"Thần Thần, em phải hạnh phúc......"
———————————
Một Quý Thần Ly đã chết đương nhiên không sánh được với một Quý Thần Ly còn sống, cho nên đương Hàn Hân Viễn đưa Đào Nguyên tới gặp nàng, không gặp phải bất cứ trở ngại nào.
Minh Lãng không ở phòng bệnh, điều này khiến Hàn Hân Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Đã vài ngày trôi qua kể từ lần cô động thủ đánh nhau với Minh Lãng, hay đúng hơn là cô đơn phương đánh Minh Lãng một trận.
Người mình từng thích bao năm, dù yêu đã hết, nhưng cảm tình nhiều năm vẫn còn, giờ đây trận xung đột này đã cuốn đi tất cả.
Hàn Hân Viễn không biết phải đối mặt với Minh Lãng như thế nào, giờ phút này, không gặp nhau là tốt nhất.
Đào Nguyên đối hiện trạng của Quý Thần Ly đã làm đủ chuẩn bị tâm lý, nhưng một khắc tận mắt nhìn thấy kia, vẫn suýt rơi lệ vì xót xa.
Quý Thần Ly lúc đi dù không tung tăng nhảy nhót, nhưng tốt xấu tứ chi kiện toàn, ai ngờ gặp lại thế nhưng biến thành bộ dáng này.
"Chị biết không nên để em đi." Đào Nguyên ngồi xuống trước giường, nắm tay nàng, nước mắt lưng tròng, "Em ở bên chị nhiều năm như vậy, một mực khỏe mạnh bình an.
Em một người ở bên ngoài mới bao lâu, đã mình đầy thương tích, về cũng không về được."
Đào Nguyên trách Quý Thần Ly không nghe lời cô, nhưng là trách móc mang theo đau lòng.
Trách nàng không biết trân trọng bản thân; trách nàng học thói hư tật xấu ngoài kia, có tâm sự lại không nói cho cô nghe; trách nàng để bị khi dễ ở nơi cô nhìn không thấy, mà nàng lại không có cách đối phó.
Đào Nguyên nghĩ, thật hy vọng em vĩnh viễn đừng lớn lên, làm bé con bên cạnh mình, để mình chắn mưa chắn gió.
Nhưng trong lòng cô biết, Quý Thần Ly một ngày nào đó phải lớn lên, phải vượt qua chướng ngại, trưởng thành một nữ nhân thành thục, kiên cường bản lĩnh.
Chỉ là chướng ngại này không nên đến từ cái thứ gọi là "Yêu" của Minh Lãng và Hàn Hân Viễn.
"Khi nào em ấy có thể tỉnh?" Đào Nguyên không quay đầu lại, hỏi Hàn Hân Viễn.
Đối mặt Đào Nguyên, Hàn Hân Viễn có điểm xấu hổ mở miệng, ậm ừ sau một lúc lâu, mới ấp a ấp úng nói: "Bác sĩ nói, vết thương trên đầu không nguy hiểm đến tính mạng, có khả năng tỉnh bất cứ lúc nào......"
Đào Nguyên hiểu rõ, châm chọc hỏi ngược: "Nghĩa là có khả năng không bao giờ tỉnh?"
Đến đây, Hàn Hân Viễn không thể thốt ra một lời.
"Đã bao lâu?"
Hàn Hân Viễn lắc đầu, "Tôi cũng không biết, có lẽ là một tháng."
"Một tháng?" Đào Nguyên giờ một nụ cười mỉa cũng không muốn ban phát, lạnh mặt truy vấn: "Vậy nên em gái tôi, nửa chết nửa sống mà nằm ở chỗ này một tháng, các người hiện tại mới nói cho tôi? Nếu không phải em ấy vẫn chưa tỉnh lại, các người muốn thế nào? Muốn giấu tôi suốt đời đúng không?"
"Tôi......" Hàn Hân Viễn có điểm oan uổng, Quý Thần Ly biến thành vậy không phải đều do Minh Lãng hại sao? Giờ Đào Nguyên không phải nên cùng đứng chung chiến tuyến căm thù Minh Lãng với cô sao? Làm sao trong mắt Đào Nguyên, cô với Minh Lãng lại thành đồng loã? Hàn Hân Viễn khóc không ra nước mắt.
Minh Lãng cái đồ tiểu nhân xảo quyệt nham hiểm, chẳng trách trốn đi, hại mình thế cô ta bối nồi.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, Đào Nguyên nhận định mình cùng một giuộc với Minh Lãng, cái này biết giải thích thế nào?
Đào Nguyên nắm tay Quý Thần Ly, hạ quyết tâm: "Tôi muốn đưa Thần Thần đi."
Đi, chuyển viện, đến bất cứ đâu cũng được.
Sợ là Quý Thần Ly phiền thấu mấy kẻ kia, cho nên mới tình nguyện ngủ chết ở trong mộng cũng không muốn tỉnh lại.
Chính là đi, không phải Đào Nguyên có thể định đoạt.
Hàn Hân Viễn bất đắc dĩ mà cười, có Minh Lãng ở, cô ta không gật đầu, ai có thể đi.
Quả nhiên, Đào Nguyên làm thủ tục chuyển viện cho Quý Thần Ly bị ngăn lại giữa chừng.
Cô - một người thường vô quyền vô thế, đâu có thực lực chống lại Minh Lãng, thử vài lần không có kết quả, tức giận nói với Hàn Hân Viễn: "Cô hỏi xem Minh Lãng rốt cuộc muốn làm gì!"
Hàn Hân Viễn nghĩ, làm gì? Không phải rất rõ ràng minh bạch sao? Nhưng cô không thể nói vậy với Đào Nguyên, đành phải uyển chuyển nói bằng cách khác, "Đào Nguyên tỷ, bác sĩ hàng đầu hiện đều ở đây, đổi sang viện khác cũng không giải quyết được gì.
Giờ việc cấp bách là Thần Ly phải như thế nào mới có thể tỉnh lại."
Đào Nguyên trong lòng hiểu vô cùng rõ, nhưng cô không có cách nào.
Thế giới này, luật pháp có lẽ công bằng, nhưng bản chất con người vốn không công bằng, cô không có cách nào.
Đào Nguyên rốt cuộc có thể từng chút một cảm nhận được sự tuyệt vọng của Quý Thần Ly.
Cô không biết Quý Thần Ly làm cách nào có thể một mình chịu đựng nỗi tuyệt vọng khiến người hít thở không thông lâu như vậy.
Đào Nguyên mới vừa tiếp xúc, đã gần như không thở được.
"Thần Thần." Cô nắm tay Quý Thần Ly thở dài, "Tỷ tỷ biết em sống rất khổ.
Chị là em, chị cũng thà chết."
"Nhưng mà chị nhớ em.
Thần Thần, em còn có chị, vì chị, đừng từ bỏ, được không? Thần Thần nghe lời chị nhất......!Thần Thần khó chịu, tỷ tỷ biết......"
......!
Tiểu viện vẫn là buổi chiều mùa xuân ấm áp.
Quý Thần Ly nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy tay mình bị ai đó nắm.
Bàn tay kia khô ráp lại ấm áp, nội tâm vẫn luôn bất an của nàng nháy mắt bình tĩnh trở lại, nàng khẽ mở mắt nhìn ra, quả nhiên là Đào Nguyên.
Quý Thần Ly nắm lại tay Đào Nguyên, nở một nụ cười rạng rỡ, "Tỷ, hi hi."
Nàng vẫn không thấy rõ mặt Đào Nguyên, hoặc là nói nàng không thể nhìn rõ từ bả vai Đào Nguyên trở lên, luôn mơ mơ hồ hồ, giống như có một đám mây đang bao phủ lấy chị.
Đào Nguyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm chặt tay Quý Thần Ly.
Khuôn mặt cô khuất sau đám mây, sâu kín truyền đến một thanh âm: "Em cần phải về."
Quý Thần Ly khó hiểu: "Về đâu?"
Đào Nguyên chỉ là lắc đầu, qua hồi lâu, mới nói: "Thần Thần, em có thể tới bồi chị, chị rất vui vẻ.
Nhưng em không thuộc về nơi này." Cô nói rất nhẹ rất chậm, như thể giọng nói xuyên qua một tầng sương mù truyền tới, phiêu phiêu tán tán đến tai Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly càng thêm mờ mịt, chột dạ mà cười cười, "Tỷ, chị đang nói gì vậy?"
"Thần Ly, chị mong em sống thật tốt." Đào Nguyên cười một cách cô đơn, "Chị trước đây dành quá nhiều tinh lực cho bọn nhỏ, không chiếu cố tốt được cho em.
Tính tình em quá quật, chị sợ em chịu khổ."
Cô thật sâu, thật sâu mà thở dài, "Kết quả em chịu khổ nhiều năm như vậy."
Quý Thần Ly nghe thấy câu này, nước mắt lã chã rơi.
Nàng ôm chặt eo Đào Nguyên, vùi đầu vào lòng ngực cô, nghẹn ngào khóc lóc, "Tỷ, em rất nhớ chị......"
Quý Thần Ly thậm chí không biết tại sao mình lại khóc, tại sao lại nói ra câu này.
Nàng theo bản năng ôm lấy Đào Nguyên.
Một hình ảnh gần như sắp hiện rõ trong đầu nàng, nhưng nàng lại không thể nắm bắt được.
"Chị cũng nhớ em." Đào Nguyên cũng ôm chặt lấy Quý Thần Ly, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, nghẹn ngào, "Thần Thần, còn có thể gặp em thêm một lần, tỷ tỷ đã mãn nguyện rồi.
Thần Thần, em phải đi ra khỏi đây, sống thật tốt."
"Em không đi!" Quý Thần Ly gào khóc như một đứa trẻ, ôm Đào Nguyên không buông tay, "Tỷ đừng đuổi em, em không đi, em nhớ chị......!Em nhớ chị......"
Hai chị em ôm nhau mà khóc.
Sau đó, Quý Thần Ly cảm thấy có vài giọt nước rơi xuống đỉnh đầu nàng, lạnh đến thấu xương, nhưng lại bỏng rát như lửa.
Nàng run lập cập, ngẩng đầu, toàn thân cứng đờ, hai mắt trừng trừng, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời.
Thân thể Đào Nguyên đã lạnh thấu, mây mù bao quanh đầu cô dần tản ra, cuối cùng lộ ra gương mặt thật.
Trên đầu Đào Nguyên có một vết nứt lớn, lộ ra xương sọ trắng đục, máu chảy khắp mặt, khuôn mặt bị biến dạng đến không thể nhận dạng được, cánh tay mềm oặt bị ép vào một bên người, xương cốt bên trong đã bị gãy hoàn toàn.
Trái tim Quý Thần Ly đau như bị bóp nghẹt, đau đến mức nàng ôm ngực cong lưng lại, thậm chí không dám lại nhìn Đào Nguyên thêm một lần.
Đây là hình ảnh, lần cuối cùng Quý Thần Ly nhìn thấy Đào Nguyên.
Đây là hình ảnh, trong suốt bảy năm Quý Thần Ly không dám đi hồi ức, lại buộc chính mình nhớ đi nhớ lại thật nhiều lần, lần xuất hiện cuối cùng của Đào Nguyên.
"Tỷ......" Quý Thần Ly khóc không thành tiếng, "Thực xin lỗi......!Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi......" Nàng xin lỗi hết lần này đến lần khác, che mặt khóc rống, khóc đến khi không phát ra tiếng, giống như muốn đem thực xin lỗi lưu trữ trong bảy năm toàn bộ nói hết.
Nhưng mà xin lỗi thì có ích gì, Đào Nguyên chung quy về không được.
"Thần Thần, đi đi, em không thuộc về nơi này, đi đi......" Đào Nguyên dùng gương mặt biến dạng, nỗ lực cười với nàng, "Em phải sống thật hạnh phúc, chị mới thanh thản.
Thần Thần, đây là tâm nguyện cuối cùng của chị.
Em đáp ứng tỷ tỷ, nhất định phải cố gắng sống, được không?"
"Tỷ......!Chị có đau không a......!Chị có đau không!" Quý Thần Ly quỳ xuống trước mặt Đào Nguyên, "Chị cớ sao lại ngốc như vậy? Cớ sao không để em đi cùng......"
"Không đau......" Đầu ngón tay đẫm máu của Đào Nguyên vuốt ve gương mặt Quý Thần Ly, "Thần Thần ngoan, tỷ tỷ hy vọng em sống thật vui vẻ, tỷ tỷ không đau......"
"Tỷ......!Chị để em đi cùng chị được không, em......!Em muốn đi cùng chị......" Quý Thần Ly khóc nức nở, bả vai không ngừng run rẩy, "Ở bên kia, một mình em, khó khăn quá......"
"Nhưng chị không nỡ, Thần Thần, dưới đó tối như vậy, chị không nỡ."
"Thần Thần, tỷ tỷ mong em hạnh phúc......"
Quý Thần Ly chỉ lo ôm Đào Nguyên, không chú ý tới ánh mặt trời, tiểu viện, hoa đào......!mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Cuối cùng, ngay cả Đào Nguyên, cũng biến mất trong lòng ngực nàng.
"Thần Thần, em phải hạnh phúc......"
Bên tai Quý Thần Ly văng vẳng lời trăn trối của Đào Nguyên.
Nàng một người quỳ trong bóng đêm vô tận, xung quanh cái gì cũng không có.
Rốt cuộc, vẫn chỉ còn lại một mình nàng.
"Thần Ly." Có người ở bên tai gọi nàng.
"Thần Ly, tỉnh lại đi."
Ai? Là ai?
Quý Thần Ly kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về bốn phía.
Trong bóng tối xuất hiện một bóng người, thân hình cao gầy, làm Quý Thần Ly thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
Vừa quen thuộc, vừa sợ hãi.
"Thần Ly, tôi yêu em." Người nọ một mặt nói lời yêu si mê say đắm, một mặt từ trong bóng tối đi ra.
Tóc ngắn dài tới cổ, ánh mắt sắc bén.
Quý Thần Ly biết cô.
Nhìn người phụ nữ này, trái tim nàng đau đớn như có ngàn vạn mũi kim xuyên qua, nàng theo bản năng mà sợ hãi.
"Thần Ly, tôi yêu em." Nữ nhân kia lấy ra một cuộn dây thừng, trói Quý Thần Ly lại, bắt đầu từ chân, quấn chặt từng vòng, giống đang nhả tơ tạo kén, quấn từ gót chân đến tận cổ nàng.
Sợi dây càng thắt càng chặt, đồng tử Quý Thần Ly co rút lại, cơ hồ sẽ chết.
"Thần Thần, tỉnh lại đi, chị nhớ em."
Tỷ! Quý Thần Ly mở to hai mắt.
Chị đừng đi, em cũng nhớ chị!
Quý Thần Ly bỗng nhiên mở hai mắt.
Nàng cho rằng mình rốt cuộc chạy thoát, nhưng đập vào mắt nàng, là nữ nhân giống hệt hung thủ sắp giết nàng trong bóng tối vô biên vô tận kia —— ngoại trừ mái tóc hơi dài.
"Thần Ly! Em tỉnh!" Trên mặt Minh Lãng lộ rõ vẻ vui mừng.
Giây tiếp theo, tiếng thét chói tai của Quý Thần Ly lan ra khắp toàn bộ bệnh viện..
———————————
Một Quý Thần Ly đã chết đương nhiên không sánh được với một Quý Thần Ly còn sống, cho nên đương Hàn Hân Viễn đưa Đào Nguyên tới gặp nàng, không gặp phải bất cứ trở ngại nào.
Minh Lãng không ở phòng bệnh, điều này khiến Hàn Hân Viễn thở phào nhẹ nhõm.
Đã vài ngày trôi qua kể từ lần cô động thủ đánh nhau với Minh Lãng, hay đúng hơn là cô đơn phương đánh Minh Lãng một trận.
Người mình từng thích bao năm, dù yêu đã hết, nhưng cảm tình nhiều năm vẫn còn, giờ đây trận xung đột này đã cuốn đi tất cả.
Hàn Hân Viễn không biết phải đối mặt với Minh Lãng như thế nào, giờ phút này, không gặp nhau là tốt nhất.
Đào Nguyên đối hiện trạng của Quý Thần Ly đã làm đủ chuẩn bị tâm lý, nhưng một khắc tận mắt nhìn thấy kia, vẫn suýt rơi lệ vì xót xa.
Quý Thần Ly lúc đi dù không tung tăng nhảy nhót, nhưng tốt xấu tứ chi kiện toàn, ai ngờ gặp lại thế nhưng biến thành bộ dáng này.
"Chị biết không nên để em đi." Đào Nguyên ngồi xuống trước giường, nắm tay nàng, nước mắt lưng tròng, "Em ở bên chị nhiều năm như vậy, một mực khỏe mạnh bình an.
Em một người ở bên ngoài mới bao lâu, đã mình đầy thương tích, về cũng không về được."
Đào Nguyên trách Quý Thần Ly không nghe lời cô, nhưng là trách móc mang theo đau lòng.
Trách nàng không biết trân trọng bản thân; trách nàng học thói hư tật xấu ngoài kia, có tâm sự lại không nói cho cô nghe; trách nàng để bị khi dễ ở nơi cô nhìn không thấy, mà nàng lại không có cách đối phó.
Đào Nguyên nghĩ, thật hy vọng em vĩnh viễn đừng lớn lên, làm bé con bên cạnh mình, để mình chắn mưa chắn gió.
Nhưng trong lòng cô biết, Quý Thần Ly một ngày nào đó phải lớn lên, phải vượt qua chướng ngại, trưởng thành một nữ nhân thành thục, kiên cường bản lĩnh.
Chỉ là chướng ngại này không nên đến từ cái thứ gọi là "Yêu" của Minh Lãng và Hàn Hân Viễn.
"Khi nào em ấy có thể tỉnh?" Đào Nguyên không quay đầu lại, hỏi Hàn Hân Viễn.
Đối mặt Đào Nguyên, Hàn Hân Viễn có điểm xấu hổ mở miệng, ậm ừ sau một lúc lâu, mới ấp a ấp úng nói: "Bác sĩ nói, vết thương trên đầu không nguy hiểm đến tính mạng, có khả năng tỉnh bất cứ lúc nào......"
Đào Nguyên hiểu rõ, châm chọc hỏi ngược: "Nghĩa là có khả năng không bao giờ tỉnh?"
Đến đây, Hàn Hân Viễn không thể thốt ra một lời.
"Đã bao lâu?"
Hàn Hân Viễn lắc đầu, "Tôi cũng không biết, có lẽ là một tháng."
"Một tháng?" Đào Nguyên giờ một nụ cười mỉa cũng không muốn ban phát, lạnh mặt truy vấn: "Vậy nên em gái tôi, nửa chết nửa sống mà nằm ở chỗ này một tháng, các người hiện tại mới nói cho tôi? Nếu không phải em ấy vẫn chưa tỉnh lại, các người muốn thế nào? Muốn giấu tôi suốt đời đúng không?"
"Tôi......" Hàn Hân Viễn có điểm oan uổng, Quý Thần Ly biến thành vậy không phải đều do Minh Lãng hại sao? Giờ Đào Nguyên không phải nên cùng đứng chung chiến tuyến căm thù Minh Lãng với cô sao? Làm sao trong mắt Đào Nguyên, cô với Minh Lãng lại thành đồng loã? Hàn Hân Viễn khóc không ra nước mắt.
Minh Lãng cái đồ tiểu nhân xảo quyệt nham hiểm, chẳng trách trốn đi, hại mình thế cô ta bối nồi.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, Đào Nguyên nhận định mình cùng một giuộc với Minh Lãng, cái này biết giải thích thế nào?
Đào Nguyên nắm tay Quý Thần Ly, hạ quyết tâm: "Tôi muốn đưa Thần Thần đi."
Đi, chuyển viện, đến bất cứ đâu cũng được.
Sợ là Quý Thần Ly phiền thấu mấy kẻ kia, cho nên mới tình nguyện ngủ chết ở trong mộng cũng không muốn tỉnh lại.
Chính là đi, không phải Đào Nguyên có thể định đoạt.
Hàn Hân Viễn bất đắc dĩ mà cười, có Minh Lãng ở, cô ta không gật đầu, ai có thể đi.
Quả nhiên, Đào Nguyên làm thủ tục chuyển viện cho Quý Thần Ly bị ngăn lại giữa chừng.
Cô - một người thường vô quyền vô thế, đâu có thực lực chống lại Minh Lãng, thử vài lần không có kết quả, tức giận nói với Hàn Hân Viễn: "Cô hỏi xem Minh Lãng rốt cuộc muốn làm gì!"
Hàn Hân Viễn nghĩ, làm gì? Không phải rất rõ ràng minh bạch sao? Nhưng cô không thể nói vậy với Đào Nguyên, đành phải uyển chuyển nói bằng cách khác, "Đào Nguyên tỷ, bác sĩ hàng đầu hiện đều ở đây, đổi sang viện khác cũng không giải quyết được gì.
Giờ việc cấp bách là Thần Ly phải như thế nào mới có thể tỉnh lại."
Đào Nguyên trong lòng hiểu vô cùng rõ, nhưng cô không có cách nào.
Thế giới này, luật pháp có lẽ công bằng, nhưng bản chất con người vốn không công bằng, cô không có cách nào.
Đào Nguyên rốt cuộc có thể từng chút một cảm nhận được sự tuyệt vọng của Quý Thần Ly.
Cô không biết Quý Thần Ly làm cách nào có thể một mình chịu đựng nỗi tuyệt vọng khiến người hít thở không thông lâu như vậy.
Đào Nguyên mới vừa tiếp xúc, đã gần như không thở được.
"Thần Thần." Cô nắm tay Quý Thần Ly thở dài, "Tỷ tỷ biết em sống rất khổ.
Chị là em, chị cũng thà chết."
"Nhưng mà chị nhớ em.
Thần Thần, em còn có chị, vì chị, đừng từ bỏ, được không? Thần Thần nghe lời chị nhất......!Thần Thần khó chịu, tỷ tỷ biết......"
......!
Tiểu viện vẫn là buổi chiều mùa xuân ấm áp.
Quý Thần Ly nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy tay mình bị ai đó nắm.
Bàn tay kia khô ráp lại ấm áp, nội tâm vẫn luôn bất an của nàng nháy mắt bình tĩnh trở lại, nàng khẽ mở mắt nhìn ra, quả nhiên là Đào Nguyên.
Quý Thần Ly nắm lại tay Đào Nguyên, nở một nụ cười rạng rỡ, "Tỷ, hi hi."
Nàng vẫn không thấy rõ mặt Đào Nguyên, hoặc là nói nàng không thể nhìn rõ từ bả vai Đào Nguyên trở lên, luôn mơ mơ hồ hồ, giống như có một đám mây đang bao phủ lấy chị.
Đào Nguyên ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm chặt tay Quý Thần Ly.
Khuôn mặt cô khuất sau đám mây, sâu kín truyền đến một thanh âm: "Em cần phải về."
Quý Thần Ly khó hiểu: "Về đâu?"
Đào Nguyên chỉ là lắc đầu, qua hồi lâu, mới nói: "Thần Thần, em có thể tới bồi chị, chị rất vui vẻ.
Nhưng em không thuộc về nơi này." Cô nói rất nhẹ rất chậm, như thể giọng nói xuyên qua một tầng sương mù truyền tới, phiêu phiêu tán tán đến tai Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly càng thêm mờ mịt, chột dạ mà cười cười, "Tỷ, chị đang nói gì vậy?"
"Thần Ly, chị mong em sống thật tốt." Đào Nguyên cười một cách cô đơn, "Chị trước đây dành quá nhiều tinh lực cho bọn nhỏ, không chiếu cố tốt được cho em.
Tính tình em quá quật, chị sợ em chịu khổ."
Cô thật sâu, thật sâu mà thở dài, "Kết quả em chịu khổ nhiều năm như vậy."
Quý Thần Ly nghe thấy câu này, nước mắt lã chã rơi.
Nàng ôm chặt eo Đào Nguyên, vùi đầu vào lòng ngực cô, nghẹn ngào khóc lóc, "Tỷ, em rất nhớ chị......"
Quý Thần Ly thậm chí không biết tại sao mình lại khóc, tại sao lại nói ra câu này.
Nàng theo bản năng ôm lấy Đào Nguyên.
Một hình ảnh gần như sắp hiện rõ trong đầu nàng, nhưng nàng lại không thể nắm bắt được.
"Chị cũng nhớ em." Đào Nguyên cũng ôm chặt lấy Quý Thần Ly, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, nghẹn ngào, "Thần Thần, còn có thể gặp em thêm một lần, tỷ tỷ đã mãn nguyện rồi.
Thần Thần, em phải đi ra khỏi đây, sống thật tốt."
"Em không đi!" Quý Thần Ly gào khóc như một đứa trẻ, ôm Đào Nguyên không buông tay, "Tỷ đừng đuổi em, em không đi, em nhớ chị......!Em nhớ chị......"
Hai chị em ôm nhau mà khóc.
Sau đó, Quý Thần Ly cảm thấy có vài giọt nước rơi xuống đỉnh đầu nàng, lạnh đến thấu xương, nhưng lại bỏng rát như lửa.
Nàng run lập cập, ngẩng đầu, toàn thân cứng đờ, hai mắt trừng trừng, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng, không nói nên lời.
Thân thể Đào Nguyên đã lạnh thấu, mây mù bao quanh đầu cô dần tản ra, cuối cùng lộ ra gương mặt thật.
Trên đầu Đào Nguyên có một vết nứt lớn, lộ ra xương sọ trắng đục, máu chảy khắp mặt, khuôn mặt bị biến dạng đến không thể nhận dạng được, cánh tay mềm oặt bị ép vào một bên người, xương cốt bên trong đã bị gãy hoàn toàn.
Trái tim Quý Thần Ly đau như bị bóp nghẹt, đau đến mức nàng ôm ngực cong lưng lại, thậm chí không dám lại nhìn Đào Nguyên thêm một lần.
Đây là hình ảnh, lần cuối cùng Quý Thần Ly nhìn thấy Đào Nguyên.
Đây là hình ảnh, trong suốt bảy năm Quý Thần Ly không dám đi hồi ức, lại buộc chính mình nhớ đi nhớ lại thật nhiều lần, lần xuất hiện cuối cùng của Đào Nguyên.
"Tỷ......" Quý Thần Ly khóc không thành tiếng, "Thực xin lỗi......!Thực xin lỗi thực xin lỗi thực xin lỗi......" Nàng xin lỗi hết lần này đến lần khác, che mặt khóc rống, khóc đến khi không phát ra tiếng, giống như muốn đem thực xin lỗi lưu trữ trong bảy năm toàn bộ nói hết.
Nhưng mà xin lỗi thì có ích gì, Đào Nguyên chung quy về không được.
"Thần Thần, đi đi, em không thuộc về nơi này, đi đi......" Đào Nguyên dùng gương mặt biến dạng, nỗ lực cười với nàng, "Em phải sống thật hạnh phúc, chị mới thanh thản.
Thần Thần, đây là tâm nguyện cuối cùng của chị.
Em đáp ứng tỷ tỷ, nhất định phải cố gắng sống, được không?"
"Tỷ......!Chị có đau không a......!Chị có đau không!" Quý Thần Ly quỳ xuống trước mặt Đào Nguyên, "Chị cớ sao lại ngốc như vậy? Cớ sao không để em đi cùng......"
"Không đau......" Đầu ngón tay đẫm máu của Đào Nguyên vuốt ve gương mặt Quý Thần Ly, "Thần Thần ngoan, tỷ tỷ hy vọng em sống thật vui vẻ, tỷ tỷ không đau......"
"Tỷ......!Chị để em đi cùng chị được không, em......!Em muốn đi cùng chị......" Quý Thần Ly khóc nức nở, bả vai không ngừng run rẩy, "Ở bên kia, một mình em, khó khăn quá......"
"Nhưng chị không nỡ, Thần Thần, dưới đó tối như vậy, chị không nỡ."
"Thần Thần, tỷ tỷ mong em hạnh phúc......"
Quý Thần Ly chỉ lo ôm Đào Nguyên, không chú ý tới ánh mặt trời, tiểu viện, hoa đào......!mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Cuối cùng, ngay cả Đào Nguyên, cũng biến mất trong lòng ngực nàng.
"Thần Thần, em phải hạnh phúc......"
Bên tai Quý Thần Ly văng vẳng lời trăn trối của Đào Nguyên.
Nàng một người quỳ trong bóng đêm vô tận, xung quanh cái gì cũng không có.
Rốt cuộc, vẫn chỉ còn lại một mình nàng.
"Thần Ly." Có người ở bên tai gọi nàng.
"Thần Ly, tỉnh lại đi."
Ai? Là ai?
Quý Thần Ly kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về bốn phía.
Trong bóng tối xuất hiện một bóng người, thân hình cao gầy, làm Quý Thần Ly thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.
Vừa quen thuộc, vừa sợ hãi.
"Thần Ly, tôi yêu em." Người nọ một mặt nói lời yêu si mê say đắm, một mặt từ trong bóng tối đi ra.
Tóc ngắn dài tới cổ, ánh mắt sắc bén.
Quý Thần Ly biết cô.
Nhìn người phụ nữ này, trái tim nàng đau đớn như có ngàn vạn mũi kim xuyên qua, nàng theo bản năng mà sợ hãi.
"Thần Ly, tôi yêu em." Nữ nhân kia lấy ra một cuộn dây thừng, trói Quý Thần Ly lại, bắt đầu từ chân, quấn chặt từng vòng, giống đang nhả tơ tạo kén, quấn từ gót chân đến tận cổ nàng.
Sợi dây càng thắt càng chặt, đồng tử Quý Thần Ly co rút lại, cơ hồ sẽ chết.
"Thần Thần, tỉnh lại đi, chị nhớ em."
Tỷ! Quý Thần Ly mở to hai mắt.
Chị đừng đi, em cũng nhớ chị!
Quý Thần Ly bỗng nhiên mở hai mắt.
Nàng cho rằng mình rốt cuộc chạy thoát, nhưng đập vào mắt nàng, là nữ nhân giống hệt hung thủ sắp giết nàng trong bóng tối vô biên vô tận kia —— ngoại trừ mái tóc hơi dài.
"Thần Ly! Em tỉnh!" Trên mặt Minh Lãng lộ rõ vẻ vui mừng.
Giây tiếp theo, tiếng thét chói tai của Quý Thần Ly lan ra khắp toàn bộ bệnh viện..
Danh sách chương