Chương 46: Giận dữ!
“Á!”
Từ Phân sợ hãi, vội vàng che miệng lại, trợn trừng mắt, không dám tin cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt mình!
Khương Thần cũng sợ hãi trốn sang một bên, con ngươi đảo quanh một vòng.
Trên mặt Khương Vy Nhan lập tức xuất hiện năm dấu tay hằn đỏ, nhìn thấy mà phát hoảng!
Cô choáng váng vì cái tát vừa rồi, cô ngồi ngây ra đó, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những giọt nước mắt uất ức lăn dài trên gò má.
“Chị Mỹ Nghiên…. Em đã làm sai chuyện gì?”, Khương Vy Nhan oan ức, ôm chặt gò má ửng đỏ của mình, thân thể khẽ run lên.
Khương Mỹ Nghiên nghiến răng nghiến lợi, cau mày, phẫn nộ hét lớn: “Dựa vào đâu? Mày dựa vào đâu mà dám cướp hợp đồng của tao! Con đàn bà đê tiện như mày có tư cách gì mà xuất hiện ở đây?”
Nói xong, Khương Mỹ Nghiên lại giơ tay lên, định tát thêm cái nữa!
Nhưng lần này cô ta không được như ý muốn!
Bởi vì cánh tay cô ta vừa giơ lên không trung đã bị một bàn tay rắn chắc mạnh mẽ giữ chặt lấy!
Tiêu Chính Văn không biết đã xuất hiện sau lưng cô ta từ lúc nào, khi anh nhìn thấy năm dấu tay hằn đỏ trên khuôn mặt Khương Vy Nhan, cả người anh bừng lên ngọn lửa giận!
“Khương Mỹ Nghiên! Tôi đã từng nói, không ai được phép bắt nạt Khương Vy Nhan! Cô chán sống rồi đúng không?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt trở nên đáng sợ như một vị sát thần!
Khương Mỹ Nghiên quay đầu lại, giãy dụa muốn rút cánh tay của mình ra khỏi tay của Tiêu Chính Văn, gào lên: “Tiêu Chính Văn! Anh là cái thá gì! Ba lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của tôi! Đây là nhà họ Khương, không phải nhà họ Tiêu đã chết thành tro của anh! Anh buông tay ra cho tôi! Hôm nay tôi phải đánh chết con ả ti tiện này!”
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn giơ tay, tát mạnh một cái vào mặt Khương Mỹ Nghiên, khiến cô ta loạng choạng vài bước rồi ngã phịch xuống đất!
Khoảnh khắc đó, Khương Mỹ Nghiên ngồi bệt dưới đất, ôm lấy gò má sưng tấy của mình, toàn thân như chết lặng!
Sau một lúc, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, rống lên: “Tiêu Chính Văn! Anh…. Anh dám đánh tôi? Anh có biết đây là đâu không? Anh dám đánh tôi? Hai người các người lập tức cút ra khỏi nhà họ Khương cho tôi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Khương Mỹ Nghiên như đang phát điên lên, nói từng câu từng chữ: “Tôi không chỉ dám đánh cô, mà bây giờ tôi còn dám giết cô đấy!”
Bùm!
Những lời này giống như sấm sét giáng xuống thế gian, đập thẳng vào trái tim của Khương Mỹ Nghiên!
Khoảnh khắc đó, cô ta nhìn Tiêu Chính Văn bước từng bước về phía mình, giống như nhìn thấy cái chết sắp ập đến!
Thật là một luồng sát khí đáng sợ!
“Anh… Anh muốn làm gì? Anh đừng có qua đây! Tôi là Khương Mỹ Nghiên đấy! Tôi là đứa cháu gái được ông nội yêu thương nhất! Anh dám ra tay với tôi, cả anh và Khương Vy Nhan đều sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”, Khương Mỹ Nghiên lúc này mới biết sợ, hai chân không ngừng đạp về phía sau.
Khương Vy Nhan đột nhiên phản ứng lại, xông tới, kéo cánh tay Tiêu Chiến, người đang bừng bừng lửa giận, liều mạng lắc đầu, nói: “Tiêu Chính Văn, đừng mà, em không sao, em và chị Mỹ Nghiên chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ thôi, anh đừng làm vậy mà….”
Tiêu Chính Văn dừng lại, quay đầu nhìn Khương Vy Nhan nhỏ bé đáng thương bên cạnh mình, khoảnh khắc này, cơn tức giận trong lòng anh cũng được áp chế lại.
Anh là chủ soái Bắc Lương, chỉ cần một câu nói là cả cái nhà họ Khương này có thể bị tiêu diệt!
Nhưng anh không thể làm như vậy.
Bởi vì anh còn có Khương Vy Nhan, còn có Na Na.
Bọn họ có quan hệ huyết thống với nhà họ Khương.
Đặc biệt là Khương Vy Nhan, tình cảm cô dành cho nhà họ Khương vô cùng sâu sắc.
Tiêu Chính Văn thở dài, căm phẫn nhìn Khương Mỹ Nghiên đang sợ chết khiếp ngồi bệt trên đất, sau đó anh liền kéo Khương Vy Nhan ra khỏi phòng họp.
Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan đến một phòng khám nhỏ ở đầu đường để kiểm tra vết thương trên mặt, cũng may không có vấn đề gì lớn, chỉ cần chườm đá một chút là được.
“Em xin lỗi, Tiêu Chính Văn, em làm anh thất vọng rồi”, Khương Vy Nhan cúi gằm đầu, ngồi trên đầu giường, nước mắt lăn dài trên gò má.
Trong lòng cô vẫn cảm thấy rất ấm ức, chỉ là, có rất nhiều điều cô không muốn nói ra mà thôi.
Tiêu Chính Văn sờ đầu cô, nói: “Không sao đâu, sau này không ai được phép bắt nạt em nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em”.
Khương Vy Nhan gật đầu, sau đó lau nước mắt trên khóe mắt, vui vẻ nói: “Đúng rồi, Tiêu Chính Văn à, kế hoạch của em được thông qua rồi, cám ơn anh mấy ngày vừa rồi luôn ở bên cạnh em bất kể ngày đêm, giúp em hoàn thành bản kế hoạch này, nếu như không có anh, có lẽ em chẳng làm được gì cả!”
Tiêu Chính Văn cười nói: “Đâu có liên quan gì đến anh, đều là thành quả cho sự nỗ lực của em đấy”.
Hai người nhìn nhau cười.
Ở chỗ Khương Mỹ Nghiên.
“Bố! Bố xem xem, đây là do tên Tiêu Chính Văn đó đánh đấy! Chuyện này con sẽ không bỏ qua đâu!”, Khương Mỹ Nghiên tức giận đùng đùng, năm dấu tay vẫn còn đó, cả khuôn mặt sưng tấy!
Sắc mặt Khương Văn Kỳ u ám, phẫn nộ đập bàn, hét lớn: “Cái thằng nhãi Tiêu Chính Văn đó! Đúng là quá quắt! Đây là nhà họ Khương, nó lại dám đánh con gái của bố! Mỹ Nghiên, đi với bố, chúng ta đi tìm ông nội! Bố không tin là không trị được cái thằng nhãi ngông cuồng này!”
“Bố, còn chuyện hợp tác thì sao? Chúng ta cứ nhận thua như vậy à?”, Khương Mỹ Nghiên hỏi.
Khương Văn Kỳ cười một cách lạnh lùng: “Con yên tâm, bố đã có tính toán rồi”.
Ngay sau đó, Khương Văn Kỳ dắt Khương Mỹ Nghiên đã cố ý trang điểm thành bộ dạng bị đánh rất tả tơi đến phòng của Khương Thái Xương.
“Bố, bố nhìn xem, đây là do bị Tiêu Chính Văn đánh! Thật quá quắt! Tên Tiêu Chính Văn đấy là cái thá gì chứ, lại dám cả gan đánh Mỹ Nghiên của nhà họ Khương chúng ta! Bây giờ nếu như để Khương Vy Nhan lấy được hợp tác lần này, trở thành người có địa vị trong công ty, vậy sau này không phải tên Tiêu Chính Văn đó sẽ cưỡi lên đầu lên cổ cả nhà chúng ta sao?”
Khương Văn Kỳ tức giận phàn nàn với Khương Thái Xương đang uống trà, thể hiện tiếng lòng của mình, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nhà họ Khương!
“Hu hu hu, ông nội, ông nhìn cháu này, tên Tiêu Chính Văn đó đúng là điên rồi, cháu vừa mới bàn bạc vài câu với em Vy Nhan, anh ta liền xông tới đánh cháu…. Ông nội, ông nhất định phải làm chủ cho cháu, nếu không, Mỹ Nghiên không thiết sống nữa….”
Khương Mỹ Nghiên quỳ xuống trước mặt ông cụ, khóc lóc than thở.
Diễn xuất cứ phải gọi là đỉnh cao!
Bụp!
Ông cụ Khương tức giận hất chén trà trên bàn xuống, sắc mặt lạnh lùng, lửa giận cháy bừng bừng trong mắt, nói: “Lẽ nào lại có lí đó! Thật không coi ai ra gì! Tên Tiêu Chính Văn này, đúng là coi trời bằng vung!”
“Đúng vậy, bố à, sự hợp tác lần này không thể giao cho Khương Vy Nhan được, nếu như con bé đó nắm được quyền lực trong công ty, thằng nhãi Tiêu Chính Văn nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này, biến nhà họ Khương chúng ta thành nhà họ Tiêu của nó! Bố, bố phải nghĩ cho thật kỹ”, Khương Văn Kỳ được đà nói tiếp.
Khương Thái Xương nghe xong, trong lòng đột nhiên hoảng sợ!
Ngay lập tức, lão đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hừ! Thằng nhãi Tiêu Chính Văn đó vẫn chưa đủ tư cách cưỡi lên đầu nhà họ Khương chúng ta! Đứng lên, đi cùng ông đến chỗ Khương Vy Nhan, lấy lại hợp đồng hợp tác!
Nói xong, ông cụ Khương dắt Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên xông tới căn phòng nhỏ nơi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đang ở.
Mà lúc này, sau khi Tiêu Chính Văn đưa Khương Vy Nhan từ phòng khám trở về căn phòng nhỏ, anh liền bế Na Na đi ra ngoài mua đồ ăn ngon, chỉ còn một mình Khương Vy Nhan ở nhà, tiếp tục sắp xếp tài liệu và cải thiện bản kế hoạch.
Bụp!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp ra một cách mạnh bạo, Khương Thái Xương chống gậy, vẻ mặt hung dữ, dắt Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên xông thẳng vào!
“Ông nội, bác, chị Mỹ Nghiên, sao mọi người lại tới đây vậy?”, Khương Vy Nhan sợ hãi, vội vàng đứng lên, dọn dẹp phòng.
Tuy nhiên!
Khương Mỹ Nghiên xông tới trên đôi giày cao gót, phát ra âm thanh ‘cộp cộp cộp’, hất hết đống tài liệu trong tay cô xuống, sau đó giơ tay lên, tát ‘bốp’ một cái vào mặt Khương Vy Nhan, phẫn nộ hét lên: “Tao đã nói rồi! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”