Chương 60: Thiên Gia ở Tu Hà!

Hơn chục công nhân trong nhà máy lúc này đã sợ đến mức chân mềm nhũn!

Đứng trước mặt bọn họ là anh Hải tiếng tăm lừng lẫy đó!

Đằng sau ông ta là gần một trăm tên đàn em! Trông tên nào cũng hung ác như sát thần, vô cùng khủng bố!

Cảnh tượng này đám công nhân sống dưới đáy xã hội này cả đời cũng chưa từng nhìn thấy, nên lúc này ai nấy đều lộ ra vẻ mặt lo lắng và sợ hãi cũng là điều dễ hiểu!

Thậm chí, một số công nhân đã bị doạ sợ tới mức vắt chân lên bỏ chạy.

Anh Hải hút một điếu xì gà, chân đi giày da, từng bước đi tới trước mặt đám người Tiêu Chính Văn, ông ta cởi cúc, lắc vai một cái khiến áo vest rơi xuống, tên đàn em đứng sau nhanh chóng cầm lấy chiếc áo.

Sau đó, anh Hải xoay điếu xì gà của mình, khuôn mặt chữ quốc dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ sắc nét, trông vô cùng uy nghiêm!

“Phù!”

Ông ta thở ra một luồng khói trắng, ngạo nghễ nhìn mười mấy công nhân trước mặt, mở miệng trầm giọng hỏi: “Vừa rồi ai ra tay đánh người của tao?”

Câu nói này vang lên như sấm rền, vang vọng khắp nhà máy, tất cả công nhân đều ngơ ngác nhìn nhau, sau đó ánh mắt đều dừng trên người Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn cũng lạnh lùng nói: “Là tôi”.

Anh Hải quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, hút một hơi xì gà, nói thẳng: “Đánh gãy hai chân nó, bắt nó quỳ xuống nói chuyện với tao”.

Đúng là quen việc nên dễ làm, ông ta nói như thể lời này là chuyện thường tình!

Ngay lập tức, bốn tên đàn em cầm gậy thép từ phía sau lao ra, xông về phía Tiêu Chính Văn với vẻ mặt hung dữ, bọn chúng giơ gậy thép trong tay lên và đập vào đùi Tiêu Chính Văn!

Lúc ấy khi Khương Vy Nhan nhận được tin tức, vội vàng chạy ra khỏi nhà máy. Nhìn thấy đám người đối phương chuẩn bị ra tay với Tiêu Chính Văn, cô sợ hãi hét lên: “Tiêu Chính Văn!”

Nhưng, giây tiếp theo!

Bịch bịch!

Âm thanh leng keng của những gậy thép rơi xuống đất vang lên!

Bốn tên đàn em nhanh chóng bị đánh bay ra từ sau bên hông của anh Hải, đập mạnh vào hai chiếc xe van làm vỡ kính, sau đó bọn chúng ngã xuống đất, bất tỉnh!

Sự việc này dường như chỉ xảy ra trong nháy mắt!

Mọi người tại hiện trường đều đứng ngây ngốc!

Anh Hải cũng dừng bước, nhếch đôi lông mày rậm, ông ta quay đầu lại, nhìn Tiêu Chính Văn đang đứng yên tại chỗ, khóe mắt hiện lên một tia lạnh lùng hung dữ, nói: “Thằng nhãi mày được đấy! Có chút bản lĩnh! Chỉ là không biết mày có thể đánh được bao nhiêu người?”

Dứt lời!

Từ phía sau anh Hải lập tức có hơn một chục tên đàn em hét lên lao ra, vung gậy thép và dao trong tay!

Khóe miệng Tiêu Chính Văn nhếch lên để lộ nụ cười lạnh lùng, anh bước đi, khí thế trên người toả ra tựa như sóng thần, long trời lở đất, sát ý nồng đậm, lạnh thấu xương khiến gần một trăm tên đàn em đều sững người!

Đều là những kẻ xã hội đen đã quen giết chóc, có cảnh tượng nào mà bọn chúng chưa thấy, có loại người nào mà bọn chúng chưa gặp!

Nhưng người đàn ông ngày hôm nay là lần đầu tiên bọn chúng đụng phải!

Quá khủng bố mà!

Gần như trong nháy mắt, cả chục tên đàn em đều ngã xuống đất!

Anh Hải cũng tức giận, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải một tên khó giải quyết như vậy, lạnh giọng nói: “Xông lên hết cho tao! Tao không tin nó có thể đánh thắng được một trăm người!”

Bịch! Trong phút chốc, gần một trăm tên đàn em lao về phía Tiêu Chính Văn, bao vây anh lại!

Đối mặt với đám người đông nghịt như vậy, cho dù không phải là người thường cũng không thể đánh bại được!

Nhưng khi Tiêu Chính Văn nhìn thấy đám đàn em đứng xung quanh chật kín đến nỗi kiến chui không lọt, vẻ mặt của anh trở nên bình tĩnh hơn, khí thế trên người cũng trở nên đáng sợ hơn!

Ngay khoảnh khắc anh Hải gào lên, đột nhiên ở cuối phố, hàng chục xe tuần tra ầm ầm lao tới, khiến con đường khói bụi mù mịt, lốp xe nghiền đá dưới đất phát ra âm thanh ầm ĩ!

Đằng sau chiếc xe tuần tra, còn có bảy, tám chiếc xe vũ trang chống cháy nổ màu đen!

Rầm rầm!

Cửa xe mở ra, hàng chục lính tuần mặc đồng phục, tất cả đứng vào vị trí, giương súng trong tay, nhắm thẳng vào đám đàn em!

Trên xe vũ trang chống cháy nổ, từng đội vũ trang một nhanh chóng nhảy xuống! Tất cả đều mặc đồng phục chiến đấu màu đen, đội mũ nồi đen, một số cầm lá chắn chống bạo động, một số thì giương súng!

Sự xuất hiện của nhóm người này nhanh chóng bao vây tất cả đám người anh Hải đó!

“Người bên trong nghe rõ cho tôi, các người đã bị bao vây rồi! Lập tức bỏ vũ khí xuống, nằm trên mặt đất!”

“Nghe cho rõ! Đây là lời cảnh báo cuối cùng, lập tức bỏ vũ khí xuống và nằm trên mặt đất!”

Dương Khuê cầm lấy micro và rống to!

Tề Thiên Hải cũng vội vàng chạy tới, thẳng thừng đá văng cửa xe mà bước xuống, anh ta giật loa trên tay Dương Khuê, hét lớn: “Vương Đại Hải! Ông đã bị bắt rồi! Quỳ xuống cho ông đây!”

Lúc này Vương Đại Hải đã sớm mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, cả người run lên bần bật!

Bởi vì gần một trăm người anh em của ông ta đều vứt hết vũ khí nằm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, bị lính tuần cùng đội vũ trang đột ngột xông vào khống chế!

Ông ta cũng phát hoảng, sợ hãi ôm đầu quỳ trên mặt đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện