Hứa Lộ Dương kinh hãi, yêu nhau yêu đến mức này, chi bằng buông tay từng người mạnh khỏe, bên nhau tra tấn lẫn nhau thì có ích gì?
—————————
"Hân Viễn, từ sau sự kiện tên họ Khuất kia em đã lâu không đến gặp chị." Minh Diễm cầm hai lon nước có ga từ tủ lạnh, thuận tay ném một lon cho Hàn Hân Viễn, bị Hàn Hân Viễn ghét bỏ đặt sang một bên.

"Thứ này uống một ngụm tăng 1 kg, chị điên rồi sao?"
"Sợ cái gì, dù sao về sau chị cũng không còn cơ hội lăn lộn giới giải trí nữa." Minh Diễm nhún vai dửng dưng, một lần nữa cầm chai nước khoáng đưa Hàn Hân Viễn, đem mấy văn kiện mình đang đọc dở cất xuống ngăn tủ dưới bàn.

Hàn Hân Viễn mở nắp bình, cười trêu: "Được lắm a Minh phó tổng, chị lúc nhân mô cẩu dạng trông cũng nhìn giống tinh anh phết chứ chẳng đùa."
"Ăn nói kiểu gì vậy? Cái gì mà nhìn giống tinh anh? Vốn dĩ chính là!" Minh Diễm nói lời này mặt không đổi sắc tim không nhảy, lại bị Hàn Hân Viễn trêu chọc thêm vài câu, rồi mới nói đến chính sự, "Khuất gia lần này thật sự xong rồi."
"Ai nói không phải đâu." Trăm năm cơ nghiệp nói tan liền tan, Hàn Hân Viễn không khỏi cảm khái.

Mấy năm nay Khuất gia danh tiếng lớn hơn thực lực, vốn chính là nỏ mạnh hết đà, trong nhà chỉ có chút vốn liếng như vậy, còn bị Minh Lãng tính kế, hiện tại nợ ngân hàng không ít tiền, chỉ sợ không qua nổi năm nay.

Cây đổ bầy khỉ tan, thân thích Khuất gia đã sớm bỏ đi tứ phương tám hướng, người thì xuất ngoại, người thì chạy sang tỉnh khác.

Đại gia tộc thanh danh hiển hách C thị, ngẫm lại, giờ có lẽ chỉ có hai người Khuất lão gia tử và Khuất Hoà Phong đang chống đỡ.

Minh Diễm đem việc này nói cho Hàn Hân Viễn nghe, Hàn Hân Viễn còn kinh ngạc, "Không thể nào? Cha chú nhu nhược của Khuất Hoà Phong đâu?"
"Bọn họ?" Minh Diễm cười nhạo, "Hôm nhận được tin tức đã vơ vét đến từng đồng cuối cùng của Khuất gia trốn biệt tăm biệt tích ra nước ngoài.

Giờ Khuất gia là cái vỏ rỗng, chỉ sợ 100 nghìn tệ còn lấy không ra."
Hàn Hân Viễn nghe xong, trong lòng có chút may mắn, cô lúc trước mà nghĩ sai thì hỏng hết.


Bà nội thì một lòng muốn liên hợp Khuất gia lật đổ Minh gia, thiếu chút nữa đã ngồi cùng thuyền với Khuất Hoà Phong.

Cũng may cuối cùng tỉnh táo lại, đứng về phía Minh gia.

Hàn Hân Viễn dù có ghét nhìn Minh Lãng thế nào, cũng không thể không thừa nhận, Minh Lãng làm ăn ở C thị bao năm, sao có thể bị một Khuất Hoà Phong từ nhỏ uống mực Tây hạ gục.

Minh Diễm cũng nhẹ nhàng thở ra, cô vẫn luôn án binh bất động chờ Hàn Hân Viễn phản ứng, suýt chút nữa cho rằng mình sắp mất đi bạn tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

May thay rốt cuộc Hàn Hân Viễn chung quy không làm cô thất vọng.

Nhớ tới chuyện này, Minh Diễm lắc lắc lon nước có ga trong tay, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Chị lúc trước vẫn luôn suy nghĩ, nếu là em thật sự đứng về phía Khuất Hoà Phong, chị nên làm gì bây giờ?"
Hàn Hân Viễn cũng cười: "Làm sao bây giờ? Trở mặt thành thù, chẳng lẽ chị định giết em hay sao."
Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Lúc này nhắc đến đề tài này không khí hết sức nhẹ nhàng, nhưng bọn họ đều biết, nếu thật sự đi đến một bước kia, nên phải làm gì hai người không có quyền quyết định.

Hàn Hân Viễn lại hỏi: "Khuất Hoà Phong sẽ không còn có hậu chiêu đi? Huống chi con giun xéo lắm cũng quằn."
"Hắn dám." Minh Diễm khinh thường, "Giờ Minh thị là chủ nợ lớn nhất của hắn, phái người theo dõi hắn 24/24, đã sớm đề phòng hắn."
Một gia tộc trăm năm xuống dốc, đề tài quá trầm trọng.

Hàn Hân Viễn có điểm thố tử hồ bi, xoay câu chuyện, tán gẫu với Minh Diễm mấy bát quát mới nhất trong giới giải trí, đại loại như thiếu gia nhà ai bao dưỡng tân nhân xinh đẹp nào, thiên kim nhà nào đó khẩu vị nặng, cư nhiên tìm diễn viên trọc đầu để yêu.

Càng nói càng hăng say, cứ như thể hai người họ có mặt tại hiện trường chứng kiến, đề tài mới trở nên sôi nổi.

Hàn huyên thêm nửa giờ, Minh Diễm rốt cuộc nhịn không được, cắt ngang Hàn Hân Viễn bát quái, "Hân Viễn, em tới tìm chị không phải chỉ để nói bát quát đi?"
Hàn Hân Viễn làm như không có việc gì mà uống lên ngụm nước, "Khuất gia đổ, hiện tại Minh gia một nhà độc đại, Hàn gia bọn em chính là dựa vào cây đại thụ nhà chị để hưởng lương, gió êm sóng lặng, không nói bát quái thì còn có thể nói cái gì?"
"Chị nào biết em muốn nói cái gì." Minh Diễm cũng không vòng vo với Hàn Hân Viễn, "Hân Viễn, giao tình từ nhỏ đến lớn, em không cần phải như vậy với chị, thật đấy." Càng nói, cô càng cảm thấy thương cảm, "Một năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Thanh Lam tỷ đi rồi, cha mẹ chị quanh năm không về nhà, giờ đến cả tỷ cũng không cần chị nữa.

Đi xã giao bàn chuyện làm ăn, mặt ai cũng mang cười, nhưng ẩn dưới lớp da tươi cười kia lại là dao nhọn.

Hân Viễn, nếu cả em cũng không thổ lộ thật lòng với chị, chị thật sự không biết bên mình còn có ai."
Cô nói đến đào tim đào phổi, nói xong Hàn Hân Viễn cũng trầm mặc.

Một năm này thật sự phát sinh quá nhiều chuyện, ai có thể ngờ lòng người thay đổi nhanh như vậy.

Hàn Hân Viễn biểu tình ngưng trọng, thở dài, "A Diễm, em tới tìm chị, bởi vì chuyện này em chỉ có thể tìm chị."
"Chuyện gì?"
"Tỷ chị rốt cuộc đưa Quý Thần Ly đi đâu rồi."
Minh Diễm như không phản ứng kịp, "Tỷ chị? Quý Thần Ly? Hai người họ không phải vẫn luôn ở chung cư bên cạnh sao? Lần trước chị còn gặp qua mà." Nói đến chuyện này Minh Diễm lại tức, "Cô ả Quý Thần Ly kia thật không phải người, hôm nào chị nhất định phải đi tìm cô ta tính sổ."
"Không thấy em ấy." Hàn Hân Viễn rầu rĩ đáp.

"Cái gì?"
"Quý Thần Ly, không thấy." Hàn Hân Viễn nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Tỷ chị cũng không thấy."
"Em đùa cái gì vậy, chị ấy trước đoạn......"
"Chị lần cuối thấy tỷ là khi nào?"
Minh Diễm uống ngụm soda cuối cùng, ngã người vào sô pha, trên tay răng rắc siết bẹp vỏ lon nhôm yếu ớt.


Hình như, thật sự đã có một đoạn thời gian cô chưa gặp Minh Lãng.

"Chị không biết." Minh Diễm bỗng nhiên nhận ra quan hệ giữa cô và Minh Lãng thế nhưng thật sự đi tới bước phải hỏi câu này, có chút uể oải, "Chị đã thật lâu không gặp tỷ."
Hàn Hân Viễn rũ mắt, bất đắc dĩ mà cười một cái, "Em biết mà, chị ta giấu Quý Thần Ly đi rồi."
Khi Khuất Hoà Phong tới tìm Hàn Hân Viễn, cô sở dĩ do dự, phần lớn là bởi vì Quý Thần Ly.

Hàn Hân Viễn tự biết mình không năng lực chống lại Minh Lãng, cuối cùng vẫn phải đứng về Minh gia.

Nhưng cô không cam tâm, khó khăn lắm mới tìm được người mình thích, người nọ lại bị Minh Lãng vây chặt, Hàn Hân Viễn sao có thể cam tâm cho được.

Minh Diễm cảm thấy Hàn Hân Viễn rất kỳ quái, em vẫn luôn thích Minh Lãng, đây là chuyện từ nhỏ cô đã biết, nhưng hiện tại xem ra, có vẻ như em ấy nhớ mãi không quên được Quý Thần Ly?
Minh Diễm càng nghĩ càng thấy không đúng, thậm chí có một ý niệm kỳ quái hiện lên trong đầu mình.

Cô sửng sốt trước ý nghĩ kia, vội hỏi: "Hân Viễn, em tìm Quý Thần Ly làm gì?"
Hàn Hân Viễn liếc mắt nhìn Minh Diễm một cái, cười sảng khoái, nói như nhận mệnh: "Em thích Quý Thần Ly."
Trùng với ý nghĩ kinh dị của chính mình, Minh Diễm há to miệng cả kinh không nói được câu nào.

"Không nghĩ tới, có phải hay không?" Hàn Hân Viễn học tư thế của Minh Diễm, cũng ngồi phịch xuống sô pha, ngả đầu ra đằng sau, bất đắc dĩ nói: "Chính em còn không nghĩ đến."
Cô dừng một lát, lại nói: "Em nguyên tưởng rằng, em sẽ thích Minh Lãng cả đời.

Sau đó em mới phát hiện, em thích Minh Lãng có lẽ vì 20 năm đầu cuộc đời em chỉ có mình Minh Lãng."
Minh Diễm nghe xong chỉ cảm thấy vô lý, "Không đúng, thế em làm thế nào mà biết em thích Quý Thần Ly là thích thật sự?"
Hàn Hân Viễn nhàn nhạt liếc cô một cái, "Chờ chị có người mình thích, chị tự nhiên sẽ biết."
Hàn Hân Viễn nói rất huyền diệu, Minh Diễm định khuyên nhưng không thể xuất khẩu, đành phải hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Trận động đất đầu năm, em ấy cứu em một mạng." Hàn Hân Viễn tự giễu mà cười nói, "Hoặc có lẽ là sớm hơn, lúc em cảm thấy em ấy không hợp mắt, ai biết được."
"......!Sao em biết lần này em không nhầm cảm kích thành cảm tình?"
Ai ngờ Hàn Hân Viễn vẫn là nói câu thâm trầm kia: "Chờ chị có người mình thích, chị tự nhiên sẽ biết."
"......" Minh Diễm cảm thấy mình không vô pháp khai thông với Hàn Hân Viễn.

"A Diễm, nể tình chúng ta giao tình nhiều năm, chị giúp em lần này được không.

Minh Lãng quá lợi hại, nếu như em còn có biện pháp khác, em cũng sẽ không lấy giao tình hai ta ra để ép chị."
Minh Diễm ngẫm nghĩ, "Chị quả thật không biết tỷ chị ở đâu, nhưng có người khẳng định biết."
"Chị là nói......"
"Hứa Lộ Dương!" Hai người đồng thanh.

......!
Minh Lãng đang kể chuyện cho Quý Thần Ly.

Bác sĩ nói giao lưu nhiều với người bệnh có thể kích thích dây thần kinh não bộ của bệnh nhân, điều này có thể có ích.

Minh Lãng hồi tưởng lại mình và nàng giao lưu khi trước, phát hiện đại đa phần các tình huống đều rất tệ.

Cô không phải người biết giao lưu, thậm chí không thể nói chuyện nếu không có chủ đề cụ thể, đành phải từ bỏ loại chuyện "Giao lưu" khó khăn này, đổi lại thành đọc sách cho nàng nghe.


Từ truyện cổ Grimm đến truyện cổ Andersen, đến câu chuyện tình yêu tìm thấy từ góc khuất không tên, không ngoại lệ đều là "Từ đây, hoàng tử và công chúa sống một cuộc đời hạnh phúc", cái kết chỉ làm người ta thấy nhạt nhẽo.

Chỉ có trẻ con mới tin vào truyện cổ tích, vì thế Quý Thần Ly đương nhiên không hề phản ứng.

Sau đó Minh Lãng không đọc cho nàng mấy truyện cổ tích đơn điệu đó nữa, cô bắt đầu kể chuyện cho Quý Thần Ly.

Kể cho nàng nghe chuyện của hai người từ rất lâu về trước, khi hai người mới vừa quen biết, nhưng Quý Thần Ly vẫn không phản ứng.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, em buộc tóc đuôi ngựa, cười nhìn tôi.

Lúc ấy tôi nghĩ, cô bé này đúng là không biết cách trang điểm, nhưng em cười rộ lên lại thật xinh đẹp."
"Em thích nói chuyện, khi chúng ta ở bên nhau, em thường hay ồn ào, chiêm chiếp như chim non trên cành.

Vậy nên khi em đi rồi, bên tai tôi yên lặng, không còn một thanh âm.

Khi đó tôi mới biết được, thì ra bên tai có người ồn ào, khá tốt."
Minh Lãng nhoài người về phía giường Quý Thần Ly, hôn tay nàng, "Thần Ly, tôi trơ mắt mất đi em một lần, khi đó tôi hạ quyết tâm đối xử tốt với em, ly hôn......!Cũng không có gì, dẫu sao em vẫn ở nơi đó, tôi có thể bắt em lại một lần nữa."
Chính là Minh Lãng nghĩ sai rồi, cô không có thể bắt lấy Quý Thần Ly.

Chẳng qua chỉ là một tờ giấy ly hôn, Thần Ly không thân nhân, không bằng hữu, em có thể chạy đi đâu? Cuối cùng chỉ có thể chạy trở về bên mình.

Minh Lãng nghĩ sai rồi.

Người như Quý Thần Ly, năm đó vì kết hôn dám dùng tính mạng người khác ra để đe doạ.

Nàng cương quyết phải đi, người khác đương nhiên không đe doạ được nàng.

Hứa Lộ Dương đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn bộ dạng suy sụp của lão bản, bất lực lắc đầu, nghĩ thầm sớm biết như thế hà tất lúc trước.

Cô là tận mắt nhìn Quý Thần Ly và Minh Lãng đi đến bước đường này.

Hai người họ đều quá ích kỷ, bị như bây giờ hoàn toàn không có gì ngoài ý muốn.

Chỉ là cô không ngờ Minh Lãng tàn nhẫn, Quý Thần Ly còn tàn nhẫn hơn, hành hạ nhau không chút nào nương tay.

Hứa Lộ Dương kinh hãi, yêu nhau yêu đến mức này, chi bằng buông tay từng người mạnh khỏe, bên nhau tra tấn lẫn nhau thì có ích gì?
Trên đời có những người như vậy, chính tình yêu của họ đã tra tấn lẫn nhau..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện