanh Hoà mím môi, bên khoé môi lộ ra nụ cười làm người ta khó nhận ra, "Gọi tôi cho đàng hoàng vào."
"Vâng, Thẩm tổng!" Lần này, Thẩm Giáng Niên hùng hồn thưa dạ, vô cùng đứng đắn. Thẩm Thanh Hòa đúng là thông minh hơn người, sao cũng nhìn ra được, Thẩm Giáng Niên đột nhiên... có chút bất an nói không thành lời.
Thẩm Thanh Hoà gọi cô ở lại, chủ yếu là nói chuyện tiền nong với thời gian làm việc: "Lý Nhuế đã nói với tôi về yêu cầu của em, nếu công việc của em không ảnh hưởng đến công ty, em có thể nhận làm, về chuyện tiền lương, cứ theo quy tắc bình thường mà nhận, mặc dù ở Nhã Nại, em không có gì để phiên dịch, nhưng mà vẫn coi đây là một công việc." Thái độ của Thẩm Thanh Hoà nói như một lẽ hiển nhiên trong công việc, "Em cũng không cần cho rằng như vậy là em được lợi, tôi sẽ không để em rảnh rỗi đâu."
"Thẩm tổng đã nói như vậy rồi, đương nhiên em phải nghe lệnh." Thẩm Giáng Niên còn than thở một câu, "Muốn tiết kiếm tiền cho người, nhưng mà người lại không cho em cơ hội."
"Nhã Nại không phải là của tôi." Thẩm Thanh Hoà rất nghiêm túc trả lời lại."
"Vậy em có phải là của người không?" Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên luôn bẻ lái sang chuyện khác, đương nhiên cô cũng không trông chờ vào câu trả lời của Thẩm Thanh Hòa, cô nửa đùa nửa thật: "Người không cần trả lời em, em sẽ trả lời thay người, phải cố gắng mới có cơ hội." Nói xong, còn ráng nở nụ cười, đứng dậy đi đến chỗ cách xa Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa mím môi, lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không nói lời nào.
Mặc dù Thẩm Giáng Niên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô đã quen với điều đó và ngồi một lúc, "Thẩm tổng, nếu không còn việc gì nữa, em đi ra ngoài trước?" Thẩm Giáng Niên không muốn ảnh hưởng đến công việc của Thẩm Thanh Hoà, nếu cô cứ ráng ngồi ở lại đây, sẽ không nhịn được mà nhìn Thẩm Thanh Hoà suốt, lại nhịn không được đi trêu chọc người ta, thậm chí không kiềm chế được mà đi câu dẫn người ta.
"Ừa, đi đi." Thẩm Thanh Hoà rời mắt khỏi màn hình máy tính, Thẩm Giáng Niên đã quay người đi ra ngoài, trước khi đóng cửa, cô đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên nhếch khóe môi, cười, đem cái khó chịu trong lòng kia giấu đi.
Thẩm Giáng Niên đóng cửa lại, Thẩm Thanh Hoà đưa tay sờ khóe môi, thất thần một lúc, nụ cười đó không hoàn toàn vui vẻ. Đứng trong thang máy, trong lòng Thẩm Giáng Niên có chút nhói, khi cửa thang máy mở ra, có một người đứng ở cửa, chính là trợ lý riêng của Thẩm Thanh Hòa trong văn phòng. Hở? Sao lại tháo kính ra rồi? Hình như còn trang điểm nhẹ nữa? Thẩm Giáng Niên vừa định chào hỏi, nhưng người bên kia chỉ lịch sự gật đầu rồi bước vào thang máy. Thẩm Giáng Niên có chút không nói nên lời, đây là đang diễn loại kịch gì vậy? Thay đổi khuôn mặt? Không phải vừa rồi ở trong văn phòng còn khá nhẹ nhàng sao?
Thẩm Giáng Niên có chút không nói nên lời, đây là lần đầu tiên cô muốn chủ động chào hỏi, lại bị người ta phớt lờ. Trở lại lầu 11, mọi người đều bận rộn, cô trở lại phòng làm việc, đột nhiên trở nên nhàn rỗi.
Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nghĩ về người mà cô mới làm mình làm mẩy. Thẩm Giáng Niên không cố ý tự nghĩ đến người ta, nhưng mà một khi vô tình nghĩ đến những thứ liên quan Thẩm Thanh Hoà, nhịp điệu sẽ chậm lại và phiên bản độ nét cao sẽ tự động được chuyển đổi. Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, nắm giữ từng chi tiết trong trí nhớ của cô, dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Thẩm Thanh Hoà, ánh mắt tinh nghịch của Thẩm Thanh Hoà khi trêu chọc cô, ngước mắt chăm chú nhìn cô... cô thích, nhưng mỗi lần nhớ đến, tim vẫn sẽ đau.
Thẩm Giáng Niên ấn ngực, hít một hơi thật sâu, thích Thẩm Thanh Hoà, có phải mày đã chịu ấm ức nhiều lắm phải không? Trái tim đập thình thịch như đáp trả lại cô.
Đốc đốc, có tiếng gõ cửa, Thẩm Giáng Niên bừng tỉnh, đó là trợ lý riêng của Thẩm Thanh Hoà. A... lại đeo mắt kính vào, thói quen của người này là gì thế? Đeo mắt kính trong văn phòng? Rồi dáng vẻ không trang điểm.
"Tôi mang thuốc trị bỏng đến cho ngài." Trợ lý riêng dùng hai tay đưa qua, Thẩm Giáng Niên không cầm, nhớ đến vừa rồi người này không để ý đến cô, cô vẫn còn chút khó chịu, hỏi: "Có thể biết tên của cô là gì không?"
"Nguyễn Duyệt."
"Cô là trợ lý riêng của Thẩm tổng phải không?" Thẩm Giáng Niên hỏi để xác định.
"Đúng vậy."
"Cô...." Thẩm Giáng Niên muốn hỏi rất nhiều, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, Nguyễn Duyệt ăn ý nói: "Cô muốn hỏi gì có thể trực tiếp hỏi, nếu không thể trả lời, tôi sẽ nói thẳng với cô." Nói rất rõ ràng để người ta đủ hiểu, Thẩm Giáng Niên bị người này phớt lờ, chút khó chịu cũng giảm bớt, ngược lại nói: "Vậy tôi hỏi chuyện gì, cô có thể không nói cho Thẩm tổng được không?"
"Không thể."
"....."
"Vậy là chuyện gì cô cũng phải báo cáo cho Thẩm tổng à?"
"Đúng vậy."
.... Cô gái thẳng thắn, làm sao Thẩm Giáng Niên còn dám hỏi lung tung: "Trừ cô ra, Thẩm tổng còn trợ lý hay thư ký gì không?"
"Có." Nguyễn Duyệt trả lời: "Tôi là trợ lý riêng, còn có một trợ lý đối ngoại, văn phòng ở bên phải văn phòng Thẩm tổng."
"A...." Thẩm Giáng Niên phát hiện, cô chưa gặp trợ lý đối ngoại kia, "Cô ấy...." Nhất thời không biết nên hỏi như thế nào.
"Nói tóm lại, tôi phụ trách công việc nội bộ của Thẩm tổng, còn mấy chuyện đối ngoại sẽ do cô ấy phụ trách.". Cập nhật t𝗿u𝐲ện nhanh tại [ 𝙏 𝗿Um𝙏𝗿u𝐲ện.vn ]
Được rồi, Nguyễn Duyệt đã trả lời tương đối rõ ràng, nhất thời không biết hỏi gì thêm, "Cô ấy cũng giống cô hả?" Thẩm Giáng Niên hỏi chung chung, Nguyễn Duyệt quả nhiên hỏi rõ: "Ý của ngài là sao?"
Trực tiếp nói sắc mặt người nào đó có vẻ không tốt lắm, Thẩm Giáng Niên nghĩ trợ lý riêng này biết rất nhiều tin tức về Thẩm Thanh Hòa, cô hẳn nên thử kết thân với người này, cho nên nói mấy thứ hay ho: "Giống như cô vậy, biết quan tâm đến người khác, cũng rất lịch sự." Thẩm Giáng Niên đột nhiên muốn của ID WeChat của cô ấy....
"Vâng...." Nguyễn Duyệt thấp giọng vâng một tiếng, "Cái này thì chờ thời gian sau rồi hẳn nói, tôi không tiện nói nhiều, nhưng mà cô ấy rất có năng lực." A, người này tính cách không tồi, không ở trước mặt người khác nói xấu người ta, mà lại nói cái tốt.
"Hôm nay, cô ấy có đến không?" Tính tò mò của Thẩm Giáng Niên lại nổi dậy, cũng may không có việc gì để làm.
"Có đến."
"Tầng 30, ừm, có phải không thể tuỳ ý..." Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ đến vấn đề này.
"Đúng vậy, không thể tùy ý ra vào." Nguyễn Duyệt lịch sự nói: "Nếu như ngài cần gì liên quan tới công việc, ngài có thể xin chỉ thị từ Thẩm tổng."
"Cô không cần gọi tôi ngài này ngài nọ, cứ gọi tên là được rồi." Thẩm Giáng Niên còn nói thêm: "Tôi chỉ là phiên dịch viên, không có cấp bậc gì, nhưng mà cô, tôi có nên chú ý xưng hô gì với cô không? Trợ lý?" Thẩm Giáng Niên sợ nếu cô không để ý đến mấy cái chuyện xưng hô, nhưng sợ người khác để ý.
"Tôi không sao, có thể gọi tên tôi."
"Nguyễn Duyệt, cứ vậy đi ha, cô cứ gọi trực tiếp tên tôi là được."
"Được, Thẩm Giáng Niên."
"ID WeChat của cô là gì thế?" Thẩm Giáng Niên suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra được cái cớ hợp lý, đành trực tiếp hỏi: "Thêm WeChat đi, sẽ thuận tiện cho công việc sau này. " Thẩm Giáng Niên hiếm khi hỏi WeChat của người khác, nhưng người kia là trợ lý riêng của Thẩm Thanh Hoà cho nên cô rất sẵn lòng.
Nguyễn Duyệt giống như là nhân viên chấp hành nhiệm vụ, lập tức đưa điện thoại di động qua, Thẩm Giáng Niên quét mã QR, lập tức hiện ra ảnh đại diện chính là chân dung người này, trông sạch sẽ xinh đẹp, tên là Nguyễn Duyệt, "Sau này làm phiền cô rồi." Thẩm Giáng Niên cười nói, Nguyễn Duyệt cười một nụ cười tiêu chuẩn, "Việc tôi phải làm, có việc cứ tìm tôi, nếu không có việc gì nữa, thì tôi đi trước, Thẩm tổng đang đợi tôi phản hồi."
"À, được rồi." Lúc này, Thẩm Giáng Niên mới phát hiện, cô kéo người này nói chuyện khá lâu. Nguyễn Duyệt vừa mới ra cửa, lập tức nhìn đồng hồ, ơ... quá thời gian, Thẩm tổng chỉ cho 5 phút.
Trở lại văn phòng Thẩm Thanh Hòa, đầu ngón tay đang gõ bàn phím của Thẩm Thanh Hoà ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục gõ, Nguyễn Duyệt đứng trước bàn làm việc, "Thẩm tổng, tôi đến trễ 3 phút." Cô trực tiếp nhận lỗi, "Là tôi có việc nên đến trễ."
"Sao rồi?" Thẩm Thanh Hoà hỏi.
"Lúc tôi đến, cô ấy đứng trước cửa sổ trong văn phòng thất thần, thuốc trị bỏng cũng đưa rồi, cô ấy hỏi chuyện về tôi với trợ lý đối ngoại...." Nguyễn Duyệt bẩm báo lại đúng sự thật, Thẩm Thanh Hoà cũng không nói gì hết, "Gọi Lý Nhuế đến đây."
Nguyễn Duyệt đi ra ngoài, không lâu sau, Lý Nhuế cầm một quyển sổ đi đến. Thẩm Thanh Hoà nói ngắn gọn: "Tiền công của Thẩm Giáng Niên cứ theo mức đã định trước đó." Lý Nhuế vâng đáp lại, ghi chép vào sổ.
"Về thời gian làm việc, nếu cô ấy có việc khác, nếu công ty không có việc cho cô ấy làm thì cô ấy có thể nhận, nhưng mà trước khi cô ấy nhận, cô cần phải báo cho tôi trước." Thẩm Thanh Hoà dừng lại một chút, "Nếu tôi không có ở đây, thì báo với Tưởng tổng một tiếng." Lý Nhuế ghi chép vào sổ, "Được, Thẩm tổng, còn có một việc nữa."
"Hửm?"
"Thẻ của Thẩm Giáng Niên chỉ cấp đến hạng 08, tầng đi cao nhất cũng chỉ đến tầng 11, cô xem...."
Thẩm Thanh Hoà mím môi, suy nghĩ một giây rồi nói: "Có báo việc này lên Tưởng tổng chưa?"
"Tôi có xin chỉ thị của Tưởng tổng, ý cô ấy là vẫn nên báo trực tiếp cho cô, nhưng mà cô ấy có nói, nếu chỗ cô không tiện, thì lập tức báo lại cho cô ấy."
"Nếu đã báo cáo lên cấp cao của công ty rồi, thì quyền hạn thẻ của Thẩm Giáng Niên mở đến hạng 03."
Tim Lý Nhuế có chút rung, cấp 03 sao... đây là một người mới, dù cho Thẩm Giáng Niên có xuất sắc đến mấy, cũng không thể dùng một ngày mà được nâng cấp đến hạng nay, Lý Nhuế đã ở làm ở Nhã Nại 15 năm, mới được hạng 03. Cho nên, Thẩm Giáng Niên thực sự chỉ vì xuất sắc cho nên mới được như vậy sao? Hai vị cấp lãnh đạo cao nhất của Nhã Nại đều coi trọng, cho dù Lý Nhuế không có lòng hiếu kỳ, cũng phải để ý.
"Không cần phải nói chi tiết cho Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà nói câu cuối cùng này, Lý Nhuế liền hiểu: "Nếu cô ấy hỏi tôi, tôi mới nói cho cô ấy biết, hoặc là chờ đến khi cô ấy phát hiện ra, coi như đã biết." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, "Còn những người mới khác thì thế nào rồi?"
"Bây giờ, Thẩm Giáng Niên trực tiếp báo cáo lên cô, bởi vì không có thuộc bộ phận nào, Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn đều ở bộ phận tài chính kinh doanh, tạm thời được giao cho bên chuyên kiểm soát rủi ro, phương hướng đào tạo cụ thể phụ thuộc vào hiệu suất của họ trong quá trình thực tập. Nhưng mà có lẽ sẽ không có thay đổi lớn." Lý Nhuế quan sát biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà, thấy không có thay đổi sắc mặt, cho nên tiếp tục nói: "Khả năng thích ứng không tệ, cũng nhanh làm quen với người trong bộ phận." Lý Nhuế lấy Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn giới thiệu chi tiết, còn mấy người kia chỉ nói sơ bộ.
"Ừm." Thẩm Thanh Hoà gõ bàn phím, nói: "Nên nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc, không đủ tiêu chuẩn, nửa năm sau sẽ sa thải."
"Được, Thẩm tổng." Làm việc cùng nhau nhiều năm, Lý Nhuế đương nhiên biết Thẩm Thanh Hoà có yêu cầu công việc rất nghiêm khắc, "Thẩm tổng, về tiệc chào đón người mới. Bên Tưởng tổng nói hôm nay hoặc mai đều có thể, chờ ngài định ngày cụ thể."
"Chọn ngày làm gì không bằng hôm nay đi." Động tác gõ bàn phím của Thẩm Thanh Hoà dừng lại, "Thẩm Giáng Niên dù sao cũng không phải là nhân viên lâu dài, cô đến xác nhận với cô ấy, tốt nhất là nên tham gia, nhưng cũng đừng bắt ép."
"Được, vậy tôi đi đây." Lý Nhuế đồng ý.
"Tối nay không bắt buộc uống rượu. Nhân viên có thể gọi bất cứ thứ gì họ muốn, để bọn họ tự nguyện, nói khách sạn chuẩn bị nước trái cây trước và ít đồ uống khác." Thẩm Thanh Hoà dặn dò.
Lý Nhuế đi ra khỏi văn phòng phó tổng, vui mừng thay mấy người trẻ, không cần phải uống rượu. Mỗi năm khi người mới gia nhập công ty, Thẩm Thanh Hoà đều lo liệu mọi việc, cô ấy sẽ không vì người mới có những đối xử đặc biệt, nhưng cũng không phải vì họ là người mới mà làm những chuyện khó xử.
Là một người lãnh đạo, nắm giữ quyền lực, điều hiếm có nhất chính là sự công bằng, Thẩm Thanh Hoà nổi tiếng là người công bằng, làm tốt thì được đánh giá cao, làm sai thì bị phê bình. Bây giờ Thẩm Thanh Hoà có danh tiếng rất tốt trong tập đoàn Nhã Nại, trong cuộc bỏ phiếu kín hàng năm, bất kể là ngoại hình, năng lực hay lời nói, Thẩm Thanh Hoà đều đứng đầu, đây cũng là điều khiến Tưởng Duy Nhĩ bực bội, rõ ràng cô ấy mới là 'thiên thần' trong công ty, thế mà lại bị 'mặt quỷ' cướp đi danh tiếng tốt?
Đối với tiệc chào đón người mới, Thẩm Giáng Niên lịch sự xác nhận, Thẩm Thanh Hoà có tham gia hay không, Lý Nhuế trả lời đúng sự thật, "Cấp lãnh đạo sẽ có mặt."
Lý Nhuế nói không sai, Thẩm Thanh Hòa đúng là có mặt, nhưng có mặt ở đây, là mở màn mời rượu chúc người mời, nói lời động việc, sau đó nhận điện thoại đi ra ngoài. Tim Thẩm Giáng Niên cũng đi theo người ta, chờ mãi chờ hoài, chờ không thấy Thẩm Thanh Hòa trở lại.
Thẩm Giáng Niên ăn mà có cảm giác như nhai sáp, Nhã Nại tiếp đón người mới ở nhà hàng 5 sao, thế mà cô chẳng ăn ra mùi vị gì. Thẩm Thanh Hoà đi đâu rồi? Rõ ràng túi xách vẫn còn ở đây, nhưng người lại không? Thẩm Giáng Niên nhìn về phía bàn Thẩm Thanh Hoà, chạm mặt Tưởng Duy Nhĩ vừa cúp điện thoại, ánh mắt đầy ẩn ý.
Thẩm Giáng Niên nhìn đi chỗ khác, đứng dậy muốn ra ngoài hít thở, nhân tiện đi xem Thẩm Thanh Hoà có ở bên ngoài không. Nhưng Lý Nhuế đột nhiên đứng dậy, đến chào hỏi lãnh đạo: "Đi thôi, đi mời Tưởng tổng ly rượu, mấy bạn trẻ uống gì cứ uống." Thẩm Giáng Niên ngồi cùng bàn với mấy bạn nhỏ.
Trong mấy bạn nhỏ, con trai uống rượu, con gái uống thức uống bình thường, Thẩm Giáng Niên là người lớn đương nhiên định uống rượu, Thẩm Giáng Niên lấy đồ uống, khi cô quay lại, suýt chút nữa đụng người phía sau, là Nguyễn Nhuyễn.
"Chỗ em có đồ uống màu trắng, có thể thay thế rượu trắng...." Nguyễn Nhuyễn có uống một ngụm bia, gương mặt nhỏ đỏ bừng, Thẩm Giáng Niên cười bạn nhỏ này, "Không cần đâu, tôi uống rượu là được." Mặt Nguyễn Nhuyễn càng đỏ hơn, "A~ nhưng rượu hơi cay~" Thẩm Giáng Niên giơ tay xoa tóc cô bé, "Không sao đâu~" Nguyễn Nhuyễn rụt cổ lại, đáng yêu như một bé mèo.
Nguyễn Nhuyễn trở lại chỗ ngồi, Thích Tử Quân thấp giọng hỏi, "Cậu làm gì thế?"
"Không có gì~" Tim Nguyễn Nhuyễn đập rất nhanh.
Tưởng Duy Nhĩ yêu cầu mọi người nói chút gì đó, còn chủ đề thì: "Tôi không muốn nghe mấy lời giả tạo, nói cái gì mà tương lai sau này dựa vào công ty, nếu như đã đến Nhã Nại, công ty đương nhiên sẽ mang những thứ tốt cho mọi người." Tưởng Duy Nhĩ nhìn xung quanh, "Thẩm tổng không có ở đây, mọi người nói đi, ấn tượng của mọi người về tôi thế nào, không thể nói qua loa nha." Những lời này khiến mọi người bật cười.
Thích Tử Quân ca ngợi Tưởng Duy Nhĩ tuổi trẻ đầy triển vọng, là tấm gương cho cô ấy, cô ấy sẽ nỗ lực, học nhiều làm nhiều để được như Tưởng Duy Nhĩ. Đến lượt Nguyễn Duyệt, bởi vì uống chút cồn, mặt đỏ thì không nói, lại có chút lắp bắp, rõ ràng là say, còn chớp chớp mắt: "Tôi, cảm thấy ngài rất đẹp lại có năng lực, cực kỳ lợi hại~" Tưởng Duy Nhĩ cười hỏi: "Vậy trong công ty, cô cảm thấy ai đẹp nhất?"
Nguyễn Nhuyễn mím môi, hít một hơi thật sâu, nói thẳng: "Phải nói thật sao?" Tưởng Duy Nhĩ rất thú vị, "Đương nhiên là thật." Xem ra không phải cô, mà lại là Thẩm Thanh Hòa chết tiệt!
"Tôi thấy Thẩm Giáng Niên là đẹp nhất." Khi Nguyễn Nhuyễn nói, ánh mắt cô ấy khẽ rung lên, như thể cô ấy đang ngại ngùng. Tưởng Duy Nhĩ bất ngờ, cô liếc nhìn Thẩm Giáng Niên đang mỉm cười, còn lén lút kéo Nguyễn Nhuyễn. Nguyễn Nhuyễn cười ngốc nghếch, Thẩm Giáng Niên dùng đầu lưỡi liếm môi, ha ha, cô gái nhỏ này thật thú vị.
Tưởng Duy Nhĩ nhìn Thẩm Giáng Niên cười một cái, người tiếp theo đương nhiên là Thẩm Giáng Niên rồi, xem người này khen Tưởng Duy Nhĩ thế nào đây?"
"Ôi, Thẩm tổng đã trở lại." Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên nói, và mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Thẩm Thanh Hòa thực sự đã trở lại. Thẩm Giáng Niên không biết có phải là ảo giác của mình hay không, sắc mặt Thẩm Thanh Hoà có vẻ không được tốt lắm, chẳng lẽ công việc không suôn sẻ? Có một cuộc điện thoại thôi mà nghe lâu như vậy, cô cố gắng kiềm chế lắm mới không hỏi ra.
"Nếu Thẩm tổng đã trở lại, vậy Thẩm Giáng Niên không cần nói về tôi nữa, nói về Thẩm tổng đi." Tưởng Duy Nhĩ cầm một ly rượu bằng một tay, Lý Nhuế ở kế bên rót rượu. Thẩm Thanh Hoà cũng không trốn tránh, nhận ly rượu, ánh mắt nhu hòa nhìn Thẩm Giáng Niên, cười nói: "Nói cái gì?"
Tất cả mọi người đã nói xong hết, chỉ còn lại Thẩm Giáng Niên, thế mà lại đúng lúc Thẩm Thanh Hòa trở lại, Thẩm Giáng Niên thực sự muốn nâng ly và hỏi ông trời, ông trời à, ông có chắc là ông không chơi tôi không?
Hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thanh Hòa đã khiến trái tim Thẩm Giáng Niên mềm mại, thế nên, cô có thể... thổ lộ được sao?
Danh sách chương