Chương 126 Không Thể Hoãn Lễ Kỉ Niệm
Tiêu Quốc Phổ thở dài: “Vết thương của Thiên Long vẫn chưa hề cải thiện chút nào, xem ra sẽ không thể tham dự lễ kỉ niệm.”
Tiêu Nhược Nguyên biết tầm quan trọng của lễ kỉ niệm này.
Nếu Tiêu Thiên Long có thể đến tham dự, việc anh ta trở thành người thừa kế là điều không cần phải bàn cãi.
Vì vậy, Tiêu Nhược Nguyên muốn con trai mình phải có mặt tại buổi lễ bằng mọi giá. Ông ta nghĩ ngợi một chút, sau đó cất tiếng hỏi: “Cha, vậy lễ kỉ niệm lần này có thể hoãn lại được không?”
Ông ta vừa dứt lời, Tiêu Quốc Phổ đã đùng đùng nỗi giận.
“Anh nghĩ một sự kiện lớn như vậy có thể hoãn lại được không? Rồi học trò của tôi sẽ nghĩ sao về cái gia đình này?
Nếu chúng ta khiến thiếu tướng Kỳ Lân nổi giận, anh có gánh vác nổi không?”
“Không thể thay đổi, tuyệt đối không thể thay đổi!” Tiêu Nhược Nguyên lập tức sợ hãi, môi mấp máy lặp lại trong vô thức.
Lễ kỷ niệm 40 năm thành lập tập đoàn Tiêu Thị đang ngày một đến gần, không khí chuẩn bị cũng vô cùng gấp rút. Không chỉ người nhà họ Tiêu cùng những nhân vật quan trọng, có tiếng tăm, mà gần như toàn bộ thành phố Tô Hàng đều biết đến sự kiện này.
Tất cả những ai được mời tới tham dự buổi lễ đều cảm thấy vô cùng tự hào. Một số người còn trực tiếp gửi thư cùng lời chúc đến tập đoàn Tiêu Thị để giới thiệu bản thân mình, hy vọng có một tắm vé mời.
Không Thể Hoãn Lễ Kỉ Niệm Có thể thấy, công tác tuyên truyền của nhà họ Tiêu đã được thực hiện rất tốt.
Vào đêm ngay trước lễ kỉ niệm, Tiêu Thắm trực tiếp đến nhà Diệp Quân Lâm để gửi thiệp mời.
Vì chuyện tủa Tiêu Thiên Long, Lý Tử Nhiễm vẫn đang vô cùng lo lắng. Cô hoàn toàn không dám tham gia buổi lễ kỉ niệm của nhà họ Tiêu, sợ rằng bản thân sẽ không thê chống đỡ nồi trong trường hợp nhà họ Tiêu nổi giận.
“Nếu em không đi, anh sẽ đi.” Diệp Quân Lâm dịu dàng nói với cô. Không hiểu sao đột nhiên anh cảm thấy khá hứng thú với sự kiện này.
Tiêu Thắm thấy vậy liền không giấu được vẻ mừng rỡ. Lý Tử Nhiễm không đi, nghĩa là Diệp Quân Lâm sẽ chỉ có một mình.
Lý Tử Nhiễm cũng không thể ngăn cản Diệp Quân Lâm, vì vậy chỉ đặc biệt dặn dò Tiêu Thấm: “Em nhất định phải bảo vệ anh rễ. Anh rễ em cùng nhà họ Tiêu từng xảy ra chút hiểu lầm.”
Tiêu Thắm lập tức đồng ý: “Chị đừng lo, ông nội rất yêu em. Có em đi cùng anh rễ, sẽ không ai được phép động vào anh ấy.”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan, ngược lại, không hề nhận được thiệp mời. Theo quan điểm của Tiêu Nhược Nguyên, họ căn bản không xứng đáng có mặt tại buồi lễ quan trọng này.
Ngày hôm sau, tại Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Thành phố cũng là nơi tổ chức lễ kỷ niệm lớn của nhà họ Tiêu, không một ai đi qua mà không dừng lại một lúc để ngắm nhìn.
Con đường ngay trước Trung tâm dài hơn mười cây số, lúc này được bao phủ bởi đủ loại biểu ngữ và bóng bay, khiến ai nấy đều không khỏi trầm trồ.
Cách bài trí bên trong thậm chí còn lộng lẫy hơn. Nhà họ Tiêu thực sự rất chịu chi. Ngay cả những tắm thiệp mời cũng được mạ vàng.
Hơn nữa, buổi lễ càng thêm long trọng khi có sự xuất hiện của rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong thành phố cùng vô số những người nỗi tiếng khác và cả những nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trên mạng xã hội.
Bãi đậu xe phía trước khu Trung tâm lúc này đã chật kín những chiếc siêu xe sang trọng bậc nhát.
Các mối quan hệ của nhà họ Tiêu rất rộng, những người có mặt tại đây đều là các nhân vật giàu có và quý tộc.
Thực lực hiện tại của nhà họ Lý, đơn giản là không được xếp vào danh sách.
Tiêu Thắm và Diệp Quân Lâm cũng đã có mặt, sau khi trình thiệp mời cho người bảo vệ, họ dễ dàng tiến vào đại sảnh.
Vì lễ ki niệm còn chưa bắt đầu, nên lúc này mọi người đều tập trung chờ đợi tại sảnh lớn của Trung tâm Hội nghị.
Ai cũng có thể tùy ý lựa chọn chỗ ngồi mà mình thích, cũng như thưởng thức những món buffet đặc biệt thơm ngon.
Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm tìm thấy chỗ trống và ngồi xuống.
“Anh có phải là Diệp Quân Lâm không?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Diệp Quân Lâm quay lại, liền thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp trong chiếc váy dài liền thân màu đỏ tía. Thân hình đầy đặn, đôi chân thon thả, hơn nữa từ cô cũng toát ra khí chất vô cùng quyền rũ và hấp dẫn.
Cô đang nhìn thẳng vào anh với một đôi mắt to tròn long lanh.
Diệp Quân Lâm lập tức nhận ra người phụ nữ này. Cô chính là Lâm MỊ.
Anh cùng Lục Vân Đình và một số cộng sự khác, trong giai đoạn khởi nghiệp đã có rất nhiều ý tưởng sáng tạo. Ban đầu, đội ngũ kinh doanh của họ đã có những bước tiến lớn. Tuy nhiên không lâu sau đã có rất nhiều đối tác rút lui, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Quân Lâm, Lục Vân Đình và một cô gái.
Lâm Mị chính là một trong số những người đã từ bỏ việc hợp tác cùng Diệp Quân Lâm năm đó.
“Thực sự là Diệp Quân Lâm rồi!” Một giọng nói khác phát ra gần đó.
Lúc này đã có tới bốn người đứng trước mặt Diệp Quân Lâm.
Chung Đào.
Vương Học Long.
Ngô Hạo Sinh.
Trần Bình Húc.
Những người này, tất cả đều là các đối tác kinh doanh ban đầu của Diệp Quân Lâm. Trong đó, Chung Đào chính là cô gái duy nhất không hề bỏ cuộc, đã quyết tâm tin tưởng anh đến cùng.
Khi dự án của Diệp Quân Lâm thành công, một số người đã muốn hợp tác trở lại cùng anh nhưng đều chỉ nhận được những cái lắc đầu cự tuyệt. Diệp Quân Lâm còn nhớ rất rõ, ngày anh ấy vào tù, nhóm ba người do Vương Học Long dẫn đầu đã tới để cười nhạo anh.