Chương 88: Nhà họ Ninh nở mày nở mặt

Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghi ngờ, nhíu mày nói: “Anh muốn nói gì vậy?”

Tiêu Chính Văn lấy bản hợp đồng trong tay Khương Vy Nhan, đọc một lượt, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Hợp đồng có vẻ không có vấn đề gì, nhưng Khương Thần lại có vấn đề. Cậu ta vốn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, tham lam, em nghĩ người như vậy sẽ bị người ta lừa sao?”

Khương Vy Nhan nhíu mày, đứng dậy nói: “Em biết anh định nói gì, nhưng dù gì Khương Thần cũng là em trai em, em không giúp nó thì ai giúp chứ? Cũng không thể trơ mắt nhìn nó bị ông nội đuổi khỏi nhà họ Khương được”.

Tiêu Chính Văn biết Khương Vy Nhan lương thiện, cũng biết cô không thể bỏ mặc người nhà họ Khương, chỉ đành bất lực lắc đầu, nói: “Chuyện này để anh giải quyết cho”.

“Anh á?”, Khương Vy Nhan nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ nghi ngờ, mỗi lần Tiêu Chính Văn nói câu này thì chắc chắn chuyện sẽ được giải quyết.

Nhưng Khương Vy Nhan không hiểu, rõ ràng Tiêu Chính Văn chẳng có gì, tại sao lần nào anh cũng có thể giải quyết được những chuyện khó khăn giúp cô chứ?

Hơn nữa, có mấy lần tuy không liên quan đến Tiêu Chính Văn, nhưng cô cứ cảm thấy phía sau có dính líu đến anh, chỉ là cô không tìm được chứng cứ mà thôi.

Tiêu Chính Văn mỉm cười đáp: “Anh có mấy người bạn ở Tu Hà, để anh nghe ngóng giúp em”.

Khương Vy Nhan tỏ vẻ do dự, cô không muốn làm phiền Tiêu Chính Văn quá, nhưng hiện giờ, cô vẫn còn rất nhiều việc của công ty và dự án cần giải quyết, chỉ đành giao cho anh, vậy nên cô nói: “Thôi được rồi, nếu không giải quyết được thì anh phải nói với em đấy”.

Tiêu Chính Văn nở nụ cười dịu dàng, giơ tay định vuốt gò má Khương Vy Nhan, nhưng lại bị cô tránh đi.

Khương Vy Nhan đỏ mặt, cố ý chuyển chủ đề, nói: “Em đi xem Na Na thế nào”.

Nói xong, cô chạy về phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, dựa người vào cửa, gò má đỏ bừng, lồng ngực phập phồng.

Sau một thời gian chung sống và vun đắp tình cảm, Khương Vy Nhan phát hiện hình như cô đã hơi khó rời xa Tiêu Chính Văn. Tuy năm năm trước anh đã khiến cô tổn thương, nhưng dù sao anh cũng là bố của Na Na, hơn nữa anh còn xuất hiện vào đúng lúc cô cần anh nhất.

Đến tận bây giờ, cảnh tượng Tiêu Chính Văn như thiên sứ từ trên trời giáng xuống vào đêm đó vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô. Mỗi lần nhớ lại, trong lòng cô đều vô cùng kích động, thậm chí có đêm còn nằm mơ cô và Tiêu Chính Văn bước vào lễ đường kết hôn, một lễ đường toàn màu trắng!

Đây là cảnh tượng hôn lễ mà Khương Vy Nhan vẫn luôn mong ước, hoa hồng trắng trải khắp lễ đường, xung quanh đều là người thân bạn bè cô, cô mặc chiếc áo cưới mình thích nhất, đội vương miện pha lê, trao nhẫn cưới với người mình yêu nhất, thề nguyền, ôm hôn, bên nhau mãi mãi.

Nhưng Khương Vy Nhan biết cả đời này có lẽ cô không thể thực hiện được hôn lễ trong mơ đó.

Khương Vy Nhan thở dài, vẻ mặt dần trở nên bình thản và mất mát.

Có lẽ, cô mãi mãi không biết mình muốn gì…

Nhà họ Ninh ở Tu Hà.

Sau khi nhà họ Tần hủy hôn, Ninh Kỳ Nhi tự nhốt mình trong phòng, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt! Đó là bữa tiệc đính hôn mà cô ta đã mất bao công sức, kết quả lại bị tên Tiêu Chính Văn chết tiệt kia phá hỏng!

Cô ta hận Tiêu Chính Văn! Nỗi căm hận này chưa bao giờ nguôi!

Nhưng hôm nay, nhà họ Ninh ở Tu Hà có một sự kiện lớn, nhà họ Ninh bày tiệc, mời rất nhiều đối tác và gia chủ các nhà giàu có quyền thế ở Tu Hà đến! Đương nhiên, nhà họ Khương cũng nằm trong số đó!

Tất cả khách khứa đều có mặt, không khí rất đông vui, họ cũng đang không ngừng bàn tán về mục đích của bữa tiệc này.

“Các ông nghe nói gì không? Đại thiếu gia Ninh Dương nhà họ Ninh hôm nay từ tổng bộ chiến khu Đông Nguyên về đấy!”

“Thế hả? Thảo nào hôm nay người nhà họ Ninh vui vẻ thế, nghe nói cậu Ninh Dương kia đã đi lính mấy năm, rất được lòng chủ soái chiến khu Đông Nguyên. Nghe nói bây giờ cậu ta đã là đại úy rồi! Nắm giữ ba nghìn người! Hơn nữa, tháng sau có khả năng được thăng chức thiếu tá!”

“Thật sao? Thế thì kinh đấy! Ninh Dương mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi đúng không? Chừng này tuổi, lại có địa vị ở chiến khu như vậy, nhà họ Ninh nở mày nở mặt rồi!”

Nghe mọi người bàn tán và khen ngợi, Ninh Học Dân đứng ở phía sau bức rèm tỏ vẻ rất tự hào! Con trai ông ta đúng là khiến ông ta phổng cả mũi! Đại úy hai mươi bảy tuổi, tháng sau lại được thăng chức thiếu tá nữa! Có một không hai ở cả Tu Hà, thậm chí cả tỉnh này!

Chỉ cần Ninh Dương thăng chức thiếu tá thì chắc chắn nhà họ Tần ở tỉnh sẽ phải hối hận! Đến lúc đó, có khi họ lại hỏi cưới ấy chứ!

Lúc đó sẽ đến lượt nhà họ Ninh ông ta lên mặt!

Vậy nên, hôm nay Ninh Học Dân đã mặc hẳn một bộ trang phục thời Đường rất trang trọng và hoành tráng, ông ta bước ra khỏi bức rèm, chắp tay nói với các khách mời trong sảnh: “Chào mọi người, tôi đến muộn mất, ngồi đi nào, mọi người ngồi cả đi!”

Các vị khách cũng tỏ vẻ cung kính trò chuyện một lúc, sau đó có người lớn tiếng hỏi thẳng: “Gia chủ Ninh, lúc nào thì đại úy Ninh Dương đến vậy? Chúng tôi đều đang sốt sắng muốn xem thiếu tá tương lai của Hoa Quốc có phong thái và uy nghiêm thế nào đây!”

“Phải đấy gia chủ Ninh, ông mau bảo đại úy Ninh Dương ra đi!”

Thấy đám người kêu la ồn ào, Ninh Học Dân lại càng cười tươi như hoa, hắng giọng nói: “Mọi người đừng sốt ruột, tôi vừa gọi cho nó, nó đang từ chỗ thiếu tá Hàn Lợi Dân về, sắp đến nơi rồi, sắp đến nơi rồi!”

“Sao cơ? Ninh Dương đến chỗ thiếu tá Hàn sao? Vậy là gặp được thiếu tá Hàn rồi sao?”

“Được đấy! Vừa về Tu Hà đã gặp được thiếu tá Hàn, tương lai nhà họ Ninh tươi sáng quá rồi còn gì! Nhà họ Ninh nở mày nở mặt rồi!”

“Đương nhiên rồi, tháng sau Ninh Dương được thăng chức thiếu tá, cũng ngang hàng với Hàn Lợi Dân rồi!”

Nghe tiếng bàn tán kích động của mọi người, vẻ mặt Ninh Học Dân vô cùng tự hào!

Cũng đúng lúc này, ngoài cổng vang lên tiếng phanh xe gấp gáp!

Sau đó, quản gia vội vàng chạy vào, lớn tiếng kêu lên: “Gia chủ, thiếu gia về rồi ạ! Thiếu gia về rồi ạ!”

Mọi người nghe vậy đều đổ dồn mắt ra ngoài cổng.

Ở đó, một người đàn ông trẻ tuổi sáng sủa, dáng người thẳng tắp, mặc bộ quân phục màu xanh lá đậm, chân đi bốt quân đội, thắt lưng giắt súng, đầu đội mũ kepi, trên vai đeo cầu vai màu vàng, gắn sọc vàng và bốn ngôi sao.

Đại úy!

Ninh Dương!

Phía sau anh ta còn có một đoàn lính, ai nấy mặc quân phục, vũ trang đầy đủ, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào đại sảnh, sau đó đứng ở hai bên.

Ái chà chà!

Mọi người đều há hốc miệng!

Ninh Dương này nhìn khí thế thật đấy!

Ninh Dương bước vào, đứng trước mặt Ninh Học Dân, quỳ một gối xuống, kêu lên: “Bố, xin bố tha cho con tội bất hiếu, hôm nay con mới trở về được!”

Ninh Học Dân rơi nước mắt, kích động kéo Ninh Dương đứng dậy, vỗ bờ vai rộng rãi của anh ta, nói: “Tốt lắm, tốt lắm, con trai nhà họ Ninh ta đúng là có uy!”

Ninh Dương đứng dậy, xoay người nhìn khách khứa trong đại sảnh, trên người tỏa ra khí thế của người đã đi lính nhiều năm, lạnh lùng nói: “Mấy ngày trước tôi đã nghe nói chuyện của em gái tôi, hôm nay, Ninh Dương tôi xin thề ở đây, không phạt nặng Tiêu Chính Văn, không lật đổ được nhà họ Khương thì Ninh Dương tôi xin cởi bỏ bộ quân phục này! Nếu mọi người có quan hệ hay hợp tác với nhà họ Khương, xin hãy suy xét kĩ hậu quả khi đối đầu với nhà họ Ninh tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện