Chương 107 Khách Sạn Marriott
Sau khi mọi người trong nhà họ Lý rời đi, Lý Văn Uyên hít một hơi thật sâu.
Tạm thời an toàn.
“Hừ, bà xã, em thật thông minh!” Lý Văn Uyên không quên khen ngợi vợ.
“Mau đi tìm anh chị dâu! Không mượn được tiền, phải chặt ngón tay anh đấy.” Triệu Nhã Lan không để tâm lời nịnh nọt đó, khuôn mặt trắng bệch nhìn Lý Văn Uyên.
Cả hai tức tốc đến khách sạn Marriott.
Tiêu Nhược Mai hỏi: “Có việc gì mà đến tìm chúng tôi sớm như vậy?”
“Anh hai, chị dâu, em có chuyện muốn nói. Bọn em có thể vay 300 triệu không? Gần đây cần chút vốn để làm ăn.”
“Cũng không phải vấn đề lớn lắm phải không? Anh chị biết về các dự án của Tử Nhiễm chứ, cũng hơn một tỷ.”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan không để mắt thêm thời giờ, lập twccs đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Nhã Lan và Triệu Học Thành đưa mắt nhìn nhau.
“Cần phải thảo luận một chút.”
Sau nửa tiếng, cuối cùng cả hai cũng đồng ý cho vay 300 triệu.
Chủ yếu là do các dự án của Lý Tử Nhiễm có vẻ đảm bảo.
“Tuyệt quá!” Lý Văn Uyên vui mừng nói.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Tiêu Nhược Mai đột nhiên vang lên.
Đó là Tiêu Thiên Long.
Tiêu Nhược Mai nghe máy: “Thiên Long, có chuyện gì vậy?”
*“Dì, con muốn nói với dì một điều…”
Vẻ mặt của Tiêu Nhược Mai lập tức thay đổi khi nghe những gì Tiêu Thiên Long nói, cô liền nhìn Lý Văn Uyên một cách nghỉ ngờ.
“Được. Dì hiểu rồi. Không cho vay tiền là được.”
Sau khi cúp máy, Tiêu Nhược Mai tức giận nói: “Anh còn nói dối chúng tôi? Anh còn nói cần tiền làm ăn? Lý Văn Uyên, anh rõ ràng đã thua 300 triệu tiền đánh bạc!”
Triệu Học Thành nghe thấy vậy, ông ta cũng tức giận vô cùng: “Cút đi! Khi nào tự mình xóa được nợ thì hằng quay lại gặp bọn ta”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan cứ vậy mà bị thôi bay.
Cả hai chết lặng, không nói được câu nào.
Chẳng phải vừa rồi còn đồng ý cho mượn hay sao, chỉ sau một cuộc điện thoại đã thay đổi rồi.
“Tôi nên làm gì bây giờ?” Lý Văn Uyên sợ đến vã mồ hôi.
Cùng lúc đó, Lý Tử Nhiễm cũng đang cố gắng tìm cách nhưng tối đa cô cũng chỉ có thể kiếm được 50 triệu.
Số tiền này thực ra cũng đã đầu tư vào dự án, nếu bị lấy lại, dự án có lẽ sẽ phải tạm dừng.
Diệp Quân Lâm cũng đã bắt đầu điều tra về sự việc lần này. Rõ ràng, đây là một cái bẫy được dựng một cách rất hoàn hảo.
Nhưng, chắc chắn phải có lỗ hổng ở đâu đó. Nếu gọi cảnh sát, sẽ dễ dàng điều tra chân tướng. Tuy nhiên, sau đó Lý Văn Uyên sẽ phải vào tù.
Điều này sẽ khiến Lý Tử Nhiễm rất buồn. Đó là điều mà anh không hề muốn nhìn thấy.
Thực tế thì, anh hoàn toàn có khả năng bỏ ra ba trăm triệu. Có điều, anh thực sự muốn tìm hiểu nguồn gốc của rắc rồi này. Ai là người cố tình gây chuyện với gia đình anh.
Sau cả ngày suy nghĩ tìm cách, bọn họ vẫn không kiếm được đồng nào.
Lý Văn Uyên run lên vì sợ hãi khi nghĩ đến ngày mai ngón tay mình sẽ bị chặt.
“Vợ ơi, tôi phải làm sao đây? Bà mau nghĩ cách giải quyết đi!
Tôi không thể để họ chặt ngón tay của tôi được.” Lý Văn Uyên lo lăng hét lên.
Triệu Nhã Lan cũng cau mày, bà suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói Tử Nhiễm sẽ liên hệ với các nhà đầu tư lớn để vay tiền, nhưng tôi sợ sẽ lâu hơn một chút, có thể sẽ mắt vài ngày.”
“Làm sao có thể chứ? Mắt máy ngày, là tôi sẽ bị mát hết ngon tay rồi.” Lý Văn Uyên không ngừng toát mồ hôi.
“Vậy hay là tìm một người khác thay cho ông?”
Nghe vậy, hai mắt Lý Văn Uyên sáng lên, dữ tợn nói: “Ý bà là muốn đẩy Diệp Quân Lâm ra, để anh ta bị chặt ngón tay thay cho tôi?”
“Vậy thì ông nghĩ còn có người khác sao? Dù sao thì ông cũng đã đổ mọi trách nhiệm cho Diệp Quân Lâm rồi.” Triệu Nhã Lan trống rỗng nhìn về phía trước, giọng nói lạnh lùng.
Lý Văn Uyên gật đầu tán thành: “Đúng vậy! Hắn chỉ là đồ rác rưởi, vô dụng. Cắt đứt ngón tay của hắn cũng đâu ảnh hưởng gì? Dù sao nó cũng đang ăn bám chúng ta. Đây chính là sự hy sinh mà nó phải chấp nhận để báo đáp chúng ta.”